Không còn kịp nữa, Dư Tắc Thành lập tức phóng nhanh ra ngoài, thuận tay cuốn lấy tất cả bản mệnh pháp bảo của cả ba tên Kim Đan Chân Nhân quanh đó.
Nháy mắt Dư Tắc Thành lao ra khỏi lôi vân, lôi vân phía sau hắn bắt đầu bành trướng, sau đó phát ra tiếng nổ ầm vang mạnh mẽ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mọi người ở xa xa chỉ thấy bạch quang chợt lóe, một đạo cầu vồng bay ra khỏi lôi vân đầy trời, sau đó là một vụ nổ vô cùng mãnh liệt.
Khi mọi người tránh xa khỏi phạm vi vụ nổ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không chỉ còn lại một thiếu niên áo trắng như tuyết, đầu đội Bắc đẩu Thất Tinh quán bay giữa không trung. Dáng vẻ hắn vô cùng ung dung phóng khoáng, tuy rằng gương mặt hắn nở nụ cười bình thản, nhưng tất cả nhìn thấy hắn không khỏi đem lòng ngưỡng mộ. Một mình giết chết sáu Kim Đan Chân Nhân đồng cấp, hiển lộ vô thượng thần uy.
Chỉ trong thoáng chốc, cả ba tên Kim Đan Chân Nhân đều bị Dư Tắc Thành giết chết, giống như là một cơn mộng, mọi người không thể tin được vào mắt mình, nhưng đây là sự thật. Trong khoảnh khắc, một mảng hào quang chói lòa bùng lên, sau đó Dư Tắc Thành giết chết ba tên Kim Đan Chân Nhân.
Mọi người kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành, có kẻ do dự, không tin, kinh ngạc, dần dần tất cả ánh mắt chuyển sang sùng bái và e ngại.
Dư Tắc Thành đứng giữa không trung, nhìn mặt biển bao la dưới chân mình, lặng yên không nói. Mười năm mài một kiếm, rốt cục mình đã luyện kiếm thành công, có thể tranh đua cùng anh hùng thiên hạ, rốt cục mình cũng có ngày này.
Sau một kiếm của Dư Tắc Thành, lập tức sĩ khí của đại thuyền Bắc Hải Hạo Đãng tông hoàn toàn sụp đổ, không còn lòng dạ nào tiếp tục chiến đấu. Bọn chúng tan gan vỡ mật, dốc hết toàn lực lao ra khỏi xoáy nước, chạy trốn về phía xa xa.
Còn Hải Sa nhất tộc lại hung phấn vô cùng, phát động vây công càng mạnh mẽ hơn trước. Đại thuyền Bắc Hải Hạo Đãng tông định chạy trốn, nhưng Thâm Hải Sa Hoàng giám sát gắt gao, làm sao nó có thể chạy thoát. Chỉ chạy được không tới mười dặm đã bị rùa biển khổng lồ húc vỡ một mảng, lập tức tất cả hải yêu vô cùng hưng phấn, xúm vào đánh tan đại thuyền, ra sức giết chóc.
Đại thuyền từ từ chìm xuống, nhưng đám hải yêu vẫn không buông tha, vẫn ra sức cắn xé phá nát, có thể thấy chúng oán hận đại thuyền tới mức nào. Mãi đến khi đại thuyền bị cắn xé thành vô số mảnh, chìm vào đáy biển, chúng mới chịu giải tán.
Tu sĩ trên thuyền bắt đầu chạy trốn, hơn mấy chục tu sĩ Trúc Cơ ngự kiếm điên cuồng trốn khắp nơi. Vận mệnh chúng đã được xác định, trong Uyên Hải này, không có hải thuyền phi xa, muốn chạy mấy vạn dặm ra khỏi Hải tộc giám sát, quả thật là chuyện không có khả năng.
Dư Tắc Thành chậm rãi trở về đại thuyền của mình, lập tức thu hồi quyền khống chế đại thuyền. Vừa rồi trong chiến đấu, đại thuyền bị thương vài chỗ nhưng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần tế luyện một chút là có thể khôi phục.
Dư Tắc Thành truyền lệnh cho Pháp Linh, thừa dịp Hải Sa nhất tộc còn mải mê đuổi giết đệ tử Bắc Hải Hạo Đãng tông, đại thuyền tranh thủ chạy tiếp về phía Liễu châu.
Tuy rằng vừa rồi mình cùng Hải Sa nhất tộc còn là đồng minh, nhưng Hải tộc này khó lòng đoán được, bớt một chuyện không bằng thêm một chuyện. Sau khi Dư Tắc Thành đại chiến đánh chết sáu tên Kim Đan Chân Nhân, lúc này hắn giống như một con cưu vừa mới ăn no, không muốn tiếp tục chiến đấu.
Đại thuyền chạy về phía trước, rất nhanh đã ra ngoài ngàn dặm, coi như hoàn toàn rời khỏi chiến trường lúc nãy. Dư Tắc Thành nhìn thấy tình huống đã ổn, bèn vào khoang thuyền nghỉ ngơi một chút, tiện thể xem thu hoạch lần này của mình.
Hắn lên boong thuyền, đi tới chỗ nào, người tu tiên chỗ đó lập tức cúi đầu cung kính, nhường đường cho hắn. Ánh mắt bọn họ nhìn Dư Tắc Thành tỏ ra sùng bái vô cùng, nếu có thể làm những chuyện nho nhỏ như mở cửa hay rót nước cho hắn, bọn họ đều cảm thấy vinh dự vô cùng.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn vào khoang thuyền nghỉ ngơi. Khi thấy vô số ánh mắt sùng bái nhìn vào mình, bất chợt Dư Tắc Thành lòng thầm cảnh giác, mình không được để cho những thứ này che mờ lý trí, lúc nào cũng phải tỉnh táo mới được. Khi mình chìm vào say sưa trầm tịch, lúc ấy mình cũng đã lâm vào họa mê muội.
Bất quá những ánh mắt tôn sùng như vậy thật sự đã khiến hắn hết sức say mê. Mình đánh một trận chống sáu tên Kim Đan Chân Nhân, ánh mắt này quả thật mình đáng được hưởng, là thành quả tu luyện chiến đấu của mình. Xem ra phương hướng mình phát triển Hiên Viên kiếm cưu là hoàn toàn chính xác, đây mới chính thức là Hiên Viên kiếm thuật.
Dư Tắc Thành chậm rãi khôi phục chân nguyên, hấp thu lực bản nguyên hùng mạnh do Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết mang lại, dần dần thân thể khôi phục bình thường.
Được rồi, hiện tại là lúc kiểm kê chiến lợi phẩm. Hai viên Kim Đan đại biểu cho tâm thần hồn phách của Kim Đan Chân Nhân, bản nguyên lực lượng, Dư Tắc Thành phong ấn chúng lại.
Bốn môn pháp bảo gồm một chiếc lưới, một viên châu, một chiếc ấn, một chiếc vòng. Trong đó châu, ấn và vòng là bản mệnh pháp bảo, ba tên Kim Đan Chân Nhân kia dùng chúng để điều khiển ba loại thần lôi đáng sợ. Dư Tắc Thành bèn sử dụng Tử Phủ Chân Giải tiến hành giám định.
Càn Dương Kim Ti Võng kia có thể bao trùm vạn vật trong thiên hạ, viên châu kia tên là Tử Anh Ngọc Tiêu Thần Lôi Châu, có thể phát xuất Tử Ngọ hạo Đãng Càn Khôn Lôi. Ấn kia tên Thất Sắc Chu Tĩnh Lôi Quang Ân, có thể điều khiển Thiên Hồng Hạo Đãng Lưu Quang Lôi.
Vòng kia tên Vân Mầu Thái Âm Dẫn Lôi Hoàn, có thể điều khiển Thái Âm Hạo Đãng Băng Viêm Lôi.
Còn hai túi trữ vật, Dư Tắc Thành đang định mở ra xem trong đó có chiến lợi phẩm gì, đột nhiên cảm thấy toàn thân mình khẽ chấn động một cái. Lập tức Dư Tắc Thành mừng rỡ vô cùng, rốt cục thế giới Bàn cổ đã hoàn thành lần tiến hóa này, đã có thể mở ra như trước.
Dư Tắc Thành lập tức ngưng kết tâm thần tiến vào trong thế giới Bàn cổ. Lần này vừa tiến vào thế giới mới sinh ra, chỉ thấy mình đang lơ lửng giữa hư không vô tận, khắp nơi toàn là màn sương đen, chính là màn sương đen chứa Tử Điện trải rộng khắp thế giới Hỗn Độn.
Trong này trơ trọi không hề có một mảng đại lục nào, không có bất cứ kiến trúc nào, cũng không có một sinh linh nào, chỉ là màn sương đen vô tận.
Dư Tắc Thành cau mày, vì sao thế giới Bàn cổ mình lại biến thành như vậy, đây là nơi nào, những bảo vật trước kia mình tích lũy đâu mất cả rồi?
Lúc này giọng Lão Thất vang lên:
- Xin chào Thống lĩnh Đại nhân, hoan nghênh ngài trở về thế giới Bàn cổ. Báo Thống lĩnh, thế giới Bàn cổ đã có thể tiến hành xây dựng theo hình thái Kim Đan kỳ, xin ngài lựa chọn hình thức cơ bản cho nó.
Nháy mắt trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện chín đồ án. Đồ án thứ nhất là một thế giới núi lửa dung nham, đâu đâu cũng thấy toàn là lừa đỏ, là một thế giới cung điện do lửa hình thành. Đồ án thứ hai là một thế giới thủy tinh cung nằm trong biển cả, đâu đâu cũng là nước biển, thế giới cung điện trong lòng biển. Đồ án thứ ba là một cung điện trong mây, giống như tiên cung thần phủ trong truyền thuyết.
Đồ án thứ tư là một mảng sơn cốc rừng rậm, màu xanh bát ngát, tràn đầy khí tức tự nhiên. Đồ án thứ năm là một hòn đảo lơ lửng giữa không trung, giống như Thiên Đạo phong của Hiên Viên kiếm phái. Đồ án thứ sáu là một động phủ ngầm trong lòng đất, giống như đại điện Ám Ma của Vô Hình Ám Ma tông.
Đồ án thứ bảy là một thành thị rất lớn, có vài phần tương tự cổ Lĩnh Thận Thành từng dung hợp cùng cổ Thận Thú. Đồ án thứ tám là một mảng rừng xương núi thịt, giống như một thế giới được tạo thành từ máu thịt. Đồ án thứ chín là thành thị trong sa mạc, tràn đầy khí tức của Dị tộc.
Dư Tắc Thành nhìn chín đồ án này giơ tay ra, lập tức đồ án thứ nhất, thứ hai biến mất, sau đó cũng loại trừ thứ sáu, bảy, tám, chín. Cuối cùng chỉ còn lại ba đồ án thứ ba, bốn, năm, tiếp tục cân nhắc lựa chọn.
Lão Thất lên tiếng nói:
- Thống lĩnh Đại nhân, đây chỉ là thời kỳ quá độ, ta tin rằng nhất định ngài sẽ đạt tới Nguyên Anh kỳ, lúc đó thế giới Bàn cổ hình thành sẽ không thể thay đổi hay nghịch chuyển được. Vì vậy xin ngài mau mau tìm thêm Tiên Thiên Linh Bảo, ngoài ra ta đề nghị ngài lựa chọn đồ án thứ ba, bởi vì tiên cung trong mây kia là thế giới Bàn cổ hợp ký nhất, hữu hiệu nhất ở Kim Đan kỳ.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Được, vậy chọn tiên cung trong mây.
Lập tức giữa không trung có vô số tiếng nổ, Dư Tắc Thành lập tức bị thế giới trước mắt hấp dẫn. Chỉ thấy vô số ngọn lửa dâng lên, nước sông suối sôi trào, nước lửa tương xung, lập tức hình thành sương mù vô tận. Chỉ trong thoáng chốc, thế giới hiện tại đã hoàn toàn biến hóa, trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện một thế giới khác.
Nơi này giống như Tiên Giới, là một đại lục trôi nổi giữa không trung do vân khí tạo thành, bị màn sương đen vây quanh.
Đại lục mây trôi kia rộng chừng trăm mẫu, nháy mắt Dư Tắc Thành rơi xuống đại lục này.
Vừa đáp xuống, Dư Tắc Thành cảm thấy dưới chân mình là mây, hắn ra sức giậm mạnh một cước, mây dưới chân còn rắn chắc hơn cả nham thạch. Dư Tắc Thành đưa tay sờ thử, sau đó vén lớp mây dưới chân ra nhìn xem, chỉ thấy bên dưới là nước vô tận, tạo thành biển cả mênh mông.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy trên không mây bay lớp lớp. Phía sau tầng mây ấy là biển lửa vô tận, trải rộng khắp không trung.
Dưới chân là nước, trên đầu là lửa, nước lửa giao hòa, sinh ra mây mù vô tận, đây là nguyên nhân hình thành đại lục này.