Vị quan lớn Nội Vụ ti có bộ dáng như một thương nhân sợ run người, mồ hôi lạnh làm ướt đẫm tấm áo đang mặc.
Hiện giờ hắn mới hoàn toàn hiểu được Văn Nhân Thương Nguyệt muốn giết Nam Sơn Mộ, Nam Sơn Mộ lại sớm nói cho hắn. Nhưng ngay lúc hắn tiến vào thành Thứ Nhân, Nam Sơn Mộ liền nhảy qua bức tường mấy chục năm trước đã muốn nhảy, kéo hắn vào dòng nước xoáy mãnh liệt này.
Nhất thời không có người nào để ý đến hắn.
- Tướng quân biết quá nhiều, hơn nữa, tướng quân lại không phải là người của Văn Nhân đại tướng quân.
Quỷ quân sư bình tĩnh và lạnh lùng nhìn Nam Sơn Mộ, nói.
Lúc này trời đã tối dần, bóng tối dần bao phủ xuống, bao phủ cả vết sẹo đáng sợ trên khuôn mặt Quỷ quân sư, khiến ông ta giống như một con quỷ từ u minh đi lên.
Nam Sơn Mộ cười khổ, nói:
- Lời này tuy vô sỉ nhưng đúng là rất chân thật, rất giống với tác phong của Văn Nhân tướng quân đấy. Nhưng những gì quân sư biết sợ rằng còn nhiều hơn ta đấy, chẳng lẽ không sợ sau này sẽ gặp kết quả giống ta?
Quỷ quân sư liếc mắt nhìn Nam Sơn Mộ, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhưng lại không giống như đang cười, đáp trả lại bằng âm điệu kỳ lạ khiến người ta cảm giác như lão ta đang xót xa:
- Nam Sơn tướng quân, ngài không cần phải nói vậy để làm ta phải nghi ngờ. Ta đã cứu mạng Văn Nhân tướng quân, hơn nữa ta và tướng quân khác nhau, vinh quang của ta chính là thành tựu của Văn Nhân tướng quân. Thành tựu hắn càng cao, giá trị của ta sẽ càng rõ ràng hơn, hoặc nói hắn giống như một ngọn núi cao ta dốc sức xây nên...Tướng quân nói không sai, Văn Nhân tướng quân là người dã tâm, nhưng lại không phải người hay hoài nghi, hắn cũng hiểu rõ ta có giá trị như thế nào.
Nam Sơn Mộ lắc đầu, cảm thán:
- Quỷ quân sư ngươi và Văn Nhân Thương Nguyệt đúng là một cặp trời sinh.
Quỷ quân sư nói:
- Nếu tướng quân đã sớm biết, nhưng lại không trốn, vậy có phải muốn thành toàn ý định của Văn Nhân đại tướng quân, chịu trói chờ chết?
Nam Sơn Mộ nói:
- Với thủ đoạn của Văn Nhân tướng quân, cho dù ta muốn đi, ta có thể đi được sao?
Quỷ quân sư trầm mặc trong giây lát, nhìn Nam Sơn Mộ nói:
- Nếu tướng quân không muốn nhiều chuyện...ta cũng có thể để tướng quân được ra đi trong danh dự.
Sau lại quay đầu nhìn tên thương nhân đã bị mồ hôi lạnh làm ướt cả cái áo đang mặc, Quỷ quân sư nói tiếp:
- Ngoài ra, vì muốn đáp tạ tướng quân, ta có thể giúp tướng quân hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua, tống tiễn La tổng quản theo tướng quân lên đường.
Nam Sơn Mộ vui sướng cười lớn lên, thi lễ với Quỷ quân sư, nói:
- Vậy ta phải cảm ơn quân sư rồi.
- Đây là chuyện của các ngươi, tại sao lại lôi ta vào?
Tên thương nhân này đã sớm biết Quỷ quân sư sẽ không để mình bình an rời đi, nhưng vì biết Quỷ quân sư và Văn Nhân Thương Nguyệt là người như thế nào nên hắn không dám tức giận, ngược lại còn cầu khẩn:
- Lưu quân sư, chắc quân sư cũng hiểu rằng ta là người thế nào, dù có phạm tử tội thì quân bộ cũng không có quyền xử trí ta, nhất định phải áp giải ta tới Chí Thiên viện ở Hình ti mới có thể định tội rõ ràng. Nếu ta chết ở chỗ này, các ngươi sẽ không thoát tội được.
Quỷ quân sư hơi nháy mắt, sau đó nhìn sang một cây phong khác trong đình viện, không trả lời La tổng quản.
Nam Sơn Mộ săn ống tay áo lên, hít sâu một hơi, nhìn hắn với ánh mắt thương hại, nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên rằng quan vị của ta còn cao hơn ngươi một cấp...Chẳng lẽ ngươi không biết có một tình huống quân bộ có thể trực tiếp giết chết phạm nhân mà không cần báo lên Hình ti sao?
- Khởi binh tạo phản...
Tên thương nhân này lập tức mở to mắt ra, thất thần hô to lên một tiếng như không thể tin được những gì vừa nghe, bất giác lui về sau một bước.
- Các ngươi...chỉ vì muốn đối phó hắn....chỉ vì như thế mà các ngươi dám cố ý tạo binh biến?
Sau khi lui về sau một bước, dường như hắn vẫn chưa tin những gì đang xảy ra, hắn vươn một ngón tay trắng mập ra, run rẩy chỉ về phía Quỷ quân sư, nói.
- Đối với người như Văn Nhân đại tướng quân, câu nói nhất tướng công thành vạn cốt khô quả thật không sai. Chỉ mấy mạng người như vậy có đáng gì chứ.
Nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, đôi mắt Nam Sơn Mộ hơi nhấp nháy, thần sắc vui mừng gần như không thể che giấu được hiện rõ ra ngoài. Nam Sơn Mộ nói:
- Ta vừa nhảy vào sân bọn họ lập tức tới ngay, cho thấy bọn họ vốn không quan tâm đến việc sẽ gặp người nào trong này. Bây giờ có thể cuốn cả ngươi vào, bọn họ càng vui mừng hơn.
- La Lập.
Nhìn sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của tên thương nhân này, Nam Sơn Mộ chợt lắc đầu, khuôn mặt tuy đượm buồn nhưng lại dứt khoát nói:
- Ngươi nói không sai, năm xưa ta không nhảy qua bức tường này là vì tu vi và chiến lực của ta chưa chắc bằng ngươi. Nhưng đã điều năm như vậy, ta rất muốn xem thử ngươi có lơ là việc tu hành hay không.
- Ngươi...Nam Sơn Mộ, ngươi quá độc ác!
Nghĩ đến việc Nam Sơn Mộ chỉ cần nhẹ nhàng nhảy vào tường đã kéo mình vào vũng nước đục này, nghĩ đến vinh hoa phú quý và gia quyến của mình ở kinh thành, tên thương nhân này rốt cuộc không thể nhịn được nữa, điên cuồng hét lên.
- Ta độc ác?
Nam Sơn Mộ hít sâu một hơi, cơn lửa giận vốn đã bị dập tắt sâu trong tận đáy lòng ông hoàn toàn bị đốt cháy lên. Ông ta nhớ tới người lúc cười có hai lúm má đồng tiền mình đã từng yêu thương, nhưng vào một đêm, người con gái đó đã nói với mình rằng nàng thích một người khác. Nhưng người trong lòng nàng chỉ nghĩ đến con đường làm quan thăng tiến sau này, cố ý sắp xếp một vị quyền quý trong hoàng thành gặp nàng, dẫn đến kết quả cuối cùng nàng đã phải gặp cảnh hương tiêu ngọc vẫn ở nơi hoàng thành xa hoa đấy.
Sau khi biết được sự thật, ông ta đã đứng trên con hẽm nhỏ, ở ngoài vách tường kia, nhưng cuối cùng lại không thể nhảy qua nó được.
Những năm này, tu vi và chức quan của ông ta càng lúc càng tăng cao, nhưng chức quan và chỗ dựa sau lưng của đối phương cũng càng lúc càng lớn....Tuy nhiên, hôm nay ông ta rốt cuộc cũng có thể hoàn thành được việc mình không dám làm bao nhiêu năm qua. Năm ấy, vì có quá nhiều nguyên nhân, vì sợ liên lụy đến nhiều người nên ông ta vẫn chưa làm, có lẽ hôm nay sẽ là ngày kết thúc tất cả.
Hoặc nói đây là báo ứng cuối cùng sau một vòng nhân quả tối tăm và phức tạp.
Ông ta bắt đầu nở một nụ cười tàn kốc, nhìn tên thương nhân đã gần như nổi điên kia, nhẹ giọng nói:
- La Lập, năm xưa...có phải ngươi nghĩ rằng nàng thích ta không? Chẳng lẽ nàng chưa từng nói với ngươi rằng người nàng thích...chính là ngươi?
- Ngươi nói gì?
La Lập run rẩy không thôi. Hắn lại lui về sau một bước, sắc mặt vốn đã trắng bệch lập tức còn trắng hơn.
- Xem ra đúng là ngươi không biết.
Nam Sơn Mộ cười lạnh nhìn La Lập, nói:
- Người nàng thích chính là ngươi...Cho nên, khi nàng biết sự thật, chắc chắn nàng rất đau khổ. Mà bây giờ, chính ngươi lại cảm nhận được cảm giác đấy.
- Không thể nào...rõ ràng nàng hay qua lại chung với ngươi...làm sao....
La Lập thất thần, đau khổ kêu lên.
- Aaaaaaaaaaa!
Hắn cuối cùng nổi điên rồi, ngẩng đầu hét to lên một tiếng, hai tay hóa thành hổ trảo tấn công Nam Sơn Mộ.
.....
Không gian vốn yên lặng trong đình viện lập tức bị đánh tan thành những mảnh nhỏ.
Vì kình lực quá mạnh, vì tốc độ quá nhanh, nên khi mười ngón tay của La Lập hóa trảo đánh tới Nam Sơn Mộ, không khí chung quanh lập tức bị ép lại tạo thành những dòng khí lưu chảy xiết mà mắt thường cũng thấy được, phát ra những tiếng vang thê lương.
Thật không ngờ tên quan lớn Nội Vụ ti có bộ dáng giống như một thương nhân này lại là một cường giả tu hành hiếm thấy.
Nam Sơn Mộ tung quyền đón đánh.
Hận ý, oán niệm, thống khổ...trong mấy chục năm qua, tất cả đã được ông ta đánh ra theo quyền này.
Quyền vừa xuất hiện, lập tức có một cơn cuồng phong quét tới phía trước, thổi vào gốc cây phong đằng sau La Lập làm cho toàn bộ cành lá rung ray, lá phong bay lả tả trong không trung.
- A!
Quyền trảo va nhau! Kình lực hùng hậu trong quyền dễ dàng đánh tan khí tức khổng lồ cùng với sức mạnh ẩn chứa trong một trảo của La Lập.
La Lập trợn mắt, đôi đồng tử gần như mở to hết mức. Trong mắt hắn, một quyền của Nam Sơn Mộ dường như càng lúc càng lớn hơn, mà tay trái của hắn cũng lập tức rút trở về chộp vào nắm tay thô ráp, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào ngăn cản được một quyền quá mạnh này.
"Ầm!"
Một quyền này tiếp tục đánh tới mặt La Lập bất chấp đã có hai bàn tay ngăn trở.
Một quyền này mang theo hai mu bàn tay đánh vào mặt La Lập.
Một nửa khuôn mặt vốn hồng hào vì đã quen ăn sung mặc sướng của La Lập nhất thời sưng đỏ lên. Sau tiếng kêu thảm thiết, một ngụm máu tươi xen lẫn mấy cái răng trắng từ trong miệng của tên quan lớn Nội Vụ ti lập tức phun ra ngoài.
Một quyền này thật dứt khoát, lúc đánh thật vui sướng.
- Quyền này ta đánh là vì a Nguyệt.
Nam Sơn Mộ thu hồi tay phải mình lại, nhưng ngay lập tức ngay trái liền hóa quyền đánh tới.
- Quyền này ta đánh là vì chính mình.
Nhưng quyền này của Nam Sơn Mộ lại không thể đánh trúng La Lập! Bởi vì sau khi phun máu tươi và mấy cái răng trắng ra, La Lập đã không dám đấu với Nam Sơn Mộ nữa, hoặc có thể nói một quyền đánh bằng tay phải của Nam Sơn Mộ đã gần như phá nát ý chí của hắn. Toàn bộ sức mạnh còn lại trong người lập tức được hắn tập trung đến hai đùi mình, sau đó hai chân đạp mạnh xuống đất tạo thành, cả người lui nhanh về phía sau, sau đó hắn dứt khoát xoay người phóng lên cao, muốn nhảy qua vách tường màu xanh trước mặt để chạy trốn.
Quỷ quân sư lập tức vung tay, nắm chặt mấy ngón tay lại.
Bầu trời bao la ngoài đình viện lập tức bị biến thành màu đen thăm thẳm.
Mấy chục mũi tên và trường mâu màu đen mang theo sức mạnh kinh người mạnh mẽ phóng vào người La Lập.
...
Toàn thân La Lập lập tức phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt, hồn lực khổng lồ đột ngột phóng ra ngoài làm cho không khí chung quanh gần như bị ép đặc lại, trở nên sềnh sệch.
Nhưng những mũi tên và trường mâu màu đen kia vẫn mạnh mẽ phóng tới người hắn, thậm chí còn đâm vào da thịt hắn.
Mấy ánh đao màu xanh lá kinh khủng từ sau tường chém ra, chém vào người hắn.
"Phốc!" Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hắn dùng hai tay để ngăn cản, nhưng thương thay cho tấm thân trần thịt, hai cánh tay của hắn lập tức bị chặt đứt, một ngụm máu tươi khác từ trong miệng hắn phun ra ngoài.
Lại có một chùm ánh sáng màu đen vây quanh.
Càng lúc càng có nhiều máu tươi từ trên người hắn chảy ra ngoài, cả người đã biến thành một con nhím rơi xuống đất.
La Lập trợn tròn hai mắt nhìn bầu trời chằm chằm, đôi mắt vô thần gần như không có sức sống, ở khóe miệng vẫn có vài dòng máu tươi đỏ thắm, khuôn mặt của hắn bị rất nhiều mũi tên xuyên thủng cắm vào, trông rất ghê sợ.
Thế gian này đúng là có không ít người tu hành, nhưng những người tu hành đạt tới tu vi như La Lập lại không có nhiều, lúc bình thường không thể dễ dàng thấy được...Thật ra, không nói chi đến La Lập, đối với những người dân bình thường thì việc gặp một người tu hành thật sự đã là rất khó, nhưng dưới uy nghiêm và ý chí của đại tướng quân Văn Nhân Thương Nguyệt, hiện giờ thật không biết có bao nhiêu người tu hành đang tụ tập xung quanh đình viện này. Trước số lượng người tu hành kinh người như thế, đối mặt với sức mạnh khủng khiếp Văn Nhân đại tướng quân nắm trong tay, tên cường giả tu hành này hoàn toàn không thể phản kháng được, nhanh chóng biến thành một thi thể lạnh như băng.
Quyền thứ hai của Nam Sơn Mộ đánh vào không trung...Một quyền cuối cùng của ông ta không thể đánh vào khuôn mặt của La lập, nhưng nhìn thấy đối phương chết thê thảm như vậy, nỗi oán hận chất chứa trong lòng ông ta bấy lâu nay bất giác dần dần mất đi.
Ông ta thu quyền lại, từ từ nhắm hai mắt, lòng nghĩ tới nữ tử khi cười có hai lúm đồng tiền trên má đã hương tiêu ngọc vẫn từ nhiều năm trước, nghĩ tới những chuyện mình đã làm....Ông ta yên lặng nhắm mắt đợi chết.
Một tên Thiên Lang vệ đứng sau Quỷ quân sư di chuyển, chuẩn bị lấy đi tính mạng của tên tướng quân này.
Ngay lúc này, đột nhiên có mùi máu tươi nồng nặc từ bên ngoài đình viện truyền vào trong.
Quỷ quân sư chợt thấy mu bàn tay mình hơi ướt, trời đang đổ mưa sao? Nhưng khi cúi đầu xuống, lão lại nhìn thấy có một giọt máu rất nhỏ đang lăn dài trên tay mình, còn chưa đọng lại.
- Nam Sơn Mộ, ngươi có biết mình đang làm gì không hả?
Lão ta cau mày lại, lạnh lùng hỏi.
Nam Sơn Mộ đã nhắm mắt đợi chết ngạc nhiên mở đôi mắt mình ra. Ngay lúc có mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khắp đình viện này, ông ta cảm thấy hẽm sâu ngoài kia chợt trở nên ồn ào...Mặc dù không có tiếng động nào, nhưng thân là Tả tướng quân Thú Biên nhiều năm, tất nhiên ông ta rất quen thuộc với cái mùi tanh tưởng này, nhưng chính ông ta cũng không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra ngoài kia.