Tiên Ma Biến

Chương 730: Việc am hiểu nhất chính là ăn gian



- Các ngài nói không sai.

Lâm Tịch chân thành suy nghĩ một hồi, sau đấy ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Vị Ương và ba trí giả Yêu tộc đang chăm chú nhìn mình.

- Chỉ là theo lời các ngài nói, các ngài sẽ không can thiệp vào bất kỳ tộc nhân nào...Vậy các ngài không sợ ta sẽ từ từ thay đổi bọn họ sao? Ta là một Tế ti Linh Tế Vân Tần, các ngài không sợ ý nghĩ của tộc nhân các ngài sẽ dần bị thay đổi?

- Ngay từ khi bắt đầu, ta đã thấy được ánh sáng trí khôn trong ánh mắt của ngươi.

Ông lão trí giả Yêu tộc dùng ánh mắt khoan hậu nhìn Lâm Tịch, như đang nhìn một đứa trẻ không ngoan ngoãn, chậm rãi lắc đầu, nói:

- Hơn nữa, ngươi có thể khiến Trì Tiểu Dạ tin tưởng, dẫn ngươi tới đây, ta càng không nghi ngờ năng lực của ngươi. Nhưng ngươi có đủ thời gian sao?

- Một người tu hành Vân Tần mạnh mẽ như ngươi, nếu không phải gặp vấn đề khó giải quyết nhất, như thế nào lặn lội vượt qua rừng Cổ Yêu xa xôi để tới đây van xin sự trợ giúp của chúng ta?

Sau khi hỏi ngược lại hai câu này, ông lão trí giả Yêu tộc nhìn Lâm Tịch, bình thản nói:

- Hơn nữa, ta luôn luôn cảm thấy tộc nhân của ta sẽ lựa chọn trốn tránh các ngươi.

Lâm Tịch trầm mặc một hồi, sau đấy nở một nụ cười rực rỡ, nhìn ba trí giả Yêu tộc rất đáng kính ở thành Lục Dã, nói:

- Ý của ngài chính là trước khi ta nói với các ngài, ta hẳn không có khả năng thuyết phục tộc nhân các ngài, nên ta có thể thử thuyết phục các ngài trước?

Cả ba trí giả Yêu tộc đều tươi cười.

Bà lão Yêu tộc cầm cây trượng trong tay lại nói mấy câu mà Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không hiểu nổi, Trì Tiểu Dạ giúp Lâm Tịch phiên dịch, nói:

- Bà nói chuyện này quá khó khăn, khuyên ngươi không nên lãng phí thời gian quý giá, tốt nhất hãy nghĩ đến biện pháp khác.

- Vị đại thúc kia có thể thuyết phục được một con Uyên Ương, mang theo Đại Hắc trở về Vân Tần, tại sao ta không có khả năng thuyết phục những người già có trí khôn?

Lâm Tịch nghiêm mặt lại, nhìn ba trí giả Yêu tộc, chân thành nói:

- Từ ý nào đó mà nói, phụ mẫu Nam Cung Vị Ương vì nơi này mà chết, bọn họ không muốn các tộc nhân của mình thay đổi, nên mới tự mình trục xuất, mang theo Nam Cung Vị Ương rời khỏi nơi này. Ở Vân Tần, việc hi sinh như vậy sẽ được coi là cao thượng, tràn đầy vinh quang. Nhưng thực ra các ngài đã chịu nợ bọn họ rồi, chịu nợ Nam Cung Vị Ương. Bây giờ bọn họ trả giá, các ngài chịu nợ, chẳng lẽ không đổi được bằng một chút trợ giúp của các ngài? Các ngài cho rằng rừng Cổ Yêu là bình chướng của các ngài, nhưng ta không ngại nhắc nhở cho các ngài biết vùng đất hoang vu và những Huyệt man trong vùng đất hoang vu cũng là bình chướng của các ngài.

- Bọn họ sống ở đó nhiều năm, có lẽ từng được các ngài trợ giúp, nên họ thờ phụng các ngài như thần linh. Bọn họ thủ hộ vùng đất hoang vu của mình, cũng tương đương bảo vệ các ngài.

Lâm Tịch trầm giọng nói:

- Ta không cho rằng rừng Cổ Yêu có tác dụng mạnh với các ngài, mà chính họ mới là người thủ hộ hùng mạnh nhất. Bọn họ tôn kính các ngài, thủ hộ các ngài, cũng vì các ngài đã từng trợ giúp bọn họ.

Lâm Tịch nói như vậy, ba trí giả Yêu tộc cũng nghiêm mặt hẳn lại.

- Ta cho rằng ngươi nói rất đúng, mặc dù vừa rồi ngươi đã uy hiếp chúng ta.

Sau một hồi trầm ngâm, ông lão trí giả Yêu tộc này nhìn Lâm Tịch, khẽ thở dài:

- Chỉ là người Vân Tần hoàn toàn khác với các Huyệt man trong vùng đất hoang vu, người Vân Tần phức tạp hơn họ, đồng thời cũng mạnh hơn.

Nam Cung Vị Ương dần cau mày.

Nàng cau mày không phải vì thân thế của mình. Tính cách của nàng khác với phần lớn mọi người, kiên cường hơn rất nhiều người, những chuyện đã xảy ra vốn không thể khốn nhiễu nàng quá lâu. Về thân thế của mình, vấn đề này thực ra chỉ giải khai một vấn đề mê hoặc, một chút khúc mắc trong lòng nàng. Nàng chỉ cảm thấy mình thích hợp với Vân Tần và thế giới bên ngoài hơn, hoặc có thể nói là nàng không thích nơi mình đã ra đời.

Hiện giờ nàng nhíu mày là vì cảm thấy khó khăn.

Nàng căn bản nghĩ không ra phương pháp nào có thể thuyết phuc được ba vị trí giả Yêu tộc này.

Hơn nữa, cảm giác của nàng mạnh mẽ hơn Lâm Tịch, nên nàng có thể cảm giác được trong cơ thể ba vị trí giả Yêu tộc này súc tích một loại khí đặc biệt...Nàng cảm thấy loại khí đặc biệt này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa loại khí đặc biệt này bất cứ lúc nào cũng có thể thẩm thấu vào bên trong thần miếu này, vào nhiều nơi khác trong thành Lục Dã. Nên nàng có thể khẳng định, nếu như là bên ngoài, nàng và Lâm Tịch có thể đối phó với ba trí giả Yêu tộc, nhưng nếu bên trong tòa thành Lục Dã này, nàng và Lâm Tịch chắc chắn không phải là đối thủ ba vị trí giả Yêu tộc. Nếu muốn dựa vào võ lực khuất phục họ, đó là điều không thể.

Nàng cảm thấy Lâm Tịch hẳn đang lãng phí thời gian, còn không bằng đến vài nơi trong rừng Cổ Yêu để xem xét, có lẽ còn tìm được vài món đồ có ích. Nàng thậm chí hoài nghi năm xưa Trương viện trưởng tìm thấy Minh ca và Đại Hắc cũng ở trong rừng Cổ Yêu. Bởi vì với một tuyệt thế hồn binh như Đại Hắc, chỉ có thể xuất hiện trong những vùng đất không thể biết. Mà theo nhiều tài liệu ghi lại, bởi vì núi Luyện Ngục quá mạnh mẽ, nên Trương viện trưởng không thể đến Thiên Ma ngục nguyên sau núi Luyện Ngục được, mà đã ở học viện Thanh Loan nhiều năm như vậy, ông ta chưa từng ra sau sơn mạch Đăng Thiên. Cứ như vậy, vùng đất không thể biết ông ta từng ghé qua chỉ có thể là phía sau vùng đất hoang vu và cát vàng vô tận chùa Bàn Nhược. Mà so sánh với cát vàng vô tận sau chùa Bàn Nhược, dường như rừng Cổ Yêu mới là nơi có thể xuất hiện Minh ca và Đại Hắc.

Cho nên, ngay khi nàng cau mày lại, nàng cũng quay đầu sang nhìn Lâm Tịch, nhưng nàng lập tức hơi sững sốt.

Bởi vì từ sắc mặt Lâm Tịch hiện nay, nàng cảm nhận được một luồng ánh sáng mặt trời ấm áp.

Nàng rất hiểu Lâm Tịch, nên nàng biết một khi Lâm Tịch thể hiện như vậy, có nghĩa Lâm Tịch đang rất tự tin mình có thể làm được.

Cho nên, nàng tiếp tục im lặng, không lên tiếng đề nghị bảo Lâm Tịch hãy rời khỏi nơi nàng không thích này.

- Đôi khi, con người vì muốn bảo vệ một thứ họ cảm thấy quan trọng hơn mình, họ sẽ trở nên lạnh lùng vô tình.

Lâm Tịch cảm thấy tâm tình của Nam Cung Vị Ương, nên hắn nhìn nàng một cái, sau đấy nhìn ba trí giả Yêu tộc, nói: 

- Tuy nhiên, ta nghĩ tới một phương pháp có thể thuyết phục được các ngài và tộc nhân các ngài.

Ba trí giả Yêu tộc cũng nhìn Lâm Tịch với sự nghi hoặc.

- Phương pháp gì?

Ông lão tri giả Yêu tộc trịnh trọng hỏi.

- Tộc nhân các ngài tin tưởng và nghe theo ý kiến các ngài, là vì họ tin tưởng vào trí khôn các ngài. Bọn họ cho rằng các ngài hiểu biết nhiều hơn bọn họ, thấy được nhiều hơn bọn họ, đi theo chỉ dẫn của các ngài rồi, bọn họ có thể dễ dàng tránh khỏi những tai họa không mong muốn.

Lâm Tịch nhìn thoáng qua ba trí giả Yêu tộc, nói:

- Ta không nghi ngờ trí khôn các ngài, nhưng không có ai cho rằng mình đã từng gặp người trí tuệ nhất trên thế gian. Ta có thể chứng minh ta tinh mắt hơn, có trí khôn hơn, nhìn xa trông rộng hơn các ngài.

Ba vị trí giả Yêu tộc kinh ngạc há to miệng.

Lão phụ nhân trí giả dẫn theo con yêu thú là con ốc sên khổng lồ màu xanh lá kia, cả người bà ta cũng như ốc sên vậy, mọi hành động đều tỏ ra quá chậm chạp. Nhưng lúc này bà ta cũng không nhịn được mà lên tiếng nói mấy câu.

Trì Tiểu Dạ thấp giọng giải thích:

- Bà nói ngươi thật sự nghĩ như vậy? Mặc dù bà không nghi ngờ trí tuệ của ngươi, nhưng ngươi nói như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy ngươi thật quá cuồng vọng tự đại.

Lâm Tịch tươi cười:

- Thử một lần sẽ biết.

Ba trí giả Yêu tộc bắt đầu thảo luận với nhau, tựa hồ đang do dự không biết có nên cho Lâm Tịch cơ hội hay không,

Nam Cung Vị Ương ngồi sát với Lâm Tịch, nhỏ giọng nói bên tai hắn:

- Ngươi chắc chắn như vậy sao?

- Ngươi suy nghĩ thử ta lợi hại nhất là gì?

Lâm Tịch cũng nhỏ giọng nói với nàng:

- Ta lợi hại nhất chính là không hợp lý...Bọn họ càng lợi hại, càng biết nhiều, càng dựa vào lý lẽ, họ càng không thể nói lý lẽ với ta.

Nam Cung Vị Ương cau mày một chút, cảm thấy những gì Lâm Tịch vừa nói rất đúng, nên nàng chỉ gật đầu, không lên tiếng nữa.

- Chúng ta cho rằng những gì ngươi nói là không có cơ sở.

Ngay lúc này, ba trí giả Yêu tộc đã thương lượng xong, ông lão trí giả chăm chú nhìn Lâm Tịch, lắc đầu cự tuyệt:

- Cũng như ngay cả Phong tháp và ong Thiên Phong cũng không biết, vậy cho dù ngươi hiểu biết nhiều hơn chúng ta, nhưng chắc ngươi cũng biết quan trọng là thích hợp. Một người hiểu biết về chúng ta và tộc nhân chúng ta ít như vậy, càng không thể chỉ dẫn cho các tộc nhân chúng ta chính xác hơn, nên chúng ta cho rằng ngươi không cần phải chứng minh cái gì cả.

Nghe thấy kiểu trả lời rõ ràng không cho cơ hội như thế, Lâm Tịch vẫn mỉm cười lắc đầu, nói:

- Không, Vân Tần có câu một suy ra ba. Cho dù ta hiểu biết ít, nhưng vừa đi tới đây, ta có thể lĩnh ngộ được rất nhiều thứ. Vừa thấy đã hiểu, càng chứng minh ta có trí khôn hơn các ngươi.

- Chúng ta có thể chơi trò chơi nhỏ.

Sau khi dừng lại một chút, Lâm Tịch nhìn ba vị trí giả Yêu tộc đang cau mày, chân thành tha thiết nói:

- Các ngươi có thể hỏi ta một vấn đề chỉ có các trí giả như các ngài mới biết, có liên quan đến nơi này và rừng Cổ Yêu, sau đấy các ngài viết đáp án của mình vào lòng bàn tay, ta cũng viết vào lòng bàn tay, lúc đó sẽ biết đáp án có giống nhau hay không.

- Đây là điều hoang đường.

Bà lão trí giả Yêu tộc dẫn theo con ốc sên lầm bầm nói bằng ngôn ngữ mà Lâm Tịch không thể hiểu được.

- Xem ra ngươi chưa chịu từ bỏ.

Ông lão trí giả Yêu tộc cũng cau mày, nói:

- Nhưng mà cái này rất đơn giản. Được rồi, ta sẽ hỏi ngươi. Tại sao vào mùa hè hàng năm, Nê Khôi lại kết thành quần đội xuất hiện ở phía đông khe vạn hoa.

Nam Cung Vị Ương và Trì Tiểu Dạ đều tập trung nhìn Lâm Tịch.

Đây là một vấn đề chưa bao giờ nghe người khác nói đến. Bởi vì cho dù là Trì Tiểu Dạ, nàng cũng chỉ biết khe vạn hoa là một khe sâu trong rừng Cổ Yêu, nhưng nàng chưa bao giờ đi tới đó, chỉ biết ở đó có rất nhiều yêu thú lợi hại, mà nàng cũng không biết có loài yêu thú nào tên là Nê Khôi.

Nhưng Lâm Tịch lại vui vẻ tươi cười.

- Ở thế gian này, liệu còn có ai thắng được ta chuyện ăn gian này?

Hắn khoái chí lầm bầm một câu mà chỉ có hắn mới nghe được.

Hiện giờ hắn đang nghĩ tới nhập thí của học viện Thanh Loan tại ven hồ Linh Hạ, bất giác cảm thấy thật ấm áp. Hơn nữa, không có ai trên thế gian này biết được rằng nhờ ăn gian mà hắn mới có thể trở thành Thiên Tuyển học viện Thanh Loan.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv