Trải qua trận chiến này, có người xưng Dư Tắc Thành là đệ nhất nhân dưới Kim Đan nhưng cũng có người không cho là đúng, muốn thử với hắn một trận, thử xem đệ nhất nhân dưới Kim Đan trong truyền thuyết này có thật sự lợi hại hay không.
Dư Tắc Thành bay về phía Phần Hỏa Chân Nhân:
- Phần Hỏa Đại ca, tiểu đệ Dư Tắc Thành xin ra mắt.
Phần Hỏa Chân Nhân cười nói:
- Giỏi lắm, Tắc Thành, đệ thật oai phong, không ngờ có thể đánh chết Kim Đan Chân Nhân, giỏi lắm, ca ca đã không nhìn lầm đệ.
Sau đó quay sang nói với vị Kim Đan Chân Nhân bên cạnh:
- Đây là huynh đệ của ta, Dư Tắc Thành.
Lại nói với Dư Tắc Thành:
- Đây là sư đệ của ta, Phần Không Chân Nhân Lưu Nhất Hạc.
Dư Tắc Thành cùng Phần Không Chân Nhân lập tức thi lễ chào nhau, bọn họ cũng không chú ý, trong lúc không hay không biết, hai vị Kim Đan Chân Nhân này đã đối xử với Dư Tắc Thành cũng như một Kim Đan Chân Nhân.
Phần Hỏa Chân Nhân nói:
- Đi, đi nào, tới chỗ ở của chúng ta uống một trận, không say không về.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Được, xin ca ca dẫn đường.
Dư Tắc Thành quay sang nói với lão tăng:
- Vị Đại sư này có đi cùng chúng ta không?
Lão tăng lắc lắc đầu:
- Dư thí chủ, ngươi có tấm lòng nhân hậu, hy vọng chỉ là bị người khác nói xấu. Nhưng nếu quả thật thí chủ là Hỗn Độn Thiên Ma, vậy lão nạp ắt phải diệt ma trừ yêu, giết chết thí chủ!
Dư Tắc Thành bật cười khanh khách:
- Đại sư, tại hạ là Dư Tắc Thành, không phải là Hỗn Độn Thiên Ma gì đó. Mà dù ta có là Hỗn Độn Thiên Ma đi nữa, Đại sư cũng không có khả năng giết được tại hạ.
- Đại sư giúp ta một lần, ta không muốn đối thoại bằng đao kiếm với Đại sư. Nhưng nếu Đại sư ngăn cản đường ta, vậy phải hỏi qua kiếm của ta trước đã.
- Một kiếm nơi tay, vạn người cúi đầu, hiệu lệnh vừa ra, thiên địa biến đổi. Ta muốn nước chảy ngược dòng, vậy nước kia ắt phải chảy ngược dòng!
Dư Tắc Thành dứt lời bật cười ha hả, không nhìn tới lão tăng lần nào nữa, sau đó xoay người cùng đi với bọn Phần Hỏa Chân Nhân. Bọn Hỏa Hành Không, Mộc Tư Y cũng ra khỏi Tĩnh Hương lâu, mọi người cùng ngự kiếm bay về nơi ở tạm thời của Hỏa Vân tông.
Bay được vài dặm, phía trước xuất hiện một trang viên, Phần Hỏa Chân Nhân nói:
- Nơi đó là nơi ở của chúng ta hiện tại, vốn trước kia là trang viên do đệ tử ngoại môn mua, cho nên mới sử dụng làm nơi ở tạm.
Mọi người hạ kiếm quang đáp xuống, bay vào trong trang viên. Lúc tiến vào, Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được có tất cả mười ba tầng cấm chế kết giới. Xem ra nơi này không như bề ngoài yên tĩnh của nó, thật ra là ngoài lỏng trong chặt, cảnh giới nghiêm mật.
Phần Hỏa Chân Nhân nói:
- Ngừa trước không lo họa, gần đây phát hiện vài cừu nhân của ta, cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Vào trang viên, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một bức tường dây leo mọc chẳng chịt, vượt qua tường này là một mảng tường vi dày đặc. Tường vi đang lúc nở rộ, toát ra mùi hương thơm ngát, Hoa Đô này quả nhiên danh bất hư truyền đi đâu cũng thấy hoa tươi nở rộ.
Lối đi trúc rủ mát rượi, còn có tuyết tùng thẳng đứng, ngọc lan đầy nụ chưa nở. Một hòn giả sơn chắn ngang đường đi, mọi người men theo lối mòn lên trên, xuất hiện trước mặt một mái đình cổ kính.
Đi tiếp về phía trước, ngoài tuyết tùng mọc hai bên, còn có cầu đá uốn khúc trên ao cá. Dưới ao hoa sen nở rộ từng đám lớn, hàng trăm cá chép vàng bơi lội tung tăng thành đàn.
Tiếp tục tiến về phía trước là một dãy lan can bằng đá, vòng qua một ngôi lầu, tiến vào một trúc viện yên tĩnh. Thẳng vào trong là một đại sảnh, chủ nhân nơi đây đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn chờ bọn họ tới.
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, bắt đầu nhập tiệc. Tiệc này chủ yếu là hàn huyên tâm sự, nhân cơ hội này kết nối tình cảm cùng nhau.
Rượu được ba tuần Phần Hỏa Chân Nhân nói:
- Tắc Thành lão đệ, đệ phải cẩn thận mới được, tên Vu Phong Tiếu kia trước khi chết còn cắn cho đệ một miếng không nhẹ chút nào. Chuyện đệ không phải là đệ tử của Hỗn Độn Thánh Ma tông, mọi người thừa sức nhìn ra, nhưng đệ tử Ma tông vốn hay gây sự, hoàn toàn có thể mượn cớ này phát động tập kích đệ ở bất cứ nơi nào.
Dư Tắc Thành nói:
- Cảm tạ ca ca nhắc nhở, đệ đã biết. Bọn chúng đến tên nào, đệ sẽ giết tên ấy.
Phần Hỏa Chân Nhân nói:
- Lão đệ này, người giết mãi cũng không hết, trên người đệ sát khí quá nặng, phải chăng tâm cảnh của đệ có vấn đề?
Dư Tắc Thành nghe vậy trầm ngâm không nói, một lúc sau. Phần Hỏa Chân Nhân nói tiếp:
- Lời vu cáo đệ là Hỗn Độn Thiên Ma chuyển thế quả thật vô cùng ác độc, đệ phải hết sức cẩn thận.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Ca ca, huynh có biết thật sự chuyện về Hỗn Độn Thiên Ma là thế nào không?
Phần Hỏa Chân Nhân nhìn quanh quất, sau đó mới nói:
- Đệ tử Vô Hình Ám Ma tông mà lại không biết về Hỗn Độn Thiên Ma, Tắc Thành đệ thật là mất mặt, để ta nói cho đệ nghe vậy.
- Theo lời đồn, Hỗn Độn Thiên Ma chính là Ma Chủ vạn ma ở Ma cảnh chín mươi chín giới. Sau y bị vạn ma ở Ma cảnh liên kết lại cùng nhau phản loạn lật đổ. Bất quá vị Ma Chủ này có lúc chết đi thật sự, có lúc lại phục sinh, mỗi lần phục sinh như vậy đều gây ra đại họa khôn cùng ở Ma cảnh.
- Vì sao người này lại khiến cho người người lo ngại như vậy? Bởi vì mục đích của y là biến vạn vật trở thành Hỗn Độn chỉ có một mình y sống, tất cả những người khác đều phải chết. Cho nên ngay cả vạn ức thần ma trong Ma cảnh cũng chán ghét y, vạn ma bị bắt buộc phải hợp lực lại cùng nhau phản kháng, đệ thử tưởng tượng xem nhân phẩm Hỗn Độn Thiên Ma này ra sao.
- Có lời đồn vào năm Tiên Tần Đô úy viết Thiên Ma Sách, từng du ngoạn Ma cảnh chín mươi chín giới, hóa thân vạn ma đã được Hỗn Độn Thiên Ma chú ý tới. Nếu không có y âm thầm bảo vệ, vị Đô úy kia cũng khó lòng trở lại nhân gian, đã bị Ma cảnh đồng hóa, trở thành thần ma.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đệ hiểu rồi, nhờ vị Đô úy kia viết Thiên Ma Sách, cho nên Ma tông chúng ta trên thế giới Thương Khung này mới có thể quật khởi, đám ma nhãi nhép có mặt khắp nơi.
Phần Hỏa Chân Nhân nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Đúng vậy, đám ma nhãi nhép có mặt khắp nơi... Chúng ta cũng là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, nói như vậy không phải là tự mắng mình sao?
- Ma công chú trọng hại người lợi mình, cướp đoạt thiên địa, mạnh sống yếu chết, tiến cảnh nhanh chóng, uy lực hùng mạnh kẻ tu luyện Ma công chỗ nào cũng có.
- Nói trở lại chuyện khi nãy, sau khi vị Đô úy kia trở lại nhân gian bèn viết mười quyển Thiên Ma Sách. Thủy Hoàng lệnh cho thiên hạ truyền tụng. Trước đó còn có một phần Ma tông tồn tại, toàn là một số Vực Ngoại Thần Ma giáng lâm thế giới chúng ta lập ra, bất quá bọn họ không có phương pháp tu luyện đời đời truyền thừa, thế lực mỏng yếu.
- Khi Thiên Ma Sách xuất thế, có được phương hướng chỉ dẫn, lúc ấy mới có thể tiến hành tu luyện theo hệ thống truyền thừa. Lập tức Ma tông xuất hiện nhiều như nấm mọc sau mưa, khiến thế giới Thương Khung chúng ta có thêm vô số giáo phái Ma tông.
- Đến khi đám người Thủy Hoàng, Đô úy rời khỏi, thời gian dần trôi, tới cuối thời đại Tiên Tần nhờ có Thiên Ma Sách của Đô úy dẫn dắt. Ma môn trong thiên hạ nổi lên bốn phía. Nhưng lúc ấy vô số đệ tử Ma tông vẫn còn ngu ngốc, không chịu phi thăng Tiên Giới trở thành Tu La như hiện tại, mà lại phi thăng Ma cảnh, thành lập liên hệ với hàng ngàn hàng vạn thần ma ở Ma cảnh Vực Ngoại. Khi ấy cứ hai tu sĩ trong thiên hạ ắt có một tu sĩ là đệ tử Ma tông, thậm chí có xu hướng thay thế Tiên Tần.
- Khi đó đám người Đô úy đã rời khỏi thế giới này. Tần Hoàng đời thứ mười là Hoàng Thái tư Doanh Ly vì sự ổn định của Tiên Tần đế quốc đã xả thân thành ma. Mượn Hỗn Độn Thánh Ma kinh là tổng cương yếu lĩnh của Thiên Ma Sách cung thỉnh Hỗn Độn Thiên Ma Vực Ngoại giá lâm. Sau khi phụ thể, bắt đầu ra tay tàn sát đệ tử Ma tông khắp nơi, hủy diệt các lộ Ma tông.
- Trận chiến ấy Ma tông tử thương hết sức nặng nề, đến bây giờ vẫn chưa thể khôi phục lại thế lực hùng mạnh như thời đó. Bất quá Hỗn Độn Thiên Ma này mời thì dễ, tiễn thì khó, dần dần mọi người phát hiện ra mục đích của y là hóa tất cả vạn vật trong thiên địa trở về Hỗn Độn y muốn chiếm lấy thế giới Thương Khung này.
- Cuối cùng Tần Hoàng đời thứ mười ra tay liên kết Hải tộc, cung thỉnh Tiên Nhân Tu La trên Tiên Giới giáng thế, dốc hết toàn lực của thế giới Thương Khung mới có thể đánh cho Hỗn Độn Thiên Ma chạy trở về Ma cảnh. Đến đây tất cả trở nên hỗn loạn, Tiên Tần, Ma tông đã trọng thương, tất cả Tiên Nhân trên thế giới Thương Khung tử trận, mất đi thực lực để đổi kháng Tiên Giới.
- Có ghi chép nói rằng sau việc này, Tần Hoàng đời thứ mười quyết định đi theo tổ tiên Thủy Hoàng, bắt đầu bố trí chuẩn bị ra đi, từ bỏ thế giới Thương Khung.
- Lúc này mọi người mới phát hiện, nói không chừng Thiên Ma Sách chính là một nước cờ của Hỗn Độn Thiên Ma, đưa Ma tông tới nhân gian, đợi đến khi các lộ Ma tông mờ rộng, y có thể đánh chết đệ tử Ma tông hấp thu ma khí, để làm cho bản thân giáng lâm thế giới Thương Khung này sau đó hóa thế giới của chúng ta trở thành Hỗn Độn.
Dư Tắc Thành nghe tới đó bèn nói:
- Hư hư thật thật, đệ hiểu rồi. Hỗn Độn Thánh Ma tông kia chính là một nước cờ khác mà Hỗn Độn Thiên Ma lưu lại.
Phần Hỏa Chân Nhân gật gật đầu:
- Đúng vậy, tuy rằng lần đó Doanh Ly bị tan thành tro bụi. Hỗn Độn Thiên Ma bị đuổi đi nhưng đạo thống mà y để lại trên Tu Tiên Giới chính là Hỗn Độn Thánh Ma tông. Chỉ cần Ma tông hưng thịnh, đệ tử Hỗn Độn Thánh Ma tông này sẽ xuất hiện, giết hại đệ tử Ma tông khắp nơi, hấp thu ma khí của bọn chúng. Cuối cùng ma khí đạt tới cực điểm, cung thỉnh Hỗn Độn Thiên Ma giáng thế.
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy vì sao không tập hợp lực thiên hạ tìm kiếm Hỗn Độn Thánh Ma tông, tiêu diệt bọn chúng?
Phần Hỏa Chân Nhân đáp:
- Không có khả năng, có sự tồn tại của bọn chúng. Ma môn sẽ vĩnh viễn không có lúc nào hưng thịnh, đây là một ích lợi đối với thiên hạ, những môn phái tu tiên không phải Ma tông, không ai làm như vậy.
- Nếu trông cậy vào chuyện liên kết với đệ tử Ma tông đối địch, quả thật chỉ là si tâm vọng tưởng. Bọn chúng tu luyện tâm pháp Ma công, vì vậy cho nên không thể tiến hành liên kết. Chúng không phá đám sau lưng đã là tạ ơn trời đất.
- Đúng rồi lão đệ, chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này, tìm lão Phá Bại Chân Quân kia cũng đã ba tháng qua đã xới tung từng gốc cây ngọn cỏ của Hoa Đô này nhưng cũng không tìm thấy. Ta nghi ngờ rằng lão không còn ở đây, đã chạy đi từ sớm. Chúng ta ở đây ba tháng cũng không làm thất vọng đám lão nhân trong tông, sau vài ngày nữa, chúng ta sẽ phải rời khỏi nơi này, trở về tông môn.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Phá Bại Chân Quân này thật sự thần kỳ, nhiều Kim Đan Chân Nhân tìm lão như vậy vẫn không tìm được, theo huynh, lão có thể trốn đi đâu?
Phần Hỏa Chân Nhân đáp:
- Trong quãng thời gian này, pháp thuật thần thông chuyên về tìm người trên khắp thiên hạ đều có thể nhìn thấy ở Hoa Đô nhưng vẫn không tìm thấy. Ngay cả sào huyệt của mười hai thế lực tu tiên ở Hoa Đô cũng bị lật từng viên gạch, cũng không tìm được. Chẳng trách lão già này có thể cướp đi Hoàn Chân Đạo trong tay hơn sáu mươi Nguyên Anh Chân Quân, quả thật là thần nhân.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới nói:
- Nếu ta là Phá Bại Chân Quân, ta sẽ trốn đi đâu, nơi nào sẽ không bị người phát hiện...?
Đột nhiên Dư Tắc Thành bật kêu to:
- Dưới chân đèn không có ánh sáng ta sẽ giả làm người tu tiên đi tìm chính minh, gia nhập vào hàng ngũ các ngươi cùng nhau đi tìm chính mình.
Phần Hỏa Chân Nhân nói:
- Không có khả năng, lão là Nguyên Anh Chân Quân, sẽ không làm chuyện xấu hổ như vậy.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Lão đã có thể trốn ở Đoạn Tụ tông, còn chuyện gì mà không đám. Nói không chừng lão hòa thượng sáng nay chính là lão cải trang, càng làm điều mọi người không tin lại càng an toàn.
Phần Hỏa Chân Nhân gật gật đầu:
- Đúng, đúng, tám phần là như vậy, ta sẽ lập tức truyền tin này ra ngoài, bảo mọi người cẩn thận một chút.
Dứt lời, Phần Hỏa Chân Nhân bắt đầu phát ra một lúc mười mấy phi hạc truyền thư, sau đó mới nói:
- Lão đệ nên nghĩ thoáng hơn một chút, đệ tử Phật tông phần lớn là như vậy, luôn có lòng từ bi thương người, hận không thể tự mình xuống địa ngục cứu giúp người khác. Vị lão hỏa thượng kia thật ra rất tốt, chỉ bất quá hơi cố chấp một chút.
Dư Tắc Thành đáp:
- Ha ha, đệ chỉ đùa một chút mà thôi, không thể nào là Phá Bại Chân Quân được. Phật quang lúc ấy là Phật quang chính tông, chuyên môn siêu độ oan hồn.
- Tâm cảnh của đệ hẳn nên tu luyện lại một chút, gần đây có thể là do thăng tiến cảnh giới quá nhanh... Thật ra có những lời không cần phải nói, tự mình hiểu trong lòng là đủ, chó cắn người không để lộ răng, ha ha ha...
Phần Hỏa Chân Nhân cùng cười ha hả, mọi người ăn uống xong xuôi, trời đã không còn sớm nữa. Mộc Tư Y quyết định ở lại đây, những nữ đệ tử còn lại của Phân Phương Giải Ngữ môn phải trở về môn phái. Bọn Hỏa Hành Không lập tức trở thành đệ tử hộ hoa, đưa các nàng trở về.
Lúc này chợt thấy trên trời có vô số điểm sáng, Mộc Tư Y nói:
- Thật là xinh đẹp, giống như đom đóm vậy.
Dư Tắc Thành nói:
- Cái gì là dom đóm, đó chính là hạc giấy truyền tin và kiếm ảnh truyền thư. Có chuyện gì vậy, tất cả mọi người đang truyền tin tức gì?
Phần Hỏa Chân Nhân nhận vài phong truyền thư mở ra xem, sau đó bật cười lớn:
- Ha ha ha, mọi người đang truyền đi tin tức mà ta đã truyền ra khi nãy, nhắc nhở hảo hữu của mình coi chừng Phá Bại Chân Quân kia lẩn trốn giữa chúng ta. Đệ xem này, vài hảo hữu cũng vừa gởi tin nhắc nhở ta, tin tức này truyền đi một vòng đã quay trở lại, hạc giấy bay đầy trời thật đẹp!
Dư Tắc Thành cũng cười lớn, chợt nói:
- Trời không còn sớm nữa, ở đây có khách phòng không, chúng ta muốn nghỉ ngơi.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Mộc Tư Y bừng đỏ nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Phần Hỏa Chân Nhân giơ ngón tay cái lên với Dư Tắc Thành:
- Không thành vấn đề, có khách phòng cho đệ.
Tiểu biệt thắng tân hôn, đêm này Xuân sắc ngập tràn vô cùng tươi đẹp. Mộc Tư Y càng thảnh thục hơn trước, hai người quấn lấy nhau chàng chàng thiếp thiếp đến quá nửa đêm.
Điều duy nhất tiếc nuối là vào sáng sớm, mặt đất chợt khẽ run rẩy. Dư Tắc Thành bị đôi tay mềm mại của Mộc Tư Y ôm chặt, lại đang ngủ mơ màng cho nên không nghĩ được chuyện gì. Hắn chỉ cất tiếng mắng một câu, sau đó xoay người ngủ tiếp.
Đến khi mặt trời đã lên cao, hai người Dư Tắc Thành mới chịu rời giường. Dư Tắc Thành ra khỏi khách phòng, phát hiện bên ngoài trang viên đã mở ra tất cả cấm chế phòng ngự, hình thành một vòng bảo vệ rất lớn bao cả trang viên vào trong.
Có chuyện gì vậy? Dư Tắc Thành đi nhanh tới khách sảnh, chỉ thấy gương mặt Phần Hỏa Chân Nhân u sầu buồn bã, mười hai vị Kim Đan Chân Nhân Hỏa Vân tông đều có mặt tại đây.
Những người này có kẻ ngồi tĩnh tọa, có người tế luyện pháp bảo, ra vẻ đang sắp sửa đại chiến.
Thấy Dư Tắc Thành đi tới. Phần Hỏa Chân Nhân nói:
- Tắc Thành này, ta phục đệ sát đất, tuổi trẻ tốt thật, mỹ nhân trong lòng, ầm ĩ như vậy mà đệ vẫn ngủ được.
Phần Hỏa Chân Nhân vừa dứt lời, sắc mặt Mộc Tư Y đỏ bừng, bất quá nàng càng nép sát lại gần Dư Tắc Thành hơn nữa.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ đám khốn Thanh Ma tông hôm qua muốn tới trả thù sao?
Phần Hỏa Chân Nhân nhìn quanh quất, sau đó mới nói:
- Đệ ngàn vạn lần đừng nói ra bên ngoài chuyện Phá Bại Chân Quân có khả năng trốn trong đám người tìm kiếm là do huynh đệ chúng ta phát hiện trước tiên.
- Hôm qua lúc đệ đi ngủ, chúng ta còn nói hạc giấy đầy trời thật đẹp. Không ngờ tới nửa đêm, sự tình bắt đầu chuyển biến. Trước kia mọi người còn quan tâm lo lắng cho nhau, chuyện gì cũng có thể nhường nhịn một chút, nhưng sau khi được tin của chúng ta, cuối cùng ai nấy đều trở mặt.
- Tất cả mọi người bắt đầu nghi ngờ những người khác, ai ai cùng nghi thần nghi quỷ, có người mượn cơ hội trả thù, bắt đầu đặt điều nói xấu.
- Gặp nhau ngoài đường, ta nghi đệ là Phá Bại Chân Quân. Ta muốn đệ cởi quần kiểm tra, đệ không cho, vậy chính là đệ chột dạ, đệ chính là Phá Bại Chân Quân.
- Sau đó bắt đầu chiến đấu, cả Hoa Đô đánh nhau long trời lở đất. Đến bây giờ nghe nói đã có mười ba Kim Đan Chân Nhân ngã xuống, bên ngoài hỗn loạn không chịu nổi, ôi, nếu biết trước như vậy, đánh chết ta cũng không truyền thư cho người khác.
Dư Tắc Thành nghe xong kinh ngạc há hốc mồm, lời đề nghị trong lúc vô tình của mình không ngờ lại tạo ra hỗn loạn lớn đến như vậy, khiến cho sự tình trở nên vô cùng căng thẳng.
Lúc này mặt đất lại chấn động một lần nữa, phương xa có Kim Đan Chân Nhân bắt đầu chiến đấu với nhau. Toàn Hoa Đô này hiện tại hoàn toàn hỗn loạn, trong thành ngoài thành, trong phạm vi bảo vệ của pháp trận Tiên Tần trong vòng năm trăm dặm, toàn bộ bị cuốn vào trận chiến kinh khủng này.
Đúng lúc này, Hỏa Hành Không đi vào nói với Phần Hỏa Chân Nhân:
- Sư phụ, bên ngoài có hơn ngàn dân chạy nạn, bọn họ đang ở bên ngoài pháp trận cầu xin chúng ta cho bọn họ tiến vào. Tất cả toàn là người già yếu, dường như hiện tại trong thành đang có đệ tử Ma môn đang bắt phàm nhân luyện hồn, để bọn họ ở ngoài nguy hiểm vô cùng. Sư phụ, chúng ta phải làm sao?
Ý của Hỏa Hành Không đã quá rõ ràng, y đang cầu xin sư phụ cứu giúp số phàm nhân này.
Phần Hỏa Chân Nhân nói:
- Trang viên rất rộng, mau mau cho bọn họ tiến vào, cứu được người nào hay người đó.
Hỏa Hành Không đáp:
- Dạ sư phụ, đệ tử tuân mệnh.
Dư Tắc Thành không khỏi thầm gật gật đầu sư đồ Phần Hỏa Chân Nhân quả thật tính tình trượng nghĩa.
Sau khi Hỏa Hành Không nhận được mệnh lệnh này, lập tức đi ra ngoài, mở cấm chế ra, lập tức hơn ngàn dân chúng chen chúc tiến vào. Sau khi bọn họ vào được trang viên bèn quỳ xuống cảm tạ tiên sư từ bi. Nhìn qua số dân chúng này toàn là người già yêu, không có cách nào chạy khỏi Hoa Đô.
Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn qua, có lão nhân đầu tóc bạc phơ, có trẻ con còn đang bú mẹ, có hài từ sáu, bảy tuổi, sắc mặt ai nấy lộ vẻ kinh hoàng, thần sắc kích động.
Tuy rằng y phục bọn họ hiện tại rách nát nhưng có thể thấy toàn là gấm lụa thượng hạng. Ba tháng trước Hoa Đô giàu có vô cùng, dân chúng không lo ăn mặc, cuộc sống vô cùng sung túc. Không ngờ hiện tại bọn họ như chim sợ cành cong, mặt đất chấn động đã sợ run rẩy, đây quả thật là thần tiên đánh nhau, vạ lây tới phàm nhân.