Tiếng quát này không phù hợp lắm với không khí yên ắng chung quanh hiện giờ, mọi người lập tức tập trung nhìn Liễu Tử Vũ.
Thật ra Liễu Tử Vũ không phải là người lòng dạ quá hẹp hòi. Hắn có một phụ thân tuy tuổi còn tráng niên nhưng trong thời gian ngắn tới sẽ lập tức tấn thăng thành Tỉnh đốc địa vị cao nhất một hành tỉnh, không cần phải trải qua quan giai cấp phó để chờ đợi. Việc vượt cấp thăng chức này rất hiếm khi xảy ra, ngoại trừ công trận tích lũy bất phàm cùng với chính tích rất xuất sắc khi còn làm Lăng đốc, đây nhất định là một người rất thông minh và am hiểu quyền mưu.
Những nhân vật thông minh như vậy tất nhiên hiểu rõ phẩm chất con cháu mình như thế nào, tất nhiên sẽ có cách bồi dưỡng con cháu mình một cách tốt nhất.
Nhưng dù sao Liễu Tử Vũ vẫn đang tuổi còn trẻ, hơn nữa không biết tại sao Lâm Tịch càng bình tĩnh, càng không muốn nói gì, hắn càng không thể bình tĩnh, thậm chí lòng dạ nhỏ hẹp ngày càng hiện rõ ra. Việc này giống như một con sông lớn bỗng nhiên gặp phải đại dương bao la, bất giác nhỏ bé hơn rất nhiều.
Tần Tích Nguyệt hơi dừng lại, thần sắc không thích rốt cuộc cũng hiện rõ lên khuôn mặt nàng, giống như khuôn mặt ngọc được một miếng băng mỏng bao phủ. Nàng trả lời Liễu Tử Vũ là do lễ tiết giữa đệ tử cùng khoa nhưng Liễu Tử Vũ lại mượn nội dung những gì nàng đã nói chuyện để quát to cho mọi người nghe, việc làm này thật sự rất vô lễ.
Thật ra ngay lúc nói xong, tay chân Liễu Tử Vũ cũng run rẩy không thôi, nhất thời rất hối hận. Thời gian ước định giữa hắn và Lâm Tịch chỉ còn hơn mười ngày, vì sao không thể kiềm chế được. Hơn nữa, ngay lúc nói câu này, hắn cảm giác được rõ ràng Tần Tích Nguyệt không vui. Việc này càng khiến hắn tức giận hơn.
Cho nên, hắn càng không thể lùi bước. Bởi vì chỉ khi vạch trần được sự lạnh nhạt, giả bộ cao siêu của Thiên Tuyển chín mươi cân này, có lẽ thái độ của mấy người Tần Tích Nguyệt với mình sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Lâm Tịch cảm thấy cảnh giới tối cao của việc cãi lộn với người khác chính là im lặng, nên khi nhìn thấy đối phương tức giận đến mức muốn hộc máu ra hắn cảm thấy rất vui vẻ. Chậm rãi quan sát Liễu Tử Vũ - người từ đầu tới giờ lúc nào cũng ghét mình, Lâm Tịch khẽ cười một tiếng, định mở miệng nói: "Đây là chuyện giữa ta và Tần Tích Nguyệt, liên quan gì với ngươi?
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Khương Tiếu Y bên cạnh hắn lại nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Liễu Tử Vũ hùng hùng hổ hổ, nói:
- Hắn chứng minh thế nào cho Tần Tích Nguyệt xem là chuyện giữa hắn và Tần Tích Nguyệt, liên quan gì với ngươi?
Khương Tiếu Y vừa nói xong, Liễu Tử Vũ và Tần Tích Nguyệt ngẩn ngơ không thôi.
Nếu như người nói lời vừa rồi là Mông Bạch, sẽ không có người nào cảm thấy kinh ngạc, bởi vì phần lớn đệ tử đều biết Mông Bạch - tên Thổ Bao có tư chất rất tốt, là bằng hữu của Lâm Tịch. Nhưng Khương Tiếu Y - tên đệ tử khoa Thiên Công hẳn chưa tiếp xúc với Lâ, Tịch, hơn nữa trong tình hình Lâm Tịch đang ở đầu đón gió thế này hắn lại ra mặt vì Lâm Tịch, nên mọi người cảm thấy rất kinh ngạc.
Bởi vì đã vào thế không thể lui nên khi nghe Khương Tiếu Y nói những lời này Liễu Tử Vũ giận đến nỗi cả người phát run. Hắn cậy mạnh tiến lên một bước, mắt nhìn chằm chằm Khương Tiếu Y, đe dọa:
- Ngươi là ai? Ta và Lâm Tịch đang nói chuyện, đến phiên ngươi nói ư?
- Tiếu Y, khoan đã, không cần tranh cãi với hắn!
Ngay lúc ấy Lâm Tịch đột nhiên vỗ vỗ bả vai Khương Tiếu Y đã giận đến mức mặt đỏ bừng lên, lấy tay chỉ đám người Bạch Tử Hậu vừa xử lý xong phần da lông con sói hoang, đồng thời hất đầu về hướng xa, nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Liễu Tử Vũ, mấy người Bạch Tử Hậu vừa là đồng học khoa Ngự Dược vừa là bạn tốt của ngươi. Đã như vậy, nếu như ngươi muốn ta chứng minh thế nào, sợ rằng cũng phải giúp bọn họ giải quyết phiền toái trước đã chứ?
Mọi người nhìn theo hướng Lâm Tịch vừa hất đầu, bỗng nhiên thấy có những bóng người màu vàng đang từ ngọn núi sau đồi đi tới đây. Đó là một nhóm không dưới mười người, toàn bộ đều mặc màu vàng.
Tần Tịch Nguyệt trầm mặt, nhìn đám người Bạch Tử Hậu đang ngây người, hỏi:
- Rốt cuộc những người này có lai lịch như thế nào?
- Là người của học viện Lôi Đình.
Bạch Tử Hậu hơi thất thần, nói;
- Tại sao có nhiều đệ tử học viện Lôi Đình xuất hiện tại sơn mạch Đăng Thiên như thế?
- Học viện Lôi Đình?
Lâm Tịch ngẩn người, mà mấy người Tần Tích Nguyệt cũng nhất thời hơi hoảng hốt.
Đế quốc Vân Tần có ba học viện lớn: học viện Thanh Loan, học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất.
Mặc dù tất cả người tu hành ở đế quốc Vân Tần đều coi học viện Thanh Loan là thánh địa suy nhất, hai học viện còn lại là học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất không thể nào sánh kịp với học viện Thanh Loan về mặt danh vọng hay thực lực. Nhưng không thể phủ nhận là trong mười năm gần đây đã có rất nhiều nhân tài xuất thân từ học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất, thậm chí còn không thua kém học viện Thanh Loan. Dựa theo thống kê do Lại ti và Chính vũ ti tổng hợp, các tân quan viên mới lên chức gần đây đều là đệ tử của ba học viện lớn này, đồng thời tạo thành thế chân vạc với nhau. Mà cho dù là ở trên triều đình hay địa phương, thậm chí là trong quân đội, từ trước đến nay các đệ tử của học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất đều cảm thấy đệ tử học viện Thanh Loan không đáng để họ tôn trọng, luôn có vài mâu thuẫn và tranh chấp giữa ba bên.
....
Lâm Tịch bình thản nhìn đám người học viện Lôi Đình đang tiến tới gần, chất liệu vải vàng óng tạo nên trang phục cùng với những hoa văn tinh xảo trên đấy dần rõ ràng trong mắt hắn.
Tổng cộng có mười hai người, tuổi tác xấp xỉ với bọn họ.
Hiện giờ Lâm Tịch đã không phải là cậu bé ở trấn Lộc Lâm nông thôn chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa. Mặc dù Hạ phó viện trưởng cố gắng không để hắn biết những điều u ám cũng như các mạch nước ngầm mãnh liệt ở thế giới này, nhưng ít nhất hắn cũng biết rằng vị trí của học viện Lôi Đình là nằm trong núi Lôi Minh cách hoàng thành Trung Châu năm trăm dặm về phía tây. Cho dù là tu hành gì đi nữa, họ không có khả năng đi qua một nửa đế quốc Vân Tần để đến sơn mạch Đăng Thiên này.
Trong lần học môn dã ngoại cầu sinh, ngay từ ban đầu học viện đã quy định toàn bộ tân đệ tử phải đến "thảo nguyên xanh bán tuyết này", rồi bỗng nhiên có đệ tử tranh chấp với học viện Lôi Đình...Lâm Tịch bỗng nhiên tìm thấy mối liên lạc giữa hai bên, hơn nữa, đây còn không phải là chuyện tầm thường.
Đối với những thiếu niên Kim Chước như Liễu Tử Vũ, mặc dù quyền thế trong nhà còn chưa giúp hắn biết nguyên nhân vì sao đệ tử học viện Lôi Đình xuất hiện ở đây, cũng không biết đệ tử học viện Lôi Đình đến đây làm gì, nhưng việc xuất thân từ thế gia quân đội đã giúp hắn biết được vài thông tin nhiều hơn những người còn lại. Những năm gần đây, càng lúc các đệ tử học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất ngày càng vênh váo hung hăng, hơn nữa, một vài đệ tử học viện Thanh Loan khi ra ngoài lịch lãm thậm chí không thể giành được lợi thế khi tranh chấp với đệ tử hai học viện trên. Đây chính là nguyên nhân vì sao những người ở ngoài cảm thấy học viện Thanh Loan đã yếu đi rất nhiều và hai học viện còn lại có thể sánh ngang với học viện Thanh Loan.
Trong mười hai tên đệ tử học viện Lôi Đình đang đi tới, thủ lĩnh của họ là một nam đệ tử trán cao, mày rậm mắt to. Bên hông hắn có giắt một thanh gỗ hình dáng tựa như đại đao, phía đầu thanh gỗ này được dùng vải quấn lại tạo thành chuôi đao.
Sắc mặt người này rất bình thản, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng khi hắn đi tới gần, mọi người nhất thời thở gấp hơn, bởi vì ai cũng có thể cảm giác được sự kiêu ngạo từ trên người hắn phát ra, sự kiêu ngạo này ẩn sâu trong tâm rồi thấu phát ra ngoài, khinh thường tất cả mọi người.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày, bởi vì mặc dù mọi người ở đây xấp xỉ tuổi với nhau, nhưng Lâm Tịch cảm thấy mấy người này có điểm khác với các đệ tử học viện Thanh Loan bọn họ. Đúng vậy! Một cảm giác rất khác, cảm giác này hắn đã từng cảm thụ qua và người khiến hắn từng có cảm giác như vậy chính là Lưu bá đã đánh xe ngựa chở hắn tới học viện Thanh Loan.
Nhưng Lưu bá là lão biên quân, kinh nghiệm chiến đấu của lão ta chắc chắn còn phong phú hơn Đường Khả, đã từng trải qua những cảnh tượng như núi thây biển máu hoặc thân hãm hiểm cảnh vô cùng, nhưng mấy người này chỉ là đệ tử học viện, tại sao lại khiến hắn có cảm giác như thế?
...
Khi còn cách Bạch Tử Hậu và hai đệ tử khoa Ngự Dược khác khoảng vài chục bước, đoàn người này dừng bước đứng trên một sườn núi.
Nam đệ tử trán cao, mày rậm mắt to chắp tay thi lễ, sau đó lên tiếng. Tuy hành động hắn rất hữu lễ, nhưng lời nói lại ẩn chứa sự ngang ngược mạnh mẽ không diễn tả được, trực tiếp hỏi Bạch Tử Hậu:
- Sơn mạch Đăng Thiên này là nhà ngươi?
Bạch Tử Hậu cũng là một Kim Chước mắt mọc ở trên trán, vừa nghe vậy liền biến sắc, hỏi lại:
- Ngươi có ý gì?
Nam đệ tử học viện Lôi Đình này nhìn thẳng Bạch Tử Hậu, hỏi:
- Con sói hoang này là do ngươi nuôi?
Giọng điệu hắn vẫn rất ngang ngược và phách lối, hơn nữa, còn ẩn chứa thêm sự kiêu ngạo khó tả. Không chỉ như thế, hắn còn bất kể cả câu trả lời của Bạch Tử Hậu, khiến vị thiếu niên Kim Chước học viện Thanh Loan nhất thời không biết nên đáp trả ra sao.
- Nếu như sơn mạch Đăng Thiên không phải là nhà ngươi, con sói hoang này không phải do ngươi nuôi. Các ngươi đã dám đoạt con mồi của chúng ta, vậy chúng ta cũng có thể quang minh chính đại đoạt lại.
Tên đệ tử học viện Thanh Loan này không để ý đến sắc mặt mấy người Bạch Tử Hậu, tiếp tục nói với giọng điệu hết sức ngang ngược và phách lối.
- Nói cái gì vậy?
Mặc dù đối phương có nhiều người, nhưng đúng như Lâm Tịch đã nói: Bạch Tử Hậu là bạn tốt của Liễu Tử Vũ, cho dù Tần Tích Nguyệt không có ở đây, nhưng thấy bạn tốt bị người khác ức hiếp hắn không thể không đứng ra. Cho nên, khi thấy Bạch Tử Hậu bị khí thế đối phương ép xuống, Liễu Tử Vũ nhất thời chậm rãi tiến tới, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua nửa con thỏ nướng Lâm Tịch đang cầm trên tay, đồng thời nhìn vào mấy miếng thịt và những cái bình đựng thức ăn đơn sơ đang được mấy đệ tử học viện Lôi Đình mang theo trên người, nói:
- Nếu các ngươi đã nói như vậy, cho dù là mấy miếng thịt hay là mấy cái bình các ngươi đang mang trên người cũng là đồ vật trong sơn mạch Đăng Thiên, cũng không phải là đồ nhà của các ngươi, như vậy, chúng ta cũng có thể tùy ý cướp lấy đúng không?
- Thật ra thế gian này có vài quy củ, nhưng nếu các ngươi đã không biết nói đến quy củ, vậy sẽ không có bất kỳ quy củ nào.
Tên đệ tử học viện Thanh Loan này dứt khoát gật đầu, khinh thường nhìn Liễu Tử Vũ:
- Những đồ vật trên người chúng ta đều được tìm thấy trong sơn mạch Đăng Thiên, tất nhiên các ngươi có thể tùy ý cướp lấy...chỉ có điều, phải xe, các ngươi có năng lực hay không đã.
- Chúng ta sẽ không ỷ vào nhiều người.
Không dừng lại, tên đệ tử học viện Lôi Đình trán cao này khẽ xoay đầu, nhìn vào một đệ tử học viện Lôi Đình khác có diện mạo lạnh lùng, xương gò má rất cao, nói:
- Nhạc Giang Bình, ngươi hãy đoạt lại những thứ thuộc về chúng ta.
- Được!
Tên đệ tử học viện Lôi Đình có diện mạo lạnh lùng, xương gò má rất cao này cũng mang theo một thanh đao gỗ ở bên hông. Hắn thi lễ với tên đệ tử học viện Lôi Đình trán cao trước, sau không nói thêm lời gì, đi thẳng tới trước mặt Liễu Tử Vũ.
Liễu Tử Vũ híp mắt lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn làm kẻ thù của chúng ta?
- Ta từng nghe qua một số quy củ hơi buồn cười ở học viện Thanh Loan, nhưng dựa theo quy củ học viện Thanh Loan, hình như bọn ngươi có quyền động thủ với người ngoài học viện.
Tên thủ lĩnh đám đệ tử học viện Lôi Đình lạnh lùng nói:
- Nếu như không dám...các ngươi hãy lui sang một bên, đừng nhiều lời nữa.