Tiên Ngạo

Chương 392: Ngang Qua Nam Hải



Cuối cùng vì như vậy mà Mã Khuê phải trả giá bằng tuổi thanh xuân của mình, nhiều hơn những gì mà mình được hưởng thụ. Tuy rằng tu vi của y cao hơn Dư Tắc Thành rất xa, nhưng tâm cảnh y lại thấp hơn Dư Tắc Thành không ít, vốn từ khi y tu tiên tới nay chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, không gặp trắc trở suy sụp, hết thảy là vì dục vọng trong lòng.

Mã Khuê tu luyện Ma công, Ma công bắt đầu dễ dàng đơn giản, thăng tiến rất nhanh, nhưng cũng rất dễ bị Thần Ma mê hoặc. Vì vậy càng đánh lâu, Mã Khuê từ lòng tin vững chắc ban đầu trở nên do dự, sau đó là hoảng hốt, đến tuyệt vọng, ma khí của y càng ngày càng yếu đi.

Địch yếu ta mạnh, kiếm quang Dư Tắc Thành lại một lần nữa phát ra quang minh. Đột nhiên Dư Tắc Thành cao giọng hát:

- Mười năm mài một kiếm, lưỡi kiếm bén chưa dùng, hôm nay mời bạn ngắm, có ai ức hiếp không? Hết thảy như bọt nước, bàng hoàng một kiếm ra, thoáng qua như chớp mắt, diệt độ tại nhãn tiền.

Bất thình lình Dư Tắc Thành Nhân Kiếm Hợp Nhất, hóa thành một đạo kiếm quang ngút trời chém về phía Mã Khuê. Tốc độ kiếm này chém tới không nhanh, hơn nữa phạm vi kiếm quang dần dần thu hẹp lại. Ban đầu hơn một trượng, hiện tại chỉ còn hơn một thước, mơ hồ có phù văn sinh, ra trên kiếm quang, đây là kiếm pháp Tinh Quán Bạch Nhật, Cải Thiên Hoán Địa.

Mã Khuê liều mạng giãy dụa, muốn chạy trốn, nhưng y đã bị thần thức của Dư Tắc Thành khóa chặt. Khóa chặt này là bằng ý chí, Bằng niềm tin, bằng đạo trong lòng. Kiếm chưa tới, thần thức hai người đã đối kháng với nhau kịch liệt, bất kể Mã Khuê chạy tới chân trời góc bể, cũng không thể thoát khỏi một kiếm này.

Trong khoảnh khắc này, Mã Khuê đã hiểu rõ đạo của Dư Tắc Thành, sự kiên trì và lòng tin của Dư Tắc Thành. Đột nhiên y từ bỏ hết thảy mọi sự chống cự, bởi vì dưới một kiếmnày, hết thảy đã định, bại vong đã xuất hiện trước mắt y.

Kiếm quang xuyên qua cơ thể Mã Khuê nhìn thoáng động phủ của mình, buông tiếng thở dài, không biết là đang cảm thán quá khứ của mình hay đang hồi tưởng lại đời mình, hay tỏ vẻ không cam lòng về trận chiến hôm nay. Lúc này trên người y, Thập Phương ma chúng, Cửu u Ma Thần định phá thể chạy trốn, nhưng không tên nào trốn thoát, tất cả đều bị kiếm quang của Dư Tắc Thành diệt hết.

Dư Tắc Thành xuất hiện sau lưng Mã Khuê ba trượng, người kiếm phân ly, hấp thu một đạo chân nguyên vào cơ thể. Hắn sửa lại Bắc Đẩu Thất Tinh quán trên đầu cho ngay ngắn sau đó đi thẳng vào động phủ của Mã Khuê, không hề quay người lại nhìn Mã Khuê một lần nào.

Mã Khuê đứng bất động ở đó rất lâu, không nói nửa lời. Bất chợt có một cơn gió nhẹ thổi qua thình lình thân thể y hóa thành tro bụi bay tứ tán, quả là một kiếm tuyệt mệnh.

Dư Tắc Thành kiên định bước từng một về phía động Ma La, mỗi một bước của hắn dường như đã mọc rễ bám xuống đất, vững vàng mà cứng cáp.

Trận chiến này có ích cho hắn rất nhiều, còn hơn cả đóng cửa khổ tu mấy năm.Đây có lẽ là nguyên nhân mà sau khi đệ tử Hiên Viên kiếm phái đạt tới cảnh giới Dung Hợp, phải đi du ngoạn bốn phương, khiêu chiến khắp thiên hạ, không ngừng huyết chiến, củng cố tu vi.Thật sự là xem vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường.

Sau khi trở lại động Ma La, Dư Tắc Thành nhanh chóng viết một phong thư, trong đó kể rõ những phát hiện và suy đoán của mình. Chuyện Lão Thất phát hiện bí pháp của Hiên Viên Thông Thiên phái, hắn nói khác rằng xem được trong sách cổ của thư viện, như vậy sẽ không ai truy cứu chuyện này. Mà dù có người truy cứu, mình cũng đang vân du thiên hạ, không thể nào quản nổi. Sau đó Dư Tắc Thành vận khởi kiếm ảnh, tính toán phương vị, xuất ra phikiếm truyền thư.

Xong chuyện này, Dư Tắc Thành phóng thích thủ hạ của mình, cho bọn họ thu dọn chiến trường, dọn dẹp thi thể. Thật ra cũng không còn lại thi thể gì, quá nửa đã bị các mỹ nữ họa bì xơi hết, chỉ còn một ít thi thể của những người già yếu mà thôi, cho một mồi lửa thiêu rụi bọn họ.

Chiến trường được dọn dẹp rất nhanh, trận chiến này Dư Tắc Thành được ba mươi vạn linh thạch, mười bảy món pháp khí, mười ba thanh phi kiếm. Những thứ này hết sức tầm thường, pháp bảo của Mã Cương, Mã Khuê đều bị hắn đánh tan nát. Nơi đây thuộc về chốn khỉ ho cò gáy ở Nguyên châu, không hề có đặc sản hay bảo bối gì.

Dư Tắc Thành vung tay lên, thưởng hết những thứ này cho thuộc hạ. Tuy rằng khônglấy được bảo bối gì, nhưng trong dược viên có mười gốc trà, thuộc loại cực phẩm, chính là Ngân Diệp Trà thượng hạng, hơn nữa đã được nuôi dưỡng ngàn năm.

Tự nhiên Dư Tắc Thành thu hết mười gốc trà thượng hạng, trồng trong bồn hoa trên đài đá thế giới Bàn Cổ giao cho đám mỹ nữ họa bì chăm sóc.

Dư Tắc Thành còn tìm được trong động phủ của Mã Khuê hai bản Ma kinh Thập Phương Cửu u Sưu Hồn đại pháp. Ương Quật Ma La kinh, Hắn cho vào giá sách của mình trong không gian ý thức Diễn Võ, chúng được xếp sau cùng trên ngăn để Huyết Cương quyết.

Dư Tắc Thành sẽ không tu luyện Ma kinh này, chỉ là giữ lại coi như làm kỷ niệm. Nhưng hắn không tìm được bí tịch của Ngũ Đạo Phúc Thông giáo, xem ra chúng chỉ truyền miệng với nhau, tránh để lộ ra dấu vết.

Ngoại trừ những thu hoạch này, hai hộ môn Chiến Linh Thiên Ất, Thiên Quyền giữa đại chiến thu được hai thể năng lượng Tiên Linh nguyên thủy nhờ vào chúng mà xây dựng chiến thể của mình. Hiện tại cả hai đã có được thực thể, thân cao ba trượng, khôi ngô cường tráng, tay cầm kim giản cương tiên, chẳng khác gì các vị Kim Cương hộ pháp, Môn thần trong các đình miếu.

Dư Tắc Thành nhìn lên không quát lớn:

- Động chủ động Ma La Mã Khuê đầu nhập vào tà giáo, bắt bớ phàm nhân, mổ xẻ thi thể lấy tiên cốt phạm vào tội ác tày trời. Hiện tại đã bị tru diệt, hình thần câu diệt, tàn sát cả môn phái, các ngươi có gì dị nghị hay không?

Tiếng cuối cùng của Dư Tắc Thành bất chợt vút cao, rền vang như tiếng sấm, tạo ra hồi âm lãng đãng không ngừng trong núi Ba Lan. Lập tức các tán tu khác quan sát cuộc chiến tự nãy giờ ai nấy lặng thinh cúi đầu im bặt, không dám hó hé nửa lời.

Dư Tắc Thành thấy không ai lên tiếng, bèn quát tiếp:

- Các ngươi bị Mã Khuê áp bức đã lâu, ta sẽ không truy cứu chuyện các ngươi đã làm. Nhưng nếu sau này còn ai đám làm bậy, ắt giết không tha, hãy lấy đó làm răn!

Sau đó có vô số tiếng ầm ầm vang lên, động Ma La đã bị hủy hơn phân nửa, hoàn toàn sụp đổ.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Ta là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, kẻ nào cảm thấy không phục, hay muốn báo thù cho Mã Khuê có thể tới tìm ta, chúng ta sẽ lấy kiếm luận đạo!

Giọng Dư Tắc Thành quanh quẩn khắp chân trời, vẫn không ai lên tiếng. Dư Tắc Thành cười lớn ba tiếng, phóng xuất một đạo kiếm quang, làm ra vẻ như mình vừa ngự kiếm bay đi.

Nhưng hắn cũng không rời khỏi, mà nháy mắt hóa thành Ngũ Hành Thiên Quỷ tiến vào động phủ sụp đổ, chui xuống gian mật thất của Mã Khuê bắt đầu bế quan trong đó.

Lần đại chiến này Dư Tắc Thành hao hết tâm cơ tâm huyết phải nghỉ ngơi dưỡng sức một phen, đồng thời cũng phải tổng kết lại kinh nghiệm chiến đấu lần này. Nếu trong quá trình này cừu nhân truy sát thì phải làm sao cho nên trước hết hãy tạm thời ẩn thân đã.

Trước tiên Dư Tắc Thành khôi phục chân Nguyên hấp thu chân nguyên lực của Mã Khuê. Khoảng một tháng sau, Dư Tắc Thành mới khôi phục lại bình thường, hơn nữa tu vi đại tiến.

Sau đó Dư Tắc Thành vào không gian ý thức Diễn Võ của mình, nhớ lại trận chiến lần trước, chậm rãi tổng kết, mô phỏng diễn luyện lại trận chiến từ đầu chí cuối, để luyện kiếm pháp.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành tiến hành tu luyện khát uống tiên tửu, đói ăn thức ăn chuẩn bị sẵn khi còn ở Hiên Viên kiếm phái, chén một bữa no nê. Dư Tắc Thành khổ tu ba tháng như vậy trong mật thất, lúc này mới chấm dứt tu luyện.

Trong ba tháng qua, Dư Tắc Thành tu luyện Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa. Tinh Quán Bạch Nhật, Cải Thiên Hoán Địa cùng Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận đến mức độ tinh thông. Nếu bây giờ lại đánh một trận với Mã Khuê, Dư Tắc Thành có lòng tin tất thắng.

Hôm nay Dư Tắc Thành lén lút rời động phủ, lúc này bên ngoài là một vầng trăng tròn vành vạnh treo cao giữa bầu trời, thoáng cái đã trôi qua ba tháng. Dư Tắc Thành dùng hóa thân Thiên Quỷ độn xa trăm dặm, sau đó lấy Kim Tang Phù Tra Hạm ra, tiếp tục bay về quê nhà.

Dọc đường không có chuyện gì, rất nhanh Dư Tắc Thành đã tới Nam Hải, nơi này hắn từng chiến đấu suốt một năm trời, động phủ trước kia vẫn còn đó.

Dư Tắc Thành ghé vào động phủ, nghỉ ở đó một đêm, sáng sớm hôm sau điều khiển Kim Tang Phù Tra Hạm vượt qua Nam Hải.

Lần này bay qua Nam Hải, bay được nửa đường, trên không phía trước xuất hiện một đám Hải tộc ngăn cản người tu tiên qua đường, đang thu tiền mãi lộ.

Phi xa của Dư Tắc Thành vừa tới, một tên hải yêu kêu lớn:

- Đứng lại, đứng lại, mau nộp linh thạch, mỗi người mười viên linh thạch, phi xa ba mươi viên.

Dư Tắc Thành xuất hiện trên phi xa, cất tiếng hỏi:

- Quy củ này định ra bao giờ vậy?

Tên hải yêu kia đáp:

- Đây là quy củ của Long Vương mới tới, ngươi...

Chưa dứt lời, y liếc nhìn thấy rõ mặt Dư Tắc Thành, lập tức im bặt, sắc mặt trắng nhợt, sau đó thét lên một tiếng chói tai, bỏ chạy xuống biển. Lập tức đám hải yêu đang thu tiền mãi lộ bắt đầu chạy trốn điên cuồng, trên không chỉ còn lại Dư Tắc Thành cùng một đám tán tu đang bị đòi tiền mãi lộ.

Đám tán tu kia thấy tình cảnh như vậy, lập tức bay tiếp về phía trước, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Dư Tắc Thành lại không nôn nóng, hắn cất phi xa đi, chậm rãi ngự kiếm bay về phía trước. Nếu có tên Yêu Vương Hải tộc nào đui mù tới gây sự, hắn cũng không ngại tái chiến một lần.

Dư Tắc Thành chậm rãi phi hành, mặt biển vẫn gợn sóng lăn tăn như trước, không có tiếng trống trận nào vang lên, không có bất cứ phản ứng gì. Mãi sau khi Dư Tắc Thành rời khỏi Nam Hải, cũng không có Yêu Vương nào dám ra đánh cùng hắn một trận. Nơi nàyđãbị Dư Tắc Thành san bằng, không ai còn dám ngăn đường hắn nữa. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Dư Tắc Thành bước trên bờ biển, trong lòng không khỏi cảm giác như mất mát một thứ gì. Nam Hải này chính là một bảo tàng... thôi bỏ đi, người ta đã không trêu chọc mình, vậy mình cũng không nên làm quá đáng. Sau này mình phải tới Thương Khung hải dạo chơi, nơi đây đã giàu có như vậy, ở Thương Khung hải nhất định là bảo vật vô số kể.

Dư Tắc Thành vừa vào bờ biển, đám tán tu khi nãy đã đi mất, bất quá vẫn còn ba người đứng lại chờ Dư Tắc Thành, thấy Dư Tắc Thành vào bờ bèn hỏi:

- Xin chào đạo hữu, tại hạ Câu Ly đạo Thương Thần, tham kiến đạo hữu.

Hai người còn lại cũng tự giới thiệu:

- Tại hạ Cương Quyết tông Phạm Đào, Phạm Khoảnh, tham kiến đạo hữu, chẳng hay đạo hữu hà tánh hà danh?

Dư Tắc Thành đáp:

- Tại hạ Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành.

Vừa nghe tên này, lập tức cả ba người đều sửng sốt:

- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành ư? Phải chăng là Dư Tắc Thành ba tháng trước một mình một kiếm quét sạch động Ma La, núi Ba Lan? Nghe nói đạo hữu đã giết bảy Kim Đan Chân Nhân, hơn trăm tu sĩ Trúc Cơ, hơn vạn đệ tử ở đó, có thật không?

Dư Tắc Thành nghe vậy nghẹn lời, không ngờ lời đồn trên Tu Tiên Giới lại nhanh và khoa trương như vậy, hắn bèn cải chính:

- Không có nhiều Kim Đan Chân Nhân như vậy, động Ma La thực chất chỉ nằm trong ba ngàn tả đạo, lời đồn không đúng. Ta chỉ giết có hai Kim Đan Chân Nhân, sáu tu sĩ Trúc Cơ, vài trăm đệ tử mà thôi.

Dư Tắc Thành cũng hơi khoa trương chiến tích của mình lên, Giả Đan nói là Kim Đan, người hầu thăng lên làm đệ tử.

Lập tức ba người này tỏ ra kính nể vô cùng:

- Khâm phục, khâm phục, vạn phần khâm phục.

- Chẳng trách nào đám hải yêu Hài tộc kia vừa thấy đạo hữu đã co chân chạy mất. Còn nhớ mười năm trước, dường như cũng chính đạo hữu đã đại khai sát giới ở đây, đánh cho Hải tộc không dám ló đầu ra khỏi biển, quả thật là tấm gương sáng chói cho đám người tu tiên chúng ta...

Lập tức những lời lẽ a dua nịnh bợ từ miệng ba người tuôn ra như nước. Dư Tắc Thành cũng hàn huyên cùng bọn họ một hồi, mỗi người một câu bốc phét lẫn nhau, nhanh chóng trở thành bằng hữu, bốn người cùng lên đường.

Thông qua bọn họ. Dư Tắc Thành biết được, sau khi lần đại chiến của mình chấm dứt. Ngũ Đạo Phúc Thông giáo kia chỉ trong một đêm Tổng môn bị hủy, tấc cỏ không còn. Nhưng giáo phái này cũng không hoàn toàn diệt vong, tất cả phân chi của nó đều biến mất, ẩn náu rất kỹ. Xem ra nòng cốt của chúng vẫn còn đó, chỉ là tạm thời tránh đi khí thế mạnhmẽ của Hiên Viên kiếm phái mà thôi.

Thật ra sở dĩ Ngũ Đạo Phúc Thông giáo có thể tồn tại tới bây giờ, là nhờ bọn chúng có vô số biện pháp tránh né Hiên Viên kiếm phái, nếu không đã sớm bị diệt sạch. Lần này chẳng qua chỉ là một khúc dạo đầu nho nhỏ so với lịch sử tranh đấu cả vạn năm qua giữa hai phái mà thôi.

Ba người này muốn tới Thần Uy tông ở Kinh châu buôn bán đặc sản môn phái. Tranh đấu giữa Thần Uy tông và Thất Thương tông rốt cục cũng đã chấm dứt. Cả hai bên đều ý thức được rằng nếu còn tiếp tục tranh chấp như vậy, cả hai bên đều không có lợi, cuối cùng dùng biện pháp đánh cược để phân chia tài nguyên khoáng thạch, thật ra cũng là chia đều cho hai bên.

Cương Quyết tông, Câu Ly đạo chỉ là môn phái nhỏ ở Nguyên châu. Sau khi đại chiến chấm dứt, những môn phái nhỏ này lập tức tranh thủ cơ hội, tới hai tông này bán rất nhiều đặc sản, kiếm được không ít linh thạch.

Cương Quyết tông nằm trên núi Anh Trâu ở Nguyên châu, nơi đó địa thế rất cao, cuồng phong thổi quanh năm không ngớt, có được tàinguyên là Bạch Tức thạch, quặng Phong Kim. Hơn nữa trên núi còn có một loại Thương Ưng vô cùng hung hãn, trứng của loài ưng này có hương vị đặc biệt thơm ngon, hon nữa còn có tác dụng bổ sung nguyên khí.

Câu Ly đạo nằm trên bờ Xích Thủy hà ở Nguyên châu, nơi đó bọn họ có một loài cá đặc biệt tên gọi Xích Ngư, hương vị thơm ngon, là món đại bổ cho người.

Dư Tắc Thành mua của mỗi người một ít đặc sản. Xích Ngư kia nuôi trong hồ nước thế giới Bàn Cổ, coi như có thêm được một loại thủy sản. Tính tình Dư Tắc Thành rộng rãi, không thèm mặc cả cùng bọn họ, ngươi nói giá tám trăm, ta cho ngươi một ngàn, khiến cho ba người này khen không ngớt lời.

Hắn lấy Kim Tang Phù Tra Hạm ra, tiện đường chở theo ba người bọn họ. Cứ như vậy, bốn người Dư Tắc Thành tiến vào địa vực Kinh châu, vượt qua mũi Hảo Vọng, qua sôngDân. Tới sơn mạch Hoành Viễn, ba người kia cáo biệt Dư Tắc Thành, một mình hắn tiếp tục lên đường.

Ba người này nhận được ích lợi của mình, nhất định dọc đường sẽ khoa trương mình lên tận mây xanh, coi như mình cũng dương danh thiên hạ... Lòng thầm nghĩ vậy. Dư Tắc Thành bật cười ha hả, không để ý chuyện này nữa, tiếp tục lên đường.

Qua khỏi đại sa mạc Sa Cáp Lạp, qua Bắc Hải, qua đỉnh Thiên Trì qua bình nguyên Nhạn Đăng, qua sơn mạch Kỳ Liên... Rốt cục vào chiều hôm đó, từ xa xuất hiện một hồ nước rất lớn trước mắt Dư Tắc Thành, giữa hồ là một kiến trúc hình kim tự tháp, chính là Tây Lĩnh.

Nhìn thấy Tây Lĩnh, trong lòng Dư Tắc Thành chợt dâng lên muôn vàn cảm xúc, rốt cục mình cũng đã về nhà... Hắn gia tăng tốc độ, phi xa nhanh chóng bay tới, xuyên qua Tây Lĩnh, xuyên qua nguyên thủy sâm lâm. Quãng đường trước kia phải vượt qua rất lâu, hiện tại Dư Tắc Thành điều khiển phi xa bất quá chỉ mất một, hai canh giờ đã bay về tới bầu trời thành Lâm Hải.

Dư Tắc Thành thu hồi phi xa, chậm rãi đi vào trong thành. Mới đây mà đã mười năm nữa trôi qua, tất cả sự vật trong thành cũng như năm xưa, vẫn hết sức phồn hoa náo nhiệt. Cái khác duy nhất là con người, những thiếu niên bằng hữu của hắn năm xưa hiện tại đã là những đại thúc trung niên.

Dư Tắc Thành tới trước cửa nhà, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cửa nhà chậm rãi mở ra, mẫu thân xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của mẫu thân. Dư Tắc Thành kích động nói:

- Mẫu thân, con đã trở về.

Mẫu thân hắn hai mắt rưng rưng lệ:

- về rồi ư, về thì tốt quá, con vào nhà đi.

Hết thảy vẫn như hai mươi năm trước, không hề thay đổi, hết thảy đều tự nhiên như vậy, ấm áp như vậy. Dư Tắc Thành tiến vào, muội muội hắn từ trong bước ra:

- Đại ca, là huynh sao, chậm quá đi thôi, muội chờ huynh đã hai tháng.

Mười năm không gặp, tiểu muội đã cao lớn hơn trước rất nhiều, hiện tại đã ra dáng thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi. Dư Tắc Thành nhìn nàng cười nói:

- Cao lên rồi sao, không còn bé nhỏ như trước nữa ư?

Dư Tĩnh Hân nói:

- Ngốc ca ca huynh mới là bé nhỏ, mẫu thân ngày ngày chờ huynh bên cửa, chờ mở cửa cho huynh. Chỉ cần bên ngoài có chút động tĩnh, lập tức mở cửa ra xem thử, chờ huynh đã rất lâu.

- A, huynh đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch rồi sao, không có khả năng, thật là kỳ quái, huynh là Ngũ Hành Linh Căn kia mà?

Dư Tắc Thành hiếu kỳ hỏi lại:

- Vì sao muội biết ta đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch? Làm sao Ma tông của muội biết được cảnh giới của người khác?

Dư Tĩnh Hân lấy ra một món pháp khí giống nhưmột chiếc gương bạc. nói:

- Đây là Vọng Khí kính, là pháp khí hết sức bình thường, kính này có thể dò xét được cảnh giới của tất cả người tu tiên dưới Kim Đan kỳ, cái này cho Đại ca. Ngay cả pháp khí đơn giản như vậy cũng không có, muội cũng không biết huynh học tập tu luyện kiểu gì nữa...

Dứt lời cho Dư Tắc Thành Vọng Khí kính này. Dư Tắc Thành nhận lấy, chiếu vào Dư Tĩnh Hân một cái, lập tức cảm ứng được muội muội của mình đã đạt tới cảnh giới Tố Thể sơ cấp.

Dư Tĩnh Hân lại nói:

- Không nên chiếu rọi như vậy, làm như vậy ắt sẽ bị đối phương phát hiện. Huynh, đeo nó bên hông, dùng thần thức dò xét khéo léo một chút là được, như vậy đối phương sẽ không phát hiện. Đúng rồi còn một kỹ xảo nho nhỏ...

Dư Tĩnh Hân bắt đầu dạy Dư Tắc Thành làm cách nào sử dụng Vọng Khí kính này. Mẫu thân đứng phía sau hai huynh muội, nhìn bọn họ mà tươi cười rạng rỡ.

Buổi tối trong nhà mở tiệc, đệ đệ Dư Tắc Công dẫn theo thê thiếp con cái cùng về. Lần này Dư Tắc Công có chừng bảy đứa con trai sáu đứa con gái, một chính thê, năm tiểu thiếp. Nhiều hơn hai tiểu thiếp, vài đứa con so với lần trước, coi như khoảng một phòng.

Mẫu thân hắn đặc biệt rất thích cháu nhỏ có đám cháu này, thậm chí bà không thèm quan tâm tới con gái và con trưởng của mình.

Dư Tắc Công hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, râu quai nón đầy mặt, hết sức uy nghiêm, toát ra khí thế của gia chủ Dư gia. Lúc này y vô cùng bận rộn, trong lúc ăn cơm với cả nhà, có tới bốn, năm thủ hạ chạy tới báo cáo sự tình, đợi lệnh.

Thấy đệ đệ mình nay đã là một đại hán trung niên, bất chợt Dư Tắc Thành có cảm giác như mình tu tiên, thật ra đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện khác...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv