Ba ngàn Đại Đạo, Nhất Nguyên Tiểu Đạo, là căn bản của thiên địa, giấc mộng của tu sĩ, cánh cửa vô thượng dẫn đến thành tựu cảnh giới Phản Hư Chân Nhất.
Pháp tắc Thiên Đạo này tại các môn phái đều là bí mật bất truyền, chỉ có một số rất ít các tu sĩ truyền miệng với nhau. Năm xưa Thần Hà Thần Quân của Cực Nguyên Vân Hà tông và Ma Chủ Già Lam không biết điều ào diệu bên trong, đấu với nhau một đòn toàn lực, kết quả làm cho Thiên kiếp giáng xuống.
Thần Hà Thần Quân không nói, nhưng Già Lam là đệ tử Tâm Ma tông cũng không thể biết được ào diệu này, có thể nói bí pháp truyền thừa là vô cùng cẩn thận. Hôm nay Dư Tắc Thành giảng pháp tại đây lần đầu tiên trong sáu ngàn năm qua, vô số Nguyên Anh Chân Quân chăm chú lắng nghe, ngưng tụ tâm thần, bài giảng này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Dù là Phản Hư Chân Nhất cũng tập trung tinh thần lắng nghe, có rất nhiều thứ bọn họ chưa bao giờ nghe thấy. Bọn họ có thể mượn chuyện này để sửa chữa bổ sung cho khuyết điểm của mình, có thể gật hái rất nhiều lợi ích về Thiên Đạo mà mình lãnh ngộ. Cho nên tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, lắng nghe vô cùng cẩn thận, không bỏ sót nửa lời.
Pháp tắc Thiên Đạo mà Dư Tắc Thành giảng là căn cứ theo Niết Bàn kinh và thượng cổ yêu văn của Yêu tộc trên Thiên Lý Bi, cộng thêm lý giải của bản thân mình. Tu sĩ trong thiên hạ không ai có thể hơn được hắn về lý giải đối với Thiên Đạo Xuân Chập này.
Lần giảng pháp này kéo dài chừng một canh giờ, Dư Tắc Thành nói lời kết thúc:
- Các vị, xin hãy trở về tự mình lãnh ngộ, ba ngày sau ta sẽ giảng Thiên Đạo tiếp theo ở đây.
Thình lình giáng một đòn lên không, một tiếng nổ vang, giảng pháp kết thúc, Dư Tắc Thành xoay người rời khỏi.
Tất cả cả người nghe vẫn còn ngây người bất động, đắm chìm trong trạng thái ngộ đạo. Một lúc lâu sau, mạnh ai nấy ngộ, lục tục có người rời khỏi.
ở lối ra vào quảng trường có một cái thùng rất lớn, là thùng nghe pháp. Những người nghe pháp lãnh ngộ, lúc rời khỏi quảng trường đều lấy bảo vật trong không gian trữ vật của mình cho vào thùng. Có người cho một túi linh thạch, có người cho pháp bảo, phi kiếm, có tài liệu quý hiếm. Cũng có kẻ chỉ liếc nhìn qua rồi đi thẳng, không bỏ thứ gì vào thùng.
Thùng này dành cho các Nguyên Anh Chân Quân hiến bảo sau khi nghe pháp. Từ xưa tới nay đã có quy củ này, có câu là pháp không truyền qua sáu tai, ở Tu Tiên Giới, việc truyền đạo giảng pháp chính là việc thiện tối cao.
Thùng này thật ra không phải Dư Tắc Thành muốn kiếm chác lợi lộc mà chuẩn bị cho các tu sĩ. Vô duyên vô cớ được nghe người giảng pháp, coi như đã nhận lấy túc duyên, hay nói nôm na là mắc nợ, đây không phải là chuyện tốt với các tu sĩ. Lúc này cho linh thạch hay bảo vật vào thùng xem như đê trả thù lao, cắt đứt túc duyên, không còn nợ nần, tâm lý các tu sĩ nghe pháp cũng không còn vướng bận, đây chính là quy tắc nghe pháp.
Cho vào vật gì là tùy từng người, nếu cho rằng pháp này không đáng giá, vậy cho vào một viên linh thạch, nếu cho rằng đó là vô thượng Đại Đạo, vậy cứ việc cho vô thượng chí bảo.
Cũng có thể không cho gì cả, dù sao cũng không có ai giám sát chuyện này. Những người như vậy chia làm hai loại, có người cho rằng Thiên Đạo này không có chút giá trị gì cả, cùng lắm thì sau này cảm tạ báo đáp. Có người muốn tiết kiệm, chỉ muốn nghe mà không muốn trả, túc duyên gì đó đối với họ chỉ là vớ vẩn.
Rừng rậm bao la, loài chim gì cũng có. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Những Nguyên Anh Chân Quân. Phản Hư Chân Nhất này ai nấy trở về tiên phủ của mình. Ngày hôm ấy không hề có chút động tĩnh, tất cả mọi người đều bế quan không ra.
Đối với Nguyên Anh Chân Quân, không có gì quan trọng hơn chuyện này, lợi ích của môn phái, thiên hạ đệ nhất thượng môn gì đó, trước mặt Thiên Đạo này chỉ là đồ phế bỏ. Mình ngộ được Thiên Đạo, thăng tiến Phản Hư Chân Nhất, đó mới là vô thượng Đại Đạo.
Thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên.
Tốt quá, Hiên Viên kiếm phái không còn mầm tai họa, ở Gò Hiên Viên, các tu sĩ dưới Nguyên Anh Chân Quân ai có chuyện riêng của người đó, không ai có thể khơi lên mầm phân tranh.
ở động phủ Hiên Viên, các tu sĩ từ Nguyên Anh Chân Quân trở lên, ai nấy lo bế quan ngộ đạo, lại càng yên ổn. Đại lễ khai phú của Hiên Viên kiếm phái cử hành trong không khí bình ổn, không ai quấy rối.
Ngày Hai Mươi Bốn tháng Năm, Dư Tắc Thành lại giảng pháp. Lần này tất cả Nguyên Anh Chân Quân. Phản Hư Chân Nhất đều tới đây nghe pháp. Trong ba ngày qua, lại có rất nhiều tu sĩ tới Hiên Viên kiếm phái, số Nguyên Anh Chân Quân tăng lên khoảng bốn thành, là những Nguyên Anh Chân Quân vừa mới tới.
Trong đó có rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân vốn không muốn tham gia đại lễ khai phủ này, càng không muốn tới nghe giảng pháp vớ vẩn gì đó.
Nhưng vào ngày Hai Mươi Mốt, có người sau khi nghe pháp lập tức gửi phi phù truyền thư. Sau khi số Nguyên Anh Chân Quân kia nhận được tin, bèn dốc hết toàn lực chạy tới, rốt cục hôm nay cũng tới kịp nơi này, mục đích là vì nghe Dư Tắc Thành truyền thụ Thiên Đạo.
Những Nguyên Anh Chân Quân tụ tập nơi này, đề tài được bọn họ nhắc tới nhiều nhất là trong ba ngày vừa qua, lục tục có hai Nguyên Anh Chân Quân trở về môn phái, vốn trước đó bọn họ kẹt ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong đã lâu, nhờ nghe pháp ba ngày trước mà ngộ ra pháp tắc Thiên Đạo của bản thân, cho nên trở về môn phái, chuẩn bị xung kích cảnh giới Phan Hư Chân Nhất.
Đã có tiền lệ này, ánh mất các Nguyên Anh Chân Quân còn lại thày đều sáng rực. Đây có lẽ cũng là tương lai của mình, chỉ cần cố gắng ắt sẽ thành công, cho nên càng tập trung tinh thần nghe pháp.
Dư Tắc Thành lại tới đài giảng pháp, nhìn các Phản Hư Chân Nhất, Nguyên Anh Chân Quân bên dưới, dường như Nhị Đại Ma Tôn cũng đang ngồi nghe giảng.
Lực Thần Uy của bọn lão vô cùng mạnh mẽ, lập tức phát hiện chỗ độc đáo trong bài giảng của Dư Tắc Thành. Thiên Đạo trong dó còn có những điểm mà bọn lão vẫn chưa thể nào thấu triệt, hoàn toàn có thể tham khảo hấp thu. Bọn lão là Ma Tôn, chuyện gì có lợi tự nhiên sẽ không bỏ qua, lúc này bất chấp cả thể diện ngồi nghe, chỉ cười khà khà cho qua chuyện.
Dư Tắc Thành ngồi trên đài, lên tiếng nói:
- Đạo mà ta có thể nói đến được, không phải là Đạo thường còn. Danh mà ta có thể gọi được, không phải là Danh thật sự. Vô danh là gốc của thiên địa, hữu danh là mẹ của vạn vật...
vẫn những lời giáo đầu như hôm trước, sau đó Dư Tắc Thành mới đi vào giảng Thiên Đạo mà mình lãnh ngộ.
- Hôm nay ta sẽ giảng cho mọi người Thiên Đạo thứ hai. Sau mùa Xuân chính là mùa Hạ. nạn nóng vất và, trong mấy tháng ấy vô cùng nóng bức. Ta giảng đây là Thiên Đạo Hạ Thử (Hạ nóng), cái gọi là Hạ Thử là tên do ta tự đật ra, lấy trong câu...
Dư Tắc Thành chậm rãi giảng, đạo pháp tự nhiên, thiên địa theo lời giảng của hắn. dần gió nhẹ nổi lên, ở giữa đám đông, hoa cỏ mọc lên từ dưới đất bằng, trăm hoa đua nỡ, rất nhiều đóa hoa nỡ giữa đám đông người.
Không trung mây trắng tiêu tan, vầng dương nhỏ lên cao, nhưng lại xuất hiện vô số vì sao trên trời. Ban ngày sao hiện, soi sáng trời xanh.
Một cỗ hương khí khó tả bằng lời lan tỏa giữa đám đông người. cỗ hương khí này thấm sâu vào tận ruột san phế phủ, khiến cho người ta thoải mái vô cùng.
Dư Tắc Thành miệng thốt chân ngôn, theo lời hắn nói, dường như thanh âm rơi xuống chạm đất hóa thành nhiều đóa hoa sen. Hoa sen này có sắc vàng óng ánh. theo từng lời của Dư Tắc Thành, khi khép khi nỡ. Hoặc phồn hoa tựa gấm, hoặc dần dần lụi tàn, quà là Đại Đạo sinh kim liên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, trời sinh dị tượng như vậy, quả thật là Đại Đạo vô thượng. Mọi người càng thêm cẩn thận lắng nghe, không dám bỏ qua một chữ, đây chính là phúc duyên lớn nhất, không thể bỏ qua.
Dư Tắc Thành nói trong một canh giờ, cuối cùng kết thúc:
- Hôm nay chỉ giảng tới đây, ba ngày sau lại giảng Thiên Đạo khác.
Dứt lời phất tay áo, xoay người rời khỏi.
Trong đó có chừng trăm Nguyên Anh Chân Quân hành lễ đệ tử, sau đó cung kính rời khỏi. Thiên Đạo mà Dư Tắc Thành giảng, bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ, có thể nói đã mở ra một cánh cửa mới cho việc tu luyện của họ, cho nên ai nấy hành lễ đệ tử để tô lòng biết ơn.
Đối với bọn họ, vì cầu Đại Đạo, làm chuyện gì cũng là xứng đáng, có thể bỏ qua hết thảy.
Lần này bọn họ rời khỏi, thùng nghe pháp lại gia tăng vô số bảo vật. Sau đó mọi người lẳng lặng về noi ở của mình, khổ tu lãnh ngộ Thiên Đạo mà Dư Tắc Thành vừa truyền thụ.
Vào ngày Hai Mươi Lăm tháng Năm, Dư Tắc Thành tuyên bố sẽ mờ một noi mặt cảnh ra cho thiên hạ quần hùng, để cho mọi người tự do thăm dò. Thu hoạch được trong đó, Hiên Viên kiếm phái sẽ lấy ba thành, còn lại thuộc về kẻ thu hoạch. Thời gian chỉ có năm ngày, trong đó vô cùng hung hiểm, mọi người phải tự lượng sức mình mà quyết định có tham gia hay không.
Mặt cảnh là không gian Vực Ngoại mà đa số thượng môn đều nắm giữ. Những không gian Vực Ngoại như vậy thường là chưa từng khai phá. trong đó nguy hiểm vô cùng, có vô số người vật hùng hậu, nhưng cũng cơ duyên thâm hậu, có vô số cơ hội, trong đó linh dược, linh thào, linh thạch, linh khí nhiều vô số kể.
Nếu một môn phái có được một nơi mật cảnh, vậy hoàn toàn có thể chấn hưng, có thể để cho các đệ tử thí luyện trong đó, đánh chết các loại yêu thú. Cũng có thể khai thác các loại tài nguyên, giúp cho môn phái càng thêm hùng mạnh.
Lần này Dư Tắc Thành tuyên bố mở ra mặt cảnh như vậy, tất cả các tu sĩ nghe vậy vô cùng kinh ngạc, sau đó hết sức vui mừng, thi nhau báo danh.