Dư Tắc Thành nghe xong gật gật đầu:
- Cảm tạ sư huynh chỉ điểm.
Ngọc Diệu lại nói:
- Được rồi, ta và sư tẩu đệ cũng phải bế quan, chúng ta tiếp tục nghiên cứu Bi Dực Song Phi kiếm, Cùng nhờ nó chúng ta mới có thể quen biết, thành thân, làm sao cũng phải hoàn thiện nó mới được. Nếu có thời gian rảnh rỗi chúng ta còn phải chế tạo vài đứa nhỏ...
Nói tới đây, Tam sư tẩu đã véo chặt tai Tam sư huynh, khiến y không nói được nữa. Tam sư tẩu lôi tai y đi, nói với Dư Tắc Thành:
- Được rồi sư đệ, chúng ta đi, đệ hãy tự bảo trọng thân mình.
Dứt lời phu thê bọn họ cùng nhau rời khỏi, trong đình viện chỉ còn lại một minh Dư Tắc Thành. Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó tới chỗ Kim di.
Đến nơi, Kim di nhìn Dư Tắc Thành nói:
- Nghe nói con đã Trúc Cơ rồi, còn đứng hạng nhất tân thủ trong đại hội môn phái. Hảo hài tử, con làm Kim di cũng được thơm lây.
Dư Tắc Thành nói:
- Đây không phải là nhờ Kim di cả sao, nhờ ăn món ngon của Kim di, con mới có được sức mạnh như vậy, mới có thể đứng đầu...
Dư Tắc Thành bắt đầu tán gẫu cùng Kim di, hai người hàn huyên một đỗi chừng nửa canh giờ. Dư Tắc Thành cảm thấy lúc này ấm áp vô cùng. Trongkhi nói chuyện với Kim di Dư Tắc Thành bất chợt nhớ tới mẫu thân mình, không biết hiện tại bà đã ra sao. Lẩn này đứng nhất, mình có thể được về nhà thăm thân nhân rồi...
Kim di chợt nói:
- Được rồi, con đi đưa cơm cho lão điên đi thôi. Ba ngày trước lão đột nhiên tỉnh lại, đã hoàn toàn thoát khỏi họa mẻ muội, chỉ đích danh con đưa cơm cho lão.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, cầm lấy túi càn khôn chuyên đưa cơm, ngự kiếm bay về phía nơi ở của lão điên.
Túi càn khôn này là do bí pháp đặc biệt luyện chế, những túi càn khôn khác chỉ cần ở chỗ lão điên một lúc sẽ bị khí tức của lão công phá, khiến cho pháp thuật mất đi hiệu lực. Chỉ có hai túi càn khôn đặc biệt chuyên dùng đưa cơm trữ vật này mới có thể chịu được khí tức của lão. Nhưng trong đó không gian nhỏ hẹp chỉ có thể chứa được thức ăn cho bảy ngày mà thôi.
Dư Tắc Thành trở lại nơi quen thuộc này, hết thảy vẫn không có gì khác trước. Dư Tắc Thành tiến vào thạch thất, lão điên đang treo ngược người, tự xích mình vào tường. Thấy Dư Tắc Thành bước vào, lúc này xiềng xích của lão tự động thả lỏng, lão chậm rãi đi tới hỏi:
- Đệ nhất tân thủ ư?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- May mà không đến nỗi nhục mạng.
Lão điên cười ha hả:
- Vậy ngươi chuẩn bị chọn lựa phần thưởng là bảo vật gì?
Dư Tắc Thành đáp:
- Tam sư huynh ta đề nghị chọn con rối Kim Thân, nhưng ta vẫn chưa quyết định, đến lúc ấy rồi hãy tính.
Lão điên nói:
- Trên người ngươi có linh thạch thượng phẩm không?
Dư Tắc Thành nghe vậy bèn lấy viên linh thạch thượng phẩm trân quý vô cùng đưa cho lão điên.
Lão điên nhận lấy linh thạch, miệng chậm rãi niệm chú:
- Động lãng bát môn, thái hoa hạo ánh, vô u bất văn, thượng sưu cửu thiên, trung chế bộ sơn. Hạ lĩnh hà hải, thập nhị hà nguyên, bát uy thần chú, linh sách ngọc văn. Nhật nguyệt ngũ tinh, Bắc Đẩu thất nguyên, cấp cấp như luật lệnh, định!
Lập tức một cỗ chân nguyên lực hùng mạnh xuất hiện trên viên linh thạch này nháy mắt linh thạch bị chân Nguyên ăn mòn bắt đầu thay đổi hình dáng, hóa thành một tấm ngọc bài.
Lão điên nằm vật ra giường, miệng nói:
- Đây là ngọc bài thế thân do ta luyện chế, lúc ngươi nguy cấp nó có thể phòng ngự công kích thay ngươi, không hề kém hơn con rối Kim Thân gì đó. Cho ngươi thứ này, ngươi không nên chọn con rối Kim Thân, mà hãy tìm xem trong những phần thưởng ấy có hai chiếc lệnh bài phù văn màu vàng trắng, một cái tên là Tổ Sư Đường Thâm Tu Tam Nhật lệnh, một cái tên là Diễn Võ Đường Khổ Tu Tam Nhật phù. Ngươi hãy cố tìm cho bằng được hai chiếc lệnh bài lệnh phù ấy, đó là bảo vật tốt nhất của Hiên Viên kiếm phái chúng ta.
Thấy vẻ mặt Dư Tắc Thành tỏ ra nghi ngờ, lão điên nói tiếp:
- Ngươi từng đi qua Diễn Võ đường của Hiên Viên kiếm phong, không có cảm giác gì khác thường ư?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đúng vậy, có tới ba mươi sáu truyền tống trận, có vẻ như phô trương quá mức. À đúng rồi, ở đó ta gặp một lão nhân quét rác, dường như lão ấy quen biết lão.
Lão điên cười nói:
- Không cần để ý tới lão bất tử đó, ta gọi là lão phong tử, lão ấy là lão bất tử, còn có một lão nhân nữa gọi là lão đông tây, ba người chúng ta họp lại xưng là Hiên Viên Tam Lão. Khi nào ngươi gặp lại lão bất tử hãy nói ta nhớ lão ta, hỏi lão ta khi nào lại chết một lần nữa.
Hiên Viên Tam Lão có lẽ là ba người hùng mạnh nhất của Hiên Viên kiếm phái, lão Đại chân chính đứng sau màn, trụ cột của môn phái.
Lão điên nói tiếp:
- Thật ra Hiên Viên kiếm phong kia mới là động phủ chân chính của Hiên Viên kiếm phái ta, Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong này bất quá chỉ là động phủ phụ thuộc.
- Nhưng sau khi Trung Hưng Tổ Sư phi thăng, họa Huyết Hải bùng nổ, Huyết Hải phái gây ra đại họa khôn cùng. Tuy rằng cuối cùng bọn chúng cũng thất bại, chúng ta đoạt được Thiên Hải phong đem về. Huyết Hải phái chia năm xẻ bảy, biến thành vô số phái nhỏ nhưng Huyết Hải phái cũng biến thành Huyết Hà phái, từ hải biến thành hà, đã nói lên tất cả.
Sau lần đại chiến ứng kiếp ấy Hiên Viên kiếm phái chúng ta đại thương nguyên khí, lúc ấy đệ tử Tâm Kiêm Thiền tông đột ngột xuất hiện. Chúng ta không thể không kêu gọi năm phái tụ hợp đệ tử toàn phái, đại chiến cùng Tâm Kiếm Thiền tông, cuối cùng toàn quân bị diệt, chỉ có đám đệ tử bất tài chúng ta chạy thoát. Đó là lần thứ hai năm phái thất bại, cao thủ Phản Hư kỳ, Nguyên Anh kỳ bị diệt sạch hoàn toàn, chỉ có vài tên Kim Đan chúng ta may mắn sống sót.
- Lần này cũng không bị tiêu diệt toàn bộ như lần trước nhưng tin tức tiết lộ ra ngoài. Sau đó vô số cường địch kéo tới bao vây, môn phái lâm nguy, bị bọn chúng vây khốn ba năm ròng rã, đại trận lục giới sắp sửa sụp đồ. Cuối cùng chỉ có thể thỉnh chí bảo trấn phái ra mới có thể đánh tan quần ma bảo vệ được gia nghiệp Hiên Viên chúng ta.
Nói tới đây lão điên ngừng lại, Dư Tắc Thành vội vàng hỏi:
- Không ngờ lão lại là Kim Đan Chân Nhân vào thời họa Huyết Hải, vậy chí bảo trấn phái của chúng ta là thứ gì?
Lão điên liếc nhìn hắn một cái:
- Nhãi ranh miệng còn hôi sữa, không nên hỏi nhiều, ta kể sao ngươi nghe vậy là đủ. Nếu không có kinh nghiệm chiến đấu cùng đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, ba người chúng ta cùng sẽ không thể trở thành Chân Nhất Thần Quân Phản Hư kỳ.
- Nhưng đại chiến trong kiếp nạn lần đó đã làm tiêu hao linh lực nghiêm trọng, không thể không đóng cửa động phủ chính Hiên Viên kiếm phong, để cho nó từ từ tĩnh dưỡng. Không ngờ từ đó về sau thiên địa nguyên khí càng ngày càng thưa thớt, hết thời hạn tĩnh dưỡng ngàn năm, chúng ta cũng không thể mở rộng sơn môn trở lại đành phải đóng lại không dùng suốt mấy ngàn năm qua mãi tới bây giờ
- Hiên Viên kiếm phong hiện tại bất quá chỉ là động phủ bên ngoài sơn môn mà thôi. Diễn Võ đường mà ngươi đã tới chẳng qua chỉ là phòng ngoài của Diễn Võ đường chân chính khi xưa. Toàn bộ Diễn Võ đường, Tổ Sư đường chân chính đều năm trong Hiên Viên kiếm phong, chỉ có kẻ nào có được lệnh bài phù văn của ta mới được vào nơi đó tiến hành tiềm tu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Trong Tổ Sư đường có chứa vô số kinh nghiệm do vô số tiền bối Tiên Nhân, Phản Hư kỳ lưu lại, chỉ cần ngươi tiến vào trong đó tu luyện ba ngày, chọn bất cứ một môn kiếm pháp phân chi nào trong Lục Kiếm, ba ngày sau nhất định đạt tới cành giới vô thượng Phản Phác Quy Chân.
Mỗi lần chúng ta nộp bản ghi chép nhiệm vụ thật ra đều nộp trong hai nơi Tổ Sư đường, Diễn Võ đường chân chính này. Chúng khôi phục dần dần, sau thời gian một năm có thể cho một người tiến vào trong đó tiềm tu một ngày. Cho nên cứ cách ba mươi năm một lần. Hiên Viên kiếm phái tự động sinh ra mười chiếc lệnh bài phù văn, mỗi cái có được thời gian tiềm tu ba ngày. Những lệnh bài phù văn này sẽ xuất hiện trong phòng phần thưởng, thưởng cho đám hậu bối lập được đại công.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Còn có bảo bối tốt tới mức này sao, dường như sư phụ ta cũng không biết...
Lão điên nói:
- Chẳng những sư phụ ngươi không biết, sư phụ của sư phụ ngươi cũng không biết. Mà dù biết, lão cũng sẽ không nói, không thể nói. Bảo vật như vậy vốn là Trung Hưng Tổ Sư thường cho hậu bối đệ tử hiện tại đã bị các Nguyên Anh Chân Quân phỗng tay trên. Hơn nữa có quy củ ngay cả Kim Đan Chân Nhân cũng không thể tiết lộ, mỗi lần như vậy đều thưởng sau khi đại hội môn phái kết thúc, năm tên đệ tử xếp hạng đầu sẽ có cơ hội lựa chọn sử dụng một lần.
- Trước đó các Nguyên Anh Chân Quân sẽ cho thêm vào phòng phần thưởng vô số pháp bảo, phi kiếm, bí tịch, phù lục... hấp dẫn đám đệ tử thắng lợi như các ngươi. Cuối cùng lệnh bài phù văn đều bị bọn chúng đoạt lấy.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Làm sao có thể như vậy được? Ai định ra quy củ rắm thối này vậy?
Lão điên đáp:
- Ta chứ ai, bắt buộc phải làm như vậy. Ngươi thử nghĩ mà xem, một tên đệ tử Trúc Cơ kỳ học được một môn kiếm pháp, so với một Nguyên Anh Chân Quân học được một môn kiếm pháp, ai sẽ là người hữu đụng hơn cho bản phái?
- Trước kia vào thời Trung Hưng Tổ Sư cao thủ nhiều như lá rụng, thiên hạ vô địch, cho nên mới thưởng ích lợi này cho đám đệ tử Trúc Cơ kỳ. Bởi vì thực lực bọn họ quá mạnh, hầu như không cần quan tâm tới những thứ này.
Lão điên ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Hiện tại thì khác, dù là ta cũng muốn tới Tổ Sư đường tu tập. Cứ để cho tên đệ tử Trúc Cơ kỳ chậm rãi trưởng thành, để cho một Nguyên Anh Chân Quân học được kiếm thuật mà mình không thể hiểu nổi gia tăng thực lực cho môn phái, có thể chút thực lực này lại quyết định cả sinh tử tồn vong của môn phái chúng ta.
- Lần trước nhãi con Hữu Hùng học được Tam Thiên Ngự Nữ thuật trong Tổ Sư đường, pháp lực đại thành, ngự nữ ba ngàn rốt cục hàng phục được Phù Sinh Chân Quân, nhờ vậy phái ta lại có thêm được một Nguyên Anh Chân Quân. Hơn nữa dưới sự trợ giúp của nàng, mới có thể biết được Diệt Cưu Minh tụ tập ở địa bàn của Tà Môn lục phái, mà Ma Kiếm Yêu tông là một trong những tay độc thủ phía sau màn.
Lão điên vừa dứt lời lập tức Dư Tắc Thành sững sờ. Thì ra vị tiền bối tu luyện Tam Thiên Ngự Nữ thuật lại chính là Hữu Hùng sư tổ, tù binh dọc đường tới đây bị hai vị sư huynh Dạ Hàn Nhất Trúc bắt về, chính là chuẩn bị cho Hữu Hùng sư tổ. Nhìn bề ngoài ông ta vô cùng đạo mạo, không ngờ lại có diễm phúc như vậy.
Vị Phù Sinh Chân Quân gì đó hẳn là Nguyên Anh Chân Quân của Vạn Tướng tông rồi. Khi đó sư phụ có kể rẳng Hữu Hùng sư tổ bắt được một Nguyên Anh Chân Quân, thì ra là mục đích này. Không ngờ một Nguyên Anh Chân Quân cũng bị ông ta hàng phục, tám chín phần có lẽ là nhờ Tam Thiên Ngự Nữ thuật rồi... Bất chợt Dư Tắc Thành cảm thấy trong lòng nóng bừng bừng, vô cùng khâm phục Hữu Hùng sư tổ.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Vì sao ta không cảm thấy những vị Nguyên Anh Chân Quân tiền bối này có khi thế của tiền bối cao nhân vậy?
Lão điên nói:
- Những tiền bối có khí thế như vậy đã chết, không giống như các ngươi, bọn họ nhất định gặp họa mê muội, nhất định phải chết.
- Năm nay vừa khéo phần thưởng lệnh bài phù văn xuất hiện, có biết vì sao ứng Long lại tỏ ra bất mãn với ngươi không? Y làm ra chuyện ngu xuẩn Nguyên Anh kỳ uy áp Trúc Cơ kỳ như vậ. là vì ngươi đã đánh bại đệ tử y, cắt đứt hoàn toàn cơ hội lấy được lệnh bài phù văn của y. Năm nay y chỉ có thể được một chiếc, phải chờ ba mươi năm nữa mới có cơ hội tiến vào Diễn Võ đường.
- Y muốn vào Diễn Võ đường hấp thu kinh nghiệm tấn công Phản Hư kỳ, đã chờ hai trăm năm, thu thập được cơ hội tiềm tu ba mươi ngày nhưng tối thiểu vẫn còn thiếu sáu ngày. Thời gian tu luyện trong Diễn Võ đường Tổ Sư đường càng dài, càng có được nhiều lợi ích.
Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra tất cả, thì ra hết thảy là như vậy. Thì ra Ứng Long sư tổ đối xử tốt với Vương Thư Nguyên như vậy hoàn toàn là vì lệnh bài phù văn này.
Bất chợt Dư Tắc Thành hỏi:
- Đây toàn là những bí mật bất truyền, vì sao lão lại nói cho ta biết vậy?
Lão điên cười nói:
- Quy củ là do ta định, tự nhiên ta có thể sửa đổi. Nói cho ngươi biết là vì ta cảm kích ngươi, nếu không có ngươi, ta vẫn không thể thoát khỏi trạng thái mê muội vừa qua. Không phải trước đây ngươi vẫn hỏi ta Nhất Khí Hóa Tam Thanh là Tam Thanh nào sao?
- Ba người trung thanh lão, ngươi đã gặp được trung niên, còn phân thân thứ ba của ta trước khi ta lâm vào họa mê muội đã phụ y lên người ngươi, đợi cho ngươi bị người đánh chết trong đại hội môn phái.
- Nhưng không ngờ ngươi lại đoạt được vị trí thứ nhất, hơn nữa cuối cùng lại vì cầu Kiếm Đạo mà tự bạo thân mình. Thật sự là thế sự vô thường, Tái ông thất mã, trong họa có phúc. Ta nương nhờ lực lượng phù triện do Trung Hưng Tổ Sư bố trí làm tăng cường nỗi kinh hãi lúc tử vong khi thi đấu mới có thể tỉnh lại từ trong họa mê muội. Có thể nói rằng ngươi đã cứu ta một mạng, đây là ta muốn tỏ lòng cảm tạ ngươi.
Nghe vậy, Dư Tắc Thành chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc, lão điên lại nói:
- Thật ra ta thấy ngươi không ngừng gia tăng tu vi, mới nghĩ ra ý tưởng như vậy, may mắn là hết thảy đều thuận lợi, ta lại có thêm thời gian ngàn năm. Cho nên ngọc bài chết thay, bí mật tu luyện trong Tổ Sư đường này xem như là ta báo đáp ngươi.
- Ngươi cũng không cần phải sợ, chút bí mật nho nhỏ của ngươi, ta khòng thèm dòm ngó làm gì. Ngươi có được bảo vật không gian phụ thuộc như vậy ta cũng có. Của ta là Trấn Yêu Tháp, của ngươi đơn giản chỉ thuộc loại bảo vật linh tinh như Tiên Sơn Động Đình, Tử Phủ, Chưởng Thượng thế giới, Luyện Yêu Hồ, Hư Tượng không gian, Thứ Nguyên Hình Chiếu, Phi Không Thán Địa. Nguyên Khí Thiên Đảo... mà thôi. Những thứ ấy chỉ cần đạt tới Phản Hư kỳ, ai ai cũng có.
- Tam Thanh phân thân của ta đã hoàn toàn tan biến, biện pháp này cũng chỉ có thể sử dụng một lần, từ đây về sau ta cũng sẽ không phụ lên người ngươi nữa. Xem ra ngươi khó lòng tiếp nhận chuyện này bất quá không quan trọng, rồi ngươi sẽ tự thích ứng. Được rồi, ngươi đi đi, nhớ kỹ, lời ta vừa kể tuyệt đối không thể nói cho người thứ hai bằng không, ngươi sẽ tự chuốc lấy hậu quả!
Dư Tắc Thành chậm rãi rời thạch thất, trong lòng vẫn còn bàng hoàng khôngnói nên lời. Trong lòng hắn, lão điên vừa là thầy vừa là bạn, không ngờ hết thảy chỉ là lão lợi dụng mình. Lão muốn mượn thất bại của mình trong đại hội môn phái, nhờ đó hấp thu thần uy nỗi kinh hãi lúc tử vong được cường hóa bởi phù triện của Trung Hưng Tổ Sư để vượt qua họa mê muội, hoàn toàn chỉ là muốn lợi dụng mình. Dư Tắc Thành có cảm giác khó chịu trong lòng...
Dư Tắc Thành vừa đi vừa nghĩ, nếu suy nghĩ rộng rãi một chút, xem lão như bằng hữu của mình, giúp lão một lần như vậy cũng chẳng sao. Mình cũng không hề có tổn thất gì, ngược lại còn được hưởng rất nhiều lợi ích, có gì phải khó chịu? Nhưng nghĩ lại, người ta là Chân Nhất Thần Quân, mình chỉ là một tên tiểu tử Trúc Cơ nho nhỏ lại vọng tưởng làm bằng hữu vong niên với người ta, quả thật đúng là si tâm vọng tưởng.
Nghĩ nhiều vô ích, chuyện đã qua rồi, tương lai mới là quan trọng. Dư Tắc Thành cảm thấy trong lòng hoàn toàn cởi mở sáng suốt, bèn ngự kiếm bay về phía đình viện. Nam Thiên Chân Nhân đợi hắn đã lâu, nhìn thấy hắn tới bèn hỏi:
- Con chuẩn bị xong chưa, chúng ta lập tức đi lãnh thường.
Nhìn thấy Nam Thiên Chân Nhân, không biết vì sao Dư Tắc Thành cảm thấy trong lồng ngực nóng bừng. Sư phụ mới chân chính là thân nhân của mình, ông thật lòng giúp đỡ, bảo vệ cho mình.
Lúc trước ông không chút do dự, đứng che chở trước người hắn, chống lại uy áp cảnh giới của ứng Long, ứng Long là Nguyên Anh Chân Quân đã chuẩn bị tấn công Phản Hư kỳ, sư phụ vẫn không nhân nhượng chút nào hoàn toàn là vì mình.
Sau sư phụ đại triển thần uy, lên đài tỏ ra kiêu ngạo như vậy thật ra đó tuyệt đối không phải là tính cách của sư phụ, hẳn là sư phụ muốn chống lại tổn thương do Ứng Long gây ra. Những sư thúc Kim Đan khác cũng vì khâm phục sư phụ vì mình mà đối kháng với Ứng Long cho nên mới nhất nhất nhường cho sư phụ thắng...
Thấy sư phụ, đột nhiên Du Tắc Thành cảm thấy hai mắt nóng hổi, ấp úng nói:
- Sư phụ, thật là xin lỗi... Cảm tạ người!
Dứt lời bèn vái dài sát đất. Nam Thiên Chân Nhân cười nói:
- Tên tiểu tử này điên rồi sao, chúng ta đi nhanh lên.
Nam Thiên Chân Nhân mang theo Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, hai người bay về phía Hiên Viên kiếm phong. Sau khi tới nơi Nam Thiên Chân Nhân dẫn đường, rẽ trái ngoặt phải vài lần, truyền tống hai lần, đi vào bên ngoài một đại sảnh, sau đó mới nói với Dư Tắc Thành:
- Được rồi, phát thưởng cho tân thủ ở trong đó, tự con hãy vào đi. Ta cũng có chuyện riêng, sau khi con lãnh thưởng xong hãy tự trở về, không cần chờ ta.
Dư Tắc Thành gật gật đầu một mình tiến vào, phát hiện Cốt Luân Tề Văn và Thành Lam đã chờ trong đại sảnh từ sớm. Ba người gặp lại ai nấy đều có cảm giác lúng túng khó xử.
Cốt Luân Tể Văn lên tiếng trước, phá vỡ không khí ngượng ngập này:
- Dư thúc, người đã tới.
Hiện tại bề ngoài Cốt Luân Tề Văn khoảng chừng ba mươi tuổi, không hiểu vì sao bề ngoài y trông càng ngày càng già đi. Còn Dư Tắc Thành và Thành Lam tuy rằng tu luyện nhiều năm, nhưng tướng mạo vẫn không khác gì lúc trước, vẫn giữ bề ngoài mười sáu, mười bảy tuổi. Cốt Luân Tề Văn hô thúc thúc như vậy, hơi có vẻ buồn cười.
Dư Tắc Thành chỉ thản nhiên tiếp nhận, bình thản đáp:
- Ngươi cũng đến rồi ư, Tề Văn, kiếm trùng của ngươi rất khá, âm thầm lặng lẽ, vô ảnh vô hình, sau khi trúng chiêu như giòi bọ bám vào xương, không có cách nào tránh thoát, kiếm pháp này thật sự rất khá.
Thành Lam bên cạnh nói:
- Quả thật rất khá, bất quá không mạnh mẽ bằng kiếm của Dư ca. Rốt cục huynh học được ở đâu loại kiếm pháp lợi hại đến bậc này, sư phụ nói trình độ kiếm pháp như vậy chỉ có Trúc Cơ Dung Hợp kỳ mới có thể đạt tới. Dư ca mau nói thật đi, làm sao có thể luyện thành kiếm pháp lợi hại như vậy?
Cốt Luân Tề Văn cũng hỏi:
- Đúng vậy, Dư thúc, kiếm pháp của người vô cùng mạnh mẽ. Sư phụ nói Dư thúc điều khiển mười hai thanh phi kiếm cũng là bình thường, thiên tài ngự kiếm như vậy ở Hiên Viên kiếm phái ta có không ít nhưng người có thể lực vĩnh viễn không cạn như vậy thì không có mấy ai.
Dư Tắc Thành cười khanh khách:
- Ta có tiên cốt Vĩnh Hằng Chi Lô cho nên mới làm được như vậy.
Lúc này bên ngoài lại có một người nữa bước vào, chính là người duy nhất hôm trước đả thương được Dư Tắc Thành. Y điều khiển kiếm quang màu xanh lam để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Dư Tắc Thành.
- tiến vào nghe như vậy, bèn nói:
- Ta đã đoán trước, thì ra là Vĩnh Hằng Chi Lô, như vậy hết thảy bình thường, đó là một trong những tiên cốt cực phẩm. Đúng rồi, ta tên là Độc Cô Phi Hồng, mọi người cứ gọi ta Phi Hồng là được, ra mắt các vị ca ca.