Tiên Ngạo

Chương 451: Phong tình Sở Tây



Xoáy nước hình thành thông đạo vượt qua cửa ải địa vực này không phải chảy xuống mà là chảy ngược lên trên, hình thành một xoáy nước hình trôn ốc. Dường như ở trung tâm có thứ gì đó hấp thu nước biển, giống như hiện tượng vòi rồng hút nước.

Tới gần xoáy nước, Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được dưới đáy biển xung quanh có nhiều núi lửa, chúng phun trào trong biển nhưng bằng mắt thường không thể thấy được chút dấu hiệu khác thưởng nào. Bởi vì những núi lửa này chính là nguồn cung cấp năng lượng cho xoáy nước thông đạo kia.

Vào thời Tiên Tần, các tiền bối đã cố định địa mạch của vùng biển này, dùng những núi lửa hình thành nơi đây làm nguồn cung cấp năng lượng cho thông đạo. Sau đó lợi dụng nước biển hình thành thông đạo giữa hai địa vực, bất kể là người tu tiên hay phàm nhân đều phải ngồi thuyền mới có thể vượt qua thông đạo này.

Chỉ cần tới gần thông đạo trong phạm vi ba dặm, phi xa hay thuyền sẽ bị thông đạo khống chế, tự động tiến hành sắp xếp vị trí, kéo từng chiếc như vậy vào trong xoáy nước, đưa chúng xuyên qua thông đạo, đi tới địa vực Sở Tây.

Thuyền hay phi xa từ bên này tiến vào, sẽ xuất hiện ở vùng biển bên kia, lặng lẽ không tiếng động rơi xuống mặt biển, chén nước trong thuyền không đổ một giọt. Thậm chí bên này hấp thu bao nhiêu nước biển, bên kia sẽ nhả ra bấy nhiêu, không hơn kém một giọt nào.

Thấy kiến trúc vĩ đại như vậy, chẳng những hai sư đệ, ngay cả Dư Tắc Thành cũng phải sững sờ kinh ngạc. Ba người khống chế phi xa chạy vào trong phạm vi ba dặm xoáy nước, lập tức phi xa mất đi khống chế, tự động tiến vào thông đạo truyền tống, nháy mắt rời khỏi địa vực Thiên Nam.

Chỉ thấy vô số vì sao lóe lên trước mắt, vô số không gian lướt qua. Trạng thái này kéo dài chừng một khắc, bọn ba người Dư Tắc Thành cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, nhìn lại đã thấy phi xa của mình đang nổi trên mặt biển.

Đây là Sở Tây, đã tới địa vực Sở Tây, chuyện này không cần phải nghi ngờ, bởi vì khi nãy tiến vào thông đạo ở phía Thiên Nam đang là buổi sáng, còn nơi này đang là nửa đêm, một vầng trăng tròn vành vạnh vắt ngang trời.

Tới địa vực Sở Tây, có thể cảm thấy rõ ràng sự khác biệt ở đây và Thiên Nam, nồng độ linh khí, hướng gió, độ ẩm không khí đều thay đổi hoàn toàn khác, nhưng vẫn có thể chịu được.

Đối với đường đi phía trước, Dư Tắc Thành cũng hoàn toàn mờ mịt. Hắn chỉ biết Tam sư huynh ở Xích Thành sơn thuộc Quân châu, Sở Tây, còn Xích Thành sơn cụ thể ở đâu, hắn hoàn toàn không biết.

Cứ chạy thẳng về phía trước rồi hãy tính, nghĩ vậy. Dư Tắc Thành cứ nhắm thẳng phía trước chạy như bay.

Bay được vạn dặm, phía trước xuất hiện một đại lục. Dư Tắc Thành gật gật đầu, phương hướng đại khái coi như chính xác, có điều không biết đại lục này có phải là Quân châu hay không. Thôi kệ, cứ lên bờ trước rồi hãy tính.

Dư Tắc Thành cho phi xa bay vào đại lục, phía trước có một hải cảng thành thị. Dư Tắc Thành bay tới gần hải cảng, thu phi xa cất đi.

Nhìn lại hải cảng này bất kể là hình dạng hay cách bố trí hoàn toàn không giống như hải cảng ở Thiên Nam, lộ rõ khí chất của dị vực. Dư Tắc Thành nhìn hải cảng dần dần phát hiện ra vấn đề, đê ngăn nước biển ở đây cao hơn đê ở Thiên Nam nhiều, chứng tỏ biên độ chênh lệch thủy triều, nơi đây lớn hơn ở Thiên Nam.

Tàu thuyền trên cảng to hơn tàu thuyền ở Thiên Nam gấp đôi, nói cách khác tàu thuyền ở Sở Tây toàn là cỡ lớn. Chuyện này cũng là lẽ dĩ nhiên, biên độ mực nước lớn như vậy, thuyền nhỏ sẽ rất khó đi.

Dư Tắc Thành quan sát phân tích từng chút một, cảm thấy thật ra hoàn cảnh quyết định hết thảy, cải tạo tự nhiên vì làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, cho nên vô tình hình thành đặc điểm của địa vực.

Người đi trên cảng thân mặc trang phục kỳ dị, có thể nói ngoại trừ mắt mũi giống với bọn Dư Tắc Thành, những địa phương khác hoàn toàn khác biệt. Từ kết cấu xe đi lại cho đến gia súc kéo xe hay y phục, hoàn toàn khác biệt.

Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu, quả nhiên là mỗi nơi mỗi khác, chênh lệch rất nhiều. Hắn dẫn hai sư đệ vào cảng, chậm rãi dạo chơi.

Nhìn cho thật kỹ, thật ra giữa những người này cũng có chút khác biệt với nhau, chứng tỏ ở Sở Tây có rất nhiều dị tộc. Có người mắt xanh, có người mắt vàng, có người mắt nâu... Có người tóc đỏ như lửa, tím, xanh, trắng... đủ các màu sắc. Những người dị tộc này thân hình cao lớn, làn da thô ráp, hẳn là xúc giác kém cỏi.

Đây có lẽ là đất Sở Tây trong truyền thuyết, số người dị tộc có được Linh Căn vô cùng ít ỏi, có rất ít người có thể bước lên tiên lộ. Nhưng tiền đồ mênh mang, bất quá cũng có người sẽ trở thành cường giả vô thượng như Hồng Phát lão tổ, Lục Bảo lão tổ...

Truyền thuyết rằng trong dị tộc này xuất hiện mỹ nữ, trong số hàng vạn người chỉ có một người, chắc chắn là cực phẩm nhân gian, làn da trắng mịn như sữa, toàn thân mềm mại như không có xương, dáng người xinh đẹp tuyệt trần. Trên thế giới Thương Khung cũng rất nổi danh, được xưng là Kim Ti Tước, cũng có câu nữ Sở Tây, nam Mạc Bắc.

Trong số dân bản xứ có một loại người có làn da ngâm đen, răng trắng muốt, toàn thân đen cháy, tóc ngắn. Bọn họ tính tình vô lại, lắm mồm lắm chuyện nhưng chỉ cần trông coi chặt chẽ, bọn họ lại là những người chịu vất vả làm lụng hơn bất cứ ai.

Trong cả trăm vạn người bản xứ mới có được một tu sĩ có Linh Căn chính là Côn Lôn Nô nổi danh. Các đại môn phái rất thích loại Côn Lôn Nô này, biết vâng lời, linh hoạt tháo vát, sau khi cắt đầu lưỡi đi cũng không còn tật xấu lắm miệng.

Dân da đen bản xứ cũng thừa hưởng điểm đặc sắc của Sở Tây, trong số mười vạn người sẽ có một loại mỹ nữ nhỏ xinh, mềm mại, đầy hoang dã, làn da mịn như tơ, chính là mỹ nữ đẹp nhất Sở Tây được gọi là Hắc Trân Châu.

Ba người Dư Tắc Thành đi trên đường, ngắm cảnh sắc trước mắt không khỏi cảm thán trong lòng. Ba người đi một lúc tới một con phố, chỉ thấy nơi đây đứng đầy người đủ các màu da, trước ngực đeo thẻ bài, trên đầu cắm đầy rơm rạ.

Có một thương nhân đứng trước mặt bọn họ, lớn tiếng kêu lên:

- Mau tới xem đi, đây là nô lệ vừa mới bắt từ cổ châu về, hãy xem tuổi tác, thân thể bọn chúng, mua về chắc chắn hết sức vâng lời, chịu khó làm việc.

- Nữ nhân xinh đẹp cổ châu đây, nghe nói là thành viên gia tộc tu tiên. Các vị hãy xem dáng người, làn da, chân đùi... tuyệt hảo. Mua về chắc chắn sẽ sinh cho các vị vài đứa con bụ bẫm, nếu may mắn có đứa có được Linh Căn, vậy coi như các vị phát tài, đời này không cần lo tới chuyện áo cơm. Mau mau mua đi... Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

Ba người Dư Tắc Thành thấy vậy kinh ngạc ngẩn người, không ngờ nơi đây là chợ buôn nô lệ, hàng hóa nơi đây chính là người sống. Thì ra nô lệ ở Sở Tây hoàn toàn hợp pháp, có thể buôn bán công khai.

Nhìn thấy ba người, lập tức đám nô lệ đang đứng nghiêm chỉnh nhao nhao kêu lên, ai nấy tự giới thiệu mình:

- Mua ta đi, đại gia, ta rất giỏi, có thể quản lý sổ sách, may y phục, nấu rượu. Từ quản gia cho tới trù sư ta đều làm được hết...

- Mua ta đi, mua ta đi, ta đã sinh được hai đứa con trai ta rất giỏi về sinh nở, nhất định sẽ sinh cho đại gia vài đứa con trai...

Lập tức ba người Dư Tắc Thành bị vây chặt như nêm, Dư Tắc Thành cất tiếng hừ lạnh, uy áp toát ra, lập tức những người này bị chấn lui ra xa.

Phía sau bọn họ có một ít lão nhân nhìn đám người này với ánh mắt đầy khinh miệt, dường như đang cười nhạo bọn họ có mắt không tròng, không biết nhìn người. Từ pháp bào Hiên Viên mà ba người Dư Tắc Thành đang mặc trên người, có thể nhìn ra bọn họ là người tu tiên, người sáng suốt sẽ không dám quấy rầy bọn họ.

Đúng lúc này có mười mấy chiếc thảm bay bay tới, trong đó lão nhân cầm đầu tỏ ra hết sức uy nghiêm.

Tất cả thương nhân, nô lệ nhìn thấy lão lập tức cúi đầu kêu lớn:

- Bái kiến Thành chủ.

Lão nhân không thèm nhìn tới bọn họ, tung mình nhảy xuống thảm nhìn chăm chú bọn Dư Tắc Thành. Tu vi của lão là cảnh giới Tiên Thiên Luyện Khí kỳ, thấy pháp bào trên người bọn Dư Tắc Thành, lão nhân bèn cúi đầu thi lễ:

- Tham kiến thượng tiên Hiên Viên, tiên sư giáng lâm mang tới ánh sáng huy hoàng cho nơi này. Tiểu nhân là Thành chủ thành Ngân Trinh Mông Hào, tham kiến tiên sư.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Không cần đa lễ, chúng ta chỉ đi ngang qua đây mà thôi, thành này quả thật không tồi.

Mông Hào nói:

- Đa tạ tiên sư khen ngợi, chẳng hay tiên sư có dừng chân lại đây vài ngày chăng, để cho tiểu nhân được hết tình địa chủ.

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:

- Chúng ta muốn tới phân chi Hiên Viên kiếm phái ở Xích Thành Sơn không biết cách nơi đây bao xa?

Mông Hào là tay giàu kinh nghiệm, lập tức biết Dư Tắc Thành bị lạc đường, bèn đáp:

- Xích Thành sơn kia chính là cây cột chống trời của Quân châu ta. Có sự tồn tại của nó, hàng ngàn thành thị ở Quân châu mới thoát khỏi họa hủy diệt. Tiên sư, đây là bản đồ Quân châu, đi về phía Bắc thêm hai vạn ba ngàn dặm nữa là tới Xích Thành sơn.

Mông Hào đưa ra một chiếc thẻ tre, chính là bản đồ toàn bộ Quân châu, trên đó ghi rõ ràng lộ trình từ thành Ngân Trinh này tới Xích Thành sơn. Dư Tắc Thành thấy bản đồ này gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, mục đích của mình đã đạt, có thể rời đi.

Đúng lúc này ba tiếng chuông vang lên, vô số nô lệ đứng ven đường lập tức tháo thẻ bài, nhổ rơm rạ xuống, miệng hô ăn trưa, ăn trưa. Bọn họ bắt đầu ùn ùn kéo nhau trở về ăn trưa, nói cười vui vẻ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv