Hôm đó Bích Ngang Ti bị phụ thân dọa cho sợ hãi, từ đó về sau nàng không bao giờ nở nụ cười, việc tu hành cũng trở nên chểnh mảng. Sau đó vô số sứ giả của các gia tộc tu tiên tới cửa cầu hôn, đứng chật cả đại môn nhà nàng.
Chẳng lẽ cứ như vậy gả cho người khác? Chẳng lẽ cứ như vậy sinh con đẻ cái, lo việc nội trợ tề gia hay sao? Bích Ngang Ti cảm thấy không cam lòng.
Thái gia gia thấu hiểu nỗi lòng của Bích Ngang Ti, bất quá ông đã già rồi, tu vi bắt đầu giảm sút, ông chỉ có thể cố sức làm một chuyện cuối cùng cho tôn nữ của mình, ông tìm tới một vị lão hữu năm xưa, cầu cho tôn nữ mình một danh ngạch thị nữ ở Xích Thành sơn, đưa tôn nữ của mình tới đó. Nơi đó là một trong Tam Thiên của Quân châu, là nơi căn cứ của Tông môn Hiên Viên kiếm phái chiếm phạm vi một phần ba Quân châu.
Và như vậy, Bích Ngang Ti tới Xích Thành sơn, đến đây làm một thị nữ. Nhưng nàng vẫn cảm thấy không cam lòng, mình là một Đại tiểu thư của một gia tộc lớn, không ngờ tới đây chỉ có thể làm một thị nữ mà thôi.
Tới rồi nơi này nàng mới biết được cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, bất cứ một thị nữ nào ở nơi này cũng xinh đẹp hơn nàng, tu vi cao hơn nàng, gia tộc lớn hơn gia tộc nàng, công tác chăm chỉ hơn nàng. Lập tức nàng rơi vào trạng thái hoang mang, không biết nên làm thế nào cho phải.
May là từ nhỏ Thái gia gia đã đào tạo nàng cẩn thận cho nên nàng xử lý tạp vụ khéo léo vô cùng. Nhờ vào điểm này, nàng được Phong chủ nơi này, cũng là hảo hữu năm xưa của Thái gia gia nàng hết sức hài lòng, cho nàng đảm nhiệm vị trí Chấp Sự.
Tuy rằng công tác Chấp Sự này mang lại vinh quang cho nàng, nhưng cũng vì vất vả phân tâm cho công việc, làm cho tu vi của nàng chậm chạp không tiến được, ở đây năm năm qua, tuy rằng chủ phong ban cho vô số đan dược, nhưng tu vi nàng chỉ mới đạt tới cảnh giới Thai Tức trung cấp.
Hiện tại chớp mắt đã sáu năm qua, từng ngày cứ trôi qua nhàm chán như vậy, từng ngày bận rộn tối tăm mày mặt. Dù là mình gia tăng tu vi thì có lợi gì, chẳng lẽ mình còn có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ sao, rốt cục mình phải làm sao?
Lúc này nàng đang do dự xem mình có nên rời đi, gả cho một nam nhân nào đó, sống cuộc sống của người bình thường, nhưng rồi nàng lại không cam lòng. Đi hay không đi, chuyện này đã trở thành gút mắc lớn nhất trong lòng nàng.
Hôm nay sau khi Phong chủ nhận được tin hết sức mừng rỡ, bảo nàng chỉ huy dọn dẹp đại điện, chuẩn bị nghênh đón khách nhân, là sư đệ của Phong chủ.
Phong chủ chạy ra ngoài nghênh đón, chỉ chốc lát sau, nàng đã gặp mặt sư đệ của Phong chủ, không ngờ lại là Kim Đan Chân Nhân. Đúng vậy, chắc chắn là Kim Đan Chân Nhân, kiếm ảnh khổng lồ lúc ẩn lúc hiện sau lưng hắn nhất định là dị tượng Kim Đan trong truyền thuyết. Trong lễ mừng cách đây ba năm ở Xích Thành sơn,, nàng cũng thấy qua một vị Kim Đan Chân Nhân, trên người cũng có ảo ảnh, như vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Lúc này Phong chủ bảo đi tìm hai vị Thiếu Phong chủ. Bích Ngang Ti đưa bọn họ tới. Bọn họ đã chờ sốt ruột vô cùng, sách ghi chép về Kim Đan Chân Nhân, họ đã xem tới nỗi gần như rách nát.
Kim Đan Chân Nhân quả thật không giống người thưởng, lễ gặp mặt không ngờ lại là Trúc Cơ đan, phi kiếm lục giai. Bích Ngang Ti thấy vậy sợ đến ngây người, nếu cho mình những thứ này, rất có thể mình cũng sẽ trở thành tu sĩ Trúc Cơ, trở về thành Thanh Phù trở thành đệ nhất cao thủ, khi đó phụ thân hẳn sẽ lấy làm vinh dự vì mình. Giấc mộng biến mất bao nhiêu năm qua chợt nổi lên trở lại trong lòng nàng.
Sau đó không ngờ hắn lấy Kết Đan quả ra, loại thần đan có thể giúp người kết thành Kim Đan này. Bích Ngang Ti chưa từng nghe nói bao giờ, lại khiến nàng một phen sững sờ kinh ngạc.
Mọi người nói chuyện với nhau, chợt Kim Đan Chân Nhân hỏi còn ai muốn lễ vật không.
Lúc ấy Bích Ngang Ti đánh bạo lên tiếng nói:
- Ai cùng có phần, chúng ta có thể được một phần chăng?
Nếu câu nói của mình sai, bị đuổi về nhà, vậy về thôi, tìm một người tốt gả cho y, sống cuộc đời của một nữ nhân bình thường như bao người khác.
Không ngờ vị Kim Đan Chân Nhân kia chỉ cười, xoay người cho mình một thanh phi kiếm, tám thị nữ có mặt trong đại điện đều được mỗi người một thanh phi kiếm cả.
Phi kiếm này giống như một ngọn lửa đang rừng rực cháy, dài hai thước, rộng ba tấc. Bích Ngang Ti cầm trong tay, quả thật không thể nào tin được. Đây là phi kiếm tứ giai, đáng giá hơn bốn vạn linh thạch. Chỉ nói một câu như vậy, hắn đã cho một tên thị nữ hèn mọn như mình sao?
Đột nhiên mắt nàng rưng rưng lệ, ngoại trừ Thái gia gia, chưa có ai quan tâm tới mình như vậy...
Vị Kim Đan Chân Nhân kia dường như cảm nhận được nỗi bi ai của nàng, đột ngột quay đầu lại nói một câu:
- Chỉ cần có chí, mộng sẽ thành, người khác làm được, nàng cũng sẽ làm được.
Chỉ cần có chí, mộng sẽ thành, mình còn có mộng sao, mộng của mình là gì? Đêm đó nàng không ngủ được, suy nghĩ cả một đêm, cũng không nghĩ ra giấc mộng của mình là gì. Có lẽ là vì muốn phụ thân nở nụ cười với mình, có lẽ mình cũng có thể thành công, có lẽ mình cũng có thể Trúc Cơ... Từ đó về sau, nàng bắt đầu tranh thủ thời gian khẩn trương tu luyện
Vị Kim Đan Chân Nhân kia ở lại nơi này, thỉnh thoảng thảo luận nghiên cứu cùng sư huynh đệ hắn. Thỉnh thoảng hắn luyện kiếm một mình, thỉnh thoảng chạy lên núi, thỉnh thoảng ngồi một mình, ngồi một lần như vậy suốt cả đêm.
Dần dần hắn đã hấp dẫn nàng. Hắn là Kim Đan Chân Nhân, nếu mình cũng là Kim Đan Chân Nhân vậy thì quá tốt, chỉ cần một câu nói có thể thay đổi vận mệnh biết bao người.
Nàng không phát hiện ra gần đây nàng tu luyện càng ngày càng khắc khổ, tốc độ nâng cao cảnh giới của nàng càng ngày càng nhanh, liều mạng tu luyện giống như năm xưa còn ở nhà, vì muốn phụ thân cười với mình.
Có khi quá mức kích động, có khi nôn nóng rút ngắn giai đoạn, nhưng lại có khi như Tái ông mất ngựa.
Ngày hôm ấy, nàng tiếp tục nhân cơ hội công tác, lén lút quan sát hắn. Đột nhiên chân nguyên rẽ ngược, tẩu hỏa nhập mạ lập tức ngã lăn ra đất sùi bọt mép, co giật tay chân.
Nháy mắt một bóng người vọt tới cạnh nàng, đỡ nàng dậy, bắt đầu chữa thương cho nàng. Lập tức hoàn toàn chữa khỏi tẩu hỏa nhập ma thậm chí nhân họa đắc phúc, luồng chân nguyên hùng hậu của hắn đi vào cơ thể nàng, giúp nàng khai thông vô số kinh mạch, không lâu sau nàng có thể thăng cấp cảnh giới Tiên Thiên.
Người cứu nàng là hắn từ đó về sau nàng lấy cớ ấy quanh quẩn bên cạnh hắn. Cho dù nàng có thể bế quan thăng cấp cảnh giới Tiên Thiên, nàng cũng không dám, vì nàng sợ hắn rời khỏi.
Quãng thời gian này. Kim Đan Chân Nhân kia hàng ngày quan sát một bầy cưu chiến đấu với nhau. Chim cưu này là một trong những đặc sản của vùng này, nghe nói là do người năm xưa xây nên Thiên Tâm điện này nuôi chúng.
Chim cưu sống ở đây quả thật còn hạnh phúc hơn cả con người, không ai dám giết chim cưu trên địa bàn Hiên Viên kiếm phái. Nhưng đám cưu này rất thích đấu đá với nhau, chúng đánh nhau suốt ngày, thỉnh thoảng còn có một vài con ngã lăn ra chết vì bị thương quá nặng.
Vị Kim Đan Chân Nhân này ngày ngày quan sát đàn cưu, dần dần nàng phát hiện ra, hắn đang bắt chước những động tác của đàn cưu. Có khi động tác của hắn hết sức buồn cười, cho dù hắn là Kim Đan Chân Nhân, nhưng lúc ấy trông hắn không khác gì những thiếu niên bình thường khác.
Ngày ngày nàng quan sát hắn, xem hắn bắt chước động tác chim cưu. Cho đến một hôm hắn quá mệt mỏi, nằm lăn ra đất ngửa mặt nhìn trời, dường như vô cùng thất vọng.
Nàng chỉ ở bên cạnh lặng lẽ nhìn đột nhiên nghe hắn lẩm bẩm:
- Rốt cục là chuyện gì vậy, một đòn kiếm cưu này phải công kích thế nào mới đúng, làm thế nào để có thể đạt tới lực sát thương lớn nhất...
Thì ra hắn đang nghiên cứu chuyện này, đột nhiên nàng đánh bạo nói:
- Chim cưu công kích đơn giản chỉ là vỗ cánh vọt tới, sau đó chộp ra một trảo mãnh liệt, hoặc ra sức mổ mạnh một cái, ngoài ra không dùng đòn thế gì khác nữa.
Vừa dứt lời, vị Kim Đan Chân Nhân kia kinh ngạc ngẩn người, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc nhìn nàng. Sau đó chợt hắn cười ha hả, mừng như điên dại, bất chợt ôm lấy nàng, ném nàng lên không thật cao, sau đó chờ nàng rơi xuống đón lấy, lại ném lên vài lần nữa.
Cuối cùng Kim Đan Chân Nhân cũng buông nàng ra, cười lớn:
- Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, suýt chút nữa ta đã đi sai hướng. Ha ha ha, phải tạ ơn nàng, cho nàng Trúc Cơ đan này, có nó nàng Trúc Cơ tuyệt đối không thành vấn đề.
- Chậm đã, tu vi của nàng hơi thấp, đây là Xích Diệu Tử... nàng cũng không cần biết tên của nó làm gì. Chỉ cần biết khi nàng tới cảnh giới Tiên Thiên gặp phải chướng ngại, uống nó vào, tối thiểu có thể đột phá một tầng cảnh giới.
- Nhưng phải nhớ những đan dược này chỉ là ngoại vật, không thể quá ỷ lại vào chúng. Hết thảy phải dựa vào chính bản thân mình, không ngừng vươn lên, hết sức kiên trì. Hãy cố gắng lên, tiểu mỹ nhân, ha ha ha!
VỊ Kim Đan Chân Nhân kia quay đầu rời khỏi, đêm ấy nàng nằm mơ vẫn mỉm cười, nhớ lại nỗi vui mừng khi ấy.
Hôm sau nàng không còn thấy hắn nữa, hai vị sư đệ kia ở lại đây học tập kiếm pháp cùng Phong chủ nhưng hắn đã rời khỏi, từ đó về sau không còn gặp lại.
Cứ như vậy, hắn đã ra đi, đi thật sự, không còn trở lại. Hắn chính là Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành từng là đệ nhất nhân dưới Kim Đan. Nàng giữ gìn bản ghi chép về hắn, đọc thuộc làu làu, chú ý nghe ngóng tin tức về hắn.
Nhiều năm sau, nàng Trúc Cơ thành công, kết thành Kim Đan, giữa hàng ngàn hàng vạn người gặp lại hắn một lần nữa. Tuy nhiên lúc ấy hắn đã ở trên cao, được nhiều người sùng bái.
Nàng sững sờ nhìn hắn kiếm trảm Tiên Nhân, giết chết Tu La. Đột nhiên hắn quay đầu lại mỉm cười với nàng:
- Nàng có thấy chưa, tiểu mỹ nhân, dù chí trong lòng vẫn còn đó nhưng nàng vẫn không làm được.