Tiên Ma Biến

Chương 522: Phá vây



Nếu như muốn cởi giáp, tất nhiên phải ngừng lại chuyện mình đang làm. Mà khi tất cả đã dừng lại, bắt đầu tháo giáp ra, các quân nhân Đại Mãng đang ở trong quân doanh san sát nhau này lại đột nhiên phát hiện cả nơi đóng quân lại yên tĩnh vô cùng.

Ban đầu các quân nhân Đại Mãng này còn cảm thấy rất khiếp sợ và rất khẩn trương, nhưng chỉ cần mình bất loạn, nơi đóng quân này căn bản không thể loạn được, phần lớn sự hỗn loạn nãy giờ đều do chính mình gây ra.

Tại nơi cách doanh trướng trung quân không xa, Tấn Thừa Vân vừa ra lệnh cởi giáp vẫn đang lạnh lùng chờ.

Hắn có thể xác định rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Lâm Tịch đã không thể nào chạy ra khỏi nơi đóng quân.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, phía đông nam quân doanh vốn đã yên lặng rồi, nhưng lại đột nhiên vang lên âm thanh quát to và cảnh báo.

Mấy chục cây tên hỏa lân đốt sáng được bắn thẳng lên trời cao, chói mắt vô cùng.

Hai mắt của Tấn Thừa Vân híp lại. Ngay khi những ánh lửa trông như ma trơi kia xuất hiện trong mắt hắn, hồn lực trong cơ thể hắn đã cuồn cuộn bộc phát, cả người điên cuồng lướt tới góc đông nam quân doanh. Bị sức mạnh bàng bạc từ trong người hắn phát ra đánh vào, nguyên cả doanh trướng trung quân đằng sau bị chấn nát rồi bay theo gió, giống như một đóa hoa bồ công anh khổng lồ nở rộ trên không trung.

- Ma khải!

- Tiến quân!

- Nỗ câu quân!

Mấy từ ngữ vô cùng đơn giản này lại được Tấn Thừa Vân lạnh lùng quát ra, tựa như sấm sét giữa trời quang.

Nhưng đối với những viên tướng đã đi theo hắn quá nhiều năm kia, mấy từ ngữ rất đơn giản như vậy đã là quá đủ.

Có một trăm bóng người mặc giáp sắt đang trầm mặc đợi lệnh. Khi nghe thấy hai chữ "ma khải", một gã thống lĩnh đứng trong hàng ngũ lập tức quát to lên một tiếng.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Ban đầu một trăm bóng người mặc giáp sắt này chỉ đứng yên một chỗ, trông như không có sự sống, nhưng bây giờ, tất cả phù văn trên bề mặt giáp lại đột nhiên sáng lên...Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tiếng kim loại chấn động và âm thanh ầm ầm liền tạo thành một cơn thủy triều. Những bộ trọng khải hồn binh Đại Mãng này bắt đầu toàn lực chạy trốn, thân thể nặng nề chạm mạnh vào mặt đất, khiến cho cả nơi đóng quân phải chấn động.

...

Đừng nói là Cao Á Nam không thể cởi giáp, ngay cả Lâm Tịch cũng không thể cởi giáp.

Bởi vì chỉ cần Cát Tường không thể tạo hỗn loạn được nữa, mặc dù hắn có cởi giáp giống như các quân sĩ Đại Mãng khác, lập tức sẽ bị phát hiện ngay.

Tấn Thừa Vân ra lệnh cởi giáp quả thật là phương pháp đơn giản nhất, nhưng cũng là cách hiệu quả nhất.

Cho nên, ngay nháy mắt mệnh lệnh này được ban ra, hắn và Cao Á Nam lập tức cấp tốc đánh bất ngờ về vòng vây ở bên ngoài.

Hiện tại đại quân này đã không còn kỵ quân nữa, chỉ cần không bị đại quân bao vây, bọn họ có thể chạy trốn được.

"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"

Ngay lúc bị bại lộ tung tích, cấp tốc đột kích ra bên ngoài, Lâm Tịch đang chạy như điên liên tục giương cung, bắn hơn mười cây tên.

Mười cây tên này như mười luồng sáng màu trắng tỏa ra khắp bốn phương tám hướng quanh hắn và Cao Á Nam, có một cây tên thậm chí đâm xuyên qua hơn năm quân sĩ Đại Mãng mới ngừng lại.

Sau khi bắn hơn mười cây tên này, Lâm Tịch dùng tay treo ngược trường cung vào trong lưng lại, sau đấy lạnh lùng rút trường kiếm màu xanh nhạt ra.

Cũng ngay nháy mắt đó, một màn mưa tên màu đen chi chít đã phủ xuống người hắn và Cao Á Nam.

Tiếng quân lệnh lạnh lùng mà đơn giản của Tấn Thừa Vân đối với toàn quân lại tỏ ra rất hiệu quả.

Hắn nắm rõ việc bố trí quân lực tại nơi đóng quân như lòng bàn tay. Vào lúc này, ngoại trừ đội ngũ trọng khải hồn binh ra, hai đội quân còn lại cũng đã bắt đầu bao vây hai người Lâm Tịch.

...

Đối mặt với màn mưa nháy mắt bao phủ tới, sắc mặt Lâm Tịch vẫn không thay đổi, chỉ thêm ngưng trọng và tỉnh táo.

Thanh trường kiếm màu xanh nhạt trong tay hắn lấp lánh ánh sáng bạc, chém tới phía trước bằng một tốc độ kinh người, trong nháy mắt chém bay tất cả cây tên uy hiếp thật sự đến hắn và Cao Á Nam.

Trong ngọn lửa chói mắt của tên hỏa lân, tên thống lĩnh Đại Mãng đang chỉ huy gần bảy trăm quân sĩ khác chặn đường Cao Á Nam và Lâm Tịch ở đằng trước rất giật mình.

Hắn đã gặp rất nhiều cảnh người tu hành cứng rắn chống với mưa tên, nhưng hầu hết người tu hành đều dùng hồn lực phủ kín thân thể mình. Khi đó, mặc dù mưa tên bình thường không thể xuyên thủng da thịt của người tu hành, nhưng ít nhất có thể khiến cho hồn lực của người tu hành bị tiêu hao nhanh chóng.

Đối với quân đội, để đánh chết một người tu hành có chiến lực vượt xa quân sĩ tinh nhuệ, cần phải làm những việc sau: Bao vây người tu hành, hạn chế tốc độ của người tu hành và làm tất cả mọi việc để khiến hồn lực của người tu hành nhanh chóng tiêu hao.

Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, Lâm Tịch đã sử dụng kiếm chém bay tất cả cây tên uy hiếp thật sự đến hắn và Cao Á Nam.

Đối phương lưng đeo cự cung màu đỏ thẫm, tất nhiên là Lâm Tịch. Nhưng dựa theo quân báo, đối phương chỉ là một người tu hành cấp Quốc sĩ, mà trong tình huống vừa rồi, đối phương lại có thể làm được những việc mà ngay cả người tu hành cấp Đại quốc sư cũng chưa chắc có thể làm được.

Tên thống lĩnh Đại Mãng này không thể tin nổi vào mắt mình.

Trong lúc hắn ta không hề hay biết, đã có một cái móng vuốt màu đen yên lặng rơi vào ngay trên bắp chân hắn.

Bắp chân của hắn bị mất hết tri giác, một cảm giác khiếp sợ tràn ngập khắp trái tim hắn. Hắn theo phản xạ có điều kiện nhìn xuống bên dưới, ngay giây khắc đấy có một luồng khí lạnh thấu xương đã dọc theo cơ thể hắn, xông thẳng đến trái tim của hắn.

Trái tim của hắn trong nháy mắt đông lại, không thể đập được nữa.

Từng tiếng hét thất thanh và tiếng kêu sợ hãi từ trong đội quân này vang lên.

Đến lúc tên thống lĩnh của đội quân Đại Mãng này chết đi, khí lạnh tỏa ra bốn phương, các quân sĩ chung quanh mới hoảng sợ phát hiện có một bóng đen đang chạy nhanh ở bên dưới.

Có vài quân sĩ phát hiện ra bóng đen này chính là yêu thú đồng bạn của Lâm Tịch, nhưng lại không thể theo kịp tốc độ của Cát Tường. Trong lúc bóng đen này chạy loạn giữa đội quân, lại có một luồng hàn khí lạnh thấu xương phát ra ngoài, khiến cho một tên quân sĩ còn chưa kịp nói được lời nào đã phải ngã xuống chết đi.

Tới lúc này, Cát Tường mới đúng là yêu thú ôn dịch đúng như trong truyền thuyết.

Móng vuốt, cái đuôi, thân hình của nó...tất cả dường như đều là kịch độc, chỉ cần đụng vào thân thể một quân sĩ nào đấy, tên quân sĩ đó lập tức sẽ mất hết nhiệt độ, ngã xuống chết đi.

Sau khi bắn ra màn mưa tên đầu tiên, đội quân này đã hoàn toàn hỗn loạn.

Những cây tên bay trên không trung ngày càng thưa thớt hơn, đồng thời càng tán loạn hơn.

Sau khi chém bay những cây tên uy hiếp thật sự đến tính mạng của mình và Cao Á Nam ở màn mưa tên đầu tiên, Lâm Tịch và Cao Á Nam liền thay đổi vị trí cho nhau.

Cao Á Nam vọt tới trước người hắn, trong tay cầm lấy lá cờ dài của lão thần quan núi Luyện Ngục đã chết.

Tất cả cây tên thưa thớt rơi xuống trước người nàng đều bị lá cờ dài này đánh bay ra ngoài.

Lúc này Lâm Tịch lại vừa chạy đi vừa chuyển thân, trở tay cất kiếm vào trong vỏ, đồng thời gỡ cự cung màu đỏ thẫm đang khoác trên người xuống. Trong khoảnh khắc, có ba âm thanh "ong ong" vang lên trong không trung, Lâm Tịch đã liên tục bắn ba cây tên vào phía sau!

Không khí ở đằng sau hắn liên tục phát nổ, các quân trướng đều bị quét sạch.

Có một bóng đen đang phóng tới với một tốc độ khủng khiếp, chính là thống lĩnh tối cao của đội quân Đại Mãng này - Tấn Thừa Vân.

Ba cây tên này của Lâm Tịch đều nhắm bắn tới ngực Tấn Thừa Vân.

Đối mặt với ba cây tên này của Lâm Tịch, Tấn Thừa Vân phát ra một tiếng quát giận rung trời, các phù văn trên bộ giáp bốc cháy lên như một ngọn lửa. Đồng thời, hắn vươn thẳng một cánh tay ra ngoài, chắn ngay trước ngực mình.

"Keng!"

Một tiếng động lớn vang lên.

Ba cây tên đang bắn tới tựa như ba ngôi sao chổi này đều bị thiết quyền của hắn ta đánh bay ra ngoài.

Nhưng lập tức có một vệt máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài, cả người hắn mạnh mẽ dừng lại ở không trung.

Cao Á Nam và Lâm Tịch tiếp tục xông tới đội quân đằng trước.

Được hồn lực của Cao Á Nam quán chú vào, lá cờ núi Luyện Ngục giống như một cánh cửa hình chữ nhật đang bốc cháy hừng hực, tất cả quân nhân Đại Mãng ngăn cản trước mặt nàng đều bị đánh bay ra ngoài, thân thể cũng bốc cháy lên.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv