Bay được trăm dặm Dư Tắc Thành phát hiện ra ích lợi khi ngự kiếm phi hành trên Tiên Tần cổ đạo này. Thì ra khi phi hành phía trên cổ đạo này vô tình được gia tăng một loại động lực khiến cho tốc độ ngự kiếm của hắn tăng lên được khoảng bảy thành, hơn nữa lượng chân nguyên tiêu hao lại giảm xuống ba thành, tựa như có lực hút rất lớn đang nâng đỡ lôi kéo hắn bay về phía trước.
Hơn nữa tốc độ phi hành càng lúc càng nhanh, nhanh như tên bắn. Với tốc độ như vậy, quãng đường dài hơn ba phần đã không còn là vấn đề. Ngày đầu tiên Dư Tắc Thành phi hành trên Tiên Tần cổ đạo này, đi được khoảng tám ngàn dặm thật sự chẳng uổng công chút nào.
Từ đó trở đi. Dư Tắc Thành cứ phi hành trên Tiên Tần cả đạo chớp mắt đã trôi qua ba ngày. Nhờ có uy lực của cổ đạo này rốt cục Dư Tắc Thành đã bay tới góc Tây Nam của đại lục Lư châu. Tuy rằng đã tới một bên của Lư châu, bất quá không thể không đổi hướng, chuyển sang bay về hướng Đông Nam nhắm thẳng Tứ Minh. quốc.
Hôm ấy Dư Tắc Thành ngự kiếm bay ngang một sơn cốc, vùng đồi núi hàng chục dặm quanh đó nở đầy hoa đỗ quyên. Hoa đỗ quyên còn có tên là Ánh Sơn Hồng, ánh đỏ của nó Cháy rực soi sáng cả vùng đồi núi hàng chục dậm, biến nó thành một thế giới như hoa như gấm.
Hoa đỗ quyên nở thành từng cụm từng cụm đỏ rực chen lẫn với cây cối xanh um của núi rừng, quả thật vô cùng nổi bật và tươi thắm. Từng đóa từng đóa đỏ như mã não đong đưa theo gió, mơn mởn diễm kiều. Từng cánh hoa xếp sát vào nhau, nét đẹp của chúng thu hút vô số ong bướm vờn quanh. Mỗi một đóa hoa linh hoạt kỳ ảo như thơ như họa, đẹp không tả xiết, khiến cho người ta lưu luyến ngắm nhìn không nỡ rời chân.
Dư Tắc Thành đứng giữa không trung ngắm biển hoa này mê mải chừng một khắc. Đẹp quá... Hắn thầm quyết định đợi đến lúc mình đạt tới cảnh giới Dung Hợp nhất định sẽ đi khắp thiên hạ,không bỏ sót bất cứ cảnh đẹp nào phải đi ngắm nhìn tất cả cho phi chí.
Dư Tắc Thành ngắm một hồi không nhịn được lấy hồ cầm ra bắt đầu đàn tấu, cất tiếng hát một bài ca từ của tiền nhân:
- Nhàn bẻ vài cành ngắm trong tay, nhìn xem chẳng giống vật trần ai chẳng khác Tây Thi trong muốn sắc. phù dung thược dược cũng kém phai...
- Gió ngang hòa thụ thêm rực rỡ, cành quynh dưới nắng tựa lụa đào nhìn sang đào lý không còn thắm, tới nỗi phù đung chăng phải hoa.
Dư Tắc Thành đang hát tới lúc cao hứng, chợt nghe xa xa vang lên một tràng tiêng vỗ tay. Giữa biển hoa kia xuất hiện ba bóng người, là ba nữ nhân hiện thân. Thật ra ba nàng đã ở đó từ lâu nhưng Dư Tắc Thành không phát hiện được. Nghe thấy tiếng ca cao hứng, lại thêm ca từ tuyệt vời cho nên ba người không nhịn được vỗ tay khen ngợi.
Dư Tắc Thành không khỏi khẽ giật mình, ba người này có thể không bị Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật của mình phát hiện... Dư Tắc Thành bèn quan sát cẩn thận thấy một nàng ở giữa rõ ràng là Kim Đan Chân Nhân. Dung mạo của nàng thiên kiêu bá mị, đứng hiên ngang giữa biển hoa khiến hoa xấu hổ vì không theo kịp nhan sắc của nàng.
Hai nữ nhân còn lại cũng xinh đẹp vô cùng, dung mạo tuyệt luân, cổ cao trắng nõn, mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.
Dư Tắc Thành vừa nhìn thấy một người trong đó lập tức hiểu ra vì sao các nàng có thể tránh được cảm ứng của mình. Nữ nhân này thân khoác y phục sặc sỡ, chân đi hài thêu, đầu cài hoa thắm. Dư Tắc Thành từng gặp qua nàng một phen ở đại lễ Phản Hư, chính là Mộc Tư Y của Phân Phương Giải Ngữ môn.
Lần đó nàng và Lôi Vạn Quân bị muội muội của mình lừa vào trong lòng sơn môn Cực Nguyên Vân Hà tông, suyt chút nữa bị muội muội luyện thành con rối Tâm Ma. Sau nhờ có Lôi Vạn Quân xin giùm, muội muội mình mới tha cho cả hai người, không ngờ hôm nay lại gặp nàng ở chốn này.
Các nàng là đệ tử của Phân Phương Giải Ngữ môn. phép thuật của môn phái các nàng có liên quan mật thiết với các loài hoa, cho nên các nàng dung nhập vào giữa biển hoa đỗ quyên đầy khắp núi đồi mà không bị Dư Tắc Thành phát hiện, đây cũng là chuyện hết sức bình thường.
Dư Tắc Thành trấn tĩnh tinh thần lúc trước mình xuất hiện. Mộc Tư Y còn trong trạng thái hôn mê, chắc chắn sẽ không nhận ra mình.
Dư Tắc Thành ôm quyền thi lễ:
- Tham kiến ba vị tiên tử, tại hạ Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành xin có lễ.
VỊ Kim Đan Chân Nhân ở giữa hỏi:
- Nhìn sang đào lý không còn thắm, tới nỗi phù đung chẳng phải hoa... Ca từ hay quá là ngươi viết hay sao?
Dư Tắc Thành đáp:
- Tại hạ nào có tài cán gì mà có thể viết được ca từ như vậy là Bạch Cư Dị Bạch Thị Lang vào tiền triều ở địa vực cổ Tần viết nên tại hạ chỉ mượn đó ngâm xướng mà thôi.
Vị Kim Đan Chân Nhân kia à một tiếng, sau đó hững hờ không nói cũng không đếm xỉa tới Dư Tắc Thành, thái độ tỏ ra vô cùng cao ngạo.
Một nữ nhân chợt hỏi:
- Ngươi là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, phải chăng cũng tới Vô Lượng tông tham gia đại lễ?
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đúng vậy, ta tới Vô Lượng Khí tông tham gia kế hoạch giao lưu là Vô Lượng Khí tông, không phải Vô Lượng tông.
Nữ nhân kia cười nói:
- Đó là tại ngươi không biết. Vô Lượng tông chia làm Vô Lượng Thất tông. Ngàn năm trước Vô Lượng Khí tông trong Vô Lượng Thất tông đạt được danh hiệu Vô Lượng, cầm quyền Vô Lượng tông, cho nên trong ngàn năm qua được người ta gọi là Vô Lượng Khí tông. Lần này đại lễ ngàn năm, không biết tông nào trong bảy tông sẽ cầm quyền Vô Lượng tông đây...
Trong lúc nữ nhân này đang nói chuyện với Dư Tắc Thành. Mộc Tư Y khẽ cau mày đăm chiêu, dường như đang cố nhớ lại chuyện gì.
Dư Tắc Thành nói:
- Cảm tạ tiên tử chỉ điểm, thì ra còn có chuyện như vậy quả thật đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.
Bất chợt Mộc Tư Y kêu lên:
- Ta đã từng nghe qua giọng nói này tuy rằng khi đó ta hôn mê nhưng thần thức Phân Phương Giải Ngữ của ta vẫn còn. Ngươi là ca ca của Dư Tĩnh Hân năm đó chính là ngươi đã giết Trân Huyễn ở Cực Nguyên Vân Hà tông, ngươi là người đi ra từ bên trong!
- Lúc muội muội ngươi cùng chúng ta đi vào kho báu đã biến mất. Sau muội muội ngươi lại dâng cho chưởng giáo một chiếc Tử Hà Thái Phượng Y.
- Nói cách khác, rất có thể Tử Hà Thái Phượng Y kia là ngươi cho muội muội ngươi, có thể toàn bộ Cực Nguyên Kim Tinh và Tử Hà Thái Phượng Y đều nằm trong tay ngươi!
Mộc Tư Y vừa nói xong những lời này lập tức không khí hảo hữu giữa hai bên hoàn toàn biến mất, trở nên vô cùng căng thăng, bạt kiếm giương cung, ba nàng lập tức nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mắt lạnh như băng. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Dư Tắc Thành lập tức co giò bỏ chạy, ngự kiếm bay về phương xa. Đối phương có Kim Đan Chân Nhân, Trận này không thể đánh, chỉ có thể bỏ trốn.
Kiếm quang Dư Tắc Thành nhanh như điện chớp, bay về phía xa, nhưng lập tức hắn phát giác ra biển hoa như lửa trước mặt mình bùng nồ bất kể mình chạy thế nào cũng không thể chạy khỏi sơn cốc đầy hoa đỗ quyên này.
Hoa đỗ quyên mới vừa rồi còn xinh đẹp vô cùng trong mắt Dư Tắc Thành, hiện tại đã biến thành ma quỷ truy hồn hắn.
Dư Tắc Thành ngự kiếm xông tới hai lần, sau đó ngừng lại. Hắn bay từ nãy giờ chẳng những không bay đi xa được, ngược lại càng tới gần các nàng hơn, hiện tại khoảng cách chỉ còn không tới mười thước. Hoa đỗ quyên đầy sơn cốc dường như đã trở Thành thân thể của vị Kim Đan Chân Nhân kia, khiến Dư Tắc Thành không thể nào chạy trốn.
Đánh không thể đánh, trốn cũng không được. Dư Tắc Thành chỉ biết nở nụ cười khổ. Mình rãnh rỗi ngắm hoa đâu ngờ chuốc vạ vào thân như vậy...
Vị Kim Đan Chân Nhân kia hỏi:
- Không trốn nữa sao?
Thiếu nữ kia nói:
- Xem ra ngươi quả thật có vấn đề nếu không cần gì chạy trốn? vốn chúng ta muốn hỏi ngươi xem thử, muội muội ngươi ở Tâm Ma tông. Hiên Viên kiếm phái của ngươi lại là minh hữu của Phân Phương Giải Ngữ môn ta xem ra ngươi thật sự có vấn đề...
- Lần đó muội muội ngươi thật là đáng ghét, định luyện Mộc sư tỷ thành con rối sau lại dùng Tử Hà Thái Phượng Y lấy lòng chưởng môn, ngươi là kẻ làm ca ca. nhất định cùng không phải hạng tốt lành gì. Mau giao Tử Hà Thái Phượng Y ra đây!
Dư Tắc Thành vội nói:
- Hiểu lầm rồi, chỉ là hiểu lầm... Ta thật sự không biết, vị sư tỷ này ta cũng chưa từng gặp qua, không hiểu vì sao nàng lại có địch ý với ta. Có tiền bối ở đây, vãn bối nào dám trốn, nếu không tin, các vị có thể lục soát người ta túi trữ vật cũng ở đây, các vị có thể thoải mái kiểm tra mà xem.
Vị Kim Đan Chân Nhân kia nói:
- Các hoa nhi nói trong thân thể hắn có không gian trữ vật, không nên mắc mưu.
Thiếu nữ kia tức giận hừ lạnh:
- Còn dám gạt chúng ta sao ngươi không biết Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta sở trường về phát hiện bí mật hay sao, để ta dạy cho ngươi một bài học trước đã...
Dứt lời, trên người nàng xuất hiện mười tám đóa hoa tươi đủ màu, chuẩn bị tấn công về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, đây là cơ hội cuối cùng của mình, phải bắt sống nàng, mượn thiếu nữ này uy hiếp Kim Đan Chân Nhân kia, như vậy mình mới có khả năng thoát khỏi nguy cơ hôm nay.
Dư Tắc Thành nhìn thiếu nữ đang xông tới, trong lòng thầm tính toán làm thế nào để bắt sống được nàng, làm thế nào chỉ cần một chiêu là có thể chế phục, làm thế nào đề phòng vị Kim Đan Chân Nhân kia cứu viện, làm thế nào uy hiếp đối phương, làm thế nào đề phòng Mộc Tư Y... Chỉ thấy hai mắt hắn bắn ra tinh quang, ánh sáng khiếp người.