Tiên Ma Biến

Chương 42: Danh hiệu Chồn Bạc



Bên cạnh điện Dược Sư gạch vàng ngói xanh là một lan can sát ngay vách núi, ở đầu lan can có một cây cột đá dựng đứng thẳng, một cầu trượt tơ bạc được nối thẳng từ cột đá thông đến một sơn cốc vô danh ở đằng xa.

Vì vị giảng viên rất nghiêm túc khi nãy nói Lâm Tịch có thể dùng Ngưng Hương Hoàn ngay bây giờ nên Lâm Tịch đi tới một tảng đá sạch sẽ cách xa lan can sát vách núi ngồi xuống, mở nắp bình thuốc bằng sứ màu trứng trong tay ra. Viên đan dược ở bên trong có kích thước lớn như một hạt đậu, màu xanh lục, tuy không sáng bóng nhưng lại thấp thoảng một mùi hương rất đặc biệt.

- Ái chà, ta không tốt rồi, vô ý lại hơn ngươi học một học phần...cũng không biết hôm nay ngươi có vào trong không nhỉ?

Nhìn viên đan dược trong tay, nghĩ tới Cừu Lộ nói muốn quyết một trận thư hùng ở trong sơn cốc thí luyện, Lâm Tịch khẽ mỉm cười, dứt khoát bỏ viên Ngưng Hương Hoàn này vào trong miệng. Viên thuốc trân quý khi vừa tới cỗ họng liền tan ra như hóa thành một dòng nước chảy, tản ra nhiều luồng khí nóng, cuối cùng là tiêu tán hòa tan vào nội tạng của hắn.

- Thật là xa xỉ...

Lâm Tịch lầm bầm một tiếng.

Dựa theo cách nói của giảng viên Hạ Ngôn Băng khi trò chuyện với các tân đệ tử khoa Chỉ Qua, hai học phần ở học viện có thể đổi lấy khoảng một trăm lượng hoàng kim, như vậy giá trị viên Ngưng Hương Hoàn này ít nhất phải đến năm mươi lượng hoàng kim...Nếu như là ở trấn Lộc Lâm, hắn thật không biết với số tiền ấy thì một nhà phải dùng bao nhiêu năm mới hết nữa. Quan trọng nhất là, cái giá năm mươi lượng hoàng kim này chỉ là giá thành chung trong học viện, nếu như ở bên ngoài, cũng không biết viên Ngưng Hương Hoàn có giá trị cao đến mức nào.

Có một vài tài liệu có thể mua được ở bên ngoài, nhưng cũng có vài loại dược thảo là do học viện Thanh Loan tự nuôi trồng, như vậy khi học viện tính thành tiền chung thì chỉ tính số hoàng kim đã bỏ ra mua dược liệu ở bên ngoài, không tính những vật liệu có hạn của học viện, phải biết rằng giá trị của những loại dược thảo đấy là vô giá. Cho nên, tuy nói học viện đã tự định giá giá trị dược hoàn, nhưng một khi để ra thị trường bên ngoài thì các dược hoàn ấy sẽ có cái giá rất khác, nhiều khi có tiền cũng mua không được.

Lâm Tịch kiên nhẫn chờ, định thần nhắm hai mắt lại. Hắn cảm thấy dòng khí lưu trong đan điền mình rõ ràng đang lớn hơn không ít, trong lúc dòng khí lưu đó chả xuôi, bản thân hắn cũng ấm áp ôn hòa hơn rất nhiều.

Nghĩ lại cảnh nữ phó giáo sư vừa khoa tay múa chân vừa nói về sự tương quan giữa hồn lực và cự thạch, Lâm Tịch nhất thời nhếch miệng lên, đồng thời đứng dậy dùng tay ôm lấy tảng đá mình vừa ngồi, thử sức nhấc lên.

Tảng đá này bị hắn nâng lên dễ dàng.

- Lão muội...không ngờ lão ca muội lại trở thành một người đầy sức mạnh như ma quỷ đấy...

Nhìn thấy tảng đá ít nhất nặng năm sáu chục cân được mình nâng lên dễ dàng, Lâm Tịch ngây ngẩn cả người. Bỗng nhiên hắn có một ý nghĩ kỳ lạ: nếu như lão muội vốn yếu đuối ở trấn Lộc Lâm thấy mình có thể nâng một tảng đá lớn như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc đến mức hàm dưới cũng muốn rơi xuống đất.

- Ngươi đang làm gì đó?

Bỗng nhiên có một âm thanh tràn đầy sự hiếu kỳ vang lên.

Lâm Tịch quay đầu lại, đầu óc liền mê muội, suýt chút nữa tảng đá đang nâng cao lên đã rớt xuống chân mình.

