Nhất Trúc thấy mọi người tỏ ra kinh ngạc, bèn cười xòa giải thích:
- Hiên Viên kiếm phái ta lập phái vạn năm, vì sao hoành hành được trên Thương Khung Lục Vực? Chính là do chúng ta vì kiếm mà sinh, vì chiến đấu mà tồn tại, chúng ta gặp mạnh thì mạnh hơn, gặp chiến không lùi, không thắng thì chết. Trúc Cơ chém Kim Đan, Kim Đan phá Nguyên Anh, không có kẻ thù nào có thể trốn thoát dưới kiếm chúng ta.
- Người này bất quá chỉ là cảnh giới Giả Đan, không ở thượng môn, không có pháp quyết hùng mạnh. Hơn nữa Kim Đan của y còn nhờ vào ngoại lực mà kết, đối với Dạ Hàn sư huynh tuyệt đối không có vấn đề.
Lời này chỉ miêu tả sơ lược, giống như Dạ Hàn ra tay thu phục đối phương chỉ là chuyện trong vài lần hô hấp, lập tức tất cả mọi người tiếp tục há to miệng ngây ngẩn.
Dạ Hàn phi thân ra, lập tức bay tới trên thị trấn, lốc xoáy kia vừa lúc đang quét đến. Hai Kim Đan đại chiến sinh ra dao động vô cùng, khiến lốc xoáv này càng lúc càng lớn, lốc xoáy đi đến chỗ nào, phòng ốc, cây cối, trâu ngựa, người đi đường... nơi đó bị lốc xoáy này thổi quét, lại bị dư ba hai Kim Đan Chân Nhân chiến đấu lan tới, lập tức vỡ nát thành từng mảnh.
Dạ Hàn bay ngược mà lên, dưới chân của y chính là thị trấn kia. Những phàm nhân không thể chạy đi nhìn thấy có một vị Tiên Nhân đang che chở trên đầu bọn họ, lập tức tâm thần bớt sợ, cả bọn quỳ xuống, khóc lóc cầu xin.
Dạ Hàn nhìn lốc xoáy thổi quét đến chỉ khẽ mỉm cười, trên đỉnh đầu y bắn ra một điểm quang hoa rất nhỏ. Điểm quang hoa này di chuyển một vòng trên không, dường như đang quan sát xung quanh, sau đó hóa kiếm giữa không trung.
Lúc này lại có một điểm quang hoa khác bắn ra, bộ dáng có vẻ rất bướng bỉnh, lăn trên người Dạ Hàn ba vòng, sau đó mới chịu hóa kiếm. Cứ như vậy có tất cả bảy điểm quang hoa bắn ra, những quang hoa hóa kiếm này dường như có linh hồn của mình, có nghịch ngợm vô cùng, có ra vẻ già dặn lão luyện. Không biết vì sao, Dư Tắc Thành nhìn thấy những phi kiếm này lại có cảm giác như vậy.
Bảy thanh phi kiếm biến hóa giữa không trung, bất chợt bảy kiếm hợp nhất, chém ra một kiếm lên trời, bạch quang chợt lóe. Trước mắt Dư Tắc Thành xuất hiện một đạo kiếm quang ngút trời, đạo kiếm quang này liên miên bất tuyệt như lôi đình giận dữ đánh ra, khí thế mênh mông cuồn cuộn, ẩn chứa một luồng chân nguyên lực hùng mạnh.
Đạo kiếm quang này phóng lên cao đánh trúng lốc xoáy thật lớn trước mắt, nổ tung tựa như sóng xung kích. Ngay sau đó, lốc xoáy bị chấn vỡ lập tức tiêu tan, bị một kiếm ngút trời này hoàn toàn phá giải.
Lốc xoáy biến mất, những vật bị gió cuốn lên không bắt đầu lác đác rơi xuống. Hai người đang chiến đấu đều sững sờ, trong đó Phong Linh Chân Nhân há miệng hộc ra một búng máu, tiên thuật của y bị phá, pháp thuật cắn trả, bị thương ngay tức khắc.
Sau khi Dạ Hàn chém ra một kiếm này, bảy thanh phi kiếm lại khôi phục nguyên dạng, vây quanh thân thể y. Có thanh bay loạn xạ, có thanh bám vào đầu y. Dạ Hàn cao giọng nói:
- Hai vị tiền bối, xin các vị tạm dừng tay nghe ta một lời. Trời cao có đức hiếu sinh, các vị huyết chiến như vậy chẳng những bản thân mình có nguy cơ chết đi, hơn nữa cũng rất dễ dàng ngộ thương sinh linh, xin các vị hãy đình chỉ đại chiến đi thôi. Nếu muốn đánh tiếp, xin hãy vào trong dãy núi bên kia, nơi đó người qua lại rất thưa thớt, sẽ không ngộ thương người khác.
Thiên Giáp bị Phong Linh ngăn lại ở nơi này, ép bức đến cùng cực, đã sớm không chịu nổi, nếu có thể không đánh vẫn hơn, cho nên lúc này bất kể mặt mũi của Kim Đan Chân Nhân, bèn nói:
- Ta không muốn đánh, đây là y ép bức ta, bắt ta giao ra hết thảy linh thạch và bảo vật. Cho nên ta không thể không đánh.
Phong Linh Chân Nhân liếc nhìn Dạ Hàn một cái nói:
- Ngươi chi là một người tu tiên Trúc Cơ kỳ nho nhỏ cũng dám giương oai trước mặt ta, sao không lấy gương soi lại mình? Làm ra vẻ thương người như vậy, ngươi tướng ngươi là Minh chủ Tiên minh hay sao, dám lớn lối như vậy? Ta bất chấp, ta muốn giết chết cả hai người các ngươi, hơn nữa ta còn muốn giết chết cả những phàm nhân này. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Dạ Hàn chậm rãi cười lạnh, nói:
- Ta đã nói hết lời, ngươi không chịu tiếp thu, vậy đừng oán ta.
Lúc hai người nói chuyện, bảy thanh phi kiếm kia không hề loạn động, tất cả như mãnh thú nhìn chăm chăm về phía Phong Linh Chân Nhân trên không, giống như bảy con mãnh thú chuẩn bị cắn xé đối phương. Dạ Hàn bay lên trời, phóng về phía Phong Linh Chân Nhân.
Một người tu tiên Trúc Cơ kỳ cũng dám xuất kiếm với người tu tiên Kim Đan kỳ, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, bao gồm cả Phong Linh Chân Nhân. Nhưng y lập tức có phản ứng, rống to một tiếng. Càn Ma Linh Tôn giáo bị huỷ, tất cả thân nhân bị giết. Phong Linh Chân Nhân cũng đã bị dọa cho hoảng sợ cả một ngày trời, ở trên Tây Lĩnh, sư phụ hóa thành tro bụi ngay trước mặt, bản thân mình chịu mọi người khinh thị, ôm nỗi nhục không chiến mà chạy. Tất cả những bi ai sỉ nhục này khiến cho y khó lòng chịu được, có thể nói đã tới bờ vực của điên cuồng.
Cho nên khi y nhìn thấy Thiên Giáp Thượng Nhân trọng thương, lập tức công kích đối phương. Cướp bóc bảo vật linh thạch chẳng qua chỉ là lấy cớ, quan trọng là y muốn giết chết Thiên Giáp Thượng Nhân để lấy lại lòng tự tin cho bản thân mình.
Không ngờ hiện tại có một người tu tiên Trúc Cơ kỳ dám giáo huấn y, một con kiến nho nhỏ cũng dám xuất kiếm với y. Từ sau khi y kết thành Giả Đan, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy, chuyện này quả thực là nỗi nhục lớn nhất đối với y. Nỗi nhục này khiến cho y vô cùng phẫn nộ, quyết định bằm thây đối thủ thành vạn đoạn, không cho chết tử tế để rửa sạch nỗi nhục của mình.
Dạ Hàn bay lên trời, nháy mắt toàn thân hóa thành một luồng kiếm quang dài chừng trăm trượng, đâm về phía Phong Linh Chân Nhân.
- Thân Kiếm Hợp Nhất!
Dư Tắc Thành thần sắc ngưng trọng, không tự chủ được buột miệng kêu to. Hắn tập trung tinh thần nhìn về phía phương xa, chỉ thấy Dạ Hàn hợp thể hóa hình cùng một trong bảy thanh phi kiếm. Thân Kiếm Hợp Nhất hóa thành cầu vòng kiếm màu bạch kim, dài chừng trăm trượng, mang theo tiếng sấm trầm thấp cuồn cuộn khiếp người, quét ngang chân trời mà đến. Một kiếm này kinh khủng dị thường, kiếm pháp này người tu tiên Trúc Cơ kỳ không có khả năng luyện được, chỉ có cảnh giới Kim Đan mới có thể có được thần uy như vậy.
Phong Linh Chân Nhân nhìn thấy kiếm thế như vậy lập tức biến sắc, biết kẻ thù không thể coi thường, không phải tiểu bối vô tri. Sau khi y gầm lên một tiếng thật to lập tức xuất ra bản lãnh giữ nhà, hàng chục điểm tinh quang màu bạch kim như sao băng từ trên trời rơi xuống. Những điểm tinh quang màu bạch kim này rơi xuống bên cạnh Phong Linh Chân Nhân, chúng biến hóa rất nhanh trên không, biến thành từng con dị thú.
Những dị thú này cũng không có thân thể thật sự, hoàn toàn là thể năng lượng. Chúng có thể điều khiển gió lốc, khống chế không khí, đây là Phong Linh mà Tu Tiên giới thường nói.
Phong Linh này là do Càn Ma Linh Tôn giáo vô số lần triệu tập trong ba ngàn năm qua, định ra khế ước, đến từ Linh giới thần bí. Bởi vì Phong Linh Chân Nhân có được khả năng kết nối với chúng, sử dụng bản mệnh thần thông của chúng, cho nên mới được Càn Ma Linh Tôn giáo coi là trọng tâm bồi dưỡng, rót nguyên khí cho y tấn công đến cảnh giới Giả Đan, đạo hiệu Phong Linh của y chính là có nghĩa này.
Đáng tiếc thiên tư y yếu kém, sau khi tới cảnh giới Giả Đan khổ tu bảy năm, lãng phí vô số nguyên khí dưới lòng đất và đan dược linh thạch, cũng không thể đột phá Giả Đan, kết thành Kim Đan chân chính, bị Chưởng giáo Linh Tôn thóa mạ.
Chính là vì như thế cho nên chuyện phiền phức đi tới Đại Hội Thăng Tiên lập tức rơi xuống đầu y. Nhưng cũng nhờ vậy y mới có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn lần đó, hiện tại y đã động chân hỏa, phóng xuất ra bản lãnh giữ nhà của mình.
Những Phong Linh này, có con giống như là binh long, có con giống như cá mập, có con cường tráng như cự tượng, có con vững chãi như bàn thạch, có con giống như tuấn mã, có con giống như Chân Nhân. Chúng không có được năng lực công kích thực thể nhưng chúng có thể khống chế cuồng phong, khống chế không khí, có vô thượng thần thông. Hơn nữa Phong Linh này thuộc loại linh thể, nếu bị phi kiếm pháp khí công kích, cho dù đánh nát linh thể chúng, chúng cũng có thể tổ hợp tái sinh trở lại.
Những Phong Linh này vừa hiện thân, lập tức trong phạm vi vài dặm xung quanh chúng trên không, không khi bắt đầu ngưng tụ lại. Giữa không trung, cuồng phong thổi quét mênh mông, khắp nơi chịu ảnh hưởng của chuyện này bắt đầu sinh ra gió to cuồn cuộn.
Cuồng phong lướt qua chồ nào chỗ đó sinh ra vô số đao gió, vô cùng vô tận, hết tầng này đến tầng khác giống như rừng đao biển kiếm, tạo thành trận thế kỳ dị. Đây là Phong Linh Nhận Hải trận.
Không thể nhìn ra trên không có chỗ nào đặc dị, chỉ thấy mặt đất phía dưới màng Phong Linh kia như bị vô số lưỡi dao sắc bén lướt qua, đá núi to chừng một trượng nháy mắt vỡ nát. Những gốc cây ba người ôm mới xuể sụp đổ, lớp cỏ xanh trên mặt đất đảo mắt đã bị dập nát, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu lún xuống. Đây chỉ là nơi bị Phong Linh lan tới, trên không sẽ ác liệt tới mức độ nào, thật sự khó lòng tưởng tượng.
Thiên Giáp Thượng Nhân lập tức biến sắc, cho dù thiên giáp của mình đối mặt với Phong Linh này cũng khó có thể chống đỡ. Hiện tại không thể kháng cự, y bắt đầu lui từng chút về phía sau, tránh xa chiến trường này.