Lâm Tịch nhìn Liên Chiến Sơn phất tay áo rời đi, khẽ thở dài.
Hắn chỉ là một người lữ hành, đối với hắn đây là một thế giới rất mới, có rất nhiều điều chưa biết. Nhưng nếu bàn về việc hiểu sự vật sự việc, hay là kiến thức tổng quát, ngoại trừ Trương viện trưởng là người được mệnh danh sở học uyên bác nhất, sợ rằng rất ít người hơn hắn.
Hơn nữa, hắn thật sự không ham muốn danh lợi. Cũng chính vì lý do này nên so với nhiều người khác, hắn có thể thấy mọi vật mọi việc rõ ràng hơn.
Liên Chiến Sơn dù sao cũng chỉ là quan viên Vân Tần, nói thẳng ra là không khác là mấy so với nhân vật giang hồ như Chu tứ gia, cho dù hai người này không thích cách làm việc của mình đi nữa, sợ rằng họ cũng không dám đường đường chính chính cố ý gây khó dễ cho mình như vây. Chỉ khi nào có quan trên ngầm đồng ý, Liên Chiến Sơn mới làm như khi nãy mà không sợ bị người khác lên án.
Tuy rằng không biết rốt cuộc là vị quan nào đã cố ý truyền đạt xuống, nhưng người đầu tiên Lâm Tịch nghĩ tới lại là đám người Liễu Tử Vũ kia.
Với địa vị của mấy "Kim Chước cao cấp" đó, làm như vậy thật sự quá dễ dàng.
- Ta đã biết trước các ngươi sẽ làm những chuyện như vậy, nhưng không ngờ các ngươi lại không kiên nhẫn như vậy, thật quá nôn nóng.
Lâm Tịch hơi cau mày lại. Đến lúc này, hắn mới biết tại sao Trương viện trưởng lại cố ý để cho các đệ tử học viện ra ngoài sớm như vậy, bởi vì bất kỳ người tu hành nào, dù mạnh hay yếu, trước sau cũng phải tranh đấu với người khác. Nếu như tu vi cực cao, nhưng lại không biết chiến đấu với người khác, như vậy cũng là uổng công.
- Đi thôi, chúng ta đi xem cái xác chết trôi kia.
Lâm Tịch tâm bình khí hòa phất phất tay, để Lương Tam Tư đi trước dẫn đường.
Cảng trấn Đông Cảng. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Từ phía xa nhìn lại đã thấy trong cảng hiện giờ có hai chiếc thuyền lớn đang neo đậu, bên ngoài có ba chữ "Hành Vinh Xương" rất to, ngoài cảng còn có sáu chiếc thuyền lớn của các thương nhân khác.
- Các ngươi nhiều lần nhắc tới Hành Vinh Xương, nói là chỉ cần thuyền này dỡ hàng thì không cần phải để ý, rốt cuộc ba chữ Hành Vinh Xương kia có nghĩa như thế nào?
Lâm Tịch vừa bước nhanh tới trước, vừa nhìn ba chữ "Hành Vinh Xương" được khắc rõ trên hai tấm bảng gỗ dày cộm hai bên thân thuyền, hỏi những bộ khoái phía sau.
- Hành Vinh Xương là hiệu buôn cây trẩu lớn nhất trên sông Tức Tử, sản nghiệp của Hồ gia ở trấn Đồng Mộc. Bởi vì ăn nên làm ra, hơn phân nữa cây trẩu trên Vân Tần đều từ đây vận chuyển đi, nên mấy người chưởng quỹ của Hành Vinh Xương kết giao rất rộng, nghe nói bọn họ còn biết cả nhiều quan lớn ở trong kinh thành. Hơn nữa, mỗi một thuyền đều có rất nhiều hộ vệ đi theo, phần lớn là những quân nhân đã giải ngũ, nên không có mấy người ở sông Tức Tử này dám trêu chọc bọn họ, ngay cả Tổng trấn các trấn cũng phải nể mặt họ vài phần.
Vừa nghe Lâm Tịch hỏi, Tề Quang Vũ hôm nay suýt nữa bị Liên Chiến Sơn xử phạt vội lên tiếng lấy lòng.
- Đổng tổng trấn đã tới rồi.
Ngay lúc này, Đỗ Vệ Thanh đang đi sau Lâm Tịch nhẹ giọng nhắc nhở.
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn tới phía trước. Hiện giờ có rất nhiều người dân đang vây quanh xem, để một khoảng trống ở giữa, bên trong có vài quan viên. Đứng đầu là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, mặc quan phục màu đen, dáng người hơi còng, nhưng khi nhìn những vị quan viên khác đang đứng xung quanh, Lâm Tịch cảm thấy như bọn họ còn thấp hơn người đàn ông này một đoạn.
Thấy người phòng Đề Bộ đã tới, dân trấn đang vây quanh xem đông tới mức ngay cả một giọt nước cũng không thể chảy vào được tự động nhường ra một con đường, để đám người Lâm Tịch đi vào.
Bởi vì chuyện Trần Đồng ở đầu trấn hôm qua cùng với chuyện phố cá hôm nay, Lâm Tịch đã có chút danh tiếng ở trấn Đông Cảng, nhưng phần lớn dân trấn chưa từng tận mắt thấy hắn. Lúc này, thấy hắn quả thật trẻ tuổi như lời đồn thì mọi người nhất thời bàn luận ồn ào, ai ai cũng tò mò muốn xem thử bị Đề Bộ đại nhân quá trẻ tuổi này sẽ phá án như thế nào.
Đi đến gần, Lâm Tịch liền nhìn thấy trên mặt đất có một tấm chiếu bằng trúc, cái xác chết trôi đang được đặt trên đấy. Lúc này Lâm Tịch mới nhìn thấy rõ mặt mũi Đổng tổng trấn, tuy nói ngũ quan người này không tương xứng lắm, nhưng Lâm Tịch lại nhạy cảm phát hiện được khí tức thiết huyết nhuộm đầy máu tanh trên người ông ta, làm cho khuôn mặt xấu xí của ông ta nhất trở nên uy nghiêm và quỷ dị.
Lâm Tịch lập tức khẳng định vị Đổng tổng trấn này là một quân nhân dày dạn kinh nghiệm chiến trường, hơn nữa còn giết không ít người.
- Đổng tổng trấn.
Bởi vì đây là lần đầu tiên gặp mặt, nên Lâm Tịch tất nhiên phải đi tới trước, thi lễ với ông ta.
Đổng tổng trấn gật đầu, quan sát Lâm Tịch một hồi mới nói:
- Lâm đề bộ thật là trẻ tuổi...Nếu như cuối cùng Lâm đề bộ đã tới, vậy việc ở đây giao cho Lâm đề bộ vậy. Mong rằng Lâm đề bộ có thể sớm phá án theo kỳ hạn, không làm dân chúng kinh hoảng và thất vọng, càng không phụ bổng lộc thánh thượng.
Nói xong câu này, Đổng tổng trấn liền đi ngang qua Lâm Tịch, rời khỏi cảng.
Giọng ông ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng từ ẩn ý bên trong cùng với bộ dáng lúc rời đi, đám người Đỗ Vệ Thanh và Lương Tam Tư bỗng nhiên hoảng sợ không thôi, thầm nghĩ tại sao ngay cả Tổng trấn đại nhân cũng đối xử với Lâm đại nhân như vậy. Mà Hứa Tiến Linh đang đứng bên cạnh vốn đã hả hê từ trước, lúc này cũng không nhịn được mà đắc ý tươi cười, trông rất sung sướng.
Thân làm bộ khoái nhiều năm, sao hắn ta không hiểu được ẩn ý bên trong những lời nói nhẹ nhàng Đổng tổng trấn vừa nói.
"Thật là trẻ tuổi", nghe qua cứ tưởng là đang khích lệ Lâm Tịch, nhưng thật ra là đang chất vấn và xem thường vị tân Đề Bộ này.
"Cuối cùng Lâm đề bộ đã tới", đây rõ ràng là đang chê trách Lâm Tịch đến quá chậm, ngay cả Tổng trấn đại nhân đã đến, lúc này hắn mới đến.
Nhưng quan trọng nhất chính là câu nói "Mong rằng Lâm đề bộ có thể sớm phá án theo kỳ hạn, không làm dân chúng kinh hoảng và thất vọng, càng không phụ bổng lộ thánh thượng", ẩn ý càng lộ rõ hơn...Nếu như Lâm Tịch không thể hoàn thành yêu cầu của Liên Chiến Sơn, rõ ràng đã làm phụ lòng thánh thượng.
Theo cách nghĩ của Hứa Tiến Linh, cho dù vị Lâm đại nhân này tài giỏi đến đâu, sợ rằng cũng không thể tiến xa trên đường làm quan.
Thầm đắc ý trong lòng, Hứa Tiến Linh bước tới trước, nhanh chóng nhìn lướt qua xác chết trôi kia. Ngay lập tức, hắn càng vui mừng hơn nữa, đây là một gương mặt xa lạ, rất có khả năng không phải là người ở trấn Đông Cảng, nếu như đây là sự thật, sợ rằng việc phá án trong vòng bảy ngày là điều không thể.
- Hừ! Con nít còn miệng còn hôi mùi sữa mẹ! Ta chỉ sợ vừa thấy cái xác kia ngươi đã sợ đến nỗi hai chân run rẩy, miệng muốn buồn nôn rồi!
Hứa Tiến Linh tập trung nhìn Lâm Tịch, sau đó khẽ lui về sau một bước. Ánh mắt hắn nhìn trông rất hả hê, mong đợi Lâm Tịch sẽ tự bêu xấu mình trước mặt mọi người.
Nhưng điều khiến hắn phải ngẩn ngơ, khiến những người dân đang vây xem có ấn tượng Lâm Tịch chỉ là một người trẻ tuổi non nớt chính là Lâm Tịch thậm chí còn không dùng khăn lụa để che mũi lại, rất thản nhiên ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận quan sát xác chết trôi.
Lâm Tịch bắt đầu nín thở.
Thân là người tu hành, hắn hoàn toàn có thể thoải mái kiểm tra xác chết này mà không cần hô hấp.
Ngay lập tức hắn cau mày lại.
Hắn cau mày không phải vì sợ xác chết này, kể từ lúc đối mặt với máu tươi và sinh tử, đối với một người tu hành như hắn thì cảm giác như vậy đã rất bình thường. Nguyên nhân khiến hắn phải cau mày là vì xác chết này rõ ràng bị ngâm nước chưa lâu, mặc dù thân thể sưng phù lên nhưng dung mạo vẫn tương đối rõ, có thể nhận biết đây là một nam tử trẻ tuổi, chưa đến ba mươi tuổi.
Có lẽ khi còn sống tên nam tử này có tướng mạo rất thanh tú, điều đầu tiên Lâm Tịch nghĩ đến chính là đây là một sĩ tử, chứ không phải là mấy hạng cùng hung cực ác thích gây gỗ với người khác. Tuy đã chết nhưng đôi mắt người này vẫn mở to, dường như chết rất không cam lòng, chính những thần thái của người chết xa lạ này mới khiến Lâm Tịch cảm thấy không thoải mái.
Đột nhiên Lâm Tịch thò vào trong túi áo, lấy một bộ bao tay bằng da hươu đã lấy ở phòng Đề Bộ từ trước ra, lật ngược xác chết này lại. Lâm Tịch làm như vậy là vì tên nam tử này bị người khác lấy dây thừng trói lại rất chặt, xiết vào trong thịt. Hơn nữa, dựa vào vị trí vết thương trên cổ là bên phải, Lâm Tịch suy đoán tên nam tử này đã bị người ta trói lại, sau muốn nhảy sông chạy trốn, nhưng ngay lúc ấy đã bị đối phương dùng một đao từ phía sau chém tới.
Hiện giờ ở đây còn có mấy quan viên Nội vụ ti và một số phú thương ở trấn Đông Cảng, khi thấy một người trẻ tuổi như Lâm Tịch đã là Đề Bộ, rồi tới đây phá án, bọn họ tỏ ra rất khinh thường, môi khẽ nhếch lên như muốn trêu chọc. Nhưng khi thấy Lâm Tịch bình tĩnh khám nghiệm tử thi, bọn họ đều hơi hoảng sợ, không dám khinh thường nữa.
- Đỗ Vệ Thanh, dựa theo hình dạng vết thương, dường như người này bị hung thủ chém từ phía sau. Ngươi đã sinh sống vùng sông nước lâu như vậy, có thể ước lượng xác nước này đã bị ngâm nước bao lâu không?
Lâm Tịch không để ý đến những người khác nghĩ mình thế nào, cứ thế chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn Đỗ Vệ Thanh.
- Nếu như hạ quan đoán không sai...có lẽ không quá mười canh giờ.
Đỗ Vệ Thanh nhanh chóng trả lời.
- Nếu như bị trôi tới đây, dựa theo dòng chảy và thời gian này, có thể đoán được phạm vi bị đẩy xuống nước. Cứ làm theo những gì ngươi đoán đi, lập tức kiểm tra trong phạm vi đó, từ khoảng thời gian đó tới đây đã có tàu bè nào di chuyển.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Đỗ Vệ Thanh, nói:
- Ta muốn nhờ Lương Tam Tư việc khác, nếu như ngươi muốn giúp đỡ, có thể chọn những người khác.
Lâm Tịch lại nhìn Lương Tam Tư, nói:
- Lương Tam Tư, ngươi giúp ta tìm một họa sư có tiếng, vẽ bức họa dung mạo người này, sau đó dán chung quanh, xem thử có ai nhận ra không. Đồng thời, cho người điều tra trong các hộ dân và phú thương trấn Đông Cảng có người mất tích hay không, dựa vào quần áo người này mặc, có lẽ không phải là người ở phương xa tới.
- Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Lương Tam Tư lập tức bước nhanh ra ngoài.
Hiện giờ sắc mặt Hứa Tiến Linh phải nói là rất khó coi. Hắn không ngờ từ việc kiểm tra thi thể đến an bài xử án Lâm Tịch lại quen thuộc như vậy, sợ rằng ngay cả một lão Đề Bộ đã xử án nhiều năm cũng không thể làm tốt hơn. Mà lúc này, trong những người dân đang vây xem, đã có không ít người trầm trồ khen ngợi. Hơn nữa, những gì Lâm Tịch làm từ nãy tới giờ dường như đã coi Đỗ Vệ Thanh còn trên cả mình, không hề để ý gì đến một lão Đề Bộ có kinh nghiệm nhất ở trấn Đông Cảng.
- Chẳng lẽ ngươi tưởng ta mù sao, không biết ngươi đang đắc ý? Mặc dù ta chưa từng làm Đề Bộ...nhưng đã từng xem Conan phá án đấy...
Lâm Tịch liếc mắt nhìn Hứa Tiến Linh đang khó chịu bên cạnh, thầm cười trong lòng.
- Người phát hiện xác chết này đang ở đâu? Người của Hành Vinh Xương đâu?
Lâm Tịch trước chắp tay thi lễ với mấy quan viên Nội vụ ti, sau đó hỏi.
- Tại hạ Tống Thành Bằng, là chủ quản hai thuyền lớn Hành Vinh Xương này. Lâm đại nhân xử án trình tự rõ ràng, tại hạ rất bội phục. Sau này ở trấn Đông cảng, còn nhờ đại nhân chiếu cố nhiều.
Lâm Tịch vừa nói xong, lập tức có một thương nhân trung niên mặt tròn, thân mặc áo tơ màu tím, đang ở trong các quan viên kia bước ra. Ông ta thân thiện cười một tiếng, đường hoàng chắp tay thi lễ với Lâm Tịch.
Một quan viên Nội vụ ti bên cạnh lập tức lên tiếng giải thích, lão Chung phát hiện xác chết này sợ quá ngất rồi, hiện đang ở trong nhà nghỉ ngơi, trong nhất thời sợ rằng không tỉnh dậy được.
Lâm Tịch thi lễ với Tống Thành Bằng, nói:
- Trong lúc mọi việc còn chưa rõ, hai chiếc thuyền này của quý tiệm không nên rời cảng, mọi người ở trên thuyền...cũng không thể rời khỏi, tại hạ sẽ cho người ghi chép kiểm tra.
Chủ quản Hành Vinh Xương, Tống Thành Bằng nhất thời sững sờ, nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt béo tròn bỗng trở nên sượng sùng. Khoảng một thời gian sau, dường như ông ta mới hiểu hết ý Lâm Tịch đã nói, không thể tin nói:
- Lâm đại nhân, ngài muốn cách ly hai chiếc thuyền này của Hành Vinh Xương chúng ta? Việc này liên quan gì đến Hành Vinh Xương chúng ta?
Lâm Tịch nhìn ông ta, bình tĩnh nói:
- Xác chết trôi này bị phát hiện trong cảng, trừ những thứ đã theo dòng nước chảy ra ngoài, rất có thể xác chết này đã bị các thuyền bè xung quanh ném xuống. Cho nên, không chỉ riêng gì thuyền bè Hành Vinh Xương quý tiệm, ta còn muốn kiểm tra các cảng gần đây.
- Đại nhân, ngài cũng biết danh dự Hành Vinh Xương chúng ta.
Tống Thành Bằng bỗng nhiên đỏ mặt, tức giận nói:
- Sao việc này có thể liên quan tới chúng ta?
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Danh dự không có liên quan gì đến quá trình xử án, nếu như gặp những trường hợp như vậy đều bỏ qua, như vậy có rất nhiều hung án không thể nào phá được.
- Nhưng...thưa đại nhân, ngài có biết việc ngài cách ly hai chiếc thuyền chúng tôi như vậy sẽ làm Hành Vinh Xương chúng tôi hư hại bao nhiêu không? Sẽ làm cho trấn Đông Cảng bị hao tổn bao nhiêu không?
Tống Thành Bằng hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:
- Hơn nữa, khi nãy Tổng trấn đại nhân đã nói thuyền chúng tôi bất cứ lúc nào cũng rời đi được.
Lâm Tịch lắc đầu. Động tác hắn ta trông rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, nói:
- Theo luật pháp Vân Tần chúng ta, xử án án mạng đều do Đề Bộ làm chủ. Các quan viên còn lại nếu muốn nhúng tay, trước hết phải có công văn trình lên trên, kiến nghị giáng chức quan Đề Bộ của ta trước.
Sau khi dừng lại một hồi, Lâm Tịch nhìn Tống Thành Bằng đã giận đến mức run cả người, nói:
- Nếu như ta nhớ không sai, nếu như công văn này muốn trình lên trên, sau đó quay về đây, sớm nhất cũng phải mất sáu bảy ngày, cũng không chênh lệch lắm thời hạn ta phải phá án. Cho nên, nếu như muốn sớm ngày rời cảng, mong Tống chủ quản phối hợp nhiều hơn...nhanh chóng giải quyết án mạng này. Ta cũng thay mặt dân trấn Đông Cảng tạ ơn Tống chủ quản và Hành Vinh Xương.
- Đại nhân ngài nên cân nhắc hậu quả trước khi làm.
Tống Thành Bằng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Sau khi nói xong câu này, ông ta liền phất tay áo rời đi.
Lâm Tịch không nói gì thêm, đứng im tại chỗ.
Mấy tên quan viên đang đứng yên đấy và Hứa Tiến Linh càng biến sắc hơn. Nhất là những quan viên Nội vụ ti, vô cùng hoảng sợ, nghĩ thế nào bọn họ cũng không ngờ Lâm Tịch lại tàn nhẫn như vậy...Rõ ràng khi nãy Lâm đề bộ đã nghe Đổng tổng trấn và Tống Thành Bằng nói chuyện với nhau, nhưng bây giờ làm như vậy là muốn cứng rắn kéo Hành Vinh Xương xuống vũng bùn này, lợi dụng lực lượng Hành Vinh Xương để giúp mình phá án!
Với năng lực Hành Vinh Xương, nếu như toàn lực phát động người điều tra, nhất định sẽ làm tăng tốc độ phá án rất nhiều!
Nhưng Lâm Tịch này chỉ là một Đề Bộ nhỏ nhoi, tại sao lại to gan đến mức như vậy, dám đối nghịch với cả Đổng tổng trấn và Hành Vinh Xương!