Cao Á Nam, người thiếu nữ cao gầy khiến con tim hắn phải đập rộn ràng, khuôn mặt khả ái hơi nhăn lại vì ánh nắng vàng buổi sớm chiếu vào, đang tò mò nhìn hắn.

- Ta...

Lâm Tịch nhất thời cảm thấy miếng đắng lưỡi khô, sau khi bối rối để tảng đá đang nâng trên cao xuống, phục hồi tinh thần lại, hắn mới ngượng ngùng nhìn người thiếu nữ mặc áo màu tro:

- Ta...ta...ta chỉ muốn thử xem mình có thể nâng tảng đá này lên hay không.

- À...

Cao Á Nam khẽ mỉm cười:

- Ngươi tên Lâm Tịch à, ta tên Cao Á Nam, chúng ta đã từng gặp lúc nhập thí Thiên Tuyển.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, trả lời:

- Ta dĩ nhiên nhớ được.

- Ngươi cũng muốn nhập sơn cốc thí luyện sao?

Cao Á Nam gật đầu, vung tay áo lên về phía Lâm Tịch:

- Ta đi trước.

- Được.

Lâm Tịch gật đầu đáp lễ, mắt đăm đăm nhìn vào bóng lưng Cao Á Nam đang theo cầu trượt tơ bạc trượt xuống, không lên tiếng nữa. Tuy người thiếu nữ này chỉ mặc một bộ quần áo màu xám đơn giản mộc mạc của học viện, nhưng lúc bay lượn xuống núi thì bóng lưng lại uyển chuyển như một con hạc giương cánh bay, đối với Lâm Tịch đây là một hình ảnh động lòng người không thể dùng lời tả.

- Lão muội...bộ mặt của lão ca ma quỷ muội vừa rồi chắc chắn rất ngốc.

Cho đến khi bóng lưng người thiếu nữ ấy biến mất trong tầm mắt, hắn mới từ từ thở nhẹ một hơi, lầm bầm tự giễu mình.

Hắn không ngờ rằng lần đầu tiên hắn và Cao Á Nam nói chuyện riêng hai người với nhau lại diễn ra như vậy, chỉ tiếc là năng lực quay lại mười phút trước không thể nào dùng ngay được, nếu không, Lâm Tịch nhất định sẽ vận dụng năng lực nghịch thiên đấy, cố gắng biểu hiện tốt hơn một chút.

Cũng bởi vì không muốn ngay dịp này, sau khi xuống sơn cốc lại vào thế "ngươi chết ta sống" với Cao Á Nam nên Lâm Tịch đã đứng chờ ở ngay vách đá một lát, tiếp đó mới từ theo cầu trượt tơ bạc trượt xuống sơn cốc bên dưới.

Cầu trượt tơ bạc này rất dài, xuyên qua nguyên một ngọn núi, tiến vào một sơn cốc xanh um tươi tốt vô cùng rộng lớn.

Nhưng điều làm Lâm Tịch phải kinh ngạc chính là điểm cuối cùng của cầu trượt tơ bạc này lại là một gian phòng trong một cung điện, các sợi chỉ màu bạc nối liền tới đại sảnh một gian phòng có rất nhiều cột đá màu trắng.

Sau khi dùng sức đạp mạnh tấm đệm bông thật dầy ở kế cạnh vách tường một cái, vững vàng rơi xuống đất, Lâm Tịch còn chưa kịp ổn định thân hình thì bỗng nhiên có một lão nhân đầu tóc bạc trắng, thân thể câu lũ* lù lù xuất hiện ở ngay một cánh cửa bên trái.

- Lâm Tịch, theo ta tới đây.

Lão nhân mặc áo bào đen giống như quỷ mị này hô tên Lâm Tịch, sau đó dẫn Lâm Tịch vào một gian phòng nhỏ để thay quần áo.

- Đeo mặt nạ này lên, rồi mặc bộ y phục này vào.

Lão nhân có tướng mạo rất bình thường này dường như không thích nói chuyện với người khác, lão ta mở hộc tủ duy nhất trong phòng ra, lấy một cái mặt nạ màu bạc và một bộ áo giáp màu đen đưa cho Lâm Tịch.

Lâm Tịch tò mò nhận lấy mặt nạ biến giọng và bộ áo giáp màu đen mà giảng viên Mộc Thanh đã từng nhắc tới. Lúc này hắn mới phát hiện mặt nạ biến giọng của học viện là một kiểu mặt nạ bao cả đầu lại, bề mặt và bên trong được bện từ tầng tầng chỉ bạc, tuy ở bộ phận đôi mắt cũng có đan lưới xen kẽ nên tầm nhìn của người đeo sẽ bị hạn chế lại, nhưng việc hít thở lại hết sức tự nhiên, lúc đeo vào vẫn cảm thấy thoáng mát chứ không bực bội như Lâm Tịch đã nghĩ.

Bộ áo giáo cũng rất đặc biệt, che phủ toàn bộ thân người lại, không những không nặng nề mà ở bên trong còn một tầng đệm bông dầy mềm mại. Lâm Tịch phải mất rất nhiều công sức và được lão nhân mặc áo bào đen đứng cạnh giúp đỡ mới đeo được bộ áo giáo vào người.

Sau khi cột dây ở đằng sau cố định bộ áo giáo lại, Lâm Tịch mới phát hiện thân hình mình bây giờ trông mập hơn trước rất nhiều, đừng nói đến Lâm Tịch, ngay cả một người mập mạp như Mông Bạch mặc một bộ quần áo này vào thì người khác cũng không thể nhận ra hắn ta là ai. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

- Đây chính là mặt nạ biến giọng sao?

Mặt đeo mặt nạ màu bạc, mình khoác bộ áo giáp che phủ toàn thân, trông Lâm Tịch bây giờ giống như một người chiến sỹ dày dạn kinh nghiệm chốn sa trường, toàn thân tản phát khí thế xơ xác tiêu điều. Hắn thử nói một câu, bỗng ngẩn ngơ khi phát hiện giọng nói mình bây giờ trở nên hơi khàn giọng, giống như là một con độc xà đang thở nhè nhẹ ra, hoàn toàn không giống giọng nói thường ngày.

- Nhờ phương pháp bện đặc biệt và những hoa văn ở bên trong, giọng nói ngươi bây giờ đã đổi khác.

Lão nhân mặc áo bào đen cẩn thận kiểm tra trang phục Lâm Tịch đang mặc, nghiêm tục nói:

- Tiếp theo ta sẽ nói vài việc quan trọng cần phải chú ý, ngươi nhất cẩn thận ghi nhớ, một khi không nghe kỹ rồi làm sai khi vào sơn cốc hoặc gây ra những hậu quả nghiêm trọng, khấu trừ năm học phần.

- Đệ tử nhớ rõ.

Lão nhân mặc áo bào đen nghiêm túc nói:

- Sơn cốc thí luyện này có hai khu vực, khu tự do đối chiến và khu huấn luyện vũ kỹ. Trừ khu huấn luyện vũ kỹ được một dải tường đá màu vàng bao quanh, những nơi còn lại đều là khu tự do đối chiến.

- Trong khu tự do đối chiến, bất cứ người nào ngươi gặp phải đều là kẻ thù của ngươi, ngươi chỉ có thể lựa chọn là chiến hoặc trốn.

Nói tới đây, lão nhân mặc áo bào đen bỗng lấy ra ba tấm huy chương màu vàng hình dạng ngũ giác khảm lên ba vùng lõm trên vai phải bộ áo giáp Lâm Tịch đang mặc, sau đó nói:

- Nếu như trốn không thoát, bị đối thủ đánh bại, đối thủ sẽ cướp lấy một quả huy chương ngũ giác trên người ngươi. Ngược lại, sau khi ngươi đánh bại đối thủ, cũng có thể lấy một quả huy chương ngũ, sau đó khảm lên vùng lõm bên vai trái áo giáp. Chỉ cần trên người ngươi có hơn bốn quả huy chương ngũ giác thì có thể tự kết thúc thí luyện bất cứ lúc nào, tiếp đó cứ bước lên con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ nằm trong khu đối chiến tự do là được rồi. Con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ là khu vực an toàn, đại biểu thí luyện đã kết thúc, không thể động thủ trên đường đó. Ngươi không cần phải để ý giảng viên ở nơi đâu, đến lúc đó tự nhiên sẽ có giảng viên dẫn bọn ngươi ra ngoài, thành tích thí luyện của bọn ngươi cũng được ghi chép lại. Nhưng nếu không có hơn bốn huy chương ngũ giác, mà bản thân ngươi lại muốn dừng thí luyện thì chỉ còn một cách, đó là toàn bộ huy chương trên người ngươi đã bị người khác lấy hết. Tất nhiên là thành tích này cũng được ghi chép lại. Có điều gì không rõ không?

Lâm Tịch nhíu mày thật chặt, hỏi:

- Nếu như đối phương không địch lại, nhưng cũng không nhận thua, không để cho đệ tử lấy quả huy chương ngũ giác thì sao?

Lão nhân mặc áo bào đen cười lạnh:

- Ngươi tưởng người nào cũng biết điều tự giác lấy huy chương quý giá trên người mình ra nộp cho ngươi? Hừ! Tất nhiên là ngươi phải đánh đối thủ đến mức họ không thể phản kháng lại, lúc đó tất nhiên sẽ lấy được.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, câu trả lời này thật sự không ngoài những gì hắn đã đoán. Ban đầu hắn đoán rằng khi tiến vào sơn cốc thí luyện chỉ cần chiến đấu với người khác một lần là đủ, nhưng theo những gì lão nhân trước mặt vừa nói thì việc từ trong chiến đấu chui luyện ra vũ kỹ ở học viện Thanh Loan thật sự còn tàn khốc hơn những gì hắn ta đã tưởng tượng.

- Khi ở trong sơn cốc thí luyện, bất cứ lúc nào cũng phải mặc áo giáp màu đen và mặt nạ biến giọng vào người, ngay cả khi bước lên con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ cũng không thể cởi ra, ngươi vi phạm trừ hai học phần!

Lão nhân mặc áo bào đen cao giọng:

- Trong sơn cốc thí luyện có rất nhiều vũ khí được đặt khắp nơi, ngươi có thể tự tìm vũ khí thuận tay với mình nhất ở trong đấy. Nhưng phải nhớ kỹ một việc, binh khí trong đó chính là binh khí được chế tạo theo đúng chuẩn quân đội, cho nên, nếu như ngươi không muốn bị trừ hai học phần hoặc là bị binh khí sắc bén của người khác chặt đứt đầu mình...thì phải nhớ rõ đấy.

- Là binh khí thật ư?

Lâm Tịch nhất thời cười khổ, không khỏi nghĩ tới mấy cảnh phim chém giết trong rừng rậm thường được chiếu ở thế giới kia.

Lão nhân trước mặt hắn nghiêm giọng nói:

- Mặt nạ và áo giáp có thể bảo đảm các ngươi sẽ không bị mấy binh khí đó làm bị thương, nhưng nếu như bị đánh trúng...ta cũng có thể đảm bảo các ngươi tuyệt đối không thấy dễ chịu, cho nên, lúc xuất thủ ngươi không cần phải nhân từ, phải coi đây là một chiến trường chân chính. Nhớ kỹ, năm lần liên tục đạt được thành tích năm sao trở nên sẽ được ban thưởng một học phần, nhưng năm lần liên tục bị người khác đoạt hết huy chương sẽ bị khấu trừ một học phần!

Lâm Tịch bỗng nhiên hỏi:

- Nếu như có người có chiến lực vượt xa những người khác, vậy chẳng phải họ lấy được học phần này dễ dàng rồi?

- Tuy áo giáp mỗi người mặc đều như nhau, nhưng trên đấy có một ký hiệu đặc biệt.

Lão nhân lấy ngón tay gõ gõ vào một vị trí áo giáp ở ngay ngực Lâm Tịch, lúc này hắn ta mới thấy ở đấy có một hoa văn hình chồn bạc được bao quanh bởi một đường viền màu.

- Bộ áo giáp ngươi đang mặc có tên Chồn Bạc, sau này, mỗi lần ngươi tiến vào sơn cốc đều mặc bộ giáp này. Hãy tin ta, ngươi không tiết lộ thân phận mình sẽ tốt hơn rất nhiều, lỡ như ngươi nói cho bạn thân của mình và họ không cẩn thận nói ra, ngươi sẽ gặp rất nhiều phiền phức...còn việc này nữa, ta có thể nói với ngươi rằng tất cả những đệ tử theo đuổi vinh quang sẽ không để cho một người khác dễ dàng lấy vinh quang từ trên người họ đi.

Lâm Tịch trầm ngâm, suy nghĩ ẩn ý trong câu nói này. Sau một lúc, hắn lại hỏi tiếp:

- Cho đệ tử hỏi, còn khu huấn luyện vũ kỹ thì sao?

Lão nhân mặc áo bào đen nhìn thẳng Lâm Tịch, nói:

- Sau khi ngươi thoát khỏi chiến trường, bước lên con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ, có thể lựa chọn đi tới khu huấn luyện vũ kỹ hoặc trực tiếp kết thúc thí luyện. Khu huấn luyện vũ kỹ có rất nhiều hạng mục: rèn luyện phản ứng, tốc độ hoặc độ chính xác việc bài bố sắp xếp...sau khi vào đó, tìm hiểu xong thì ngươi sẽ hiểu rõ hơn. Nếu như ngươi có thể phá vỡ những kỷ lục các đệ tử trước đã để lại...mỗi khi phá vỡ được một kỷ lục cũng có một học phần ban thưởng.

- Vậy nơi đây có khác gì chỗ kiếm học phần ban thưởng nhiều nhất?

Lâm Tịch suy nghĩ, thầm nói.

Như nghe được câu nói này của Lâm Tịch, lão nhân mặc áo bào đen nhướng mày, lạnh nhạt nói:

- Chỉ cần ngươi có năng lực...bây giờ ngươi hãy nói lại một lần những quy định ngươi đã nghe được, chuẩn bị lên đường!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv