Hai người đã đánh đến bừng bừng lửa giận, Phong Linh Tĩnh giống như một ngọn núi lửa bất động thì vô cùng yên tĩnh, khi động phun ra dung nham sôi trào hừng hực.
Để phát huy Hỏa Linh Căn của mình đạt tới hiệu quả lớn nhất. Phong Linh Tĩnh chỉ điều khiển một thanh phi kiếm. Nhưng chỉ một thanh phi kiếm đã đủ dùng, tuy rằng tốc độ không cao nhưng nặng nề chẳng khác ngàn vạn kiếm. Chỉ cân đối thủ sơ ý lập tức sẽ nhận lãnh một đòn hủy diệt cuồng bạo.
Lôi Băng Vân đối diện tỏ ra không vui không buồn, không mừng không sợ, sắc mặt nàng lạnh lẽo như băng, băng cơ ngọc cốt, cảm xúc duy nhất của nàng chính là lạnh lùng cao ngạo.
Xung quanh thân nàng vạn vật điêu linh, khí lạnh thấu xương tới nỗi có thể nhìn thấy ảo ảnh. Cái lạnh dường như có thể làm đông cứng hết thảy, lạnh thấm vào sâu tận xương tủy khiến người ta không thể nào chống lại, chính là cái lạnh của kỷ Băng Hà thuở hồng hoang trong truyền thuyết.
Một người là núi lửa bừng bừng, một kẻ là sông băng lạnh lẽo, hai người Thủy Hỏa khó dung, xung khắc vời nhau lại gặp nhau, lập tức nổ ra một trận chiến vô cùng kịch liệt.
Trên hình ảnh mà Dư Tắc Thành đang xem, băng hỏa tung bay tứ tán, song kiếm giao nhau, kiếm quang màu đỏ tía đan xen với kiếm quang màu xanh trắng, mỗi một kiếm đánh ra đều là đòn tấn công mạnh nhất. Cả hai nàng đều đốc hết toàn lực không ai chịu thua ai, dọc đường tới Hiên Viên kiếm phái đã âm thầm phân cao thấp, hiện tại hoàn toàn bùng nổ. Cả hai bên liều mạng đánh một trận nhưng lực lượng tương đồng, đánh nhau tưng bừng không phân cao thấp.
Trong lúc Dư Tắc Thành quan sát trận chiến giữa hai nàng, có một trận chiến khác đã phân cao thấp, người thắng chính là Cốt Luân Tề Văn. Thiếu niên Man tộc này bất giác đã trưởng thành, kiếm của y cũng đã bắt đầu hiển lộ.
Bốn trận chiến còn lại cũng đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, bất quá không lâu sau, một ảo trận nữa lại biến mất. Thành Lam sử dụng Phong Vũ Lôi Điện kiếm đánh bại đối thủ, giành thắng lợi. Người thắng kế tiếp chính là kẻ hưởng nhờ vinh quang của Vương Thư Nguyên mà gia nhập chưởng môn nhất mạch, tự mình đi hết vấn Tám lộ, Lạc Tán Tuyết.
Sau đó một ảo trận khác lại vỡ nát, cả hai kẻ tham chiến đồng quy ư tận, cùng tử trận, cùng mất đi tư cách tham chiến vòng tiếp theo.
Đồng thời Phong Linh Tĩnh đối chiến Lôi Băng Vân cũng đã có kết quả. Băng Hỏa của hai nàng cuối cùng va chạm vào nhau tạo ra bùng nổ vô cùng mãnh liệt. Lần bùng nổ này vô cùng kinh khủng, gần như phá hủy nửa ảo cảnh. Lập tức hai nàng tử trận, cũng đồng thời mất đi cơ hội vào vòng tiếp theo.
Cuối cùng còn lại một trận, thời gian chiến đấu kéo dài tới gần hai khắc nữa. Rốt cục một đệ tử Hiên Viên điều khiển phi kiếm lam quang vất vả lắm mới chuyển bại thành thắng, đánh bại đối thủ tiến vào vòng trong.
Thêm vào người không đấu vòng này, Dư Tắc Thành, Thành Lam, Cốt Luân Tề Văn, Lạc Tân Tuyết cùng người thắng trận cuối kia, tổng cộng sáu người tiếp tục vào vòng kế tiếp.
Lập tức không gian chuyển biến, vòng quay mới bắt đầu, chia làm ba cặp tiếp tục tiến hành chiến đấu.
Vừa rồi mọi người chiến đấu, tất cà3 các đệ tử Hiên Viên kiếm phái ở đây đều thấy rõ, trong âm thầm có nhiêu người bắt đầu đặt cược xem người thắng sau cùng là ai. Vô số đệ tử đang xem coi trọng nhất là hai người. Du Tắc Thành và Thành Lam.
Trước khi Dư Tắc Thành ra trận, đã có rất nhiều người chú ý tới hắn. Chuyện Nam Thiên Chân Nhân bỏ phi kiếm cửu giai trấn mạch Thiên Đạo phong thu hắn làm đệ tử khi trước, đã làm chấn động toàn Hiên Viên kiếm phái. Hai năm trước, ba mạch tranh đoạt không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang, kết quả bị Dư Tắc Thành tranh trước một bước đoạt mất lại khiến cho hắn nổi danh khắp Hiên Viên kiếm phái một lần nữa.
Người hiếu kỳ bắt đầu điều tra, lại phát hiện ra trong khi thí luyện Trúc Cơ. Dư Tắc Thành một mình diệt hết đệ tử Tà Môn lục phái, lập tức tin này lại lan truyền.
Cho đến khi bắt đầu tham gia đại hội vẫn có người chú ý tới hắn nhưng không ai coi trọng hắn. Bởi vì thường ngày Dư Tắc Thành ở trong Hiên Viên kiếm phái không có hành động gì nổi bật, không kết giao cùng người khác. Không giống như Thành Lam và Vương Thư Nguyên, trước khi đại hội mở ra bọn họ liên tiếp lập nên các kỷ lục tu luyện trên diễn võ đạo tràng, hết lần này đến lần khác hiển lộ tài hoa của bản thân mình.
Dư Tắc Thành đánh ba trận, trận đầu tiên âm thầm lặng lẽ, không hể nổi bật. Trận thứ hai Dư Tắc Thành vung kiếm chém địch với đòn tấn công hết sức cuồng bạo, sóng khí liên miên bất tuyệt. Cường công ngoan cường mạnh mẽ như vậy đã khiến cho thanh âm khen ngợi trầm trồ vang lên xôn xao, lập tức hắn trở thành ngôi sao sáng nhất.
Trong chuyện này còn có một nguyên nhân, từ trên xuống dưới trong Hiên Viên kiếm phái, có sự tồn tại của một người không thể nào không nhắc tới, đó chính là Đại đệ tử của chưởng môn Thạch Cơ, Công Tôn Nạp Lan. Người này xuất thân cô nhi, tính tình trượng nghĩa, hành sự quang minh, không ngại máu chảy đầu rơi vì Hiên Viên kiếm phái, đồng thời còn là Đại đệ tử của chưởng môn Thạch Cơ. Gần như đệ tử Hiên Viên kiếm phái từ trên xuống dưới đều thầm chấp nhận y sẽ là chưởng môn của Hiên Viên kiếm phái đời sau. Trong số đó có cả Nam Thiên Chân Nhân, có cả các đệ tử ngoại môn.
Lúc này Vương Thư Nguyên xuất hiện, Ứng Long tổ sư tỏ ra cung chiều y hết mực, dạy cho y Kiếm Tâm Thông Huyền khí, cố ý bắt chước dáng vẻ trầm tĩnh lão luyện của Công Tôn Nạp Lan. Chưởng môn Thạch Cơ không nói, Công Tôn Nạp Lan không nói, hết thảy những chuyện này tạo nên một cảm giác không nói nên lới trong lòng mọi người. Rất nhiều người không hề có hảo cảm với Vương Thư Nguyên, ngay cả Nam Thiên Chân Nhân sau khi biết y tu luyện Kiếm Tâm Thông Huyền khí cũng phải bừng lên lửa giận.
Lần này Dư Tắc Thành đại chiến Vương Thư Nguyên, chém y nổ tung, đánh y rơi xuống vực sâu vạn trượng, khiến y bị mọi người nhạo báng, Ứng Long tổ sư lại lấy lớn hiếp nhỏ dùng cảnh giới uy áp một hậu bối Trúc Cơ kỳ, không cần biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn. Tất cả mọi người vì vậy cảm thấy nảy sinh hảo cảm với Dư Tắc Thành, bắt đầu tỏ ra ủng hộ hắn rất mạnh mẽ.
Ngoại trừ những người ủng hộ, cũng có kẻ cảnh giác, cho nên đối thủ của Dư Tắc Thành trong trận thứ ba vừa bắt đầu đã công kích điên cuồng. Nhưng rốt cục Dư Tắc Thành vẫn giành thắng lợi, lập tức khí thế tăng mạnh.
Lần này tiến hành chia cặp sáu người đối trận, nhưng bàn quay kia quay mãi không ngừng, mãi vẫn không thể chia cặp được, dường như bị trục trặc ở nơi nào. Những lần trước chỉ sau một lần hô hấp đã xong, nhưng lần này đã qua mười mấy lần hô hấp vẫn chưa tiến hành chia cặp.
Lập tức mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chợt trên đài dành cho các vị Nguyên Anh Chân Quân có tiếng kinh hô thất thanh:
- Lọt vào mắt xanh của tổ sư, đây là lọt vào mắt xanh của tổ sư rồi!
Dư Tắc Thành đang chờ tự động chia cặp, trong đầu hắn lúc này đang nghĩ vẩn vơ, nếu như mình đối mặt với mấy người đối phương có được bao nhiêu phần thắng, mình sẽ làm thế nào để chém giết bọn họ... Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy tiến hành chia cặp, bất chợt hắn cảm thấy như có ai đang nhìn mình, dường như hàng ngàn hàng vạn ánh mắt trên khán đài đang nhìn hắn vô cùng chăm chú. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Bất chợt trong đầu Du Tắc Thành nảy sinh ra một ý tưởng điên cuồng, ý tưởng này vừa xuất hiện đã giống như lửa bừng bừng cháy, lan tràn khắp toàn thân hắn. Tuy rằng quá điên cuồng nhưng hắn cũng rất muốn thử một lần, người ta thỉnh thoảng cũng phải có lúc điên cuồng, lão tử cũng phải cuồng, phải ngạo...
Bất chợt Dư Tắc Thành đưa tay ra:
- Không cần chia nữa, lên hết đi, mình ta đánh với năm người các vị!
Lời hắn không lớn nhưng chắc chắn như đinh đóng cột, lập tức vang vọng khắp toàn trường. Cả giác đấu trường ồ lên, không ai ngờ rằng chuyện này xảy ra như vậy, tiểu tử này quả thật hết sức kiêu ngạo ngông cuồng, dám một chấp năm... Thậm chí có nhiều người không tin vào những lời mình vừa nghe thấy.
Lập tức vô số tiếng bàn tán, đánh giá vang lên xôn xao, nào là điên cuồng, kiêu ngạo, cường mãnh...
Mọi người phấn chấn chăm chú quan sát, vốn trận chiến giữa những tân thủ thường không có gì đáng để xem, hiện tại xem ra có trò hay sắp diễn.
Tuy rằng tiếng bàn tán vang lên không ngừng nhưng trong những lời bàn đều mang theo giọng điệu khen ngợi, trong mơ hồ bọn họ đã tiếp nhận Dư Tắc Thành. Bởi vì những người có thể ngồi trên khán đài này đại đa số đều là loại người cuồng ngạo như vậy. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái nếu không như vậy hoặc là đã chết, hoặc đã phải rời Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành lại quát to lần nữa:
- Một chấp năm, có dám chiến không?
Hãn vừa dứt lời nháy măt sáu người đã xuất hiện trong một ảo cảnh chiến trường. Chiến trường này cũng chính là ảo ảnh của giác đấu trường trong thực tế, Dư Tắc Thành ở về một phía, năm người còn lại ở về một phía. Lấy một đánh năm, chiến đấu bắt đầu!
Sáu người đứng trong giác đấu trường, đối với bọn họ cũng là chiến trường ảo cảnh. Dư Tắc Thành chỉ thấy giác đấu trường khuếch đại vô cùng, đưa mắt nhìn mặt đất thấm máu dưới chân, nhìn khán đài xung quanh bật cười ha hả, dáng vẻ hết sức ngông cuồng.
Hắn không vung kiếm tiến lên tấn công năm người, mà chợt lấy hồ cẩm ra bắt đầu khua loạn dây đàn, chỉnh đây đàn, không thèm ngẩng đầu nhìn năm người trước mặt, dường như đang muốn đánh đàn trợ hứng.