Tiên Ma Biến

Chương 578: Đã tưởng quên đi giang hồ



Trong vòng một ngày, cho dù là Thánh sư có tốc độ nhanh nhất, cũng khó lòng đặt bước chân của mình lên khắp phố ngõ một hùng thành rộng lớn như thành Trung Châu. Tựa như thời kỳ trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, đó là lúc thế giới người tu hành náo nhiệt nhất, khắp thành đều có trận chiến giữa Thánh sư.

Trận chiến giữa Thánh sư ắt phải mạnh mẽ như trận chiến giữa Nam Cung Vị Ương và tên Chân Long vệ trong núi Chân Long, vừa nhắc tới đã khiến người ta nghĩ đến phi kiếm mạnh mẽ.

Nhưng hùng thành mạnh nhất thế gian này vốn chính là nơi hội tụ các bậc tông sư siêu phàm thoát tục.

Nghê Hạc Niên đang nhớ tới thời kỳ trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, khi đấy các Thánh sư có rất nhiều cách chiến đấu với nhau, không chỉ là phi kiếm.

Cuộc chiến giữa lão và Chung Thành cũng không có phi kiếm xuất hiện.

Chung Thành bước đi trong vô số cuồng phong, tiến về phía Nghê Hạc Niên.

Nơi này vốn được ánh sáng chiếu xuống, nhưng bởi vì có quá nhiều cuồng phong xuất hiện, nên cảnh vật nơi đây bỗng nhiên ảm đạm, tựa như bị bóng đen bao phủ.

Chung Thành tựa như đang đi trong một màn sương mù, đó là một màn sương bao phủ cả hùng thành.

Trong vô số cơn cuồng phong đấy, thân hình hắn ta liên tục di chuyển, tạo nên nhiều bóng ảnh lờ mờ, khiến cho nguyên khí trời đất phải hỗn loạn theo. Dù là dùng cảm giác cảm nhận hay dùng mắt để nhìn, không có ai có thể phán đoán chính xác vị trí cụ thể của hắn.

Nhưng Nghê Hạc Niên lại vô cùng bình tĩnh, mái tóc bạc bị gió mạnh thổi bay lên không trung. Thân thể ông ta không di chuyển cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Chung Thành đến gần.

Chung Thành đi tới trước mặt Nghê Hạc Niên.

Hai tay của hắn ta đưa lên cao, đặt ngay trước đan điền của mình rồi ôm vào nhau. Hồn lực Thánh sư bàng bạc vô hạn từ trong bụng của hắn, theo hai cánh tay này bộc phát mạnh mẽ ra ngoài. Trong tíc tắc, khu vực giữa hai tay và đan điền của hắn đều tràn ngập ánh sáng, tưởng chừng như hắn ta đang ôm một ánh trăng.

Sau đó, hắn ta thật tình ôm lấy vầng sáng rực rỡ này, đơn giản đưa tới trước Nghê Hạc Niên.

Dùng trăng sáng tấn công.

Một chiêu thức mạnh mẽ.

Trước tiên vận chuyển hồn lực tụ thế trong cơ thể, làm rối loạn nguyên khí trời đất, khiến cho gió bị biến đổi và nguyên khí hỗn loạn, sau đó sinh ra huyễn tượng để khiến đối thủ không thể phán đoán được vị trí chính xác và khoảng cách cụ thể. Đối với một người tu hành bình thường, đây là một việc vô cùng khó khăn và thần diệu, nhưng đối với Chung Thành, đấy không phải là chiêu thức mạnh nhất.

Hắn là người tu hành mạnh nhất Chung gia, luôn luôn khổ tu theo con đường một lần bộc phát tất cả sức mạnh của mình.

Sức mạnh thân thể, sức mạnh hồn lực cùng lúc bộc phát, chỉ có một chiêu.

Sau một chiêu này, hắn không còn sức mạnh để ra chiêu thứ hai.

Thành do một chiêu, bại cũng trong một chiêu, cho nên chiêu này vô cùng mạnh mẽ, trước nay chưa từng có.

Chung Thành ôm trăng sáng, thân thể hoàn toàn hóa thành những luồng sáng. Ngay nháy mắt đó, tất cả gạch đá xung quanh thân thể hắn đều bay lên cao.

Bởi vì hồn lực của hắn liên tục phun trào mãnh liệt, nhưng ngay sau đó lại được áp súc mạnh mẽ, nên không khí xung quanh lập tức bị ngưng tụ lại, điên cuồng chảy vào trong vầng sáng hắn đang ôm lấy. Gạch đá xung quanh không tuân theo những nguyên tắc vật lý thông thường nữa, tự động bay lên cao rồi huyền phù trong không trung, không có dấu hiệu sẽ rơi xuống.

Trong những năm này, trong thành Trung Châu này, dù là Thánh sư thường xuyên ở lại, hay là Thánh sư chỉ bước vào ngắm cảnh rồi đi nơi khác, không có mấy người dám dùng phi kiếm trước mặt Chung Thành.

Bởi vì đã từng có hai Thánh sư ngự kiếm dùng phi kiếm đối với Chung Thành, kết quả phi kiếm của họ lại bị ánh trăng sáng của Chung Thành đập thành mảnh nhỏ, sau đấy những mảnh nhỏ lại tự quay ngược lại tấn công họ.

Nguyên liệu dùng để chế tạo phi kiếm tất nhiên là những kim loại hoặc tinh thạch cứng rắn nhất thế gian này, nếu không sẽ khó lòng tiếp nhận được phản lực khi binh khí va chạm với nhau, cũng như không thể chấp nhận được việc hồn lực bàng bạc của Thánh sư quán chú vào. Nếu như có một sức mạnh chấn nát được phi kiếm, sức mạnh đấy hiển nhiên rất kinh khủng.

Nhưng đối mặt với chiêu thức khủng khiếp của Chung Thành, hai tay của Nghê Hạc Niên chậm rãi đưa ra khỏi ống tay áo thêu long văn cao quý, bình tĩnh khoác lên hai tay của Chung Thành.

Vô số gạch đá huyền phù giữa không trung.

Ngay khoảnh khắc hai tay Nghê Hạc Niên đặt lên hai tay Chung Thành, tất cả gạch đá đang huyền phù trên không trung bỗng nhiên chấn động, bề mặt bên ngoài xuất hiện những đường nứt rõ ràng.

Nhưng Nghê Hạc Nhiên tất nhiên không phải chỉ lấy hai tay của mình chặn lại chiêu thức của Chung Thành đơn giản như vậy.

Trong nháy mắt này, lão ta lại rất bình tĩnh truyền hồn lực của mình vào trong người Chung Thành.

...

Trong tíc tắc ngắn ngủi mà chỉ có người tu hành cấp Thánh sư mới có thể phản ứng kịp này, Chung Thành cảm thấy hồn lực đối phương nhanh chóng truyền vào, xông tới đan điền của mình. Đôi mắt vốn bình tĩnh của hắn xuất hiện thần sắc khó tả.

Hắn rốt cuộc biết được được chiêu thức mạnh nhất của Nghê Hạc Niên, rốt cuộc hiểu được tại sao trong nhiều năm qua Nghê Hạc Niên luôn là Thánh sư mạnh nhất thành Trung Châu, là đại cung phụng duy nhất không thể bị lay động được.

Hồn lực của mỗi người tu hành đều có thể khu động hồn binh, hoặc có thể nói hồn lực vốn là nguyên liệu của hồn binh.

Lý lẽ này rất đơn giản.

Nhưng hồn lực của bản thân vốn là thứ huyền ảo, tựa như đó là một dạng năng lượng được tạo ra bởi máu tươi đang chảy trong cơ thể người tu hành, kết hợp huyền diệu với nguyên khí trời đất.

Hồn lực của mỗi người tu hành cũng giống như máu tươi của mình, bản chất không khác gì mấy, nhưng tất nhiên trong đó sẽ có sự khác biệt.

Nói cách khác, đối với mỗi hồn binh, hồn lực của từng người đều có thể làm nhiên liệu đốt cháy. Nhưng đối với từng người khác nhau, nguyên liệu ấy hiển nhiên sẽ khác nhau.

Nếu như có một người tu hành truyền hồn lực của mình vào cơ thể người tu hành khác, việc này cũng giống như đang gắn thêm một bộ phận khác vào cơ thể người đó.

Bộ phận này tất nhiên sẽ bị hoại tử.

Cho nên, mặc dù chùa Bàn Nhược có tuyệt học tự lấy bản thân làm nơi chứa đựng nguyên khí, nhưng họ cũng dùng hồn lực của mình tạo thành vách tường, bảo vệ kinh mạch của mình. Nếu như có hồn lực của đối phương truyền vào, vậy luồng hồn lực đó cũng chỉ ghé ngang kinh mạch của họ, chứ không thể kết hợp với họ.

Nếu như hồn lực có thể đơn giản từ một người tu hành truyền vào một người tu hành khác, vậy con đường tăng tu vi lên của người tu hành ở thế gian này sẽ không còn là minh tưởng nữa...khi đấy, họ chỉ cần bắt chước theo tiểu thuyết trong thế giới hiện đại mà Lâm Tịch từng sống, thực hiện truyền công lực là được rồi.

Hơn nữa, đối với một thứ huyền ảo như hồn lực, trừ khi có người tu hành nào can đảm tự rút hồn lực của đối phương rồi truyền vào cơ thể mình như Vân Hải, nếu không, cho dù là người tu hành có tu vi cao hơn đối phương một hoặc hai cấp, một khi mạnh mẽ truyền hồn lực của mình vào cơ thể đối phương, tất sẽ bị hồn lực của đối phương tấn công ngược lại. Cho nên, đối với người tu hành mạnh mẽ như Thánh sư, họ có thể dễ dàng đánh chết một người tu hành cấp Đại quốc sư, nhưng nếu như muốn truyền hồn lực của mình vào trong cơ thể đối phương, đó lại là chuyện không thể nào.

Nếu như tu vi cao đến mức có thể đến gần người đối phương ra tay, hồn lực đấu với hồn lực chính là việc xảy ra trong nháy mắt, thuần túy là sức mạnh va chạm với nhau, tuyệt đối không thể có một bên truyền hồn lực của mình vào trong cơ thể đối phương.

Nhưng vào lúc này, Chung Thành rõ ràng cảm giác được hồn lực của Nghê Hạc Nhiên đang tràn vào trong đan điền của hắn, xen lẫn với hồn lực trong cơ thể.

Điều này không liên quan đến việc sức mạnh lớn hay nhỏ, chỉ có thể là do bí pháp tu hành.

Đây cũng là nguyên nhân trong hơn mấy chục năm qua, không có người nào rung chuyển được vị trí đại cung phụng của Nghê Hạc Niên, đó là bí mật của Nghê Hạc Niên.

...

Luồng hồn lực này của Nghê Hạc Niên tựa như một cây bút mực đã lâu rồi không thấm nước, vừa nhúng vào, mực ở bên trong đã tan vào trong chậu nước là hồn lực Chung Thành.

Hồn lực trong cơ thể Chung Thành bây giờ tựa như cơ quan bị hoại tử, không thể khống chế được nữa.

Ánh trăng sáng hắn ta đang ôm lập tức ảm đạm đi, sức mạnh nhanh chóng thu nhỏ lại. Hơn nữa, trong giây phút ngắn ngủi vừa rồi, hồn lực của hắn còn bị chấn ngược lại, chạy loạn khắp thân thể hắn.

Cảnh tượng này thật khiến người ta nhớ tới thời đại trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, người tu hành chiến đấu với nhau tựa như trăm hoa cùng nhau đua nở. Đây rõ ràng là hai đại đạo tu hành khác nhau, cách chiến đấu cũng hoàn toàn khác nhau, cách chiến đấu này không kinh tâm động phách như phi kiếm, nhưng lại càng hung hiểm, càng nhanh chóng hơn.

Trong nháy mắt này, thắng bại đã phân rõ, Nghê Hạc Niên vẫn là Thánh sư mạnh nhất trong thành Trung Châu, Chung Thành hẳn là người ngã xuống.

Nhưng cũng trong thời khắc đó, có một âm thanh vang lên.

Âm thanh này tựa như có người dùng ngón tay búng vào đầu mũi đao.

Giống như lúc Giang Yên Chức gõ vào thanh đao của mình, âm thanh đó chợt chuyển hóa thành vô số tiếng vang, âm tần có khi cao lên, đôi khi lại hạ xuống thật thấp, khiến người ta không thể biết được nơi phát ra là ở đâu.

Những âm thanh đó tựa như vô số sợi tơ vô hình trong không trung, cùng lúc tập trung vào người Nghê Hạc Niên.

Mặt ngoài bộ trường bào tôn quý Nghê Hạc Niên đang mặc xuất hiện vô số vết rách.

Lão ta khẽ nhíu mày, hừ lạnh một cái, đồng thời kinh ngạc xoay đầu nhìn về cánh cửa lớn đang đóng lại của Hoàng Tước quan.

Bởi vì âm thanh này, nên luồng hồn lực mà Nghê Hạc Niên đang truyền vào trong cơ thể Chung Thành lập tức bị gián đoạn. Từ trong những lỗ chân lông trên người Chung Thành, có rất nhiều máu tươi hóa thành sương bụi bay ra ngoài, nhuộm hồng của một khoảng không, Chung Thành tức tốc lui về phía sau.

Gạch đá đang huyền phù trên không trung từ nãy vốn đã bị chấn nát, chỉ vì nguyên khí bị cô đọng lại nên chưa tách ra thành từng khối. Bây giờ lại bị âm thanh sắc bén kia tác động vào, nên lập tức từng miếng bị chấn nát, lả tả rơi xuống đất.

Bộ trường bào của Nghê Hạc Niên vẫn còn nguyên vẹn, nhưng những vết cắt vẫn còn ở trên đấy.

Cánh cửa lớn Hoàng Tước quan bị cắt rách thành vô số mảnh nhỏ hình tam giác, tựa như những thanh phi đao.

Đằng sau cánh cửa lớn đấy là một phụ nhân rất già.

Lão phụ nhân rất già này vốn chỉ là một người nhàn nhã trồng rau trong Hoàng Tước quan, thường ngày đều mang theo một gầu nước để tưới rau. Nhưng trong tay bà ta bây giờ lại có một thanh đao, một thanh đao giản dị và đơn sơ tựa như thanh đao của Giang Yên Chức.

Bà ta tên Dạ Oanh.

Trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, bà ta chỉ là một cô gái sống trong kỹ viện thành Trung Châu, từng có một thời qua lại mặn nồng với Giang Yên Chức. Sau đấy Giang Yên Chức chuộc thân bà ta ra ngoài, nhưng bà ta lại căm ghét chốn phồn hoa, lựa chọn quy ẩn ở Hoàng Tước quan. Nhiều năm sau, bà ta hoàn toàn đoạn tuyệt với Giang Yên Chức, quên đi những chuyện trước kia, không còn liên quan tới Giang gia nữa.

Nhưng Giang Yên Chức đã chết, Giang gia hoàn toàn sụp đổ, trong thành Trung Châu đã không còn người của Giang gia. Vào lúc này, bà ta lại xuất hiện, trở thành người Giang gia cuối cùng trong thành Trung Châu.

"Keng!"

Bà lão đã rửa sạch đôi tay mình, quên đi giang hồ, thậm chí đã bị giang hồ lãng quên lại một lần nữa cầm đao, đôi tay mềm mại mà yếu ớt đấy một lần nữa mạnh mẽ gõ vào mũi đao.

- Thật không ngờ trong thành Trung Châu này còn có người biết phương pháp chấn âm của Giang Yên Chức.

Nghê Hạc Niên cau mày, đưa tay ra.

Vô số âm thanh sắc bén vô hình cùng lúc tấn công vào người lão, bộ trường bào lão ta đang mặc ảm đạm đi, không phát ra ánh sáng nữa, mà trên tay lão cũng xuất hiện rất nhiều vết thương dài và sâu.

Sắc mặt lão ta hơi tái nhợt.

Trường đao trong tay Dạ Oanh vỡ vụn, bà ta lập tức rút lui cùng với Chung Thành.

Nghê Hạc Niên bắt đầu di chuyển, đuổi theo.

Đối với hoàng đế Vân Tần, đây chính là hai thích khách và đối thủ vô cùng đáng sợ, nên lão ta không thể để cho hai người này còn sống rời khỏi thành Trung Châu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv