Tiên Ma Biến

Chương 343: Quái thú trong hồn binh



Rương gỗ dài hẹp được Lâm Tịch mở ra.

Ngoại trừ tám cây tên màu xám tro được dùng dây da buột chặc lại, bên trong rương gỗ còn có một cây trường cung màu đen.

Đây là cây cung màu đen cả bốn người đã từng nhìn thấy ở học viện.

Bởi vì cho dù là Mông Bạch khoa Nội Tương hay Khương Tiếu Y khoa Thiên Công, tất cả đã từng kéo cung này, mặc dù họ không biết cây cung này có thể khảo nghiệm một người có thiên phú Phong hành giả hay không.

- Lão sư, nói cả nửa ngày trời, thì ra ngài lại giao cây cung này cho đệ tử.

Lâm Tịch lẩm bẩm tự nói với mình. Sau khi liếc mắt nhìn Biên Lăng Hàm, hắn từ từ cầm cây cung này lên.

Trường cung đen như mực này làm bằng gỗ, nhưng thân cung lại có những vân gỗ rất tinh mịn và rõ ràng, tựa như một sợi dây thép dài khảm sâu vào.

Trên thân cung có phù văn hình dáng mây mù, dây cung đen nhánh được nối thẳng và căng bởi hai thanh gỗ có hình dạng như một con thuồng luồng đang phun mây thổ khí.

Quả là một cây cung rất đặc biệt, trên dây cung không biết làm từ gân thú nào cũng có những phù văn rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ không thể nào thấy rõ.

Đây là "tiểu hắc".

Đây là một hồn binh đặc biệt có thể dẫn rút hồn lực trong cơ thể bất cứ người tu hành nào có tu vi dưới Đại hồn sư.

Trong môn học tu hành ở học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã dùng hết sức, nhưng cũng chỉ kéo được dây cung ra một khoảng cách bằng hai ngón tay.

Cây trường cung đen nhánh như mực này chính là binh khí của vị cường giả năm xưa đã từng dùng nó để khiếp sợ và thay đổi hoàn toàn cách cục thiên hạ.

- Cây cung này có lai lịch như thế nào?

Bởi vì không hiểu rõ về cung tên, lại cảm thấy thần sắc hiện giờ của Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm rất đặc biệt, nên Khương Tiếu Y bất giác hỏi.

Biên Lăng Hàm nhìn hắn, nói:

- Đây là binh khí do Trương viện trưởng để lại.

Khương Tiếu Y mở to hai mắt, Mông Bạch cũng trợn mắt lên.

Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng bọn họ hiểu vinh quang và ý nghĩa của cây cung này còn lớn hơn uy lực của nó.

...

Từ trong ống tay áo Lâm Tịch, Cát Tường nhìn thấy cây cung màu đen này.

Khi Lâm Tịch cầm "tiểu hắc" lên, nó đột nhiên cảm thấy cây cung màu đen ấy tỏa ra một luồng khí tức khiến tim nó phải đập nhanh.

Cảm giác này giống như sự sợ hãi trỗi dậy trong lòng khi loài rắn gặp thiên địch của mình là các con chim ưng.

Nó lập tức hiểu được nguyên nhân vì sao, chỉ sợ cây cung màu đen này vốn là binh khí của một người nào đấy còn mạnh hơn nó, nên nó liền kêu nhẹ "ô" một tiếng, thò đầu ra khỏi ống tay áo Lâm Tịch, muốn nhìn rõ hơn.

Mông Bạch cũng đang ngẩn người nhìn cây cung màu đen, đột nhiên nhìn thấy trước mặt mình có một cái đầu lông xù, đôi ngươi đen lúng liếng tỏa sáng.

- Hả?

Hắn nhất thời bị kinh sợ, hét to lên một tiếng, tấm lưng mập mạp đập mạnh vào buồng xe, khiến cho cả buồng xe ngựa bị chấn động, phát ra tiếng vang răng rắc như bị bẻ gãy.

- Có chuyện gì?

Ở ngoài buồng xe, "Đồ hắc hổ" nhất thời khẩn trương quát lên.

- Không có chuyện gì.

Lâm Tịch không thể không ngạc nhiên nhìn người bạn tốt khoa Nội Tương rất nhát gan của mình, đồng thời lên tiếng trả lời.

- Con thú nhỏ lại dọa ngươi như vậy?

Biên Lăng Hàm không thể không giận, nhìn Mông Bạch đang hoảng sợ, nói:

- Ngươi cho rằng là yêu quái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn là Tế ti Linh Tế?

Khi nhìn thấy rõ Cát Tường, biết đó không phải là yêu quái kinh khủng gì, Lâm Tịch lập tức bình tĩnh hơn, oan uổng giải thích:

- Khi đi theo đoàn xe này không có ai liên lạc với ta...làm sao ta biết được tin tức bên ngoài? Tế ti Linh Tế? Ngươi nói gì? Hắn là Tế ti Linh Tế?

- Ngươi còn hồ đồ đến bao giờ?

Biên Lăng Hàm vẫn tức giận nhìn hắn, nói:

- Tu vi của ngươi cao hơn ta và Khương Tiếu Y một chút, bình thường ta cũng không ngờ ngươi có thể chạy nhanh, ra tay nhanh như vậy...Tại sao ngươi lại sợ?

Mông Bạch đỏ cả mặt, nói:

- Ta cũng không muốn, nhưng lại rất sợ, ta chỉ là đệ tử khoa Nội Tương mà thôi.

Nhìn thấy bộ dáng Mông Bạch hiện giờ, mà chính nàng cũng biết Mông Bạch là người như thế nào, nên nàng chỉ có thể tự nhủ rằng không thể trông mong nhiều hơn những người trời sanh đã nhát gan như vậy.

- Sau này từ từ sẽ không sợ như vậy nữa.

Lâm Tịch thay Mông Bạch nói ra một câu hữu ích. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

Mông Bạch cảm kích nhìn Lâm Tịch, tuy nhiên lại cảm thấy nghi ngờ câu nói vừa rồi...Chiến đấu điên cuồng, binh khí sắc lạnh, máu tươi khắp nơi, chuyện kinh khủng như vậy mà mình lại không sợ sao?

Có lẽ vì đôi mắt khả ái và xinh xắn của Cát Tường khiến hắn hơi buông lỏng và yêu thích, nên hắn bất giác vươn cánh tay trắng mập của mình ra, muốn xoa đầu Cát Tường, đồng thời nhẹ giọng hỏi:

- Lâm Tịch, con mèo của ngươi tên gì vậy? Nó là yêu thú à?

Biên Lăng Hàm nghĩ sắp có chuyện vui để xem đây, nên nàng cố ý nghiêm mặt, nói:

- Mèo? Ngươi đã từng gặp qua con mèo nào có thể dễ dàng giết chết Liệt kim hắc thứu?

- Liệt...Liệt kim hắc thứu?

Mông Bạch đột nhiên dừng tay, sắc mặt trắng bệch.

Trong mắt hắn, Cát Tường nhất thời biến thành một con quái vật khổng lồ, có thể dễ dàng nuốt mình.

- Lăng Hàm, ngươi cần gì phải dọa hắn như vậy?

Lâm Tịch không thể làm gì khác ngoại trừ gượng cười với Biên Lăng Hàm, nhưng khi nhìn sang Mông Bạch bị dọa đến nỗi mặt không còn hột máu, hắn bất giác nghĩ tới một việc. Hắn liền cười cười, sau đấy không nói thêm gì nữa, một lần nữa nhìn sang cây cung màu đen và những cây tên trong rương gỗ.

Buồng xe nhất thời yên tĩnh lại.

Bốn người trẻ tuổi và một con thú nhỏ nhìn cây cung màu đen trong tay Lâm Tịch.

Không biết các cây tên màu xám trong rương gỗ được làm từ kim loại nào, thân tên có rất nhiều phù văn.

Đây là những phù văn có thể tập trung hồn lực.

Ngoại trừ những người tu hành tu vi Thánh sư có thể dẫn dắt nguyên khí trong trời đất, quán chú vào trong các phù văn trên phi kiếm trong một thời gian dài, khiến cho phi kiếm biến thành một phần thân thể, những người tu hành còn lại đều không thể đưa hồn lực của mình vào trong phù văn hồn binh trong một thời gian dài được.

Hồn lực tựa như một dòng nước chảy, khi truyền vào trong phù văn sẽ nhanh chóng bị đứt quãng. Cho nên, nếu như muốn phát huy sức mạnh của hồn binh, đồng thời giải phóng lực lượng cường đại của nguyên khí, người tu hành phải luôn nắm chặt hồn binh, không ngừng quán chú hồn lực vào bên trong.

So với những người tu hành khác, Phong hành giả khi sinh ra đã được trời cao phú cho một năng lực đặc biệt, đó chính hồn lực của họ khi truyền vào trong phù văn hồn binh có thể kéo dài hơn những người tu hành khác.

Sau khi cây tên rời tay bắn ra không trung, những phù văn đặc biệt đấy sẽ phát huy tác dụng rất hiệu quả. Hồn lực Phong hành giả có thể tồn tại trên cây tên trong một thời gian nhất định, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến uy lực cây tên do Phong hành giả bắn ra mạnh hơn các tiễn thủ bình thường. Một khi sử dụng hồn binh trường cung để bắn ra cây tên, tốc độ bắn sẽ nhanh hơn nhiều, kết hợp với sức mạnh hồn lực ngay trong cây tên sẽ tạo thành một chiêu thức cực mạnh.

Trong tình huống được hồn lực quán chú vào, khi bay trên không lại không ngừng gia tốc và bộc phát, nên cây tên của Đông Vi mới khủng bố đến như vậy.

Hiện giờ Lâm Tịch không nghiên cứu những cây tên phù văn này, bởi vì trừ khi thật sự giương cung bắn, nếu không hắn không thể nào biết điểm khác biệt giữa những cây tên phù văn và cây tên bình thường là như thế nào. Hắn đang cẩn thận, bắt đầu kéo thử dây cung "tiểu hắc".

...

Dây cung màu đen bắt đầu phát ra tầng tầng ánh sáng màu vàng nhạt.

Đối với đám người Biên Lăng Hàm, loại ánh sáng màu vàng này rất nhu hòa, rất bình thường, nhưng đối với Lâm Tịch lại tựa như sóng to gió lớn. Cho dù đã trải qua không biết bao lần luyện tập mở cung, thậm chí là trong lúc chiến đấu sinh tử hắn cũng có thể bình tâm tĩnh khí để giương cung bắn địch, nhưng bây giờ lại không thể nào giữ bình tĩnh được.

Ngay lúc hắn tiếp xúc với dây cung, bắt đầu dùng lực, hồn lực trong cơ thể hắn bỗng nhiên không thể khống chế được nữa, cuồn cuộn quán chú vào trong dây cung.

So với lúc còn ở học viện Thanh Loan, hồn lực trong cơ thể hắn hiện giờ đã lớn mạnh và hùng hồn hơn không biết bao nhiêu, nên bây giờ hắn có thể cảm nhận được rõ ràng việc hồn lực phun ra ngoài như vậy. Hơn nữa, tốc độ vận chuyển của hồn lực lại quá nhanh, nhanh hơn giới hạn thường ngày của hắn, khiến cho phần cơ thể từ bụng cho đến cánh tay của hắn đau đớn vô cùng, giống như đang bị xé rách.

Trong thoáng chốc, hắn cảm tưởng như dây cung màu đen đã biến thành một hung thú dữ tợn, tham lam điên cuồng hút hồn lực của hắn.

Ngược lại, thân cung hắn đang cầm bằng tay trái lại không có phản ứng gì, dường như dây cung sẽ hút hồn lực của hắn trước, sau đấy mới truyền đến thân cung.

Lâm Tịch biết dây cung màu đen không phải là quái thú, không thể nào hút hết hồn lực của mình, nên hắn kiềm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cứ để hồn lực cuồn cuộn chảy ra ngoài, từ từ kéo dây cung ra.

Dây cung và thân cung không tản phát khí thế mạnh mẽ, nhưng dựa vào việc Lâm Tịch đang nhíu mày và cánh tay hắn phát ra ánh sáng màu vàng, ba người Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y và Mông Bạch có thể cảm giác được hồn lực của Lâm Tịch đang tiêu hao rất nhanh.

Bọn hắn không khỏi nín thở theo dõi.

Trong mắt bọn họ, cây cung màu đen này chậm rãi biến thành một con quái thú, một con quái thú tham ăn hồn lực, nó sẽ điên cuồng hút lấy bất cứ tia hồn lực nào, không để lãng phí ra ngoài.

Khi bọn họ đang khẩn trương quan sát, Lâm Tịch rõ ràng đã hơi quá sức kéo căng toàn bộ dây cung.

Ngay lúc kéo ra được, toàn bộ phù văn trên dây cung và thân cung toàn bộ sáng lên, nhưng tất cả tia sáng lại biến thành màu đen, ngay cả tầng ánh sáng màu vàng nhạt trên dây cung cũng biến thành màu đen.

Lâm Tịch hơi do dự, nhưng cuối cùng lại không kiềm nén được dục vọng trong người mình. Hắn thay đổi phương hướng, nhắm vào một nơi sau buồng xe, sau đấy buông lỏng dây cung.

"Vèo!"

Bốn người trẻ tuổi và con thú nhỏ nhìn thấy ở ngay trước trường cung màu đen xuất hiện một khí kình màu đen, giống như có một cây tên vô hình ở ngay đấy, bắn thẳng vào sau buồng xe.

"Ầm!"

Vách tường trên buồng xe bị đánh thành nát vụn, ngay cả phần sắt cứng được bọc ở bên trong cũng lõm sâu vào bên trong, cả buồng xe chấn động mạnh.

- Sao vậy?

"Đồ hắc hổ" lại quát lên.

- Không có chuyện gì...chỉ đang khảo nghiệm một hồn binh.

Lâm Tịch nhẹ giọng trả lời, đồng thời cũng hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra, tiếp đấy nhìn Biên Lăng Hàm một hồi, gượng cười liên tục.

Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y và Mông Bạch cùng nhau nhìn vách tường đã bị phá hủy hoàn toàn trong buồng xe ngựa.

Chỉ mới giương cung...đó là sức mạnh của khí lưu khi bị chấn động, nhưng đã có sức mạnh khủng khiếp như thế. Vậy nếu kết hợp với cây tên phù văn, uy lực của cây tên đấy sẽ đạt đến mứ cnafo

Lâm Tịch càng không thể bình tĩnh được.

Hắn cảm giác được với hồn lực của mình bây giờ, hắn chỉ có thể kéo vừa trường cung này. Nói cách khác, chỉ khi đạt đến cấp độ Đại hồn sư, người tu hành mới có thể sử dụng trường cung được.

Trong cơ thể hắn có hai chén nước...nhưng lượng nước trong hai chén nước này chỉ còn hơn một nửa, gần một phần ba hồn lực của hắn đã bị tiêu hao khi kéo cung.

Hơn nữa, bởi vì hồn lực vận chuyển quá nhanh nên cánh tay phải hắn hiện giờ đã bị run rẩy không thôi, không thể nào đảm bảo sẽ kéo cung ổn định được nữa.

- Nói cách khác...cho dù là ta, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ bắn được hai lần tên.

Lâm Tịch cảm thấy đau đớn.

Đối với hắn mà nói, cây cung này quả là một con quái thú.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv