Tiên Ngạo

Chương 135: Thương hải tang điền



Đạp Tuyết Chân Nhân và Tư Đồ Nhã cùng nhau mắng:

- Khốn kiếp.

Dám cướp miếng ăn sắp vào miệng bọn họ, há đơn giản như vậy... Hai người lập tức thôi không chiến đấu, Đạp Tuyết Chân Nhân hóa thành một luồng huyền quang, Tư Đồ Nhã quát khẽ:

- Hành Vân Vô Lượng.

Lập tức hai người đuổi theo đạo hào quang kia, ba người còn lại cũng thi triển pháp thuật đuổi theo sau.

Trận đại chiến kinh thiên đã hoàn toàn chấm dứt, tuy nhiên đại họa trời đã hình thành. Lấy Tây Lĩnh làm trung tâm, trong phạm vi ba trăm dặm hoàn toàn biến thành một hồ nước rất lớn. Tây Lĩnh trở thành hòn đảo đơn độc bên trong hồ nước, không còn chút dấu vết gì của một ngọn núi trước kia.

Hai cao thủ Nguyên Anh Chân Quân rời đi, dần dần cả một vùng trời đất bỗng nhiên yên tĩnh lại, dường như một trận cuồng phong vừa lướt qua đây. Cả đất trời là một mảnh chân không, làm cho người ta hít thở không thông. So với trận đại chiến kinh khủng mới vừa rồi, sự yên tĩnh giữa cơn lốc xoáy càng làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngạt thở.

Nhưng khoảnh khắc này cũng không kéo dài lâu sau đó tiếng gào khóc kêu cứu vang lên, phá vỡ sự yên lặng này. Đám người tu tiên vây xem, bị ảnh hướng đại chiến lan tràn đến đã chết hết ba, bốn phần mười. Đám phàm nhân chậm chạp không kịp ly khai không còn một ai sống sót. Trong vùng nước mênh mông trăm dặm này, vô số xác chết trôi nổi bập bềnh, còn có một ít kẻ may mắn đang ngụp lặn dưới nước, kêu la cứu mạng.

Lúc này nguyên khí đã trở lại bình thường, không biết ai là người xuất hiện đầu tiên, hoặc là mọi người cùng nhau xuất hiện, vô số người tu tiên xuất hiện giữa không trung, bọn họ đang tìm kiếm thân nhân bằng hữu của mình.

Đột nhiên xa xa vang lên một tiếng nổ như tiếng mõ sớm chuông chiều, nháy mắt tất cả người tu tiên quay đầu bỏ chạy, liều mạng chạy trốn ra thật xa. Đại chiến mới vừa rồi đã khiến cho bọn họ vô cùng kinh hãi, giống như chim gặp cành cong, chỉ cần hơi có động tĩnh đã xoay người bỏ chạy.

Sau vài lần hô hấp mọi người phát hiện ra chỉ là sợ bóng sợ gió không có gì ngoài xác chết trôi theo dòng nước, nhưng lại không có chút động tĩnh gì, những cao thủ Nguyên Anh Chân Quân cũng không trở lại.

Vì thế ai nấy thở dài một hơi bắt đầu công tác của mình.

Trận tranh chấp Tiên Tần Linh Dẫn này xem như kết thúc, tuy nhiên ở xa xa vẫn có dao động truyền đến. Rất có thể là Nguyên Anh Chân Quân của Diệu Hóa tông ở Bắc Hải đại chiến Nguyên Anh Chân Quân của Xuất Khiếu tông. Cũng rất có thể là Vô Ngân Chân Quân bị người ngăn chặn, đang tiến hành đại chiến ở một nơi khác, tuy nhiên chuyện này bọn họ cũng không cần lo lắng.

Đột nhiên không trung trên mặt hồ có hai người tu tiên xảy ra tranh chấp, động thủ với nhau. Bọn họ đang vớt thi thể người tu tiên đã chết, trên những thi thể này có túi càn khôn, có pháp khí, hoàn toàn đáng để vớt. Những kẻ dám ở lại xem náo nhiệt, ai nấy cũng chỗ dựa của mình.

Lập tức chuyện này giống như là một tín hiệu, tất cả người tu tiên đều ý thức được rằng hồ nước này chính là một bảo tàng, lập tức vô số người tu tiên ở bên hồ bay lên, xông về phía hồ nước cướp đoạt túi trữ vật và pháp khí trên các thi thể, lại một trường tranh chấp hồn loạn bắt đầu.

Dư Tắc Thành nhìn hồ nước vừa hình thành trước mặt ngẫm nghĩ một chút, sau đó cùng ngự kiếm bay về phía hồ nước. Tuy hắn không muốn cướp bóc thi thể người tu tiên nhưng nếu đã gặp gỡ hắn cũng không ngại vùi lấp bọn họ làm phước. Đương nhiên người chết không cần vật phẩm, tự nhiên di vật thuộc về Dư Tắc Thành hắn.

Mặt khác hắn muốn quan sát hồ nước vừa hình thành này một chút. Vừa rồi còn là núi cao, bình nguyên, hiện tại đã là một hồ nước mênh mông, cuộn sóng liên tục... Đây quá thật là thương hải tang điền, thế sự vô thường, chỉ có thể thở dài, quả thật khó lòng tưởng tượng, sự thật trước mắt làm cho người ta khó có thể chấp nhận. Cho nên nhất định phải chính mắt xem cảnh tượng này cho cẩn thận.

Hồ nước này lấy Tây Lĩnh làm trung tâm rộng khoảng chừng hai trăm dặm. Hồ nước có hình tròn, Thiên Lan hà vốn chảy ngang nơi này hiện tại chảy chậm lại, trở thành nhánh sông rót vào hồ nước mới hình thành. Đồng thời ở bên kia hồ nước, nơi vốn là đòng chảy của Thiên Lan hà giờ đây đã trở thánh lối ra của hồ nước. Xem ra chuyện hồ nước hình thành nơi đây đã thành định cục, sẽ không khô cạn sau vài chục năm bởi vì không có nước chảy vào, khỏi phục lại hình dáng cũ.

Chỗ sâu nhất trong vòng hai trăm dặm là Tây Lĩnh, mặt đất bị vùi lấp sâu ước chừng một dặm. Càng tới gần bờ hồ nước hồ càng cạn, hơn nữa trong hồ còn có mấy hòn đảo hiện lên, chúng đều là những ngọn núi lớn trước kia, hiện tại trở thành đảo nhỏ trong hồ. Tuy rằng hồ nước vừa mới hình thành, nhưng nổi sóng thật lớn. Rất nhiều khúc gỗ trôi nổi bập bênh trên mặt nước, trên một ít khúc gỗ thật lớn có một ít thú nằm sấp. Chúng nguyên là sinh linh trên núi, cũng có một con hổ bám chặt lấy một khúc gỗ to, trên đầu nó có một con sóc. Bình thường sóc này quyết không dám mạo phạm oai hổ nhưng dưới uy trời kinh khủng như vậy nó cũng bất chấp tất cả. Dù là bản thân con hổ cũng bất chấp uy nghiêm, bất chấp sóc này chỉ biết bám lấy khúc gỗ thật chặt, không dám thả lòng.

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay trong hồ, liên tục phát hiện năm cỗ thi thể người tu tiên, tìm được trong đó ba túi càn khôn, sau đó xuất một hóa cầu thiêu bọn họ thành tro. Hỏa cầu này có nhiệt độ cao nhất đạt tới một ngàn, khiến cho tất cả những thi thể gần đó cũng cháy rụi trong lửa đỏ.

Dư Tắc Thành bay được chừng ba mươi dặm, tìm kiếm một hồi chợt nghe có tiếng người kêu cứu. Hắn bèn hạ xuống phía dưới, chỉ thấy ba phàm nhân bám lấy một khúc gỗ đang ra sức liều mạng kêu cứu. Dư Tắc Thành hạ kiếm quang bay tới đó, không ngờ có một người trong đó nhìn quen thuộc vô cùng, chính là ban chủ gánh hát Thân Hải Phong.

Thân Hải Phong nhìn thấy Dư Tắc Thành lại cao giọng la lên cứu mạng. Hiện tại Dư Tắc Thành vẫn chưa thể ngự kiếm chở người, hắn bay vòng vòng quanh bọn họ, phát hiện bọn họ dùng dây thừng cột thân mình vào khúc gỗ bèn hô lớn:

- Ném dây thừng cho ta, ta kéo các ngươi lên bờ.

Thân Hải Phong lập tức hiểu ý Dư Tắc Thành, mọi người cởi dây thừng ra thấy không đủ dài, có người cởi y phục ra nối vào hợp thành một sợi dây dài, một đầu cột vào khúc gỗ sau đó dùng sức ném đầu kia cho Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành bay vọt tới đón lấy dây thừng, ngự kiếm phi hành lôi theo dây thừng, kéo bọn họ về phía bờ hồ.

Khúc gỗ được Dư Tắc Thành lôi kéo bắt đầu tiến tới dưới nước, Thân Hải Phong ôm khúc gỗ, đột ngột bật cười ha hả.

Dư Tắc Thành thầm nghĩ, phải chăng toàn bộ Thân Gia ban đã gặp nạn, chỉ có vài người bọn y có thể trốn thoát, cho nên Thân Hải Phong không tiếp nhận được thực tế phũ phàng này, đã mắc phải bệnh thần kinh?

Dư Tắc Thành đành phải lựa lời khuyên giải:

- Thân ban chủ, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên. Bọn họ chết ở nơi này chính là vận mệnh của bọn họ, ngươi còn sống, còn có thân nhân cần cung cấp nuôi dưỡng, cũng không nên bi thương quá độ.

Thân Hài Phong sửng sốt, sau đó nói:

- Ân công, ngươi hiểu lẩm rồi, ngày hôm qua phát hiện ra có chuyện khác thường, ta đã lệnh cho bọn họ lập tức rời đi, đi ngay trong đêm tối. Bọn họ hẳn là không có chuyện gì, chắc chắn không gặp phải kiếp nạn lần này.

- Ta và vài huynh đệ ở lại định xem náo nhiệt một phen, quả nhiên chúng ta ở lại là rất đúng, không ngờ có thể nhìn thấy thần uy của Tiên Nhân ở nơi này, hơn nữa còn giữ được mạng sau họa trời, chuyện này quả thật may mắn hơn bất cứ chuyện gì khác.

Một người khác nói:

- Đúng vậy, sống như vậy thật là đáng giá. Tiên Nhân đại chiến, đất bằng hóa hồ nước, thật sự là đáng giá, về nhà đủ để khoác lác cả đời. Đáng tiếc lão Ngũ đang chạy trốn bị đá rơi trúng mà chết...

Thân Hải Phong nói:

- Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, phải nhận mệnh thôi...

- Ân công, chúng ta cũng có Mã Giáp thần phù trong tay, cho nên mới ở lại đây xem. Không ngờ khi họa trời bắt đầu Mã Giáp thần phù này hoàn toàn không có hiệu quả. Chúng ta chỉ có thể liều mạng chạy, may là chúng ta đứng xa cho nên thoát.

- Sau hồ nước chảy ngược, chúng ta bơi được mười dặm thật sự không bơi nổi nữa, lão Ngũ đã chết đuối vào lúc ấy. Đúng vào lúc chúng ta tuyệt vọng, ân công đã đến cứu bọn ta, thật sự là vạn phần cảm tạ.

- Lúc nãy ta mới cười to là vì nghĩ đến trong vòng năm năm tới, ta sẽ làm ra một hoa thuyền trong hồ này, bắt chước loại hoa thuyền mua vui của hai châu Tô Hàng, sẽ tìm một ít cô nương già có trẻ có, biết đàn ca hát xướng ở Dương Châu tới. Khi đó ta nhất định sẽ kiếm tiền đầy túi cho nên không nhịn được mới bật cười. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dư Tắc Thành than dài một tiếng, biết nói thế nào đây... Hiện tại vẫn còn chưa thoát ra khỏi nguy hiểm mà đã bắt đầu tính kế làm thế nào để kiếm tiền trên hồ này, tính thích ứng với tình huống của người này thật là mạnh mẽ.

Tuy nhiên suy nghĩ kỹ lại, quả thật đúng là như thế. Người ta phải biết nhìn xa trông rộng, biến chuyện bị động thành chuyện chủ động, biến bất lợi thành có lợi, như vậy mới có thể tiến xa hơn, mới có thể bước lên cao hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv