Tiên Ma Biến

Chương 117: Người ở trên cao, ánh sáng ở trên trời



Cao Á Nam nhìn Hạ Lan Duyệt Tịch, trả lời rất đơn giản:

- Ngươi cứ mơ đi.

Sau đó phóng người nhanh tới trước, mang theo gió tuyết đánh tới Hạ Lan Duyệt Tịch.

Cách nói lạnh lùng của đối phương làm cho nàng biết dù mình có làm gì đi nữa, đối phương cũng không bỏ qua Vũ Hóa Thiên Cực.

- Nếu như bây giờ ta rời đi, ngươi nghĩ thử xem, với thể lực và thương thế như vậy, ngươi có thể đuổi kịp ta sao?

Hạ Lan Duyệt Tịch đứng yên bất động, nhưng câu nói này của hắn lại khiến Cao Á Nam phải dừng lại.

- Ngươi không thể đuổi kịp ta.

Hạ Lan Duyệt Tịch đặt mũi kiếm lạnh như băng lên người Vũ Hóa Thiên Cực, đồng thời nhìn Cao Á Nam nói:

- Ta có thể cắt từng miếng từng miếng thịt trên người hắn, sau đó rải khắp đồi núi này. Ta không giống với các ngươi, cách tu hành của ta chính là phải làm thế nào để giết chết đối thủ, khiêu chiến với bản thân mình. Nếu như không tin, ngươi có thể thử một chút.

- Cao Á Nam ngươi mà thỏa hiệp thì đúng là quá ngu xuẩn.

Vũ Hóa Thiên Cực ngẩng đầu lên, vừa lắc đầu vừa nhìn Cao Á Nam, nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ta cũng không muốn bị chết ngớ ngẩn như vậy.

- Nhưng đôi lúc con người lại làm vài chuyện rất ngớ ngẩn.

Cao Á Nam nhìn Vũ Hóa Thiên Cực, bình tĩnh rút trường kiếm màu đen ra, nhưng trong lòng lại nghĩ: "Lâm Tịch, các ngươi đang làm gì vậy, sao còn chưa ra tay?"

Nàng là một thiếu nữ rất thông minh, hơn nữa tất nhiên nàng biết rằng cái bẫy lấy Hoàn Nhan Mộ Diệp làm mồi nhử này không phải do nàng thiết kế. Nguyên nhân khiến nàng hối hả chạy đến nơi này là vì nghĩ rằng rất có thể Lâm Tịch cũng bị mai phục giống như mình, nhưng hiện giờ Hoàn Nhan Mộ Diệp biến thành như thế này, chứng tỏ Lâm Tịch đã thắng. Ngoài ra, hắn thiết kế cạm bẫy như vậy tất nhiên là muốn dẫn dụ đệ tử học viện Lôi Đình xuất hiện...Nhưng, Vũ Hóa Thiên Cực sắp chết vì mất máu rồi, tại sao hắn còn chưa ra tay, chẳng lẽ mình phải tự lấy kiếm đâm đùi mình thật sao?

Nhưng vào lúc này, người mà nàng đang nghĩ đến, tức Lâm Tịch, đang đứng trên một sườn núi cao, từng cơn gió mạnh và lạnh lẽo vù vù thổi qua mặt hắn.

Đây là một sườn núi bị tuyết dày bao phủ, khắp nơi chỉ có tuyết trắng và những tảng đá màu đen, xung quanh không có gốc cây tùng nào. Nhưng bởi vì nó quá cao nên cho dù là Hạ Lan Duyệt Tịch hay Cao Á Nam, cả hai cũng không thể nhìn thấy hắn.

Gió thổi qua mạnh đến nỗi hắn có cảm tưởng mình sẽ bị thổi bay. Nếu như không phải lúc trước đã thăm dò qua nơi này, cẩn thận dùng những cây mây thật nhỏ buột chặt khắp người mình lại, sợ rằng bây giờ y phục của hắn đã bị gió thổi bay phần phật rồi. Nhưng việc nhanh chóng leo lên vị trí này, cộng với việc tâm trạng rất khẩn trương mà không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, điều này đã khiến hắn và Biên Lăng Hàm phải thở hổn hển không thôi.

Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, sắc mặt hắn và Biên Lăng Hàm đã bị gió lạnh biến thành màu đỏ tím. Ở dưới bọn họ, Vương Kiện Dụ còn đang cố gắng leo lên.

Từ vị trí họ đang đứng, bởi vì tiếng gió thổi qua quá mạnh nên họ không thể nào nghe được âm thanh của Cao Á Nam cũng như Hạ Lan Duyệt Tịch nữa. Nhưng hắn không vì thế mà ngừng lại, vô cùng bình tĩnh lấy một cây tên đưa cho Biên Lăng Hàm, sau khi ra hiệu cho Biên Lăng Hàm xong lại hít sâu một hơi, tiếp tục lấy ra một cây tên màu trắng khác, giương cung lắp tên.

Hắn biết lần này Biên Lăng Hàm chỉ có thể giúp mình bắn trước một mũi tên, giúp mình quan sát gió núi hiện giờ ảnh hưởng đến đường tên bắn như thế nào. Những việc sau đó, tất cả đều phải dựa vào chính hắn.

Gió núi rất mạnh, mạnh đến nỗi làm tay người cầm tên phải run rẩy.

Cho dù rất tin tưởng Lâm Tịch, nhưng Biên Lăng Hàm vẫn cảm thấy việc giương cung lắp tên từ đây bắn xuống bên dưới là một chuyện vô cùng khó khăn, rất vô lý. Nhưng nhìn những dòng máu đỏ tươi của Vũ Hóa Thiên Cực đang chảy trên nền tuyết, thấy Cao Á Nam tay nắm chặt trường kiếm đối mặt với tên đồ tể Hạ Lan Duyệt Tịch, những điều này lại giúp Biên Lăng Hàm rất bình tĩnh, tâm lý vững vàng hơn rất nhiều.

- Đông lão sư nói không sai...Chỉ khi lòng vững vàng, tay cầm tên mới vững vàng được.

- Ta có thể.

Biên Lăng Hàm lên tiếng, nhưng âm thanh của nàng lại bị gió núi gào thét cắt phá thành những tiếng rời rạc, rất nhỏ.

- Ngươi đang chờ cái gì? Chẳng lẽ ta đoán không sai sao, ngoại trừ ngươi ra, ở đây còn có các đệ tử học viện Thanh Loan khác?

Dưới sườn núi, Hạ Lan Duyệt Tịch nhìn Cao Á Nam đang cầm chặt trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén đến nỗi khiến người ta phải giật mình:

- Chẳng lẽ đám đệ tử học viện Thanh Loan các ngươi còn tệ hại hơn ta nghĩ sao, đã tụ tập nhiều như vậy nhưng cuối cùng không dám chiến đấu? Ta cho ngươi một đình, hoặc là ngươi tự động đâm mình một kiếm, hoặc là ta mang Vũ Hóa Thiên Cực rời đi.

...

Cao Á Nam giơ cao trường kiếm.

Nhưng vào lúc này, Biên Lăng Hàm lại nghe thấy Lâm Tịch thở dài, sau đó vị Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua nói:

- Bắt đầu.

"Pặc!"

Cây tên từ đầu ngón tay Biên Lăng Hàm bay vút ra ngoài, như hóa thành một cơn cuồng phong đang giận dữ gào thét, tạo thành một luồng xoáy màu trắng mơ hồ trong không trung, lại tựa như lưu tinh đang điên cuồng rơi xuống.

Trong nháy mắt, Hạ Lan Duyệt Tịch, Cao Á Nam và Vũ Hóa Thiên Cực cảm thấy sự khác lạ từ ngay trên không trung, đồng loạt ngẩng đầu lên.

Gần như ngay lúc bọn hắn ngẩng đầu lên, mũi tên màu trắng đó đã lao xuống với một tốc độ vô cùng khủng khiếp. Chỉ sợ ngay cả phi kiếm của cường giả tu hành cũng không có tốc độ như vậy.

Nhưng trái tim Biên Lăng Hàm bất giác đau nhói, dòng máu nóng đang chảy trong người gần như đông cứng lại.

Dựa theo sự sắp xếp của Đông Vi, vì nàng là người sẽ bắn mũi tên đầu tiên cho Lâm Tịch thấy sự ảnh hưởng của gió đối với mũi tên như thế nào, nên nàng không cần phải căn chỉnh, không cần phải suy nghĩ tới bất kỳ điều gì, chỉ tập trung sử dụng kỹ năng "rơi nguyệt", nhắm bắn vào Hạ Lan Duyệt Tịch. Trên lý thuyết, sau khi nàng bắn xong, Lâm Tịch sẽ thấy rõ cây tên bị lệch khỏi quỹ đạo bao nhiêu, giúp Lâm Tịch có được ấn tượng sinh động nhất, đến lúc bắn, hắn chỉ cần căn chỉnh lại hướng bắn là được.

Khi trước bắn trúng Hoàn Nhan Mộ Diệp, bọn họ đã làm như vậy.

Nhưng khi cây tên này rời tay, tuy còn chưa rơi xuống đất, nàng đã nhận ra cây tên này bị lệch rất nhiều.

"Phốc!"

Cây tên nặng nề rơi xuống đất, xới tung cả một mảng tuyết lớn. Đúng như những gì nàng đã dự đoán, uy lực của tên này quả nhiên rất kinh khủng, nhưng lại cách xa Hạ Lan Duyệt Tịch đến năm mươi bước!

Bởi vì lệch nhau quá xa, nên đối với đám người Hạ Lan Duyệt Tịch, cây tên này thật sự không đáng sợ. Chẳng qua, bọn họ cảm thấy giống như có một tảng đá bự đột nhiên từ trên trời rơi xuống vậy.

Chênh lệch năm mươi bước, Lâm Tịch là người bắn sau tất nhiên có thể điều chỉnh được. Nhưng chính độ lệch này đã nói rõ sức gió ở đây quá mạnh, mà chỗ bọn họ đang đứng lại quá cao...Với khoảng cách xa như vậy, cùng với gió núi quá mạnh, tốc độ bay của cây tên trong không trung quá nhanh, nên không một ai có thể biết trước kết quả sẽ như thế nào.

Hắn có thể bắn trúng thật sao?

Biên Lăng Hàm bất giác quay đầu nhìn Lâm Tịch.

"Pặc!"

Lúc này, cây tên trong tay Lâm Tịch đã rời dây, mạnh mẽ lao xuống.

Hạ Lan Duyệt Tịch khẽ nheo mắt. Cây tên vừa rồi đã cho hắn biết có người đang ở trên sườn núi cao dùng trường cung bắn xuống, mà lúc này, dựa vào tiếng gió rít người cùng với luồng xoáy màu trắng mơ hồ trên không trung, hắn cũng biết rằng cây tên thứ hai đang bắn tới mình, nhưng hắn vẫn đứng yên đấy, không hề nhúc nhích.

"Phốc!"

Cây tên do Lâm Tịch bắn xuống nặng nề rơi xuống đất, tạo thành một vệt dài trên mặt đất và xới tung một mảng tuyết lớn ở vị trí cách hắn hai mươi bước.

Hụt rồi...hơn nữa, còn lệch xa đến như vậy.

Biên Lăng Hàm cảm thấy mất mác. Nhưng điều khiến nàng cảm thấy vô cùng hoang đường, không thể nào hiểu được chính là Lâm Tịch lại không dừng tay lại, căn bản không sợ đối phương sẽ xông lên giết tới đây, một cây tên lại tiếp một cây tên, không ngừng bắn xuống.

Hạ Lan Duyệt Tịch thấy được một vị trí trên sườn núi phủ đầy tuyết trắng, dựa vào hơi thở quen thuộc như đang bao phủ không gian nơi đây, hắn cảm giác người đang lấy tên bắn chính là Lâm Tịch mà hắn vẫn luôn muốn giết chết. Hắn lạnh lùng mở to hai mắt, dứt khoát kéo Vũ Hóa Thiên Cực đến trước người mình, dùng trường kiếm đâm xuống.

Máu tươi nóng hổi vung vẩy khắp nơi.

Khi mũi tên tiếp theo vừa rơi xuống, hắn lạnh lùng cắt một miếng thịt từ trên người Vũ Hóa Thiên Cực xuống. Hắn nghĩ rằng mặc dù đối phương không ngừng tay, nhưng khi thấy cảnh đồng bạn bị hắn lăng trì như vậy, tâm thần nhất định đại loạn.

- Lâm Tịch.

Ngay cả Cao Á Nam cũng không nhịn được nữa, ngửa đầu nhìn về chỗ Lâm Tịch đang đứng quát to lên một tiếng, sau đó nắm chặt trường kiếm trong tay, phóng nhanh tới trước.

- Biên Lăng Hàm! Dù ta có điên khùng làm gì đi nữa, ngươi phải tin tưởng ta!

Nhưng điều khiến cho nàng và Hạ Lan Duyệt Tịch không thể nào ngờ rằng chính là người đang đứng ở trên ngọn núi cao phủ đầy tuyết giống như đứng trên trời kia, không những tâm thần không bị đại loạn mà còn vô cùng trầm tĩnh, vô cùng kiên định quát to với Biên Lăng Hàm.

Biên Lăng Hàm không thể nào hiểu được, không thể nào hiểu được.

Bởi vì Lâm Tịch vẫn không ngừng lấy từng cây tên ra, liên tục bắn xuống dưới.

Hơn nữa, lúc này Hạ Lan Duyệt Tịch đã vừa kéo Vũ Hóa Thiên Cực vừa lui về sau. Với tốc độ hiện nay, hắn nhanh chóng tiến vào trong rừng, đồng thời giữ một khoảng cách nhất định đối với Cao Á Nam, sau đó bắt đầu định hướng, phóng người tới vị trí nàng và Lâm Tịch đang đứng.

Trên nền tuyết trắng xóa trong rừng, bởi vì máu tươi nóng hổi của Vũ Hóa Thiên Cực không ngừng chảy ra nên đã tạo thành một vệt máu dài đỏ thắm, khiến người nhìn thấy phải kinh hãi. Tuy nhiên, ngoài dự đoán của nàng chính là sau khi đã nhìn thấy Hạ Lan Duyệt Tịch lui về sau, nhưng Lâm Tịch vẫn nhắm bắn vào mảnh đất trống Hạ Lan Duyệt Tịch đã đứng khi nãy, cũng là vị trí cách Hoàn Nhan Mộ Diệp đang hôn mê ở sau vài thước.

Lâm Tịch đang nhắm bắn vào mảnh đất trống!

Điên rồi...Biên Lăng Hàm cảm thấy Lâm Tịch điên rồi, mình cũng điên rồi, bởi vì không biết do nguyên nhân nào, nhưng nàng vẫn tin tưởng Lâm Tịch, không hề đi lên đánh Lâm Tịch tỉnh lại.

...

Hiện giờ, trong mắt Lâm Tịch chỉ có mảnh đất trống kia.

Chỉ có hắn biết rằng với tình thế hiện nay, biện pháp duy nhất giúp bọn hắn chiến thắng chính là phụ thuộc vào việc hắn có bắn trúng mảnh đất trống kia hay không.

Bởi vì dựa vào những gì Hạ Lan Duyệt Tịch đã thể hiện, dựa vào năng lực nghịch thiên của hắn, hắn nắm chắc trăm phần trăm mình có thể khiến Hạ Lan Duyệt Tịch đứng lại ngay chỗ đấy. Nhược điểm lớn nhất của Hạ Lan Duyệt Tịch chính là quá khát máu như một con dã thú, quá tự tin vào chính mình, quá tự đại, không đặt đối thủ trong mắt!

Lâm Tịch hiểu rõ mỗi khi mình bắn thêm một mũi tên sẽ mất thêm thời gian, mà càng kéo dài thời gian hơn sẽ càng có nhiều biến hóa, nên hắn bắn rất nhanh. Nhưng dưới áp lực nặng nề như vậy, điều lạ lùng chính là cứ sau khi bắn xong một mũi tên, hắn phát hiện cảm giác của mình lại trở nên rất nhạy bén, thậm chí hắn còn cảm thấy nguyên khí trong trời đất dường như đang cô đọng lại, trở nên sềnh sệch.

Bởi vì tốc độ bắn rất nhanh, nên người nhìn có cảm giác các mũi tên ấy đã tạo thành một đường thẳng trong không trung, kéo dài từ tay của hắn, xuyên qua bầu trời bao la, nối thẳng với mặt đất bên dưới.

Trong trí óc hắn hiện giờ, tốc độ của các mảnh băng đang bay kia ngày càng chậm hơn, thậm chí hắn còn nhìn rõ quỹ tích vận hành của chúng.

"Phốc!"

Cây tên này bắn trúng mảnh đất trống bên dưới, bông tuyết dưới mặt đất bị xới tung lên bắn vào trên người Hoàn Nhan Mộ Diệp. Nhờ những mảnh băng lạnh lẽo kích thích, Hoàn Nhan Mộ Diệp tỉnh lại từ trong cơn mê, nhưng lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Tịch lập tức đưa tay sờ vào túi đựng tên. Chỉ một cái chạm nhẹ, hắn lập tức biết cây tên mình vừa bắn ra khi nãy nằm ở đâu trên bao đựng tên, đồng thời hắn không dám kéo dài thời gian, hô lên:

- Trở về!

Cảnh vật quay về mười phút trước, Hạ Lan Duyệt Tịch vừa xuất hiện trong tầm mắt bọn hắn, mà hắn và Biên Lăng Hàm vừa mới bắt đầu leo lên chỗ núi cao bị tuyết trắng bao phủ.

Mọi việc sau đó diễn ra như trong trí nhớ của hắn, Cao Á Nam xuất hiện trong rừng. Lâm Tịch quay đầu nhìn Biên Lăng Hàm, trịnh trọng và chân thành nói:

- Lăng Hàm, cho dù ta có làm chuyện điên khùng như thế nào đi nữa, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.

Không đợi Biên Lăng Hàm trả lời, Lâm Tịch đã nói tiếp:

- Ta muốn một chút thời gian. Vì phòng ngừa Cao Á Nam không thể kéo dài thời gian được, ta cần ngươi ra ngoài, đến chỗ Hạ Lan Duyệt Tịch, giúp ta kéo dài thời gian.

- Cái gì?

Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch với vẻ mặt không thể tin được, nhưng ánh mắt của Lâm Tịch hiện giờ lại rất trong suốt, vô cùng kiên định và tràn đầy khẩn cầu.

- Ngươi muốn ta làm như vậy thật sao?

Nàng không nói thêm nữa, chỉ nhìn Lâm Tịch, nhẹ nhàng hỏi.

- Ta cần ngươi làm như vậy...Hơn nữa, ta cần ngươi tin tưởng ta.

Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm, dứt khoát gật đầu:

- Ta có lòng tin.

- Việc này rất vô lý...so với việc đi lên độ cao trên năm trăm bước để ngắm bắn còn vô lý hơn, nhưng ta tin tưởng ngươi.

Sau khi im lặng khoảng hai giây, Biên Lăng Hàm khẽ cắn đôi môi, gật đầu.

- Ta cần hắn đứng yên tại chỗ.

Lâm Tịch lẳng lặng nhìn Biên Lăng Hàm, nói:

- Ngươi hãy đi xuống dưới, nhưng đừng vội xuất hiện. Khi Hoàn Nhan Mộ Diệp ép Á Nam phải dùng kiếm để tự đâm mình, vào lúc nàng giơ kiếm lên, ngươi hãy đi ra. Đừng hỏi ta tại sao ta có thể biết trước một chuyện vô lý như vậy...Ngươi phải cố gắng bình tĩnh, không thể để lộ điều gì được, nhất là không để Á Nam hay hắn di chuyển khỏi nơi đang đứng.

...

- Chẳng lẽ trực giác của hắn chính xác đến như vậy sao? Đây là nguyên nhân giúp hắn, một người chỉ có tư chất hai nhưng lại có thể trở thành Thiên Tuyển?

Biên Lăng Hàm không thể nào hiểu được, nhưng nhìn Lâm Tịch một mình trèo lên ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ, nhìn Hạ Lan Duyệt Tịch ép Cao Á Nam tự mình hại mình, thấy mọi việc đang diễn ra đúng như những gì Lâm Tịch vừa nói, trong lòng nàng hiện giờ chỉ còn có suy nghĩ như vậy.

"Rắc!"

Vào lúc Cao Á Nam rút trường kiếm màu đen ra, đang do dự không biết nên làm thế nào, Biên Lăng Hàm cố ý chặt đứt một cành cây tùng, yên lặng xuống núi, sau đó tiến tới gần Hạ Lan Duyệt Tịch.

- Các đệ tử học viện Thanh Loan bọn ngươi đúng là tệ hại như nhau, thật sự tụ tập ở đây hết sao?

Tiếng động cành cây bị bẽ gãy này vừa vang lên, nhìn thấy Biên Lăng Hàm xuất hiện ở ngay sườn núi, bước nhanh tới chỗ mình đang đứng, Hạ Lan Duyệt Tịch cười lạnh không thôi.

Tuy cười nhưng hắn vẫn đứng yên, đợi Biên Lăng Hàm tới chỗ này.

Ở trên sườn núi cao, tại một nơi bị tuyết trắng bao phủ, Lâm Tịch lấy cây tên màu trắng ban nãy ra, tính toán thời gian, đồng thời nhớ lại sức gió và quỹ tích chuyển động của các mảnh băng bay trong không trung, tất nhiên là cả đường bắn cây tên cuối cùng.

- Thêm một người thì như thế nào?

Hạ Lan Duyệt Tịch lẳng lặng nhìn Biên Lăng Hàm bước tới, không biết là do nàng quá lo sợ hay quá bình tĩnh, nhưng lúc này nàng đột nhiên bước rất chậm, bàn chân hơi đè xuống mặt đất, lúc bước đi cuốn theo những hạt bông tuyết theo chân mình. Ngay giây khắc đó, thần sắc lạnh lùng và tàn khốc lại xuất hiện trên khuôn mặt của Hạ Lan Duyệt Tịch, hắn nói:

- Phế vật chính là phế vật, có tới thêm nữa cũng vô dụng. Nếu như đã tới đây rồi, ngươi hãy tự đâm mình một đao như ả này đi.

- Các ngươi bị điên sao?

Thấy Biên Lăng Hàm trầm mặc đi đến đứng bên cạnh Cao Á Nam, Vũ Hóa Thiên Cực thật không chịu nữa, tuy vô lực nhưng vẫn giận dữ quát lên:

- Đã một người ra, giờ lại thêm một người!

- Chúng ta có điên đi nữa cũng là đường hoàng đứng đây.

Biên Lăng Hàm đứng trước người Cao Á Nam, vừa cười lạnh vừa nhìn Vũ Hóa Thiên Cực, nói:

- So sánh với ngươi bị đối thủ bắt để uy hiếp, chúng ta tốt hơn nhiều rồi.

- Ngươi!

Vũ Hóa Thiên Cực không biết dụng ý của nàng, nhưng vì quá xúc động và tức giận nên hắn ho khan một tiếng, một ngụm máu tươi bị phun ra ngoài.

- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?

Hạ Lan Duyệt Tịch hơi nhíu mày. Hắn nhìn Biên Lăng Hàm đứng trước Cao Á Nam, lại nhìn núi rừng xung quanh, mỉa mai cười lạnh:

- Rốt cuộc các ngươi đã thiết kế cạm bẫy gì?

Biên Lăng Hàm chợt run người.

Sau khi xuất hiện, nàng mới chỉ nói chuyện một câu với Vũ Hóa Thiên Cực, nhưng thật không ngờ đối phương đã phát hiện điều lạ thường trong đó.

Đây là một người rất đáng sợ và cũng quá lập dị!

Nhưng nàng không lùi bước, nhìn tròng mắt lạnh lùng như loài lang sói của đối phương, tĩnh táo nói:

- Chúng ta đang đợi Lâm Tịch.

Thấy đôi lông mày của Hạ Lan Duyệt Tịch hơi nhướng lên, nàng chậm rãi gật đầu, nói:

- Hắn sẽ đến.

- Chờ hắn?

Hạ Lan Duyệt Tịch khẽ nhíu mày, ngay khóe miệng nở nụ cười đầy ý khinh thường, nói:

- Khi ở thảo nguyên xanh bán tuyết, nếu như không phải có người vô tình xuất hiện, hắn đã là một người chết...

- Nếu như hắn không có uy hiếp gì với ngươi, vậy tại sao ngươi lại xem trọng hắn như vậy?

Biên Lăng Hàm cắt đứt lời Hạ Lan Duyệt Tịch, bình tĩnh nói:

- Nói đi nói lại đều do ngươi kiêng kỵ hắn, sợ sau này sẽ thua hắn...Ngươi đang sợ hãi.

Hạ Lan Duyệt Tịch nhìn nàng, nsoi;

- Ngươi đang muốn chọc giận ta? Hừ! Tương lai? Tương lai sao?...Ngươi phải hiểu rằng cho dù có thiết kế cạm bẫy gì đi chăng nữa, nhưng khi nào còn ở trong sơn mạch này, tất cả đều phải dựa vào sức mạnh. Hiện giờ, ta chính là vua! Hắn căn bản không có cơ hội đi ra sơn mạch này, căn bản không có tương lai!

- Đến rồi...Biên Lăng Hàm làm tốt lắm.

Nhưng vào lúc này, Lâm Tịch đang đứng ở trên cao lại thầm nói với chính mình. Hắn rất bình tĩnh, vô cùng vững chắc buông cánh tay mình ra, cây tên màu trắng rời khỏi ngón tay, bay vút ra ngoài.

Ngay lúc cây tên ấy rời tay, bay vào bầu trời bao la ở phía trước, Lâm Tịch liền dùng hết sức hét lên:

- Hạ Lan Duyệt Tịch, đồ lập dị nhà ngươi, đi chết đi!

Tất cả mọi người thầm giật mình, ngưng thần nghe tiếng quát này.

Hạ Lan Duyệt Tịch khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên.

Ngay trong nháy mắt, một luồng xoáy màu trắng mang theo hơi thở tử vong, với một tốc độ kinh khủng hắn không thể nào ngờ được, lạnh lùng bắn vào người hắn.

Hắn há miệng ra, không phát ra âm thanh nào, cả người bị luồng sức mạnh này bắn ngược về sau.

Mũi tên màu trắng do Lâm Tịch bắn ra trước bị máu tươi nhuộm đỏ, sau xuyên qua lưng hắn xuất hiện ra ngoài.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv