Tiên Ngạo

Chương 29: Suy bụng ta ra bụng người



Dư Tắc Thành than một tiếng, chậm rãi nói:

- Tiểu nha đầu ôi. nàng hãy yên tâm thượng lộ... Đại cừu ta đã báo cho nàng, cũng coi như không phụ quả trứng gà nàng đã giấu cho ta ngày trước....

- Nàng vẫn không có tên. không thể gọi tiểu nha đầu. hết sức khó nghe, hay là gọi Tiểu Nhã vậy...

Nói xong Dư Tắc Thành khắc lên linh bài ba chữ Hứa Tiểu Nhã. đặt ở phía dưới linh bài Hứa Nhị Lượng, sau đó thắp một nén nhang.

Trong lúc vô ý. Dư Tắc Thành quay đầu lại. bất chợt thấy trong phòng có bóng hai người đang ở phía sau nhìn hắn trong đó một bóng đúng là Hứa tiểu nha đầu.

Dư Tắc Thành sợ tới mức nhảy đựng lên. quay đầu nhìn lại. quả nhiên thật sự có hai người đang ờ phía sau mình, không khỏi kinh hô thất thanh:

- Ngươi là ai? Là người hay quỷ?

Người nọ đúng là Hứa tiểu nha đầu mà lời đồn rằng đã chết, đột nhiên nàng quỳ xuống trước mặt Dư Tắc Thành:

- Cảm ơn Tắc Thành ca đã báo đại thù cho muội, muội là người, Đây là sư phụ muội, là người đã cứu muội. Muội muốn lên núi học nghệ, vốn định báo thù trước khi rời khỏi. không ngờ Tắc Thành ca đã thay muội báo đại thù.

Nói xong đập đầu lạy Dư Tắc Thành ba cái. Người ờ phía sau Hứa tiểu nha đầu tuy rằng đứng ở nơi đó. nhưng toàn thân y bao phủ một tầng sương mù. làm cho người ta không nhìn ra tướng mạo. Lúc này Dư Tắc Thành còn không biết chuyện này đại biểu cho cái gì. thật ra đây chính là hiện tượng của Kim Đan đại thành. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Người kia nói:

- Được rồi Tiểu tử, không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi có thể rời đi. Ngũ Hành Linh Căn của ngươi đạt tới Dẫn Khí sơ cấp. nhưng không có hy vọng tu tiên. Niệm tình ngươi thay đồ đệ ta báo thù. cái này xem như ta thưởng cho ngươi, sẽ giúp cho ngươi tiến nhập cảnh giới Thai Tức.

Nói xong vung tay lên. dường như có người nắm lấy thân hình của Dư Tắc Thành, lập tức cả người hắn lao ra ngoài phòng, nhảy ra khỏi tưởng viện, bay ra bên ngoài cả ngàn thước.

Hứa tiểu nha đầu quỳ gối trước linh bài của phụ thân, cũng thắp một nén nhang, dập đầu lạy ba lạy. mặc niệm một lúc lâu. sau đó nói với sư phụ nàng:

- Sư phụ. chúng ta đi thôi.

Người kia gật đầu. nói:

- Tốt lắm. trần duyên của con đã dứt. chúng ta đi thôi.

Hứa tiểu nha đầu nói:

- Sư phụ người đặt cho con tên Vũ Ngạn, con không muốn dùng, về sau con lấy tên là Hứa Tiểu Nhã. xin sư phụ ân chuẩn.

Giọng điệu của nàng vô cùng kiên quyết. người nọ đành thở dài một tiếng:

- Trần duyên tuy đã dứt. nhưng tình duyên lại sinh ra... Được, đi thôi. Hồn Nguyên kiếm phái chúng ta chính là tùy duyên mà làm, muốn thì sẽ được. Chỉ cần một kiếm nơi tay, thế giới này, thiên địa này, không gì có thể ngăn cản những gì chúng ta muốn!

Nói xong vung tay lên. hai người hóa thành tia chớp bay lên trời, xoay quanh một vòng trên bầu trời Hứa gia. đánh xuống một đạo sấm sét vang vọng toàn thành, trên mặt đất lập tức xuất hiện bốn chữ to: Ác giả ác báo.

Sau đó tia chớp này bay về phía chân trời, vài đạo thần thức trong thành thở phào một cái. vị tổ tông này rốt cục cũng đã đi rồi.

Kỳ thật động tác cuối cùng là Hứa Tiêu Nhã cầu xin sư phụ nàng làm ra. mục đích chỉ có một. chính là che giấu dấu vết của Dư Tắc Thành. Như vậy ngày hôm sau. tin tức tiên gia trừ ác sẽ lan truyền trong thành Lâm Hải, bị suy diễn thành một câu chuyện rung động tâm can. truyền khắp Thang quốc, thậm chí toàn bộ cồn châu.

Dư Tắc Thành ở ngoài ngàn thước, nhìn thấy thần uy của tia chớp này. nhìn hai người ngự kiếm độn đi xa, trong lòng vô cùng kích động: "Quả thật hết sức thần kỳ, Đây là Tiên Nhân, Đây là thần uy của người tu tiên, ta cũng phái như vậy. ta nhất định cũng phái được như vậy!"

Lúc này trong toàn thành, mọi người đã bừng tỉnh, vô số người đi ra ngoài xem náo nhiệt. Dư Tắc Thành cỏi quẩn áo dính máu. cũng giả dạng làm người xem náo nhiệt, lẫn vào trong đám đông, quan sát một hồi rồi trở vào trong nhà.

Mẫu thân uống thang đại bổ của hắn. vẫn còn đang ngủ. Dư Tắc Thành trở vào trong phòng mình, hồi tưởng lại thần uy lúc nãy của người nọ. Hắn khẽ thì thảo:

- Giúp ta đạt tới Cảnh giới Thai Tức? Có lừa ta hay không Đây...

Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu. không ngờ trong cơ thể Dư Tắc Thành xuất hiện một luồng nguyên khí. đây đúng là luồng nguyên khí người nọ đưa vào trong cơ thể Dư Tắc Thành. Nó phát tán ra rất nhiều linh khí. thúc đẩy huyết năng của Dư Tắc Thành vận chuyển. Đây chính là phần thưởng theo như lời nói của người tu tiên kia sao? Có thể giúp hắn tu luyện đến cảnh giới Thai Tức ư?

Dư Tắc Thành lập tức ngồi xuống, mượn uy lực của luồng nguyên khí này, bắt đầu dựa theo Huyết Cương quyết vận chuyền Luyện Huyết Đoán Thể. Lần này có luồng nguyên khí trợ giúp, chân nguyên sung túc, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện Luyện Huyết Đoán Thể.

Luồng nguyên khí này tựa như vô cùng vô tận không bao giờ cạn. huyết năng trong cơ thể Dư Tắc Thành gia tăng vô hạn. chậm rãi dung nhập vào trong huyết mạch của hắn. Dung hợp cùng Huyết dịch toàn thân hắn. hóa thành một loại năng lượng kỳ dị. Loại năng lượng này âm thầm lặng lẽ thay đổi huyết dịch của hẳn, thay đổi thể chất của hắn.

Cứ như vậy đau đớn và sảng khoái cùng tồn tại, Huyết dịch của Dư Tắc Thành chậm rãi ngưng biến thành màu tím, màu tím này vô cùng kinh khủng, Huyết mạch của Dư Tắc Thành bị Huyết dịch màu tím tấn công bắt đầu biến hóa, bài trừ tạp chất, gia cố mạch máu, tinh lọc huyết địch, tăng cường rất nhiều. Hắn cường hóa huyết mạch của mình vô hạn. quá trình này diễn ra khoảng chừng một ngày một đêm. thân thể đạt đến cực hạn. mới coi như thành công. Sau khi thành công, huyết địch của hắn lại hóa thành màu đỏ máu bình thường. Đến Đây, năm lần biến hóa xem như đã hoàn thành lần biến hóa thứ nhất.

Dư Tắc Thành thu công, mới phát hiện đã một ngày một đêm trôi qua, luồng nguyên khí kỳ dị kia vẫn còn ờ đó. bất quá yếu đi một chút. Thân thể hắn có một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái nói không nên lời, trạng thái tốt tới mức khó tin. lại có cảm giác không thể nào tin được.

Lúc này Dư Tắc Thành có cảm giác thoải mái thư giãn. Đây có lẽ là cảm giác sau khi huyết mạch được tăng cường, nhưng hiện tại không phát hiện ra biến hóa khác thường nào. xem ra cần có thời gian chậm rãi đào sâu tìm hiểu.

Sau khi tỉnh lại. Dư Tắc Thành phát hiện các đệ tử đang ở bên ngoài chờ hắn. Loại chuyện tu luyện mất cả một ngày một đêm như vậy. cao thủ khác cũng đã từng có. Theo như lời đồn, Dư Tắc Thành nắm giữ tiên pháp, vậy cũng là chuyện hết sức bình thường.

Tu luyện không phải một giờ một khắc mà thành. nôn nóng hấp tấp quá mức sẽ trở nên dục tốc bất đạt. không phải là chuyện tốt. Hơn nữa chuyện ớ địa bàn có rất nhiều, đích thân hắn phái trở về trấn thủ. Dư Tắc Thành từ biệt người nhà, dẫn đắt đệ tử thủ hạ trở lại huyện thành Sơn Trúc.

Trở về huyện thành Sơn Trúc, trong khoảnh khắc tiến vào thành. Dư Tắc Thành đột nhiên có cảm giác lẳng. huyện thành Sơn Trúc này mới là nhà của mình, thành Lâm Hải Mặc dù tốt, nhưng vẫn không phải là địa bàn của mình.

Tiến vào trong thành, dọc theo đường đi giục ngựa đi nước kiệu, võ số người đưa tay chi trò Dư Tắc Thành, những lời nghị luận bàn tán xôn xao vang lên không ngừng, toàn là những lời khen ngợi hắn là thiếu niên anh hùng. Người đi đường nhường bước cho bọn hắn ông chủ cửa hàng ôm quyền thi lễ với bọn hắn. thiếu nữ đi ngang qua e lệ nhìn bọn hắn. từng cảnh tượng như vậy làm cho người ta có cảm giác vui sướng không nói nên lời.

Tiếp tục đi tới. đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện tất cả sự vật trong phạm vi xung quanh ba trượng, hết thảy hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Nhất cử nhất động của từng người, mỗi một lời nói hành động, hắn đều biết rõ hết toàn bộ. hết thảy đều nắm chắc trong lòng. Khả năng này chính là lợi ích do lần biến hóa thứ nhất luyện thành mang đến. Đây có lẽ chính là thần thức trong truyền thuyết.

Đáng tiếc cảm giác này chi xảy ra trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất. nhưng Dư Tắc Thành có thể cảm giác được, chỉ cần chính mình kiên trì bền bi, sau năm lần biến hóa đại thành. cảm giác này sẽ trở Thành giác quan thứ sáu của mình.

Trở lại trụ sở. tiến vào san môn. bên trong vang lên tiếng thét của người đang luyện võ. chi thấy đám đệ tử bị thương mới khỏi đều có mặt ở diễn võ trường tu luyện võ công. Mã Thiên Vũ thấy Dư Tắc Thành trở về, vội vàng chạy tới. đón lấy đây cương, nghênh đón Dư Tắc Thành xuống ngựa.

Mã Thiên Vũ nói:

- Long đầu Đại ca đã trở lại. mấy ngày nay các huynh đệ chúng ta uy phong vang dậy. đi tới đó đâu cũng có người bắt chuyện ăn uống vui chơi toàn là miễn phí đám ca kỹ quen với chúng ta đều nhanh chóng phá vỡ rào cản, thật sự là rất uy phong.

Dư Tắc Thành cười, nói:

- Tốt, cùng nên như vậy. đây là kết quả của sự liều mạng của huynh đệ chúng ta.

Nói xong tiến vào đại sảnh. Đô Du Tử đang ở đó, nhìn thấy Dư Tắc Thành trở về lập tức lấy mắt ra hiệu, sau đó mới nói:

- Hai tên khốn kiếp kia đã thăm dò rõ ràng, quả nhiên là Đàm Nhị Lang phái tới nằm vùng. Bọn chúng đang ẩn nấp trong trụ sở bí mật của Đàm Nhị Lang, vị trí cụ thể đã thăm dò được, đêm nay động thủ hay sao?

Dư Tắc Thành gật đầu. nói:

- Đêm nay ngươi và Câu Liên Tam Ưng đi. Lâm Diệp Hồng và Phó Cương sẽ yểm hộ cho các ngươi, tất cả che mặt. đi bắt bọn chúng về Đây cho ta..

Đô Du Tử gật đầu. còn nói thêm:

- Trong hai ngày gần Đây có rất nhiều huynh, đệ cũ muốn bái nhập vào chỗ chúng ta, Đại ca. chúng ta có thu nhận bọn họ hay không?

Dư Tắc Thành hồi đáp:

- Thu chứ, tuy nhiên phái có thể ra trận giết địch, phái có chân tài thực học mới được.

Đô Du Tử nói:

- Nhưng nhiều người, e rằng chi phí sẽ...

- Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Đàm Nhị Lang đối với ta không tệ. cho người nằm vùng liên tục. thế nào ta cũng phái báo đáp y một chút. Địa bàn của y để như vậy cùng là lãng phí. hay là giao cho huynh đệ chúng ta trông coi giúp cho y.

Dư Tắc Thành còn nói thêm:

- Mặt khác mức thuế hiện tại cũng chưa hoàn toàn hợp lý, chúng ta hoàn toàn có thể điều chỉnh một chút, vậy con số thu được sẽ tăng lên rất nhiều, cũng đủ để nuôi sống huynh đệ

Đô Du Tử gật đầu, cuối cùng nói:

- Đúng rồi gần đây các huynh đệ nói có người trông thấy Ma Lễ Thanh. Đại ca phái cần thận đề phòng ỵ một chút, người này là một trong những cao thủ của Ma gia Dã Lang bang, chi sợ y sẽ ám sát Đại ca. Nếu như có đi Yên Chi lâu. vậy phái vạn phân cận thận mới được.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Ám sát cũng là ám sát Thạch Thiên Vân. oan có đầu nợ có chủ, ám sát ta làm gì?

Đô Du Tử chẩn chừ một chút nói:

- Kẻ giết Ma Thiên Lang chính là Bạch Hà Tích, y lại là Đại ca của ngài, không ám sát ngài thì ám sát ai đây?

Dư Tắc Thành không khỏi nghẹn lời. Thôi được, hai ngày này khoan hãy xuất môn. chờ hỏa phù hấp thu đầy nàng lượng, lúc ấy sẽ đến Yên Chi lâu một cách ung Dung thong thả.

Cứ như vậy đến khi màn đêm buông xuống, bọn Lâm Diệp Hồng lén lút xuất phát, đi tới sơn môn của Đàm Nhị Lang, Dư Tắc Thành ở nhà chờ. Sau một canh giờ, đã bắt được hai tên phản đồ kia trở về.

Có thể nói quá trình bắt phản đồ diễn ra vô cùng thuận lợi. sau khi trở về. Dư Tắc Thành hết sức mừng rỡ. nhưng phát hiện vẻ mặt bọn Lâm Diệp Hồng tỏ ra vô cùng nghi hoặc.

Lâm Diệp Hồng nói:

- Đại ca, sự tình có vẻ khác thường, sau khi chúng ta tới địa bàn của Đàm Nhị Lang, tuy rằng bên ngoài hết thảy bình thường, nhưng bên trong một người cũng không thấy, không biết bọn thủ hạ của Đàm Nhị Lang đã đi đâu mất hết.

Hiện tại tất cả mọi người đều gọi Dư Tắc Thành là Đại ca. bọn họ không quan tâm Dư Tắc Thành thật sự bao nhiều tuổi.

Đô Du Tử cũng nói:

- Vốn hai cao thủ phân đà chúng ta đều đầu phục Đàm Nhị Lang, ta cứ nghĩ rằng gặp mặt bọn họ ắt sẽ xảy ra một hồi đại chiến, không ngờ một người cũng không thấy. kho binh khí cũng trống không. Tất cả các đấu hiệu cho thấy, bọn người ở đó đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. chẳng lẽ phân đà Sơn Hổ có hành động gì sao? Vì sao gạt chúng ta? Cao Sư gia đã chạy đến chỗ Lưu Hồ Tử dò hỏi rồi.

Dư Tắc Thành vừa nghe cũng tỏ ra nghi hoặc, chi trong chốc lát Cao Phong ung dung trở về, nói:

- Long đầu Đại ca. ta đã trở về, đã xác định phân đà Sơn Hổ tuyệt đối không có nhiệm vụ, không biết bọn Đàm Nhị Lang định làm gì.

Dư Tắc Thành trầm tư một hồi, nói:

- Ngày mai các ngươi đi ra ngoài thăm hỏi thân hữu. tìm hiểu những mối quan hệ trước kia. nhất định phái thăm dò cho bằng được Đàm Nhị Lang đang muốn làm gì.

- Ba tên phản nghịch đã bắt về, ngày mai tuyển nhận đệ tử mới. cứ theo bang quỵ xử phạt bọn chúng, ba đao sáu lỗ. tuyệt đối nghiêm túc!

Mọi người nhất nhất thối lui. lúc này Mã Thiên Vũ xuất hiện, nhìn Dư Tắc Thành như muốn nói gì đó. Dư Tắc Thành nhìn y một cái. nói:

- Có chuyện gì. ngươi cứ nói.

Mã Thiên Vũ nói:

- Trong số ba tên này. Lưu Tiêu Quang không phải nằm vùng, ỵ thật sự là sợ hãi chạy trốn về nhà, ẩn nấp ở đó. Đại ca, ngày mai xử phạt y. người nhà của y muốn tối nay được trông thấy y lần cuối, tiễn y lên đường, có được không?

Dư Tắc Thành nói:

- Y thân là đệ tử Mãnh Hổ bang, ắt phái hiểu rõ chuyện từ chiến trung Thành vì bang, đã hưởng lương thì phái ra sức. Đẳng này y lại lâm trận bò chạy, bang quy không thể tha được, ngày mai ắt phải thi hành hình phạt ba đao sáu lỗ. người nhà y muốn xem thì cứ việc xem. ngươi cứ cho phép bọn họ tới. À phảị tối nay cho bọn chúng ăn ngon một bữa. ngày mai yên lòng ra đi.

Mã Thiên Vũ đột nhiên quy xuống, đáp:

- Đại ca. Y là con trai độc nhất trong nhà. có bốn muội muội, phụ thân tàn tật. Y sợ rằng sau khi mình tử trận, người nhà không còn ai phụng dưỡng, cho nên mới chạy trốn. Y không giống như hai tên bại hoại kia..

- Van xin Đại ca, tha cho y một mạng đi! Nếu V chết đi, nhà y coi như xong, thuộc hạ quen biết y từ nhỏ. từ nhỏ y đã liều mạng làm việc, muốn nuôi dưỡng gia đình. Y vốn không phải là người trong Hắc đạo, là do thuộc hạ bị ma quỷ ám ảnh. thấy làm đệ tử được lãnh bạc rất nhiều, cho nên mới lôi kéo Y tới Đây. Van xin Đại ca hãy cho nhà y một con đường sống...

Lòng cầu tình của Mã Thiên Vũ biểu lộ rõ ràng không thể nghi ngờ, Dư Tắc Thành nhìn y một cái. ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Bang quy là ba đao sáu lỗ. quỵ củ không thể phá. hình phạt này phái chịu. Bất quá không có quy định phải làm cho phạm nhân tử vong, ngày mai ngươi cầm đao thi hành hình phạt đi.

Dư Tắc Thành vừa thốt ra lời này. lập tức Mã Thiên Vũ hiểu ra là ý gì. vội vàng quỷ xuống dập đâu với Dư Tắc Thành, nói:

- Đây là thuộc hạ thay gia đình A Quang cảm tạ Đại ca.

Dư Tắc Thành lại đưa cho Mã Thiên Vũ mười lượng bạc, nói:

- Ngươi hãy đích thân xử lý. đừng để bên ngoài nhìn vào cảm thấy quá giả. Mặt khác, bảo gia đình bọn họ hãy rời khỏi huyện thành Sơn Trúc, ta không muốn nhìn thấy bọn họ nữa. tránh cho các huynh đệ nói ra nói vào.

Dứt lời. Dư Tắc Thành cúi đầu không nói gì nữa. Mã Thiên Vũ đứng lên rời khỏi.

Dư Tắc Thành khẽ than một tiếng, ngày mai hai sinh mạng sẽ bị kết liễu, tay mình có thể nói là vấy máu tanh không thể nào rửa sạch, nhưng mình vẫn phái làm.

Tên Lưu Tiêu Quang này không phải là phản đồ nằm vùng, y chỉ mang tội nhát gan mà thôi, ở một góc độ nào đó. y cũng giống như mình, cũng phái nuôi sống người trong nhà. cực cực khổ khổ giãy dụa phấn đấu. chính là vì một điểm này. suy bụng ta ra bụng người, hy vọng tương lai cũng sẽ có người đối xử với mình như vậy. cho nên mình cũng nên tha cho y một lần đi. Mã Thiên Vũ tính tình nghĩa khí, cứ coi như mua chuộc nhân tâm của ý,..

Rốt cục không còn chuyện gì nữa. Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện.

Hôm nay vì trở về sớm. cho nên vội vàng chấm đứt tu luyện, hiện tại là lúc tiếp tục. Hai tay hắn kết thành pháp quyết. vận khởi công phu Luyện Huyết Đoán Thể. lập tức luồng chân khí lúc trước bắt đầu tiêu tan. phát ra rất nhiều nguyên khí. hóa thành Huyết năng, bắt đầu hóa Huyết đoán thể.

Năng lượng lần trước lại xuất hiện bên trong huyết mạch, lần này nó phát tán theo huyết mạch rải khắp toàn thân Dư Tắc Thành. Dưới tác dụng của Huyết năng, Huyết dịch lại chậm rãi biến hóa, dần dần hóa thành màu vàng. Huyết địch màu vàng này thấm qua mạch máu chảy xuôi trong Thân thể. chảy đến chỗ nào. cơ nhục nơi đó liền biến đôi. trở nên cường tráng và cứng cáp hơn. đồng thời bài trừ tạp chất ra ngoài.

Đây là lần biến hóa thứ hai của Luyện Huyết Đoán Thể cường hóa cơ nhục, cơ nhục toàn thân Dư Tắc Thành dưới sự rèn luyện này. chậm rãi được cường hóa. Kế đó là Đan Điền ớ bụng, sau đó khuếch tán ra toàn bộ lồng ngực, chạy lên phía trên tới đầu. xuống phía dưới tới hai chân, chạy ra phía ngoài tới hai tay. cơ nhục toàn thân được rèn luyện không sót chỗ nào.

Lúc đầu Dư Tắc Thành còn cảm thấy đau nhức, toàn thân chỗ nào cùng đau nhức như vậy. Nhưng sau khi đau nhức, lại là một cảm giác thoải mái ập đến. thoải mái vô cùng, làm cho người ta cảm thấy lâng lâng sảng khóai.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. quá trình rèn luyện này dần dần mất đi hiệu quả. cơ nhục toàn thân đã thích ứng. Tới đây có thể xem như hoàn thành lần biến hóa thứ hai. máu màu vàng cũng chầm chậm tiêu tan lại biến thành máu màu đỏ.

Dư Tắc Thành chậm rãi thu công, quá trình tu luyện này không thể một bước mà thành, nếu còn tiếp tục như vậy nữa. sẽ làm tổn hại thân thể của mình. Trong cơ thể hắn lúc này, luông nguyên khí kia lại giảm bớt đi. thật sự phái cảm tạ vị cao nhân kia, nếu đê tự mình Dư Tắc Thành tu luyện, không mất thời gian hai, ba năm tuyệt đối không thể hoàn thành lần biến hóa thứ hai này.

Dư Tắc Thành thu công mớ to mắt. lập tức cảm giác được toàn thân mạnh mẽ vô cùng, lần này đây biến hóa khác với lần trước, hiệu quả rõ ràng. Dư Tắc Thành đứng lên, rắc một tiếng, y phục toàn thân lập tức rách nát. Thân thể hắn lại cao thêm ba tấc. hơn nữa một bước bước ra xa khoảng chừng ba thước.

Dư Tắc Thành ôm quyển xuất thủ những động tác công kích cơ bản, ra quyền chưởng chém, chân đá quét... không ngờ mau lẹ cực kỳ. rất mạnh, linh hoạt và chuẩn xác. Chỉ trong nháy mắt, có thể đánh ra hơn mười quyền ảnh.

Sau đó hắn nhảy đựng lên. từ trên nóc nhà nhảy xuống, thân thể nhẹ nhàng tự nhiên, rơi xuống đất không tiếng động, hiệu quả khinh thân so với khinh công bình thường không kém bao nhiều.

Dư Tắc Thành lập tức thí nghiệm tốc độ xuất quyền nhanh nhất của mình. Tiết trời Thu cuối tháng Mười vô cùng trong sáng, một chiếc lá cây rụng xuống, chiếc lá nho nhỏ nháy mắt bị chướng ảnh của hắn cắt thành mười máy mảnh nhỏ. Lực công kích tuy răng không thấy mạnh hơn bao nhiều, nhưng tốc độ phản ứng lại mau chóng thần kỳ, khiến cho người ta khiếp sợ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv