Trì Tiểu Dạ và Lâm Tịch đi ra khỏi địa huyệt, nhìn những con bướm màu xanh đang vỗ cánh bay khắp bốn phương tám hướng vùng đất hoang vu.
Cảm giác này thật xinh đẹp và yên tĩnh, hơn nữa, khi nghĩ đến những chiến trường thảm khốc ngoài xa sẽ vì cánh bướm màu xanh này xuất hiện mà trở nên bình tĩnh, Lâm Tịch bất giác cảm thấy thâm tâm mình xuất hiện một nỗi niềm khác lạ.
Các con bướm màu xanh từ từ biến mất trong tầm mắt Lâm Tịch.
Sâu trong vùng đất hoang vu vè hướng đông, một âm thanh đạp mạnh trên mặt đất nhanh chóng truyền đến.
Vì hiện đang đứng trên một gò đất cao nên Lâm Tịch thấy có một nhóm rắn mối khổng lồ xuất hiện trong đầm nước đằng xa, sau đấy chạy đến gò đất Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đang đứng.
Đây là một đại đội kỵ sĩ cưỡi rắn mối khổng lồ, có ít nhất hơn trăm con.
- Thật không ngờ các ngươi lại có nhiều kỵ sĩ cưỡi rắn mối khổng lồ như vậy.
Lâm Tịch nhìn khung cảnh tràn đầy sắc thái sử thi trước mắt, xoay đầu nhìn Trì Tiểu Dạ và Hỏa Vương, cảm thán nói. Hắn biết rõ chiến lực của mỗi con rắn mối khổng lồ này, nếu như đại đội hơn trăm kỵ sĩ cưỡi rắn mối khổng lồ đồng thời gia nhập chiến trường, nhất định sẽ tạo thành một chiến lực đáng sợ, đủ phá hủy một đội hình trọng giáp biên quân Vân Tần.
Trì Tiểu Dạ mỏi mệt ngồi xuống đất, không hề che giấu sự yếu ớt của mình, nàng từ từ nói:
- Ta cũng chuẩn bị rất lâu rồi...
- Nếu như...ta nói là nếu như...
Lâm Tịch nhìn Trì Tiểu Dạ, chậm rãi hỏi:
- Nếu như chúng ta không trốn thoát được, cô chết ở đây, vậy những người tu hành sống đằng sau vùng đất hoang vu như cô có báo thù giúp cô không?
Trì Tiểu Dạ gật đầu, nói:
- Sẽ có.
- Sức mạnh các cô rất kinh khủng, chỉ cần có những người tu hành như cô, các Huyệt man sẽ không ngừng tiến bộ.
Lâm Tịch gật đầu, ngửa đầu nhìn những đường vân trên bầu trời, nói:
- Cho nên ta rất tin chắc nói rằng một khi chiến tranh này kéo dài, Vân Tần ta sẽ không có lợi gì cả.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Đông năm nay sẽ không có chiến tranh...nhưng sang mùa đông năm sau, chúng ta sẽ không có đủ lương thực để dùng.
Lâm Tịch hiểu ý Trì Tiểu Dạ, hắn trầm ngâm một hồi, chân thành nói:
- Còn khoảng một năm rưỡi, ta sẽ cố gắng để thay đổi tình hình.
- Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ giúp cô giết chết Địch Sầu Phi.
Sau khi dừng lại một hồi, Lâm Tịch nói tiếp:
- Về việc mối thù đại chiến hai bên...mặc dù không thể hóa giải, nhưng ta cảm thấy cố gắng giúp cho nhiều người còn sống sẽ có ý nghĩa hơn việc chứng kiến hàng ngày có nhiều người ra đi hơn.
Trì Tiểu Dạ trầm mặc một hồi, sau đấy nàng lấy ra một bình gỗ, đưa cho Lâm Tịch.
- Đây là cái gì?
Lâm Tịch cau mày, hỏi.
Hắn đã từng tìm được bình gỗ này khi soát người Trì Tiểu Dạ, biết trong đó có vài hạt giống. Sau đó, bởi vì muốn liên thủ với Trì Tiểu Dạ nên hắn đã trả lại cho nàng, cũng không hỏi Trì Tiểu Dạ cách dùng.
- Người bên ngươi chắc chắn biết ngươi và ta ở chung một chỗ.
Trì Tiểu Dạ không trực tiếp trả lời vấn đề của Lâm Tịch, mà rất lạnh lùng và chậm rãi nói:
- Sau khi trở về, sợ rằng rất khó để qua mặt...Quân đội Vân Tần các ngươi tổ chức vây giết ta như vậy, ta nghĩ một trong những nguyên nhân chủ yếu là muốn biết bí mật khống chế rắn mối khổng lồ.
- Nếu như có một đội quân khống chế được rắn mối khổng lồ, cho dù là trong vùng đất hoang vu hay chỗ khác, chắn chắn sẽ giúp chiến lực tăng mạnh lên.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi đã biết làm thế nào để rắn mối khổng lồ đi dưới lòng đất, cũng biết cách khống chế các con bọ cánh cứng...nếu như biết thêm bí mật khống chế rắn mối khổng lồ, quân đội Vân Tần các ngươi tuyệt đối không thể nói ngươi là phản đồ...Ngươi có thể nói ta đã bị ngươi giết chết, bởi vì trừ ta ra, sẽ không có người nào khác chứng minh ngươi nói dối.
Lâm Tịch lại cau mày, nhìn bình gỗ trong tay, nói:
- Ý của cô là cách khống chế rắn mối khổng lồ có liên quan đến hạt giống trong bình gỗ?
- Ta thấy người tu hành Vân Tần các ngươi rất hiểu rõ dược tính của vài loại thực vật, thậm chí còn hơn ta, nhưng chúng ta tuyệt đối hiểu rõ tập tính của các sinh linh này hơn các ngươi.
Trì Tiểu Dạ bình tĩnh lại, gật đầu nói:
- Mỗi một loại thú sẽ có tập tính đặc biệt, thậm chí chúng còn có sở thích riêng. Hạt giống trong bình gỗ này là hạt cây mây, loài rắn mối khổng lồ trong vùng đất hoang vu rất thích lá và hoa cây mây, chỉ cần lấy lá và hoa cây mây ra dụ dỗ, nó tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi, sau đấy lại dùng một số thủ đoạn để huấn luyện nó, sau khi làm xong lại lấy lá và hoa cây mây làm phần thưởng. Tuần thú sư Vân Tần các ngươi rất hay dùng cách này, căn bản không khó làm.
- Cho nên, cũng giống như cách dùng lớp vỏ bên ngoài để dụ dỗ các con bọ cánh cứng, mà có thuần phục được các con rắn mối khổng lồ hay không cũng phụ thuộc vào cây mây.
Lâm Tịch không hề vui mừng, ngược lại càng nhíu chặt mày hơn, nhìn Trì Tiểu Dạ nói;
- Cô nói bí mật này cho ta biết, để cho quân đội Vân Tần biết...Cô không sợ quân đội Vân Tần sẽ xây dựng đại quân cưỡi rắn mối khổng lồ xâm nhập vùng đất hoang vu?
Trì Tiểu Dạ lắc đầu, nói:
- Mặc dù bọn họ biết được bí mật này, cũng không thể xây dựng đại quân cưỡi rắn mối khổng lồ. Loại cây mây này sinh trưởng rất chậm, trong vòng hai hay ba mươi năm đều không lớn bao nhiêu, cũng không có nhiều lá cây. Ta đã nói là ta chuẩn bị từ rất lâu rồi...từ mùa xuân năm nay cho tới bây giờ, ta vẫn luôn dốc sức để nuôi dưỡng các cây mây này lớn lên.
Lâm Tịch nhất thời nghĩ tới năng lực đặc biệt của riêng Trì Tiểu Dạ, bỗng nhiên giãn mày ra, nói:
- Nói cách khác...chỉ có những người tu hành giống như cô mới có thể khiến cây mây này phát triển nhanh hơn.
Trì Tiểu Dạ lạnh lùng gật đầu, nói;
- Đúng vậy, chỉ có hạt giống cây mây này, kết hợp với năng lực đặc biệt của ta mới xây dựng được đại quân cưỡi rắn mối. Nhưng cho dù quân đội Vân Tần có bắt được người tu hành như ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không giúp bọn họ.
Lâm Tịch không thể không gượng cười.
Đôi khi bí mật chính là như vậy...Có lúc ngươi liều mạng để lấy vật gì đấy, trả giá rất nhiều, nhưng đến khi chiếm được rồi lại phát hiện bí mật này không giúp ích được gì cho ngươi.
...
Đại đội cưỡi rắn mối khổng lồ càng lúc càng gần, mà khi gã kỵ sĩ đầu tiên nhìn thấy được Lâm Tịch, hắn ta nhất thời mở miệng rống to, âm thanh vô cùng chói tai và bất thiện.
Hỏa Vương ngồi bên cạnh vẫn luôn lắng nghe Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ nói, thấy vậy gã nhất thời đứng dậy, nói bằng một thứ ngôn ngữ khó hiểu, sau đấy đại đội Huyệt man kia mới yên tĩnh lại.
- Ta phải đi.
Lâm Tịch biết đã đến lúc phải lên đường. Hắn nghĩ rằng sau hôm nay, mặc dù có thể gặp lại, sợ rằng hai bên khó nói chuyện được như bây giờ. Cho nên, hắn bất giác thở dài một tiếng.
Hỏa Vương từ từ đứng lên.
Người tu hành Huyệt man này không có thân hình cao lớn, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong lại vô cùng kinh người. Gã nhìn Lâm Tịch với đôi mắt đầy cảm xúc khó hiểu, sau đấy bất giác mở miệng nói.
- Hắn nói chúng ta sẽ đưa cho ngươi một con rắn mối lớn nất, lại để ngươi mang theo vài lá cây mây. Khi ngươi an toàn trở về, quân đội Vân tần cũng có thể tin lá cây mây có tác dụng với rắn mối khổng lồ.
Trì Tiểu Dạ đứng bên cạnh Hỏa Vương, đưa tay dìu lấy người tu hành Huyệt man cường đại đã bị thương nặng đến mức không thể đứng yên được, nhìn Lâm Tịch và phiên dịch lại.
Lâm Tịch ngẩn ra, thi lễ một cái với Hỏa Vương và Trì Tiểu Dạ, chân thành cảm ơn.
- Nếu như sau một năm rưỡi nữa ta có khả năng giúp các cô vượt qua ngày đông giá rét...làm cách nào để người của ta có thể gặp cô?
Sau khi thi lễ xong, Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nhìn Trì Tiểu Dạ và Hỏa Vương, hỏi.
Tất cả rắn mối khổng lồ đã tụ tập ở bên dưới, tất cả cùng nhau gầm lên một tiếng. Trì Tiểu Dạ đưa mắt nhìn xuống, khi thấy các kỵ sĩ Huyệt man rối rít thi lễ với mình, nàng bỗng nhiên xúc động, nghẹn ngào nói:
- Chúng ta chỉ tiến công Vân Tần khi cảm thấy không thể chịu đựng được nữa...Hơn nữa, chúng ta sẽ không đồng loạt xâm nhập. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
- Ta biết.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Một hai năm chưa chắc có thể...nhưng sau này, có lẽ sẽ có cơ hội.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, tháo chiếc áo choàng màu xanh biếc lung linh trên người xuống, đưa cho hắn.
...
Một kỵ sĩ Huyệt man cao lớn dẫn con rắn mối khổng lồ nhất tới trước mặt Lâm Tịch.
Đến khi Lâm Tịch tự tay đút hai mảnh lá cây nho nhỏ vào trong miệng nó, con rắn mối khổng lồ này lập tức thuần phục hắn, có thể nói là sai gì nghe nấy.
Thì ra phương pháp khống chế rắn mối khổng lồ lại đơn giản như vậy.
Lâm Tịch ngồi trên lưng rắn mối khổng lồ, nói lời từ biệt với Trì Tiểu Dạ và Hỏa Vương.
Hỏa Vương nhìn Lâm Tịch, lại bắt đầu nói chuyện.
Trì Tiểu Dạ giảng thuật lại ý của Hỏa Vương;
- Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta vẫn là kẻ thù
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chúng ta là kẻ thù
- Nhưng ngươi là một kẻ thù đáng tin.
Bởi vì những lời này, nên Lâm Tịch sửng sốt một hồi.
Sau đấy hắn khom người thi lễ ngay trên lưng rắn mối khổng lồ, nói;
- Rất hân hạnh được biết các ngươi...ta sẽ khiến các ngươi tin tưởng ta...nhất là Hỏa Vương ngươi...ngươi không được quên chúng ta đã đánh cược, sau khi ta bắn ra mũi tên kia, sau này ngươi phải tin tưởng ta.
Hỏa Vương không nói gì, Trì Tiểu Dạ cũng không nói thêm.
Hai người sánh vai nhìn Lâm Tịch rời đi.
Lâm Tịch phất tay với hai người, sau đó khống chế rắn mối khổng lồ chạy xuống gò đất.
Chỉ sau một lát, người tu hành thiếu niên Vân Tần cưỡi rắn mối khổng lồ đấy đã đi sâu vào trong sương mù, biến mất khỏi tầm mắt hai người.