Trong một gian nhà đá ngõ Trúc Lan, Giang Vấn Hạc đang sửa sang vài món đồ.
Ông ta được đề thăng lên làm tạm quyền Tổng trấn, theo tiền lệ có thể đổi sang một tòa nhà lớn hơn. Nhậm chức ở trấn Đông Cảng này hơn mười lăm năm, ông ta chưa từng đổi chỗ ở, coi như có chút tình cảm với gian nhà đá này. Nhưng hiện giờ ông ta đã hơi lớn tuổi, trong khi đó gian nhà đá này không những u ám mà còn hơi lạnh lẽo, không tốt cho sức khỏe ông ta lắm. Hơn nữa, nhà của Tổng trấn nhất định tràn ngập ánh sáng mặt trời, nghe nói địa thế cũng tốt hơn phố Trúc Lan này rất nhiều.
Hiện giờ mưa bên ngoài rất lớn, từng hạt từng hạt từ trên trời cao rớt xuống đánh vào mái nhà bên trên, tạo thành những tiếng vang to rõ. Đột nhiên, ông ta dường như nghe thấy tiếng gõ cửa, ban đầu cứ tưởng mình nghe lầm, đã trễ thế này rồi, hơn nữa mưa bên ngoài đang nặng hạt, có cầm dù chắc chắn cũng ướt hết người, sao có người tới gõ cửa cơ chứ.
Nhưng chỉ trong tíc tắc, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng ông ta cũng xác định được mình không nghe nhầm. Sau khi thầm nói "kỳ lạ", ông ta liền mặc áo vào, bung một cây dù, sau đó bước ra ngoài sân đang bị mưa to bao phủ.
Mưa bên ngoài to đến nỗi ông ta cảm thấy cây dù mình đang cầm sắp bị xé toang ra, mới chỉ đi vài chục bước, ống quần đang mặc đã ướt nhẹp.
- Lâm đại nhân?
Vừa mở đại môn, thấy rõ dung mạo người đứng trước mặt, Giang Vấn Hạc nhất thời xìu mặt lại, trực giác cảm thấy có chuyện không hay.
- Trâu đại nhân?
Điều khiến ông ta nhất thời ngẩn người chính là sau lưng Lâm Tịch còn có mấy người đi theo, trong đó có một chính là Ti canh trấn Đông Cảng - Trâu Nhất Thạch.
Lâm Tịch thu dù lại, thi lễ với Giang Vấn Hạc dưới mái hiên, nói:
- Giang tổng trấn, ngài có biết trấn Đông Cảng chúng ta có một phần đê Lan Giang không?
Đến lúc này Giang Vấn Hạc mới nhìn thấy rõ Khương Tiếu Y và Trần Hạo Chi, sau một hồi ngẩn người, ông ta mới nói:
- Biết! Sao vậy?
- Đây là Trần Hạo Chi, dân thôn Tang Du. Thái gia gia Trần thúc đây từng là người xây dựng và gia cố đê Lan Giang ba mươi bảy năm trước.
Lâm Tịch gật đầu, trước nhìn Trần Hạo Chi, sau giải thích:
- Mấy hôm nay mưa to liên tục, mà thái gia gia Trần thúc nói rằng đê Lan Giang đã gần không chịu nổi nữa, có thể bị vỡ bất cứ lúc nào?
- Có chuyện này sao?
Giang Vấn Hạc không phải là người tinh thông chuyện thủy lợi, nên lập tức quay đầu nhìn Trân Nhất Thạch.
Trâu Nhất Thạch vốn là người đen gầy, lúc này nhất thời trầm mặt xuống, không mở miệng.
Trong tiếng sấm ù ù và tiếng mưa rơi dữ dội, Lâm Tịch tiếp tục bình tĩnh nói:
- Bởi vì tình huống khẩn cấp, nên ti chức muốn mời Trâu đại nhân lập tức cùng ti chức đến phần đê Lan Giang kia kiểm tra, nhưng Trâu đại nhân cho rằng chuyện này không thuộc quyền hạn ti chức, không thể nhúng tay vào được. Nên ti chức mới mời Trâu đại nhân đến đây, mong Tổng trấn định đoạt.
Giang Vấn Hạc nhất thời hiểu vì sao Trâu Nhất Hạc trầm mặc như vậy.
Việc này đúng là không thuộc phạm vi quản lý của Lâm Tịch. Mà bị một đồng liêu xách cổ dậy, đêm tối dầm mưa đến gặp Tổng trấn, bất kể là quan viên nào, nhất định sẽ không thoải mái. Hơn nữa, việc này lại xảy ra ngay sau khi Lâm Tịch vừa mới thắng trong cuộc chiến với Liên Chiến sơn và Đổng tổng trấn, uy tín trong dân chúng rất cao, nếu không, sợ rằng quan viên Công ti này sẽ lập tức đóng kín đại môn, không theo Lâm Tịch tới đây.
- Trâu đại nhân?
Giang Vấn Hạc buồn rầu, nhìn Trân Nhất Thạch, lên tiếng hỏi.
Trâu Nhất Thạch hơi giận dữ, trầm giọng nói:
- Đê Lan Giang rất vững chắc, sông Tức Tử chảy không xiết, ti chức cho rằng lời của một ông lão hơn chín mươi nằm liệt giường không thể tin được. Mà bây giờ mưa bão như vậy, cho dù có đích thân đến đê, cũng không thể xác định được đê Lan Giang có vấn đề hay không.
- Lâm đại nhân?
Giang Vấn Hạc lại quay đầu nhìn Lâm Tịch, ông ta cảm thấy Trâu Nhất Thạch nói rất đúng.
Lâm Tịch nhìn ông ta một cái, nói:
- Trâu đại nhân không phải là người ngu, ti chức không phải người ngu, Giang đại nhân ngài cũng không ngu, mà thôn dân thôn Tang Du cũng không thể toàn bộ đều là người ngu. Nếu như ông lão chín mươi tuổi kia đã hồ đồ rồi, tại sao có nhiều thôn dân thôn Tang Du tin lời ông ta đến như vậy? Ti chức cho rằng mọi việc có xảy ra hay không, chúng ta phải đích thân đến đó mới xác định được.
- Việc này...
Giang Vấn Hạc tự biết lời Lâm Tịch vừa nói không sai, nhưng nếu như việc quan viên Hình ti bức bách quan viên Công ti như vậy bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ tạo thành tiền lệ không tốt. Hơn nữa, ông ta cảm thấy ở chuyện thủy lợi này mình và Lâm Tịch chưa chắc am hiểu như Trâu Nhất Thạch, nếu như Trâu Nhất Thạch không gấp gáp, chẳng lẽ mình phải bắt buộc mọi người tới đó trong lúc đêm mưa như vậy?
- Trâu đại nhân, Giang đại nhân, mời hai ngài nghĩ thử.
Thấy Giang Vấn Hạc do dự, Lâm Tịch nhất thời cau mày, hơi lạnh giọng nói:
- Nhiệm vụ của ti chức là quản lý phòng Đề bộ và Giam ngục, không được nhúng tay vào chuyện Công ti, nhưng lỡ như đê Lan Giang có vấn đề, làm nhiều người chết đuối, chắc chắn ti chức không bị liên lụy, nhưng hai ngài lại khác. Nếu như không có người báo, chuyện xảy ra thật, Trâu đại nhân nhiều lắm là bị cách chức, nhưng đã có người báo lên, Trâu đại nhân lại không để ý...sợ rằng Trâu đại nhân không chỉ bị cách chức, ít nhất cũng phải bị đày đi biên quân...còn Giang đại nhân, chắc chắn sẽ bị bãi miễn mọi công danh.
Lặng lẽ dừng một chút, Lâm Tịch lại nhìn hai người nói:
- Hai ngài tại chức đã lâu, chắc chắn hiểu việc hơn ti chức. Trong triều đình Vân Tần này, bản thân mỗi người đều là một chiếc thuyền già cỗi vạn năm, nếu như có cơ hội tránh được tai họa...cho dù cơ hội đấy rất mỏng manh, vậy đêm mưa như vậy, qua đó xem một chút có gì chứ?
"Ầm!"
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một tia chớp từ trên không trung đánh xuống, làm cho cả bầu trời đêm sáng lên.
Trâu Nhất Thạch và Giang Vấn Hạc đột nhiên run lên.
- Trâu đại nhân, cẩn thận vẫn hơn, ta thấy nên qua đó một lần. Ta sẽ đi với mọi người.
Nhớ đến việc mấy ngày trước Lâm Tịch đưa cho mình lá cờ nhỏ có thêu hai chữ "Vũ gia", Giang Vấn Hạc nhanh chóng quyết đinh, xoay đầu nhìn Trâu Nhất Thạch nói.
Trâu Nhất Thạch không nói thêm nữa, yên lặng gật đầu.
...
- Sao Hạo Chi vẫn chưa về?
Trên một đường cái bùn lầy, năm sáu anh nông dân đang cầm dù, lo lắng nhìn quanh. Giữa bọn họ có một cái ghế nằm bằng trúc, một ông lão gầy trơ xương ở trên, hai chân lão héo rút, đang co lại vào trong.
Bởi vì trời đang mưa rất lớn, nên mặc dù đã cố gắng lấy dù che mưa, nhưng chiếc khăn mỏng đắp lên người ông lão này đã bị ướt nhẹp.
"A!"
"A!"
Ông lão già yếu, trên đầu không còn mấy sợi tóc này đột nhiên giận dữ, ngồi thẳng nửa người, cầm chặt cây trượng bằng gỗ gõ vào ghế tre mình đang ngồi, tức giận nói lớn:
- Chỉ có chút chuyện mà Hạo Chi cũng không làm được! Các ngươi mau mau khiêng ta tới đó! Nếu như đê lớn này đột nhiên bị vỡ, người Trần gia ta biết lại không thể giúp sức, mặc dù ta có chết ngay, nhưng ít ra còn có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông, thấy những anh em đã từng cùng gia cố bờ đê!
Năm sáu anh nông dân cắn răng một cái, dùng sức khiêng ghế trúc lên, từng bước từng bước đi về phía trước.
Trong cơn mưa to dữ dội, bọn họ không thể nào nhìn thấy cảnh vật phía trước được, mặc dù chỉ cách nhau mười bước.
Cũng không biết qua bao lâu, trong tiếng sấm và tiếng mưa đang vang lên, dường như có âm thanh khác lạ xen lẫn vào.
Các anh nông dân này kinh ngạc đứng lại, mà ngay lúc này, trong màn mưa đen nhánh đằng trước, đột nhiên có một con tuấn mã xuất hiện. Bởi vì thúc ngựa quá nhanh, người ngồi ngựa cũng không ngờ phía trước có người, nên nhất thời không kịp dừng ngựa, trong lúc cấp bách, hắn ta đột nhiên dùng sức giữ dây lại, hai con ngựa lập tức hí lên, hai chân trước đưa lên cao.
- Có người! Dừng lại.
Đồng thời, người cỡi ngựa quát to một tiếng về phía sau, âm thanh to rõ và bình tĩnh.
Sau lưng hắn đồng loạt vang lên những tiếng dừng ngựa, ngay sau đó, lại có một con ngựa khác xuất hiện trong tầm mắt các anh nông dân.
- Hạo Chi? Cậu về rồi à?
Đến khi nhìn thấy rõ dung mạo một người đang ngồi sau người giữ ngựa, các anh nông dân lập tức vui mừng, vội vàng hô to lên.
Nhóm người này chính là Lâm Tịch, Khương Tiếu Y...
Người cỡi ngựa đi đầu chính là Lâm Tịch, lúc này hắn đã thấy ông lão ướt nhẹp cả người đang ngồi trên ghế trúc.
- Tại hạ là Cục trưởng cục cảnh sát Lâm Tịch, cùng với Ti canh Công ti Trâu đại nhân và Tổng trấn Giang đại nhân đến đây!
Lâm Tịch lập tức nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt ông lão nằm trên ghế trúc và các anh nông dân. Hắn đã thấy ông lão nằm trên ghế đã bị liệt nửa thân dưới, nhưng hắn không dám khinh thị, lập tức nói cho mọi người biết mình là ai, đồng thời khom người thi lễ.
Ông lão nằm trên ghế vốn đang nổi giận, nhưng bây giờ lại mừng như điên.
- Lâm Tịch...tiểu Lâm đại nhân...Được! Được! Tính mạng mọi người ở thôn Tang Du cùng với những mảnh ruộng kia đã được cứu rồi, có quan tốt tới rồi, chúng ta không cần phải dựa vào số trời nữa! Lão hủ Trần Dưỡng Chi, từng là Đốc tượng Công ti. Chư vị đại nhân, đê Lan Giang hiện giờ đã rất nguy cấp, cần nhiều người và các cây cọc lớn để gia cố lại.
Ông lão này đột nhiên quát to một tiếng, cũng không biết lão ta lấy sức mạnh ở đâu ra, nhưng từng tiếng quát lại như tiếng sấm đập vào tai mỗi người, làm cho màng nhĩ phải rung động.
- Trần lão, nhân lực tài lực của Vân Tần cần phải dùng được đúng nơi, không thể vì lời một người mà lấy ra được. Tại hạ chạy tới đây là muốn bảo vệ đê Lan Giang.
Âm thanh réo rắt của Lâm Tịch lại vang lên:
- Mời Trần lão đưa chứng cứ cho mọi người thấy.
- Mong chư vị đại nhân giúp lão lên khoái mã.
Bởi vì khi nãy quát to, cổ họng Trần Dưỡng Chi đã hơi quá sức, lúc này lại cố gắng lên tiếng nên âm thanh lão hơi khác lạ. Nhưng mọi người đều nhận ra thần trí lão ta thanh tỉnh, không hề giống người già lão.
- Mời Trần lão chỉ đường!
Lâm Tịch không nói thêm lời dư thừa, lấy áo tơi mình đang mặc khoác lên người Trần lão, sau đó ôm lấy ông lão đã bị liệt nửa người này, nhảy về ngựa.
...
Một con khoái mã phá tan màn mưa đêm lạnh lẽo, chạy như điên trên bờ ruộng nước, xông tới bờ đê.
Ở trên bờ đê, có mấy trăm tráng hán đang reo hò hối hả.
Vài cọc gỗ lớn đang được đóng sâu vào dưới đất, từng túi cát đá cũng được bỏ vào sát bờ đê.
Bờ đê Lan Giang này rất rộng, đủ để hai chiếc xe ngựa song song đi tới. Nước sông mặc dù chảy không xiết, nhưng mực nước sông bây giờ lại cách bờ đê không quá một thước, nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy đê Lan Giang này rất giống một chậu nước rửa mặt to lớn. Nước sông cứ chảy chậm qua, nhưng lại làm Lâm Tịch cảm thấy dường như trong đó ẩn chứa một sức mạnh không thể đo đếm được, bờ đê dưới chân cứ thế liên tục rung động. Ngay lúc này nước sông hơi nhô lên cao, một ít bọt nước tràn qua bờ đê.
Lâm Tịch đứng trên bờ đê, vịn lão nhân ngồi trên xe ngựa, hắn thấy mực nước sông ở đây đúng là cao hơn các nơi khác rất nhiều. Mà khi nhìn qua một chỗ khác, hắn lập tức thấy có vài nơi mặt ngoài đê cao thấp không đều, còn có vài nơi có lổ hổng nhỏ.
Đê Lan Giang này đúng là đã xuống cấp rất nặng!
- Đại nhân, mời các đại nhân nhìn.
Âm thanh khác thường và cao vút của lão Trần lại vang lên, lão ta đưa tay chỉ về phía trước.
Đám người Lâm Tịch nhìn theo, lập tức thấy ở ngay trên vị trí bờ đê lão Trân đang chỉ có một hang động sâu rộng cỡ miệng lò, nước mưa rơi xuống chảy vào động sâu, dường như không ngừng rót vào trong lòng đê.
- Năm xưa xây đê này, lão nhớ cứ ba mươi bước sẽ cắm một cọc, tổng cộng có tất cả bảy mươi hai cọc, tựa như có bảy mươi hai người khổng lồ chống đỡ đê này, sau đó dùng xà ngang gỗ bắt chéo qua. Lão đã kiểm tra qua, số cọc bị hư hại đã lên đến năm sáu chục cọc. Chư vị đại nhân, tình hình bây giờ chỉ còn cách bổ sung những cọc đã bị hư hại, sau đó dùng thêm một số cọc chống đỡ bên ngoài, dùng cát đá ghim chặt lại, chỉ có làm như vậy đê Lan Giang này mới không bị vỡ!
Tận mắt nhìn thấy những hang động sâu, cảm giác được đê Lan Giang đang rung động, lại nhìn mấy trăm tráng hán đang cố gắng hò reo trên bờ đê cách đấy không xa, Trâu Nhất Thạch bỗng nhiên tái mắt. Ông ta quay đầu nhìn Giang Vấn Hạc và Lâm Tịch, hơi lo sợ nói:
- Những cọc này tương đối dài, phải dùng cây thông mới lấp được những chổ hổng này. Nhưng phí dụng Công ti hiện giờ...trong thời gian ngắn không thể nào bổ sung đủ.
- Phí dụng Công ti không đủ, vậy lấy phí dụng các Ti khác bổ sung...Nếu như vẫn không đủ, hãy đi mượn các hiệu buôn! Giang tổng trấn, ngài hãy nói mấy người Chu tứ gia tới đây trợ giúp, nhân lực không đủ hãy điều động quân đội.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, tỉnh táo và chậm rãi nói: Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
- Toàn bộ hậu quả, hãy để ta chịu trách nhiệm!