Bên Trình Ngọc có hơn mười đội quân hội chiến, số lượng quân sĩ đến hơn mấy vạn.
Bởi vì nếu như cử một đội quân ra rất dễ bị đối phương đồng loạt tiến công, dẫn đến tiêu diệt từng bộ phận, nên hiện giờ hai bên đang tạo thành thế giằng co với nhau.
Khi đến gần trưa, Trình Ngọc không cần dùng đôi mắt ưng vẫn có thể nhìn thấy hoa văn trên những quân kỳ đang tung bay trong đại quân đối phương, nhìn thấy rõ ràng ánh sáng phản chiếu trên binh khí và áo giáp đối phương.
Đồng thời, hắn cũng có thể khẳng định đối phương nhìn thấy rõ mình.
...
Trong đại quân có long kỳ màu hoàng kim bay phất phới, Trần Mộ và hơn mười tướng lãnh khác đang đứng trên một lầu gác được xây tạm. Ngay lập tức bọn họ nhìn thấy trong đại quân hùng mạnh đứng đối diện có một chiếc chiến xa màu vàng chạy ra ngoài, thấy Trình Ngọc từ bên trong xuất hiện, tuy chỉ đứng yên nhưng đã lập tức làm cho khí thế quân địch tăng lên đỉnh điểm.
- Đây chính là Phi Hổ tướng quân Trình Ngọc?
Trần Mộ đứng từ xa nhìn Trình Ngọc đỉnh thiên lập địa, tấm áo choàng màu vàng tung bay như cờ xí, nhẹ giọng than thở:
- Nhân tài Vân Tần ta xuất hiện lớp lớp, Trình Ngọc tướng quân lại uy phong như vậy, chỉ tiếc...
Nói đến hai chữ "chỉ tiếc", Trần Mộ không nói thêm gì nữa, nhưng tất cả tướng lãnh đứng sau hắn đều hiểu rõ ý nghĩ của hai chữ này.
Cuối đường chân trời tựa như có tiếng sấm truyền đến.
Một gã giáo quan nhanh chóng nhận quân tình, cấp báo:
- Thiết Sách quân từ bên hông kéo đến, phía bên phải có Kính Thiên hậu quân đuổi theo.
- Kính Thiên hậu quân? Hắn cũng đến rồi...
Trần Mộ khẽ mỉm cười, nhìn Đỗ Chiêm Diệp một cái, nhẹ giọng tự nói.
Ngoại trừ Đỗ Chiêm Diệp, tất cả tướng lãnh và người tu hành xung quanh đều không hiểu được, không biết "hắn" mà Trần Mộ vừa nói là ai.
- Cũng đến giờ rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Trần Mộ không dừng lại, bình tĩnh nhìn đội quân địch đông như một mảng thủy triều màu đen đang che kín cả sườn núi cao đối diện và bình nguyên cạnh đó, bắt đầu bước chân.
Tất cả tướng lãnh đứng cạnh Trần Mộ đều hiểu rõ sau khi Trình Ngọc xuất hiện, sĩ khí quân địch đã tăng lên đỉnh điểm, bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể tấn công, hiện giờ đúng là lúc phải hành động. Nhưng bọn họ cũng đồng thời biết đây chính là thời điểm quyết định thắng hay bại, nên tâm tình hiển nhiên rất lo sợ.
- Khởi!
Từng tiếng quân lệnh sắc lạnh nhất thời liên tiếp vang lên trong đại quân. Chỉ trong một khoảnh khắc, không khí trên bình nguyên tựa như đã đông cứng lại, tràn đầy mùi máu tanh.
Trần Mộ lên ngựa, chạy thẳng tới phía trước.
Đỗ Chiêm Diệp luôn đi theo cạnh hắn lần này lại không đi cùng, bởi vì nàng biết mình không thể giúp được gì. Có lẽ vì quá lo lắng và khẩn trương, nên sắc mặt nàng hơi tái nhợt, đôi môi không ngừng run rẩy.
Một nam tử trung niên mặc áo vải màu xám tro bình thường ban đầu đứng ở dưới lầu gác bình tĩnh đi theo Trần Mộ.
Chỉ trong nháy mắt, nam tử trung niên mặc áo vải đang cưỡi trên lưng ngựa trông rất bình thường này tựa như trở nên cao lớn vô cùng, tản phát ra một khí thế hiếm ai sánh kịp, thể hiện phong thái đại tông sư.
Không có ai biết tên họ cũng như thân phận của nam tử trung niên tướng mạo bình thường này, nhưng hiện giờ ai cũng nhìn thấy được sự bất phàm của hắn.
Trần Mộ cũng chỉ mặc một bộ quần áo vải bình thường.
Đây là lúc thế trận hai bên giằng co, nhưng bỗng nhiên có hai người cưỡi ngựa xông ra như vậy tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý tới. Mấy vạn quân sĩ hai bên đều nhìn Trần mộ và nam tử trung niên phía sau hắn. Ngoại trừ rất ít người bên cạnh Trần Mộ và Trình Ngọc ra, không có ai biết hai người này cố tình cưỡi ngựa xông lên trước như vậy là có ý gì.
- Đã bắt đầu.
Trình Ngọc lạnh lùng tự nói với mình.
Hắn không phát bất kỳ quân lệnh nào, chỉ lặng lẽ xoay đầu lại nhìn qua buồng xe một chiếc chiến xa màu vàng ở phía sau, lặng lẽ đến mức không có ai chú ý đến hành động này của hắn.
Quân đội hai bên tựa như hai cơn thủy triều màu đen.
Hai chấm đen di chuyển đến giữa hai cơn thủy triều màu đen.,
Lúc này, Thiết Sách quân đã mất thống lĩnh từ bên hông đi đến cũng mơ hồ nhìn thấy hai chấm đen xuất hiện giữa hai cơn thủy triều màu đen.
Các quân sĩ trong Thiết Sách quân không beiets hai người này chính là yếu tố quan trọng quyết định thắng bại cả lăng Bích Lạc, chỉ biết rằng đại chiến đã mở màng, nhất thời tất cả quân sĩ Thiết Sách quân ngừng thở, hít sâu một hơi.
Cũng ngay lúc đó, cách Thiết Sách quân khoảng hơn một ngàn bước, Lâm Tịch và Kính Thiên hậu quân có thể nhìn thấy rõ đại quân bạn và địch ở đằng xa, nhưng lại không thấy rõ hai chấm đen kia lắm.
Trong chiếc chiến xa màu vàng đằng sau Trình Ngọc, Văn Nhân Thương Nguyệt lông mày đen như mực, môi hồng như son đang ngồi yên lặng. Đối diện hắn còn có một cô gái xinh đẹp mặc quần áo cao sang, tây cầm một chiếc đàn tỳ bà bằng ngọc thạch.
Đây là một buồng xe được phong kín lại, chỉ có một chút khe hở nhìn giữa những tấm ván đóng chặt với nhau, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trông như một lưỡi dao mỏng sắc liệm, căn bản không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt lại tựa như biết mọi việc đang xảy ra bên ngoài, bỗng nhiên nói với cô gái xinh đẹp cao sang bên cạnh:
- Gãy cho ta nghe một khúc Tướng quân hành.
Mười ngón tay trắng noãn như ngọc của cô gái xinh đẹp này bắt đầu chuyển động.
Ở ngoài buồng xe, dưới sự chỉ huy của các tướng lãnh, những chiếc Xuyên sơn nỗ lập tức được điều chỉnh, các cây tên to như cánh tay lớn được lắp vào chiến xa. Nhưng điều khiến viên tướng chỉ huy và hơn mười quân sĩ chịu trách nhiệm lắp tên theo mệnh lệnh của Trình Ngọc phải khó hiểu chính là Trình Ngọc lại ra lệnh cuối đuôi mười cây tên ấy phải nối thêm một sợi dây thép dài, mảnh và chắc chắn. Sợi dây này sẽ nối đuôi của cả mười cây với nhau, sau đấy cột chặt vào mặt trước buồng xe chiến xa màu vàng ngay đấy.
Ngay lúc bọn họ kinh nghi, bỗng nhiên có tiếng đàn tỳ bà đầy khí tức sát phạt từ bên trong vang lên.
...
Chiến mã của Trần Mộ bắt đầu đi chậm lại.
Vị trí của hắn và nam tử trung niên mặc áo vải đằng sau nằm ngay chỗ hai quân đang giằng co.
- Văn Nhân Thương Nguyệt...không biết ngươi có ở đây hay không.
Trần Mộ dừng lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trình Ngọc trên sườn núi cao, bình tĩnh tự nói với mình.
Không có ai có thể khinh thường sự mạnh mẽ của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Hắn tất nhiên sẽ không khinh thường Văn Nhân Thương Nguyệt.
Nhưng theo hắn, cho dù Văn Nhân Thương Nguyệt có ở đây cũng không thể thay đổi được gì.
Trừ khi Văn Nhân Thương Nguyệt có thể giết chết hắn trước khi hắn kịp mở miệng nói mình là ai, nhưng hiện giờ khoảng cách giữa hắn với quân đội đối phương là hơn 1500 bước. Với khoảng cách như vậy, trên thế gian này không có bất kỳ loại vũ khí nào có thể uy hiếp được tính mạng của hắn cũng như nam tử trung niên mặc áo vải hộ vệ phía sau.
Bởi vì mặc dù nam tử trung niên mặc áo vải này không nói tên mình, nhưng hắn lại giống như Nghê Hạc Niên, đều là cung phụng triều đình ở núi Chân Long trong hoàng thành Trung Châu.
Dưới sự quan sát của mấy vạn đại quân, Trần Mộ dừng lại, chậm rãi đưa tay ra.
Hắn đưa tay về trước đại quân Bích lạc, giống như đang chào hỏi người nhà mình. Hắn kêu một tiếng rất nhỏ, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh. Hồn lực trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển đến ngay cánh tay này. Tuy bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng hiện nay hắn đang điên cuồng sử dụng hồn lực, thậm chí ngay trong nháy mắt đấy còn xé rách một vài huyết mạch trên cánh tay. Một lát sau, ở ngay đầu móng tay của cánh tay này, những giọt máu tươi phiêu tán ra bên ngoài.
Trong máu tươi hắn có những tia sáng màu vàng óng, từ trong người hắn có những tiếng nổ kỳ dị vang lên, mà trời đất trước người hắn mơ hồ có những ánh hoàng kim muốn hiển lộ, tựa như ngay trong nháy mắt sẽ hóa thành sấm sét, kết lại thành một mành lưới màu hoàng kim.
Nam tử trung niên mặc áo vải trầm lãnh chờ đợi, hắn biết chỉ sau một tíc tắc nữa, trên bình nguyên màu xanh này sẽ xuất hiện một hình ảnh khiến người nhìn phải rung động.
Nhưng ngay thời khắc đấy, Trình Ngọc vẫn trầm tĩnh như nước bỗng nhiên hành động. Ánh mắt hắn ta trở nên sắc bén, cánh tay dứt khoát phất mạnh xuống dưới.
- Bắn!
Viên tướng lãnh phụ trách các chiến xa Xuyên sơn nỗ quát lên chói tai.
Trong tiếng ma sát dữ dội của kim loại, cửa buồng xe của chiến xa màu vàng sau lưng Trình Ngọc đột nhiên mở ra. Một bóng người trầm ổn như núi xuất hiện, vươn tay chộp lấy sợi dây nối với các cây tên.
"Ầm!"
Không khí bị chấn động.
Thân thể hắn phát ra tiếng động lớn.
Âm thanh bắn của Xuyên sơn nỗ vô cùng lớn, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Nhưng khoảng thời gian này thật sự quá ngắn, mà động tác của bóng người trầm ổn như núi kia lại quá nhanh. Trong lúc ánh mắt mọi người tập trung lên chiếc chiến xa màu vàng này, mười mấy cây tên kia đã bắn ra với một tốc độ vô cùng khủng khiếp, tạo thành một luồng khí lưu màu trắng, xuyên qua cả trời đất, bắn thẳng tới vị trí của Trần Mộ. Mà người từ trong buồng chiến xa màu vàng đi ra đã vươn tay nắm lấy sợi dây mảnh, cả người phát ra ánh sáng, được mười mấy cây tên khổng lồ kéo theo, tựa như phi hành trong không trung!
Phi hành trên không trung với một tốc độ khủng khiếp!
Tất cả mọi người căn bản không thấy rõ mặt mũi người này, nhưng khí tức của người này, thân thể sắt đá của người này lại khiến mấy vạn đại quân biên quân Bích Lạc kích động, đầu óc vang lên oong oong, gần như đồng loạt kinh hãi thét lên:
- Văn Nhân đại tướng quân!
Nam tử trung niên mặc áo vải phía sau Trần Mộ giật mình.
Ở nơi xa, Lâm Tịch đang thống lĩnh Kính Thiên hậu quân cũng nheo mắt lại.
Lúc trước, bởi vì địa hình ở đây quá bằng phẳng, tầm mắt hắn tất nhiên không thể vòng qua những nơi có địa thế quá cao để nhìn thấy rõ chỗ đứng của đám người Trình Ngọc.
Nhưng vào giờ khắc này, dưới ánh mặt trời chói chan, hắn có thể nhìn thấy rõ mọi vật bay trên không trung. Mà hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt lại đang tỏa sáng rực rỡ, tựa như một ngôi sao đột nhiên xuất hiện.
- Văn Nhân Thương Nguyệt!
Không hiểu tại sao bốn chữ này lại đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Trước đó Lâm Tịch chưa từng nhìn thấy Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng hiện giờ hắn có thể khẳng định bóng người đang phi hành trên không trung tựa như một ngôi sao kia chính là Văn Nhân Thương Nguyệt!
Bởi vì bóng người đó tạo cho hắn một cảm giác vô cùng mạnh mẽ, tựa như một ngọn núi bằng sắt đúc.
Xuyên sơn nỗ kéo người đi như bay về phía trước là một lý lẽ rất dễ hiểu, nhưng sức mạnh của mười mấy cây tên đồng loạt bắn ra mạnh như thế nào? Sẽ làm cho cánh tay đau đớn như thế nào?
Lâm Tịch có thể khẳng định cho dù mình có chuẩn bị từ trước, sử dụng toàn bộ hồn lực trong cơ thể, nhưng nếu mình làm như vậy, hai cánh tay của mình chắc chắn sẽ bị xé rách, thân thể lập tức rớt xuống.
Chỉ có Văn Nhân Thương Nguyệt mới mạnh mẽ như thế! Mới dám làm chuyện như thế!
- Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?
Một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt nhanh chóng tràn ngập thân thể hắn.