Lâm Dương mắt không chớp nhìn người đàn ông trước mặt, đưa ánh mắt thách thức. Trong lòng cậu âm thầm tính toán, cậu không tin trong lúc này mà cái người đàn ông trước mắt kia lại dám đùn đẩy trách nhiệm cho một đứa trẻ như cậu.
Khải Phong sửng sốt, sắc mặt trắng bệch một mảng. Lại bị thằng nhóc chơi xỏ mà không cách nào đỡ được. Đây là nghĩa cử hợp tác mà cách đây không lâu tên nhóc con này đã nói hay sao? Trên trán xẹt qua ba vạch đen, lại bị nó tính kế.
Thấy Khải Phong chỉ đen mặt nhìn mình, Lâm Dương ngoác lên cười hả hê. Xem như chú biết điều, hợp tác vẫn được tiếp tục.
Diễm Linh một bên nhìn hai chú cháu mắt to trừng mắt nhỏ, mắt khẽ sáng lên xem như đã hiểu.
"Lâm Dương! Con lại bày trò. Là con muốn đi chơi có đúng hay không?"
Lâm Dương chớp chớp ánh mắt vô tội, lên tiếng phân bua: "Không có nha. Là chú Khải Phong muốn đi, con chỉ là đi ké thôi! Hề hề!"
"Phải không?" Cô nhìn cậu nhóc hỏi.
"Không tin cô hỏi chú đi!" Cuối cùng vẫn là đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.
Khẽ mỉm cười nhìn anh, cô làm sao không hiểu tâm tính của cháu cô chứ? Nhưng là, sao anh lại dễ dàng chịu để một đứa nhỏ trèo lên đầu như vậy chứ? Thiệt là!
Khải Phong nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Anh cũng có muốn vậy đâu chứ? Chỉ tại nhóc con này quá ư là đáng đánh đòn mà!
"Anh muốn đi du lịch?"
Cô đã biết mà vẫn cố tình hùa theo nhóc Lâm Dương, ném vấn đề nan giải này cho anh. Để xem, anh sẽ giải quyết như thế nào đây?
Còn cu cậu, ở một bên xem kịch hay mà ha hả cười, nhìn Khải Phong giễu cợt thêm một phen. Đó, cô út vẫn là tin con nha!
Khải Phong dịu dàng nhìn cô một cái, nở nụ cười. Xong, lại quay sang cậu nhóc cất giọng: "Con muốn đi nơi nào?"
Lâm Dương mặt méo xẹo khi nghe Khải Phong hỏi ngược lại mình. Diễm Linh cũng hùa theo anh quay sang nhìn cậu nhóc, tựa như hiểu ra vấn đề.
"Thế nào?" Cô hỏi. "Không muốn đi nữa à?"
"Không muốn!" Lâm Dương giận lẫy nói ra lời trái lương tâm, nhưng khi nhận ra mình lỡ lời thì đã muộn.
"Thật sự?" Cô nhếch mi.
Lâm Dương khẽ chấn động, quân tử gật đầu một cái. Nhưng ngay sau đó một giây lại lắc đầu nguầy nguậy. Chính là, cậu hối hận rồi nha.
"Hử?" Cô vẫn là không quên chọc ghẹo.
"Con muốn đi a!" Lâm Dương đưa mắt chờ mong nhìn Diễm Linh, lại quay sang nhìn Khải Phong cầu cứu. Chú à, con biết sai rồi, người đại nhân không chấp tiểu nhân có được hay không?
Diễm Linh nhoẻn miệng cười. Khải Phong cũng hài lòng nhìn nhóc nở nụ cười, xem như con biết điều. "Vậy nói xem muốn đi đâu?"
"Đi biển a! Con muốn tắm biển!" Lâm Dương không chần chừ nói ra nơi mình muốn đi.
"Nhiều nơi có biển nha. Cụ thể là chỗ nào?" Cô hỏi.
Lâm Dương nhoẻn miệng cười, ánh mắt sáng như sao mấp máy môi: "Phú Quốc!"
"Phú Quốc?" Diễm Linh hơi ngạc nhiên một chút. Cậu nhóc này, cũng quá là tinh ranh đi.
"Dạ!" Cậu gật đầu. "Con chưa được đi Phú Quốc nha!"
"Được!" Diễm Linh cũng không từ chối. "Có điều.. Phải xem ông bà, ba mẹ con có đồng ý hay không nữa. Cả nhà đi luôn. Thế nào?"
"Thật?" Lâm Dương mắt mở to như hai viên trân châu, chính là không dám tin cô út lại dễ dàng đồng ý như vậy.
"Cô gạt con lần nào chưa?" Cô véo má nó cất giọng. Đi thì đi, cô có nói không sao?
"Wow! Cô út là nhất!"
Lâm Dương không nén được vui mừng, nhảy xổm lên ôm cổ cô, suýt nữa thì ngã xuống sàn nhà. May mà một cánh tay lực lưỡng đã kịp thời đỡ lấy tấm lưng của cô, che chở trong ngực.
"Không sao chứ?" Khải Phong hỏi han.
Cô lắc đầu: "Em không sao?"
Rời khỏi cô, Lâm Dương vội chạy đi tìm ba mẹ để xin đi chơi. Thiệt là! Trẻ con là vậy, chỉ nghe đến niềm vui của mình là bất chấp tất cả.
Cậu nhóc đi rồi, Khải Phong đỡ cô đứng lên, mỉm cười cất giọng: "Cậu nhóc thật là lém lỉnh!"
"Nó á!" Cô cười gượng gạo. "Được nuông chiều quá, riết rồi không biết phân biệt trên dưới gì cả. Đến anh mà nó còn dám giở trò!"
Khải Phong gật đầu: "Thông minh quá nhiều lúc cũng thật đáng sợ!"
"Dạ!" Cô gật đầu.
"Em đang làm gì?" Anh nói sang chuyện khác.
"Làm cơm trưa". Cô trả lời. "Anh có muốn ăn gì hay không?"
"Anh không kén ăn. Đồ ăn em làm là tốt rồi!"
"Oh!" Cô khẽ sựng lại vài giây. Câu nói này, nghe ra là hàm ý gì chăng? "Vậy anh lên phòng nghỉ ngơi một lát đi. Hôm qua ngủ không được tốt rồi. Đến giờ cơm trưa, em gọi anh!"
"Uhm!" Anh gật đầu. "Vậy em làm đi. Cẩn thận một chút coi chừng phỏng!"
"Em biết rồi!"
Đưa tay vuốt tóc cô một cái rồi đi khỏi nhà ăn, trở về phòng của mình ở lầu hai. Không phải là anh mệt cần nghỉ ngơi, mà là cần tìm hiểu về CMC một chút.
Mặc dù trước đó đã gọi cho Thomas yêu cầu cho anh biết thông tin về CMC, không phải không tin tưởng, mà là muốn tự mình tìm hiểu trước một chút. Những chuyện này đối với anh cũng không có gì không thể.
Người xưa có câu: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cho nên nhất định phải có sự chuẩn bị thật tốt, cả về nhân lực lẫn tài lực. Mọi thứ đều phải nắm trong lòng bàn tay, cơ hội thắng sẽ càng cao hơn. Nhất định phải để cho hắn biết, đắc tội với người phụ nữ của anh sẽ có hậu quả gì.
Trần Trung Đức, anh tự cầu phúc nhiều đi!
* * *
Thứ bảy cuối tuần, bầu trời trong xanh thoáng đãng, không hề có dấu hiệu của mưa. Có lẽ, những ngày mưa cũng đã qua đi, nhường chỗ cho ánh mặt trời ấm áp.
Như đã hẹn trước đó, Trọng Hải đã có mặt từ sớm ở nhà Trọng Khang để được 'đàm đạo' với ông anh rể tương lai. Thế nên lúc này, cậu ta đang ngẩn người ở trong phòng ăn, lẩm bẩm trong miệng mỗi một câu: "Sao anh rể còn chưa xuống?"
Trọng Khang đang ngồi ăn sáng cũng muốn bị mắc nghẹn. Cái thằng em trai này, cứ ngồi than thở như một lão già vậy.
Nghe mãi cũng phát nản, Trọng Khang cũng không còn nhịn được mà lên tiếng: "Em có thôi đi không? Đừng để anh chết vì sặc có được hay không? Cứ như oán phụ chờ chồng vậy! Mới sáng sớm đến đây than trời trách đất!"
"Anh hai!" Trọng Hải ngồi thẳng dậy nhìn ông anh của mình tiếp tục than thở. "Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi hay không?"
Nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, Trọng Hải đưa lên trước mặt anh, chỉ vào mặt đồng hồ, cất giọng: "Bảy giờ ba mươi! Đã là bảy giờ ba mươi phút rồi, còn sớm gì nữa!"
"Người ta là sống ở Mỹ có biết hay không? Giờ giấc sao giống nhau được? Chẳng phải công ty của em mười giờ mới bắt đầu làm việc hay sao? Không hiểu chuyện!" Trọng Khang nhắc nhở.
"Hứ!" Trọng Hải không vừa lòng, lại ỉu xìu trở lại ghế.
Ánh mắt đảo quanh một vòng tìm kiếm, bất chợt lớn tiếng: "Thế chị Bé đâu rồi? Sao em không thấy chị Bé?"
"Chưa có xuống!" Trọng Khang tay vẫn cầm đũa đưa thức ăn vào miệng trả lời.
"Hả?" Trọng Hải ngồi bật dậy lần nữa. Lần này còn có vẻ khoa trương hơn lần trước. "Chưa xuống? Này.. Không phải chứ? Chị Bé có bao giờ dậy trễ như vậy đâu? Không phải là ở cùng với anh rể chứ?"
Trọng Khang nghe câu này đột nhiên phun đồ ăn trong miệng ra, ho sặc sụa. Cái thằng này, không cần nói những câu đả kích trong lúc người khác đang ăn uống có được hay không?
"Anh hai!" Trọng Hải tiếp tục hỏi han.
"Câm miệng! Bớt nói nhảm đi!" Lau khoé miệng xong, Trọng Khang lên tiếng. "Người ta là chính nhân quân tử. Hơn nữa, chị em là người như vậy à?"
"Oh!" Giọng nói ỉu xìu, lại nằm bò ra bàn. Xong, lại vẫn không chịu an phận, lẩm bẩm: "Em còn mong hai người đó nhanh một chút kết hôn đi!"
"Hử?" Trọng Khang vờ như không nghe.
"Không có gì!" Ai đó lại lẩm bẩm trong miệng.
Trọng Khang nhoẻn miệng cười. Nhanh một chút kết hôn sao? E là khó đây. Cậu em rể này, anh vô cùng hài lòng, ba mẹ cũng vậy. Có điều, cô em gái của anh sẽ không thể nhanh như vậy chịu theo về nhà người ta rồi.
Suy cho cùng cũng vì chuyện của bốn năm về trước. Haizzz.. Khẽ thở dài trong lòng, hy vọng là sẽ được như ba mong muốn, cậu Khải Phong sẽ giúp nó vượt qua. Nếu được như vậy, giao đứa em gái này cho cậu ta, sẽ là vô cùng an tâm rồi.