Sau đó Nam Thiên Chân Nhân chỉ vào người trẻ tuổi lúc nãy nói hăng say:
- Đây là Tam sư huynh Ngọc Diệu của con.
Dư Tắc Thành cung kính hành lễ:
- Bái kiến sư huynh.
Nam Thiên Chân Nhân lại chỉ người ngồi dưới gốc bồ đào đang nhìn Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đây là Tứ sư huynh Tinh Thần của con.
Dư Tắc Thành lại thi lễ.
Nam Thiên Chân Nhân chỉ sang nữ tử ngồi trên ngọn giả sơn:
- Đây là ái nữ của Đại sư bá con, Đại sư tỷ Tinh Phong.
Ông lại chỉ hai thanh niên còn lại:
- Đây là sư huynh Tích Sinh, Nhạc Không.
Sau đó ông chỉ mọi người xung quanh:
- Đây là các đệ tử Thiên Đạo nhất mạch Hiên Viên kiếm phái ta.
Dư Tắc Thành nhìn kỹ lại, tổng cộng có chín người kể cả mình. Hắn ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy trên bầu trời Ngũ Lĩnh vô số kiếm quang dâng lên, không khỏi tim đập thình thịch
Dường như Nam Thiên Chân Nhân nhìn thấy nghi vấn trong lòng Dư Tắc Thành, ông bèn nói:
- Hiên Viên kiếm phái ta lấy Lục Kiếm Tứ Khí Tam Quyết Nhị Thuật vang danh thiên hạ. Các đệ tử Ngũ Lĩnh tu luyện rộng khắp các môn, muốn nhất nhất tu luyện tất cả các kiếm thuật pháp thuật này tới nơi tới chốn. Đạo tu luyện của Thập Nhị phong là tinh, muốn tu luyện một môn kiếm thuật pháp thuật nào đó đến chỗ sâu xa ảo diệu của nó.
- Tuy rằng chúng ta tu luyện không giống nhau, nhưng nếu có đệ tử Ngũ Lĩnh nào muốn chuyên tu một môn pháp thuật nào đó vậy y sẽ gia nhập Thập Nhị phong chúng ta. Nếu đệ tử trong Thập Nhị phong chúng ta muốn thu thập tất cả sở trường các môn vậy cũng có thể gia nhập Ngũ Lĩnh. Cũng không có hạn chế rõ ràng, không phải con ở mạch nào là vĩnh viễn phải theo mạch đó.
- Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong đều là nhà của đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta, không phải vườn hoa của riêng một người nào, dù là chưởng môn cũng không có quyền như vậy. Trên thân thể mọi người đều có huyết mạch của tổ tiên thần cưu. Hiên Viên kiếm phái này là ngôi nhà chung cho tất cả.
Nghe vậy Dư Tắc Thành cảm động vô cùng, hắn gật gật đầu:
- Con đã hiểu, ta chính là Hiên Viên, Hiên Viên tức là ta, cùng chung một thể, cùng nhục cùng vinh.
Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu. Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Sư phụ, trong đại chiến hôm qua chúng con chỉ xem được tới lúc công phá động phủ Vạn Tướng tông, sau đó tình hình đại chiến thế nào? Tập kích Xuất Khiếu tông ra sao?
Nam Thiên Chân Nhân không nói, lấy mắt nhìn thoáng Ngọc Diệu. Ngọc Diệu vốn thích huênh hoang nhiều lời lúc này trấn tĩnh lại, đáp rõ ràng rành mạch:
- Trường đại chiến hôm qua quả thật là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần kinh. Chúng ta phi hành cả ngày lẫn đêm, không hề ngừng lại, bay suốt mười ngày mười đêm...
Nam Thiên Chân Nhân trừng mắt nhìn y, lập tức y không dám khoác lác nhiều lời vô nghĩa nữa mà thành thật nói:
- Chúng ta bôn tập vạn dặm mất hai canh giờ bay tới địa bàn của Vạn Tướng tông. Sau khi bọn chúng phát hiện chúng ta căn bản không kịp phóng xuất hộ môn đại trận. Chúng ta dùng lôi trận mở đường đánh vào động phủ địch nhân, hoàn toàn nắm quyền khống chế bầu trời. Đối phương không tổ chức được hệ thống phòng ngự, hoàn toàn thất bại.
- Đối phương có chừng năm cao thủ Nguyên Anh Chân Quân bị chúng ta giết chết. Trong đó có một tên Nguyên Anh Chân Quân bày trận bị ta phá, pháp trận cắn trả, nổ tan xác mà chết. Chưởng môn Thạch Cơ một mình đánh chết một tên Nguyên Anh Chân Quân. Hữu Hùng sư tổ bắt được một tên Nguyên Anh Chân Quân khác. Hai vị sư tô Ứng Long, Vũ Bá đánh chết một tên Nguyên Anh Chân Quân. Phong Sư sư tổ đánh chết một tên Nguyên Anh Chân Quân. Những đệ tử khác của Vạn Tướng tông bị giết sạch, trong phạm vi ngàn dặm không người tu tiên nào trốn thoát.
- Đại chiến kết thúc, để lại một ít đệ tử thu dọn chiên trường, các đệ tử còn lại toàn lực tập kích Xuất Khiếu tông. Tất cả những ai còn có khả năng đều kéo hết tới Xuất Khiếu tông, ẩn giấu tung tích, khiến địch bất ngờ. Nhưng bọn chúng đã có chuẩn bị, toàn sơn môn Xuất Khiếu tông canh phòng nghiêm ngặt, khai hỏa hoàn toàn. Thậm chí bọn chúng bố trí đề phòng chúng ta cường công, chúng sẽ cho nổ Lôi Hỏa địa phế khiến cho sinh linh trong vòng vạn dặm tan thành tro bụi, dùng chuyện nàg để áp chế chúng ta.
- Bọn chúng muốn cho ta thấy vừa không đủ người chiến đấu vừa phải bận tâm lo cho hàng vạn sinh linh trong phạm vi vạn dặm. Lại thêm đồng minh của chúng đã sắp sửa kéo tới trợ giúp, đoán rằng nhất định chúng ta sẽ phải rút lui. Nhưng tầm nhìn chưởng môn cao hơn một bậc đã sớm liên hệ với Diệu Hóa tông, kết quả đại quân Diệu Hóa tông đánh tới. Hai tông này vốn là kẻ thù truyền kiếp đã hàng vạn năm, một thời gian trước Tây Lĩnh cổn châu bất chợt xuất hiện Tiên Tần Linh Dẫn, tất cả Nguyên Anh Chân Quân của Diệu Hóa tông và Xuất Khiếu tông xuất động, bên nào cũng muốn cướp lấy Linh Dẫn. Kết quả hai phe gặp nhau ngoài Đông Hải, bên nào cũng mang suy nghĩ nếu ta không chiếm được, ngươi cũng đừng hòng. Bọn họ đại chiến một trận ở Đông Hải, cuối cùng lưỡng bại câu thương.
- Lần này nghe có cơ hội báo thù, Diệu Hóa tông bèn dốc hết trọn ổ mà đi. Bọn họ còn mời đồng minh Thông Thiên Huyền Cơ cốc theo trợ giúp. Không đến một canh giờ đã phá giải hộ môn đại trận của Xuất Khiếu tông khiến cho Lôi Hỏa địa phế cũng không kích phát được. Kết quả Xuất Khiếu tông trộm gà không được còn lỗ nắm thóc, đến khi đại quân đồng minh của chúng tới nơi sơn môn động phủ đã bị ba phái chúng ta càn quét, hàng chục năm sau cũng không thể khôi phục nguyên khí.
Hai đứa trẻ ngồi bên cạnh lắng nghe chăm chú tự nãy giờ, bất chợt có một đứa trẻ dáng vẻ tròn trĩnh lên tiếng nói:
- Chúng ta sẽ kéo động phủ Vạn Tướng tông về đây làm phong thứ mười ba ư?
Naọc Diệu lắc lắc đầu:
- Hẳn là không, Vạn Tướng tông vẫn còn hai Nguyên Anh Chân Quân và một số đệ tử tinh nhuệ không biết vì sao lúc ấy không có mặt trong sơn môn cho nên tránh được tai kiếp lần này. Bọn chúng vẫn còn lực lượng kế thừa, dựa theo quy củ Tu Tiên Giới, chúng ta sẽ không kéo động phủ của chúng về đây làm phong thứ mười ba.
Nam Thiên Chân Nhân bên cạnh nói thêm:
- Đừng tin quy củ cái rắm gì cả, đó chỉ là dối người lừa mình, nguyên nhân chân chính nằm trong hai chữ ích lợi.
- Nếu chúng ta hủy diệt sơn môn động phủ của Vạn Tướng tông, với tính chất đặc thù của sơn môn động phủ chúng ắt sẽ dẫn phát một trường hạo kiếp, khiến cho dân chúng trong vòng vạn dặm tử thương nghiêm trọng. Nếu kéo về đây làm phong thứ mười ba, đường xá xa xôi ắt sẽ dẫn tới xảy ra tranh chấp. Mà hai tên Nguyên Anh Chân Quân còn lại nhất định sẽ điên cuồng tập kích các phân chi bàng môn của chúng ta, tiến hành trả thù như chó điên cắn càn.
- Hiện tại chúng ta cướp sạch động phủ bọn chúng nhưng vẫn để lại động phủ bọn chúng nhất định sẽ trở về động phủ, tối thiểu chúng cũng phải bảo vệ truyền thừa môn phái. Thế lực của Vạn Tướng tông tổn thất nặng nề, không còn thực lực khống chế phạm vi thế lực trước kia nhất định sẽ bị mất tên trong hàng ngũ thượng môn. Những trung môn trước kia bị bọn chúng ức hiếp nhất định sẽ muốn thế chỗ chúng, như vậy chúng ắt lâm vào trong cảnh hỗn chiến đời đời.
- Trong hỗn chiến như vậy, bọn chúng trở về động phủ nắm lấy quyền lợi là vì muốn sau này trả thù chúng ta, cũng sẽ có điều cố kỵ. Lấy tính cách hóa thân vạn tướng, tâm cơ tính toán của Vạn Tướng tông, tám phần tình hình là bọn chúng sẽ chậm rãi tích tụ thực lực, đợi chờ cơ hội, như vậy bọn chúng sẽ không gây nên nguy cơ. Nếu bọn chúng bỏ qua động phủ, một lòng muốn báo thù, đó mới là mối họa tâm phúc không nhỏ đối với chúng ta.
Mọi người nghe những lời này không khỏi gật gật đầu, đột nhiên có một đạo kiếm ảnh truyền thư bay tới. Nam Thiên Chân Nhân đón lấy mở ra xem, trầm naâm một lúc lâu sau đó mới nói:
- Các con có biết hai Nguyên Anh kia làm gì không? Tử Phủ Nhất Khí tông
Tâm Ma tông, Mê Thiên tông, Vạn Tướng tông, Huyết Hà tông cùng nhau mời Bất Tử phái, Âm Dương giáo liên kết lại thành đồng minh, muốn bắt lấy Hiên Viên thần cưu chúng ta.
- Hai tên Nguyên Anh Chân Quân cùng đám đệ tử sống sót kia là đi tham gia diễn luyện giết cưu mỗi ba năm tổ chức một lần. Bọn chúng nghĩ ra trận pháp Xạ Thiên Điêu, chuyên môn đối phó với thần cưu đại trận của chúng ta.
- Quả nhiên hết thảy là do đám khốn Vạn Tướng tông làm ra. Bọn chúng đứng ra tổ chức, liên hệ, bố trí, kết minh, thiết kế, diễn luyện... Hết thảy những chuyện bọn chúng đã làm trăm năm qua đều có ghi chép lại, bị phát hiện ghi chép này trong số chiến lợi phẩm của trận đại chiến hôm qua, coi như tâm huyết trăm năm trôi theo dòng nước.
- Ngọc Diệu, Tinh Không, Tích Sinh, Nhạc Không, đây là nhiệm vụ của bốn người các con. Các con lập tức tới chỗ Đạo Ngân sư thúc, nghe theo sự điều khiển của sư thúc. Phân chi Lữ gia ở Liêu quận. Tư châu đã hoàn toàn phản bội, đầu phục kè thù. Hãy tới đó giết sạch phản đồ, chọn người mới lên cầm quyền. Đi đi thôi, yến mừng công sẽ hoãn lại ba ngày sau mới cử hành, cần trở về gấp trước ngày ấy.
Bốn người Ngọc Diệu, Tinh Không, Tích Sinh, Nhạc Không lập tức đứng lên đồng thanh đáp:
- Dạ, cẩn tuân pháp chỉ!
Dứt lời bốn người ngự kiếm bay lên, bay về phía Thanh Lương lĩnh, trên không lại có vô số điểm sáng bay lên. Đại kế giết cưu tính đã trăm năm, bố trí đủ các cạm bẫy nhất thời bại lộ, hôm nay Hiên Viên kiếm phái ra tay thanh trừ.
Nam Thiên Chân Nhân nhìn kiếm quang bay đầy trời, miệng nói:
Lần này tối thiểu Hiên Viên kiếm phái cũng có được thời gian sáu mươi năm thái bình.
Nhất Tâm Chân Nhân hết sức tò mò với gian đại điện mà thiếu nữ phòng thủ lập tức đánh ra một kiếm. Pháp trận phòng ngự đại điện tan nát, ông bay vào trong, chỉ thấy trong điện có hai mươi mấy thiếu nữ thanh xuân đang nấp trong một góc. Thấy ông tiến vào, các nàng phát ra những tiếng khóc thét chói tai.
Bất chợt ảo ảnh biến mất. Long Thiên Hoàng đang chăm chú quan sát vội kêu lên:
- Sư phụ... sư phụ... sư phụ làm sao vậy?
Vừa rồi Nhất Tâm Chân Nhân đại chiến dũng mãnh đã hoàn toàn thu hút Long Thiên Hoàng. Y đã bắt đầu chân chính thừa nhận ông. Lúc này thấy hình ảnh biến mất. Y lo lắng cho sư phụ của mình, không nhịn được kêu to.
Người mặt sắt thoáng nhìn Hắc Diệu thạch, nói:
- Chân Nhân không có chuyện gì đâu, rất có thể ông không muốn cho mọi người xem chuyện sắp xảy ra cho nên...
Không cần nói hết lời cũng hiểu được, vận mệnh của đám thiếu nữ thanh xuân này sẽ kết thúc thế nào. Phong Linh Tĩnh bất chợt kêu lên:
- Không, không giết được, đó chỉ là một đám thiếu nữ còn nhỏ tuổi, sao không mang về làm lô đỉnh như Nhất Trúc sư huynh đã làm?
Người mặt sắt đột nhiên nhìn chăm chú Phong Linh Tĩnh, giọng y lạnh lùng như băng
giá:
- Chưởng môn đã hạ lệnh không chừa một tấc cỏ, ắt phải chấp hành, ngươi nghĩ như vậy là ngu xuẩn. Bọn Tử Phủ Nhất Khí tông, Huyết Hà tông, Tâm Ma tông tập trung tại Vạn Tướng tông nhiều như vậv, là muốn làm gì? Chỉ có một mục đích là báo thù cho tổ tiên, đoạt lại Thập Nhị phong của chúng ta. Thật ra đó cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, cái mà bọn chúng thật sự muốn là tiên phủ dược điền, các loại cấm địa pháp bảo phi kiếm của chúng ta.
- Ngươi nghĩ rằng tới lúc chúng đánh vào Hiên Viên động phủ sẽ cho ngươi cơ hội lựa chọn ư? Rơi vào tay Tâm Ma tông, bọn chúng sẽ đùa giỡn hồn phách ngươi, cho đến khi nào ngươi đánh mất hết thảy tâm trí mới chịu thôi. Rơi vào tay đệ tử Huyết Hà tông, bọn chúng sẽ đẩy ngươi vào bể máu, phá hỏng một đời ngươi. Rơi vào tay đệ tử Mê Thiên tông, bọn chúng sẽ mê hoặc tâm trí ngươi, làm cho ngươi tự tay giết hại thân nhân mình.
- Khi đó cái chết sẽ là lựa chọn tốt nhất của ngươi. Đây là Tu Tiên Giới, thế giới Thương Khung, thiên hạ Lục Vực. Địa vực lớn như vậy tài nguyên nhiều như vậy, các môn phái tu tiên cũng rất nhiều. Muốn được bất tử vĩnh viễn, muốn phi thăng Tiên Giới, nhất định phải chiếm được thật nhiều tài nguyên. Ngươi đã không thể nhìn rõ, vậy hãy lập tức rời khỏi nơi này, tránh cho sau này chết đi còn liên lụy tới người khác!
Phong Linh Tĩnh lắng nghe chăm chú sau đó vái dài nói:
- Tạ ơn tiền bối chỉ điểm, Linh Tĩnh đã hiểu.
Lúc này cũng chỉ có thể chờ đợi, ai nấy đều yên lặng. Dư Tắc Thành nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bầu trời trên Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong trống không, không thấy người nào. Chỉ có một ít đệ tử Luyện Khi kỳ như mình đang chờ đợi.
Chờ đợi là một chuyện hết sức khó khăn, sẽ khiến người ta sinh ra ngờ vực lo âu vô căn cứ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi.
Sau chừng một ngày một đêm người mặt sắt bất chợt hét lớn:
- Về rồi, trở về rồi!
Chỉ thấy trong pháp thuật giám sát bố trí ở xa nhất xuất hiện rất nhiều dao động của người ngự kiếm phi hành. Những dao động này bọn Dư Tắc Thành không thể nhìn ra nhưng người mặt sắt nhìn ra cho nên y vô cùng cao hứng la to.
Sau đó y lại truyền ra một loạt mệnh lệnh, lập tức tin thắng lợi truyền ra khắp Gò Hiên Viên, truyền khắp năm châu Minh, Lương, cổ, Quân, Tư. Lập tức khu vực các quốc gia do Hiên Viên kiếm phái khống chế ớ khắp nơi sôi trào hừng hực.
Không lâu sau, hàng ngàn đạo kiếm quang bay tới lợp trời. Thắng rồi, thật sự thắng rồi đám người ngự kiếm bay về tỏ ra vô cùng hưng phấn, đấu chí sôi trào, toàn Hiên Viên kiếm phái vang lên những tiếng hoan hô vang dậy.
Sau khi những đạo kiếm quang này trờ về động phủ lại có âm Thiên Giác của chưởng môn Thạch Cơ vang lên:
- Các đệ tử nộp tất cả chiến lợi phẩm lên Huyền Cơ đường, mỗi người có thể giữ lại ba món, còn lại ghi vào sổ. Hôm nay tất cả về nghỉ ngơi trước, ngày mai cúng bái tổ sư, triệu tập tất cả dự lễ mừng công, luận công ban thưởng.
Lập tức những tiếng hoan hô lại vang lên, những đạo kiếm quang bay tới tấp trở về Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong, có một số bay về phía Hiên Viên kiếm phong.
Mười ba vị Chân Nhân đột ngột xuất hiện trở lại đại sảnh, mang theo đệ tử của mình trở về nơi ở. Có một số trong mười ba Chân Nhân mang thương tích, nhưng ai nấy huyết khí kinh người, địch nhân chết dưới tay bọn họ không biết bao nhiêu mà kể.
Nam Thiên Chân Nhân xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, gật đầu chào người mặt sắt sau đó phất tay cuốn lấy Dư Tắc Thành, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía một trong Thập Nhị phong.
Trên người Nam Thiên Chân Nhân không có chút thương tích nào, nhưng đôi cánh kỳ dị của ông ngắn hơn một phần ba so với trước kia. Dư Tắc Thành lo lắng nhìn đôi cánh, xem ra Nam Thiên Chân Nhân cũng đã bị thương.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Trong trận chiến này, Kiếm Tâm Tuệ ta đã đạt tới cảnh giới đại thành, không thể nào nghe được tiếng lòng của con nữa, con muốn nói gì thì nói đi.
Dư Tắc Thành há hốc mồm kinh ngạc:
- Sư phụ người không sao chứ, con thấy dường như người bị thương...
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Giết địch một ngàn, mình tổn tám trăm, đây là chuyện bình thường. Hôm qua ta đơn đấu cùng Lạc Nhật Chân Nhân của Vạn Tướng tông, giết chết y, sau đó lại giết chết Ma Nhãn Chân Nhân của Tâm Ma tông. Nhờ vậy Kiếm Tâm Tuệ đạt tới cảnh giới đại thành, bị thương chút đỉnh không đáng kể gì, thật sự hết sức vui mừng, ha ha!
Dư Tắc Thành lại nói:
- Kiếm Tâm Tuệ của sư phụ đại thành, vì sao lại mất đi Độc Tâm thuật, có cảm giác như thối lui vậy...
Nam Thiên Chân Nhân bật cười khanh khách:
- Sau này con sẽ hiểu, bất cứ lúc nào cũng nghe được tiếng lòng của các con phiền chết ta thôi! Nói vậy dù sao cũng vẫn đỡ hơn hiện tại, chỉ thấy các con tỏ ra cung kính, nói những lời nịnh hót, ha ha...
Hôm nay Nam Thiên Chân Nhân thật sự vô cùng hưng phấn, phía trước xuất hiện một động phủ, ngọn núi lơ lửng khổng lồ đã ngay trước mắt bọn họ.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
- về sau động phủ này sẽ là nhà của con, nó cũng là nhà của chúng ta. Nó vốn là Thiên Đạo sơn, một trong Tam Sơn Ngũ Nhạc của Vô Thượng Thiên Đạo tông thuở trước, hiện tại là Thiên Đạo phong của chúng ta.
Dư Tắc Thành nhìn tòa động phủ lơ lửng giữa không trung này, từ xa không thấy gì, bay đến gần mới thấy nó vô cùng to lớn. Bình đài trên núi rộng chừng mười dặm, trên đó có vô số đình đài lâu các, trang viện trùng trùng, hoa viên giả sơn, cầu nhỏ bắc ngang qua suối, thậm chí còn có một cái hồ, quả thật là tiên cảnh.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
- Động phủ này có diện tích mười ba dặm, thêm vào không gian trận pháp hóa hình, diện tích hiện tại là tám mươi mốt dặm. Trong đó có tất cả mười vạn bảy ngàn tám trăm gian phòng, bảy hoa viên, hai sơn mạch, ba con sông, một hồ nước. Đây chỉ là mặt dương của động phủ chúng ta, phía dưới ngọn núi là mặt âm, nãy giờ chưa tính tới không gian âm ảnh của sơn phong. Đây là nhà chúng ta.
Hai người càng bay càng gần, Nam Thiên Chân Nhân chợt hỏi:
- Tắc Thành, vì sao con không hỏi tình hình chiến đấu hâm qua?
Dư Tắc Thành đáp:
- Nếu sư phụ muốn kể, không cần con hỏi người cũng sẽ kể.
Nam Thiên Chân Nhân bật cười ha hả, nháy mắt vượt qua vài tầng kết giới, bay vào động phủ. Sau đó ông hóa thành một đạo bạch quang, thuấn di vào một đình viện ở trung tâm động phủ.
Chỉ thấy nơi đó có một người trẻ tuổi đang lớn tiếNa Diễn thuyết, nói tới nổi nước bọt bắn ra tứ tung. Trước mặt y có hai đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang chăm chú lắng nghe với vẻ sùng bái. Gần đó có hai thanh niên hơn ba mươi tuổi cũng đang mỉm cười lắng nghe, một bên có một thiếu niên đang ngồi dưới gốc bồ đào mỉm cười nhìn bọn họ. Trên ngọn giả sơn có một nữ tử đang ngồi tu luyện.
Nam Thiên Chân Nhân đáp xuống giữa sân, tất cả những người này lập tức đứng lên thi lễ:
- Bái kiến sư phụ.
- Bái kiến sư thúc.
Nam Thiên Chân Nhân cười với mọi người:
- Không sao cả chứ?
Ngoại trừ hai đứa trẻ tất cả những người còn lại đáp:
- Không có chuyện gì lớn, chỉ có chút thương tích nho nhỏ mà thôi, xin sư phụ bất tất phải nhọc lòng.
Thì ra tất cả những người này đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, ngoại trừ hai đứa trẻ, hôm
qua đều có tham gia đại chiến. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Nam Thiên Chân Nhân lại nói với mọi người.
- Đây là tiểu sư đệ Dư Tắc Thành của các con.
Sau đó ông lại nói:
- Thiên Đạo nhất mạch ta đến đời ta có tổng cộng bảy sư huynh đệ. Trong đó ba vị sư đệ Lưu Vân, Mã Úc, Thanh Hà nửa đường ngã xuống, chỉ còn lại Di Mộng sư tỷ và Cô Tùng sư huynh kết thành phu thê. Hai người bọn họ đã gia nhập chín mươi chín Thiên tu sĩ, vào Hiên Viên kiếm phong tu luyện để tấn công cảnh giới Nguyên Anh. Trong mười năm, chỉ có trận chiến hôm qua mới gặp được hai người bọn họ.
- Tứ Duy sư đệ đi vân du khắp nơi đã hai mươi năm chưa trở về đây. À, vào mười năm trước y gởi hai đứa nhỏ kia về sau đó không còn nghe tin tức gì nữa.
- Tính cả con ta đã thu tổng cộng năm tên đệ tử. Đại sư huynh của con đã Kết Đan, hiện đang mở động phủ ở Bồng Lai tiên sơn ngoài ngoại vực, bảy năm chưa về. Nhị sư huynh con hiện ở Tử Dương cốc, Tô châu. Cô Tần địa vực cũng đã ba năm.