Tiên Ma Biến

Chương 543: Lạnh!



Ở thế gian này, hoàng đế là thiên tử, là chí tôn, trời sinh đã có địa vị cao hơn vạn dân.

Cao hơn vạn dân cũng có nghĩa rằng không có người sánh vai cùng, thật là cô đơn.

Cho dù bây giờ hoàng đế thể hiện tâm tình của mình, nhưng ở trong chốn hoàng cung lạnh thấu xương này, nó vẫn hết sức lạnh lẽo.

...

- Ta cảm thấy làm hoàng đế không có gì hay cả.

Trong bóng đêm lăng Như Đông, Lâm Tịch cầm lấy một cái bánh bao nhân thịt ăn, đồng thời bước đi trong một khu vực chuyên sản xuất lá trà khô cùng với Cao Á Nam:

- Làm hoàng đế có thể khiến mọi người quỳ trước mình, nhưng lại không có một bằng hữu để nói chuyện, luôn lo sợ vị trí mình ngồi không yên. Chuyện muốn quan tâm có quá nhiều, đã như vậy còn phải làm những chuyện mà mình không thích.

Cao Á Nam gật đầu nói:

- Ngay từ ban đầu Trương viện trưởng đã định ra khung hình học viện Thanh Loan kiềm chế cửu lão, cửu lão phụ nhiếp chính, tất nhiên Trương viện trưởng cũng không có hứng thú đối với ghế rồng đó.

Lâm Tịch trầm mặc một hồi, sau khi ăn hết bánh bao nhân thịt trong tay mình, mới nói tiếp:

- Khung hình như vậy không có vấn đề gì. Trong mắt ta, thế giới này có thể dần dần ổn định và hòa bình là nhờ ngài ấy đã tạo nên những vinh quang như thần linh. Nhưng thân làm một đế vương trên thế gian lại cho phép một người như vậy ở trên đầu mình, là do đế vương vốn kính sợ Trương viện trưởng, nhưng một khi ngài ấy không còn ở đây, như vậy cái khung hình đó đã mất đi nền tảng cơ bản nhất...Ta nghĩ nếu như ngài ấy đã tạo ra khung hình như vậy, không thể nào không nghĩ đến điểm này.

Cao Á Nam bất giác cau mày, nói:

- Ý của ngươi là rất có thể Trương viện trưởng...

- Cho dù cảnh đẹp như thế nào, phương pháp tu hành mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể nào khiến Trương viện trưởng lại từ bỏ nhiều bằng hữu và những việc ngài ấy vốn quan tâm...Khi chúng ta nhập học học viện Thanh Loan, ngài ấy đã rời khỏi học viện Thanh Loan mười sáu năm.

Lâm Tịch quay đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Cao Á Nam, nhẹ giọng nói:

- Khi trước ta cho rằng kiến thức lịch sử của ngài ấy không tốt, cho rằng Vân Tần lập quốc đã cường đại, dân chúng an cư lập nghiệp rồi, sẽ không còn chuyện gì đáng lo nữa. Nhưng hiển nhiên điều ta nghĩ tới là sai. Ngài ấy muốn dùng cách thức ôn hòa để thay đổi thế gian, nếu như ngài ấy đã nghĩ như vậy và hiểu những thứ này hơn ta, vậy hiển nhiên ngài ấy cũng hiểu rằng việc mình không xuất hiện trong mười bảy mười tám năm sẽ tạo nên hậu quả gì...Cho nên, một khi đã mất tích lâu quá như vậy, mặc dù ta không thể xác định chính xác ngài ấy còn sống hay đã chết, nhưng nhất định ngài ấy đã gặp phải những chuyện ngoài ý muốn.

Cao Á Nam trầm ngâm một hồi, sau đấy quay đầu nhìn Lâm Tịch nói:

- Điều này cho thấy đằng sau sơn mạch Đăng Thiên rất nguy hiểm, cho dù là mạnh mẽ như Trương viện trưởng cũng có thể bị gặp nguy hiểm.

- Ta rất lo lắng đấy, muốn mình nhanh chóng đến xem thử đồng hương mình như thế nào rồi, nhưng đấy lại là một nơi vô cùng nguy hiểm. Dù sao việc này cũng còn xa lắm, tốt nhất không nghĩ tới đó nữa.

Cao Á Nam ừ một tiếng, nhưng lại nghĩ rằng bất kể tương lai ngươi quyết định như thế nào, nếu như đã muốn đi, vậy ta sẽ đi cùng với ngươi.

Lâm Tịch cầm tay nàng.

Khác với những lúc bình thường, nàng cảm thấy tay của Lâm Tịch rất nóng.

Nàng cúi đầu, nhìn thấy đầu ngón tay của Lâm Tịch phát ra ánh sáng tinh khiết.

Bởi vì luồng sáng trông rất nhu hòa này hết sức chói mắt, nên thậm chí nàng không thể biết được luồng sáng này rốt cuộc có màu hoàng kim hay màu trắng.

Nàng cảm giác được vết sẹo ở ngay hổ khẩu mình bị thương trong lúc chiến đấu mấy ngày trước đang kết vảy, nhanh chóng bóc ra.

- Sao vậy?

Nhưng ngay sau đó nàng lại rất lo lắng mà kinh ngạc hỏi, bởi vì nàng nhìn thấy Lâm Tịch đang lắc đầu, mồ hôi lạnh đổ ra trên trán.

- Rất đau.

Lâm Tịch gượng cười, nhìn Cao Á Nam nói:

- Không trách được gọi là hi sinh...nếu như phóng ra luồng sáng này, sẽ rất đau.

Cao Á Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt bất giác lại ửng đỏ.

Lâm Tịch cũng không chú ý đến việc này, chỉ nhẹ giọng nói:

- Thì ra tốc độ phóng ra luồng sáng cũng là tốc độ hồn lực bộc phát...thử nghĩ xem, việc này tương đương với lấy ánh sáng hội tụ vào hồn lực, nếu như ánh sáng thoát khỏi hồn lực, tốc độ tất nhiên sẽ nhanh hơn, nhưng khi ấy nó chỉ là một luồng sáng bình thường, không có uy lực. Tuy nhiên, nếu như muốn phóng ra luồng sáng rực rỡ như lão sư Vũ Hóa Sơn Hà, vậy phải tích cực tu hành hơn.

- Tu hành si này, bây giờ ngươi muốn dẫn ta đến nơi nào?

Nhìn thấy Lâm Tịch đang tự nói một mình, Cao Á Nam không nhịn cười được, sau đấy nhẹ giọng hỏi.

- Ta dẫn ngươi đi xem cửa hàng bán mì và gạo ở lăng Như Đông.

Lâm Tịch cười cười, nói:

- Ta muốn xem thử giá cả mì và gạo ở Vân Tần bây giờ như thế nào. Bây giờ vừa qua lúc dùng cơm tối không lâu, rất nhiều cửa hàng còn chưa dọn quán, hẳn còn kịp đi dạo.

Tựa như nhìn thấy được điều gì đấy trong nụ cười thần bí của Lâm Tịch, Cao Á Nam giậm chân nhẹ, hỏi lại:

- Ngươi còn có bí mật gì?

Đại Đức Tường, Trạm Thai Thiển Đường, Nam Cung Vị Ương và giao dịch chợ đen là một trong những bí mật lớn của Lâm Tịch.

Trước đấy Lâm Tịch chưa từng nói với Cao Á Nam. Mà Hạ phó viện trưởng có thể an tâm để Lâm Tịch nghĩ dưỡng trong gian tiểu viện Đại Đức Tường, cho thấy cả thế gian này, số người biết được bí mật trên là rất ít ỏi.

...

Mùa hè này của Vân Tần, hoàng đế Vân Tần tiễn biệt ân sư thuở nhỏ của mình đi, có rất nhiều nơi trong hoàng cung càng trông lạnh lẽo hơn.

Tân khoa Ngự Đô bắt đầu hành động, đến khi từng quan viên, hết người này đến người khác được gọi đi điều tra, rất nhiều quan viên cảm thấy mùa hè này của Vân Tần thật lạnh.

Những băn khoăn lo nghĩ của Lâm Tịch đối với danh thần Lưu Học Thanh thật sự là quá dư thừa.

Bởi vì việc khoa Ngự Đô có cấp tiến hay không, ngay từ lúc bắt đầu đã hoàn toàn không liên quan đến ý nguyện của Lưu Học Thanh. Nguyên nhân là vì cho dù một đại thần kiệt xuất như Lưu Học Thanh có sức ảnh hưởng to lớn đến việc càn quét tham quan, cho dù ông ta không muốn làm quá mạnh tay, nhưng nếu như có một quan viên được đưa đến điều tra với những chứng cứ xác thật, tội danh đã quá rõ ràng, ông ta cũng không thể làm khác được.

Tham quan ô lại tất nhiên không thể một sớm một chiều đã có, mà trước kia ở Vân Tần cũng không phải không có những người chuyên trị tham quan, nhưng xét cả triều đình Vân Tần to lớn này, cho dù là quan viên ở Luật chính ti, họ đã hoàn toàn bất lực trước thực trạng này. Có nhiều quan viên không phải là không làm, mà là không thể làm, bởi vì một khi bắt đầu điều tra, người liên quan không chỉ là một hoặc hai người, mà là cả một nhóm người.

Lúc trước trưởng công chúa nhúng tay vào Luật chính ti, đích thân đến các địa phương nghiêm tra, kết quả là cửu lão không đồng ý, mở một con mắt, nhắm một con mắt cho chuyện ở lăng Như Đông phát sinh. Ai ai cũng cảm thấy chuyện này làm rung động Vân Tần, nhưng có rất ít người hiểu nguyên nhân vì sao cửu lão làm như vậy. Bởi vì chính cửu lão và nhiều quyền quý trong triều đều biết rằng đây không phải là chuyện giết một số người mà răn đe được tất cả.

Nếu như không có chánh lệnh mang tính quyết định hay có sự chuyển đổi cơ cấu, các tham quan ô lại kia tựa như những con chuột trong kho hàng lớn, giết một đám lại có một đám khác sinh ra.

Ngay từ ban đầu, cửu lão cũng như Chu thủ phụ đã từng nghĩ đến một tổ chức quyền lực như khoa Ngự Đô, nhưng khi đó Chu thủ phụ đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cách thức làm việc nghiêm khắc, muốn đổi mới hoàn toàn tình hình triều đình Vân Tần. Tuy nhiên, khi loạn Huyệt man xảy ra, Chu thủ phụ đã liên tục do dự, mà cửu lão lại có nhiều suy nghĩ khác nhau, nên cuối cùng đã không thực hiện được.

Khi Vân Tần nam phạt thất bại, hoàng đế bắt đầu chiếm được quyền ra quyết định trong triều đình. Được dân ý ủng hộ hoàn toàn, các quan văn chính thần đã áp đảo hoàn toàn bên quân đội, cuối cùng tân khoa Ngự Đô đã chính thức xuất hiện trên vũ đài Vân Tần.

Trong tình hình tùy tiện bắt bất cứ quan viên ô lại nào cũng có thể dẫn ra những người liên quan khác, đây không còn là vấn đề Lưu Học Thanh có muốn hay không nữa, thậm chí còn làm tình huống xấu đến mức cả khoa Ngự Đô cũng không khống chế được.

Triều đình như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến rất nhiều mặt.

Trên chuyện làm ăn, đối với Đại Đức Tường cũng như nhiều đối thủ cạnh tranh khác, mùa hè này thật là lạnh lẽo.

Ban đầu mười bảy hiệu buôn liên doanh với nhau muốn áp chế Đại Đức Tường, nhưng đến nay đã sụp đổ hoàn toàn.

Bởi vì các hiệu buôn này bất lực phát hiện ra rằng mình không thể nào áp chế Đại Đức Tường nữa, cộng thêm việc làm ăn càng ngày càng thất bát, vấn đề xảy ra nhiều hơn, nên Đại Đức Tường vô hình đã biến thành một đối thủ mạnh mẽ đến mức họ không đấu được.

Không chỉ riêng gì họ, ngay cả hiệu huôn Tô Hữu Ký, một trong ba hiệu buôn lớn nhất đế quốc Vân Tần, cũng phát hiện ra rằng dường như mình đang bị Đại Đức Tường uy hiếp, sự uy hiếp này lại ngày càng rõ ràng hơn sau khi chiến tranh Vân Tần và Đại Mãng kéo dài, việc cung cấp lương thực cho quân đội cũng ngày một khẩn trương hơn rất nhiều.

Mà sự uy hiếp này lại đến từ chính lăng Bích Lạc!

So với rất nhiều đối thủ cạnh tranh khác, Tô Hữu Ký với thân phận là một đối thủ cạnh tranh của Đại Đức Tường, đã sớm phát hiện Đại Đức Tường đã lập ra rất nhiều nông trang, bãi cỏ ở lăng Bích Lạc, mà khi chiến tranh diễn ra, vụ mùa thu hái đầu tiên của Đại Đức Tường đã bắt đầu, gạo và lúa mì được vận chuyển đi khắp nơi Vân Tần.

Trong tình huống lệnh đông viên lính xảy ra, trai tráng lao động không đủ, sản lượng lúa tốt giảm xuống, Đại Đức Tường đã chuẩn bị xong kho lúa cho mình từ lâu, đủ sức đè sập các kho lúa khổng lồ khác của các hiệu buôn chuyên kinh doanh lúa gạo!

Tô Hữu Ký hoảng sợ và khủng hoảng trước năng lực kinh doanh và khả năng phán đoán của Đại Đức Tường, nhưng điều khiến các đại chưởng quỹ Tô Hữu Ký khiếp sợ nhất chính là bọn họ phát hiện ra rằng nếu như muốn sinh tồn được trong tình huống bây giờ, chính bọn họ phải noi gương học hỏi theo Đại Đức Tường.

Dù đã đi chậm hơn một bước, nhưng sau khi lăng Bích Lạc phân cách thành hai hành tỉnh, nhân khẩu dù sao cũng chưa đủ...Dựa vào sức ảnh hưởng của Tô Hữu Ký đối với kinh tế Vân Tần trước nay, bọn họ vẫn được một số ưu đãi từ quân đội, làm như vậy có lẽ sẽ san bằng được khoảng cách giữa hai bên, đồng thời giảm thiểu nguy hiểm.

Người chịu trách nhiệm nhiệm vụ quan trọng mà nặng nề này của Tô Hữu Ký chính là tam chưởng quỹ Tiết Kinh Duẫn.

Trong những ngày hè rất lạnh lẽo này, hắn và các nhân viên của Tô Hữu Ký mang theo nhiều mầm lúa thượng hạng, cùng với một đoàn xe khổng lồ có cất chứa các dụng cụ cần thiết để xây dựng nông trường, tiến vào con đường núi chính, thẳng tiến đến hành tỉnh Bích Thủy.

Dưới bầy trời xanh lam, đoàn xe khổng lồ này vẫn đang tiếp tục hành trình của mình.

Tiết Kinh Doanh đang ở trong một chiếc xe ngựa sang trọng, nhưng hắn ta lại rất lo lắng. Điều khiến hắn lo lắng là vì hắn sợ sau khi Tô Hữu Ký học hỏi Đại Đức Tường, không biết vị đại chưởng quỹ làm ăn như thần của Đại Đức Tường sẽ có những hành động kinh người nào khác nữa không.

Về phần an toàn đoàn xe, hắn lại không hề lo lắng.

Bởi vì không bao lâu sau, sẽ có quân đội đến tiếp ứng cho bọn họ. Hơn nữa trong đoàn xe của họ cũng có không ít võ giả và người tu hành.

Nhưng ngay khi bóng đêm phủ xuống, một luồng sáng mang theo âm thanh rít lạnh lại từ trong bụi cỏ um tùm bên hông bay ra, xuyên thủng chiếc xe ngựa của hắn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv