Vô Sinh lão tổ tức tối đến nỗi hộc máu tươi, mắng trời trách đất, than thở không thôi.
Dư Tắc Thành chỉ đứng bên cạnh mỉm cười quan sát, không nói lời nào. Mục đích của hắn là thử kiếm, khôngphải giết người, hiệu quả Tiên kiếm quả thật không tồi.
Vô Sinh lão tổ phát tiết tâm trạng tức giận một lúc lâu, thở ra một hơi dài, đột nhiên nở một nụ cười âm hiểm:
- May là thiên tài như ngươi cũng sắp chết, như vậy thiên hạ sẽ còn lại phế vật như ta, làm thiên hạ đệ nhất.
- Dư Tắc Thành, ngươi có biết không, ngươi sắp diệt độ ngay trước mắt.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đúng vậy, lão nói rất đúng, diệt độ ngay trước mất.
- Lão dùng pháp bảo công kích, trách trời mắng đất, có lẽ là vì tầng pháp trận cấm chế bên ngoài chứ gì?
Lúc Vô Sinh lão tổ sử dụng ba món pháp bảo thập giai công kích Dư Tắc Thành, lúc lão mắng chửi không ngừng, ở cách hai người ngoài hai ngàn dặm. một tầng bạch quang âm thầm lặng lẽ xuất hiện, bao vây hai người vào trong.
Trước lúc hai người bay lên không, tầng bạch quang này đã được bố trí thành công, là do Vô Sinh lão tô lén lút bày ra trước khi tới Vô Thượng Cảm ứng tông. Sau đó lão đáp xuống
mặt đất. đi từng bước một thu hút sự chú ý của Dư Tắc Thành. Sau hai người bay lên Thanh Minh đánh một trận, Vô Sinh lão tổ mới đưa Dư Tắc Thành vào trong pháp trận cấm chế này.
Pháp bảo công kích, tức tối thóa mạ là để hấp dẫn sự chú ý của Dư Tắc Thành, cho tầng bạch quang này có thể chậm rãi khuếch tán ra.
Vô Sinh lão tổ nói:
- Không, oán giận là thật lòng phát tiết, ta thật sự không cam lòng. Ngươi đã sớm biết pháp trận cấm chế này sao?
Dư Tắc Thành cười nói:
- Đơn giản chỉ là diệu dụng của Côn Lôn Kính mà thôi, lúc lên không, ta đã lập tức phát hiện. Mục đích của ta là thử kiếm, ta có lòng tin có thể phá vỡ cấm chế của lão. Lên đi, để ta thử Lục Kiếm hóa cưu của ta.
- Vô Sinh, ta cho lão một cơ hội cuối cùng. Nếu lão không chịu được, vậy chắc chắn sẽ là hữu tử vô sinh.
Vô Sinh lão tổ cười khanh khách:
- Công Tử Tiểu Bạch nắm giữ Cửu Tử Bất Diệt Pháp của Tề Hằng Công, Diệt Kiếp Thần Quân nắm giữ Xuân Lôi Vô Hạn Sinh của Lôi Ma tông còn phải hoàn toàn tiêu vong bên trong Côn Lôn Hóa Cảnh của ta, ta không tin ngươi có thể chống đỡ được Côn Lôn Hóa Cảnh này.
- Chết đi cho ta. ngươi là tên khốn kiếp. Có ngươi, vĩnh viễn ta không thể có ngày tỏa sáng.
Lão gầm to một tiếng, không trung chấn động, nháy mắt bạch quang lóe lên, không gian biến hóa. Chợt Dư Tắc Thành phát hiện ra mình không phải ở trong Thanh Minh, mà đang chìm trong một không gian kỳ dị.
Dưới chân hắn không còn là Thanh Minh, mà là một ngọn núi lớn. thế núi kéo dài vạn dặm. liên miên bất tuyệt, trông hùng vĩ mà xinh đẹp.
Dường như nơi này đang là mùa Đông, tuyết phủ trắng xóa, cây cối khô héo. Quét mất nhìn quanh đâu đâu cũng là một màu trắng, phong cảnh vắng lặng tiêu điều, không có sinh khí.
Nơi Dư Tắc Thành đứng là đinh núi cao nhất trong dãy núi này, cao ngất chìm khuất trong mây.
Tuy rằng tuyết phủ dày đặc trên núi, nhưng xung quanh mây trắng lượn lờ, thác nước hóa băng, thanh tùng đầy sương, có thể cảnh sắc rất đẹp, rực rỡ huy hoàng.
Đây là ảo cảnh, bất quá ảo cảnh này đã đạt tới mức của thế giới Tiểu Thiên, không khác gì thế giới chân thật cả.
Dư Tắc Thành tức thì biến sắc.
Chỉ nghe giọng của Vô Sinh lão tổ vang lên:
- Diệt Độ Thần Quân, đây là một thế giới Trung Thiên trong bảy mươi hai thế giới của Côn Lôn Kính, tên là Tử Vi Thanh Hư Thiên. Đây sẽ là noi vùi thân của ngươi, ta dùng một thế giới bồi táng với ngươi, xem như không làm ngươi thất vọng.
- Sau khi ngươi chết, ta sẽ đối xử tử tế với phi kiếm, pháp bảo thập giai của ngươi. Tái kiến, Diệt Độ Thần Quân, rốt cục ngươi cũng diệt độ ngay trước mất.
Giọng nói im bật, trên không hiện ra hình dáng của Vô Sinh lão tổ. Hai tay lão dang rộng như ôm lấy cả Tử Vi Thanh Hư Thiên này, thình lình lão chấn mạnh một cái, Tử Vi Thanh Hư Thiên trong tay lão hóa thành phấn vụn, thế giới tan tác.
Vạn vật trong thế giới này trở nên mơ hồ. Dưới chân núi, trong phạm vi hàng chục dặm. hết thảy hóa thành tro.
Thiên địa sụp đổ, vạn vật hóa tro, cả thế giới tan tác. Vô Sinh lão tổ cho rằng Dư Tắc Thành ắt hẳn tan tác theo thế giới này.
Dư Tắc Thành chỉ cười, lắc đầu:
- Đáng tiếc, thế giới này đẹp như vậy, chỉ có thể dùng để thử kiếm.
Rất nhanh, sáu thanh phi kiếm thập giai Kinh Lôi Tiên Dực Kiếm, Huyết Hài Tiên Tuệ Kiếm. Tật Điện Tiên Lão Kiếm, Tinh Thần Tiên Hà Kiếm, Nhật Nguyệt Tiên Quang Kiếm, Tự Tại Tiên Phong Kiếm nhất nhất bay ra, phát ra hào quang vô hạn. Dư Tắc Thành Nhân Kiếm Hợp Nhất, Lục Kiếm hóa cưu. hóa thành một kiếm cưu rất lớn.
Kiếm cưu vừa hiện, lập tức thiên địa này sụp đổ, vạn vật hủy diệt. Dư Tắc Thành cao giọng quát to:
- Đạo của ta há dung cho lão làm trở ngại!
- Luyện kiếm trăm năm. kiếm ta do tâm, kiếm tức là ta, ta tức là kiếm. Trước kia bất bại, hiện tại bất bại, tương lai cũng không bại, tâm tâm như thế, niệm niệm như thế, đời đời như thế, kiếp kiếp như thế. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Trời không thể càn ý ta, đất không thể nghịch lòng ta, sinh tử nằm trong tay ta, tất cả theo ý ta.
- Ta muốn trời cúi đầu. trời phải cúi đầu. Ta muốn nước chày ngược dòng, nước phải chày ngược dòng.
- Muốn cho ta diệt độ ngay trước mất ư, lão còn chưa xứng.
- Không gian vỡ nát thì đã sao, thế giới sụp đồ thì đã sao? Côn Lôn Kính kia, tuy rằng ngươi là Thần khí. nhưng ngươi dám càn đường ta... Vỡ cho ta, dưới kiếm của ta, ngươi bất quá chỉ là con kiến. Vô Sinh lão tổ, chết đi cho ta!
Theo tiếng quát của Dư Tắc Thành, kiếm cưu hắn bay lên, chiến, chiến, chiến, huyết chiến đến chết cũng không quay về. Kiếm trong tay ta, thiên hạ duy ngã, cường địch Thần khí gì đó, một kiếm mà thôi.
Kiếm cưu xung thiên, kiếm ý dứt khoát. Chỉ trong thoáng chốc, kiếm cưu Dư Tắc Thành bạo phát, ngày càng bành trướng, ngày càng mạnh mẽ, có tiếng lôi âm cuồn cuộn nổi lên. Dưới một kiếm này, thế giới sụp đổ kia tan thành tro bụi, Dư Tắc Thành xuất hiện trở lại trong Thanh Minh.
Vô Sinh lão tổ sững sờ nhìn hắn. không tin được vào mất mình.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta cho lão cơ hội, lão lại không nắm lấy, vậy chết đi cho ta. Vô Sinh lão tổ... hừ hừ, lần này ta sẽ cho lão hữu tử vô sinh.
Rất nhanh kiếm cưu bay lên, chém về phía Vô Sinh lão tổ.
Nhát chém này Lục Kiếm quy nhất, hóa thành kiếm cưu. Thiên Đạo vô cùng, co rút lại thành một đạo kiếm quang đơn thuần, hóa thành một đạo bạch quang chém xuống.
Đạo bạch quang này dường như vượt qua hết thảy gông cùm xiềng xích của Thời Không, không hề có chút khe hở nào cho Vô Sinh lão tổ tránh né. Chỉ có đạo bạch quang này như sương như khói, như kiếm như ngâm.
Trong lúc này, cả thiên địa dường như chỉ có đạo bạch quang này tồn tại, như ánh ban mai, như ánh tà dương, như sấm như sét, trong mềm mại ẩn chứa nặng nề. Dưới một kiếm này, hữu tử vô sinh.
Vô Sinh lão tổ thét lớn:
- Ta liều mạng cùng ngươi! Côn Lôn Kính. Thần khí vô địch, hậu duệ của Hiên Viên Thần Kiếm ngay trước mắt. ngươi hãy giúp ta giết địch, bạo phát Tiên Khí. chấn nát không gian cho ta!
Thình lình trong Thanh Minh, những tiếng nổ vang lên liên tục, mỗi tiếng nổ là một thế giới Trung Thiên trong Côn Lôn Kính sụp đổ, hóa sinh lực lượng phá nát Thời Không, đại chiến cùng Dư Tắc Thành.
Chiêu hùng mạnh nhât của Vô Sinh lão tổ đã bị phá. lão biết lân chiến đâu này cửu tử nhất sinh, trước mặt tử vong càng thêm liều mạng, dốc hết toàn lực chiến đấu.
Một người điều khiển kiếm cưu. một kẻ điều khiển Côn Lôn Kính, hai người huyết chiến một mất một còn, không còn nương tay như lúc đầu Dư Tắc Thành thừ kiếm.
Kiếm cưu Dư Tắc Thành điên cuồng tấn công, lực Thần Uy toát ra vô vạn. nghênh đón Côn Lôn Kính, xông về phía Vô Sinh lão tổ.
Vô Sinh lão tổ cũng vận chuyển lực Thần Uy tới cực hạn, phát ra đòn mạnh nhất của mình.
Chiến, chiến, chiến.
Hai người bọn họ liều chết chiến đấu, tất cả lực lượng của bọn họ đã được vận dụng tới cực điểm. Bọn họ mài mê chiến đấu, không chú ý rằng xung quanh chiến trường, sắc trời dần dần biến hóa.
Chín tầng trời dưới chân bọn họ lôi vân cuồn cuộn, sắc trời đột biến, cuồng phong lạnh lẽo thấu xương gào thét nổi lên. Mây đen như những cơn sóng gầm gào giận dữ, cuồn cuộn không ngừng, nháy mắt kéo tới dày đặc chân trời, trùng trùng điệp điệp.
Đây chính là Tứ Cửu Thiên kiếp, Thiên kiếp xuất hiện.
Hiên Viên Lục Kiếm của Dư Tắc Thành là phi kiếm thập giai do chính mình tế luyện, đặt Tiên làm tên. Kinh Lôi Tiên Dực Kiếm, Huyết Hài Tiên Tuệ Kiếm... bên trong ân chứa vô số Tiên Khí.
Lần này đại chiến, Lục Kiếm hóa cưu. tất cả Tiên Khí bên trong bạo phát, trải khắp toàn thân kiếm cưu.
Vô Sinh lão tổ điều khiển Côn Lôn Kính, kính này dùng Tiên lực điều khiển, toàn thân nó cũng trải đầy Tiên Khí.
Cả hai lại xuất ra lực Thần Uy tới cực hạn. Tiên Khí bị lực Thần Uy kích thích, càng bạo phát hơn, dần dần đạt tới trình độ đáng sợ.
Vì có nhiều Tiên Khí tồn tại như vậy, cho nên Tứ Cửu Thiên kiếp lặng lẽ kéo tới. Nhưng vì hai người chiến đấu vô cùng kịch liệt, khi tụ khi tán, phiêu hốt không chừng, khác với kẻ độ kiếp. Cho nên Tứ Cửu Thiên kiếp lặng lẽ tụ lại, không tìm thấy đối tượng, sau đó lặng lẽ tan đi.
Nhưng kiếp vân tan đi, ở một vùng thiên địa khác dần dần xuất hiện biến hóa.
Kiếm cưu Dư Tắc Thành hoành hành bạo phát, toàn thân Vô Sinh lão tổ đẫm máu tươi. Pháp bảo thập giai Thần Phong Ấn đã bị Dư Tắc Thành đánh cho một đòn tan nát.
Dư Tắc Thành đã chiếm ưu thế toàn diện, đánh cho Vô Sinh lão tổ không có lực trả đòn, chuẩn bị phát ra một đòn sau cuối.