Tiên Ma Biến

Chương 112: Người quân nhân trong bóng đêm yên lặng



Lâm Tịch tất nhiên không phải là thánh nhân, hắn chỉ là một người bình thường. Mặc dù nói Cao Á Nam và Vũ Hóa Thiên Cực đều là bạn học của hắn, nhưng nếu như phải đối mặt với lựa chọn trong hai người ấy chỉ còn một người phải sống, hắn sẽ không do dự mà chọn Cao Á Nam sống.

Nhưng nhìn sắc trời hiện nay, đêm tối sẽ nhanh chóng phủ xuống. Cho dù cố gắng hết sức, hắn cũng không thể chạy đến khu vực Cao Á Nam trước nửa đêm. Hơn nữa, trong đêm tối mờ mịt như ở sơn mạch Đăng Thiên, không nói đến việc hắn có thể tìm thấy được Cao Á Nam hay không, mà rất có thể hắn và Biên Lăng Hàm sẽ bị tên đệ tử học viện Lôi Đình có khả năng nhìn trong bóng đêm vượt xa người bình thường phát hiện ra trước và bị ám sát.

Hôm nay hắn đã sử dụng năng lực quay về mười phút trước xong, cứ coi như hắn không tiếc mạng mình, nhưng hắn phải có trách nhiệm với mạng sống Biên Lăng Hàm.

Hắn phát hiện ra rằng dù mình có lựa chọn thế nào đi nữa cũng không thể tới đó giúp Cao Á Nam, trong khoảng thời gian đêm tối mờ mịt sắp tới, nàng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Những gì Trương viện trưởng đã nói với hắn thông qua tấm bia đá quả nhiên không sai, mặc dù bọn họ có năng lực khác với người thường, nhưng ở thế gian này bọn họ không phải là vô địch thiên hạ, bọn họ cũng phải đổ máu, cũng phải bị thương và có một số việc không thể nào thay đổi được.

Bởi vì đã biết trước nhưng không thể nào thay đổi, hơn nữa, mặc dù hắn đã sử dụng năng lực quay về mười phút trước, nhưng một thương của Hoàn Nhan Mộ Diệp đâm xuyên qua lòng bàn chân hắn khiến máu tươi vung vẩy ra ngoài, cái cảm giác đối mặt với tử vong ấy lại là sự thật, vô hình đã tạo nên áp lực rất lớn đối với tâm lý hắn. Cho nên, sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt hẳn đi, hai tay bất giác run rẩy.

- Lâm Tịch, sao vậy?

Biên Lăng Hàm phát hiện Lâm Tịch hơi kỳ lạ, thấp giọng hỏi thăm.

Lâm Tịch nhất thời không nói, hơi xoay người nhìn về phương hướng ngọn núi Cao Á Nam đã đi tới, đôi mắt chăm chú nhìn vào những mảnh băng bay lả tả như những viên kim cương kia.

- Chúng ta dẫn hắn di.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, xoay đầu nói với Biên Lăng Hàm:

- Bọn họ coi chúng ta là con mồi, thiết kế nhiều cạm bẫy để chờ chúng ta, chúng ta sẽ dùng hắn làm con mồi, dẫn dụ mấy người Hạ Lan Duyệt Tịch ra.

- Học viện Thanh Loan các ngươi lợi hại như vây thật sao...ngay cả lý lịch và sở trường của Hạ Lan sư huynh cũng biết kỹ càng như vậy?

Vừa nghe Lâm Tịch nói xong, cả người Hoàn Nhan Mộ Diệp run rẩy, bất giác hét lên với vẻ mặt không thể tin được. Nhưng hắn lại nhanh chóng không thể la hét được nữa.

Bởi vì Lâm Tịch đã thô bạo nhét một bụi dược thảo vào trong miệng hắn, chất thuốc đắng khó chịu giúp Hoàn Nhan Mộ Diệp phát hiện ra chúng rất có ích cho vết thương của mình, nhưng chất thuốc ấy cũng đồng thời làm miệng hắn hoàn toàn tê dại, đầu lưỡi cứng ngắc không thể nói gì được nữa.

...

Bóng đêm dần dần nhấn chìm cả sơn mạch Đăng Thiên vào một màu tối đen như mực, phủ xuống cả những mảnh băng nhỏ như các viên kim cương đang bay lả tả trong không trung.

Một kẻ tù tội mặc y phục rách rưới màu xám tro, dáng người lam lũ, đang ngồi trên một tảng đá màu xanh lá. Trước mặt gã là một suối nước nóng tản phát hơi nóng, gã đang ở trong một khe núi tránh gió.

So với mảnh hoang nguyên bị băng tuyết bao phủ đang chìm đắm trong bóng đêm ở ngoài kia, khe núi này giống như một phương thế giới hoàn toàn khác. Suối nước nóng tỏa hơi ấm giữa trời đông, mặt nước trong suốt đến mức có thể nhìn thấy cá đang bơi lội bên trong, còn có đám rêu xanh sinh trưởng bám vào các tảng đá.

Mảnh cỏ xanh ở bên cạnh rất tơi tốt, thậm chí còn có mười mấy gốc cây liễu mọc lên xung quanh mà không thể nào nhìn thấy ở ngoài hoang nguyên kia, cảnh tượng này gây cho người ta cảm giác đây là một nơi nào đấy ở Giang Nam đang chìm đắm trong mùa xuân, chứ không phải là cao nguyên gió tuyết lạnh lẽo.

Tuy dáng người kẻ tù tội này thon gầy, nhưng xương cốt rất chắc chắn, trông rất khôi ngôi. Hơn nữa, nhờ vào các đốt ngón tay thô to, hàm râu quai nón, mái tóc rối bời cùng với dáng vẻ tang thương kia, tất cả đã nói rõ người trung niên này là kẻ tù tội thật sự, chứ không phải là đệ tử học viện Lôi Đình cải trang.

Bên cạnh gã có một đống lửa nho nhỏ, dưới nền đất còn có vài cái xương cá màu trắng đã bị ăn sạch sẽ. Trong tay gã có hai cành liễu, đầu cây rủ xuống bỏ vào trong ao. Nhìn bộ dáng gã và cảnh tượng hiện giờ, dường như gã không muốn che giấu hành tung của mình, cũng không muốn chạy trốn, chỉ yên lặng ở chỗ này câu cá.

Ở đây không có bất kỳ mồi câu nào, nhưng nhờ việc tay gã luôn nhẹ nhàng di chuyển qua lại nên đầu cành liễu tạo nên một sự rung động kỳ lạ ở dưới mặt nước, khiến cho nhiều chú cá không cảm giác được nguy hiểm liên tục bơi qua lội lại.

Khi thấy có một chú cá màu trắng xinh đẹp nặng khoảng nửa cân bơi tới đầu liễu, nam tử trung niên khôi ngô có hàm râu quai nón này nhanh chóng rút cành liễu từ dưới nước ra, sau đó dứt khoát đập mạnh xuống mặt nước.

"Phốc!", một tiếng động vang lên.

Bọt nước văng lên khắp nơi, trong hồ nước màu lam nhạt xuất hiện một vết máu, con cá màu trắng đấy nổi lênh đênh trên mặt nước. Kẻ tù tội dùng hai ngón tay bắt lên, cạo vẩy, gác lên đống lửa.

Cao Á Nam đột nhiên xuất hiện ở đầu khe núi.

- Cô nương rất may mắn...

Kẻ tù tội trung niên với mái tóc rối bời và chòm râu quai nón dài gần bằng nhau, bình tĩnh nhìn Cao Á Nam xuất hiện trong tầm mắt mình, gã cười một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Ta vừa lúc câu được con cá này, chỉ cần giết ta, cô nương sẽ có nó.

Cao Á Nam khẽ nhíu mày. Dáng vẻ kẻ tù tội này cực kỳ thê lương, hơn nữa, từ xương cốt trên người cùng với các đốt ngón tay thô to, nàng có thể nhận ra lúc trước gã nhất định là một người rất cao to, nhưng hiện giờ lại biến thành xương bọc da. Tuy nhiên, sự bình tĩnh và ánh mắt của đối phương lại khiến nàng cảm nhận được sự nguy hiểm...Cảm giác đầu tiên của nàng chính là trung niên có hàm râu quai nón này giống như một con sư tử đã đói bụng lâu ngày, chứ không phải là một người bình thường.

- Tôi tới đây không phải để giết ông.

Cao Á Nam nhìn gã, lắc đầu rồi nói.

- Đợi ta xem con cá này đã...ồ, cháy rồi, không thể ăn được nữa.

Kẻ tù tội trung niên lắc đầu, chợt gã nhanh chóng để hai tay xuống nước, sau đó mạnh mẽ hắt một miếng nước lên dập tắt đống lửa nhỏ bên cạnh mình.

Sau tiếng "xèo" nhỏ vang lên, cả khe núi này đã bị bóng đêm bao phủ, giống như cảnh sắc ở bên ngoài.

Khi nãy trong khe núi có hai người, nhưng giờ đã biến thành ba. Bởi vì vào ngay lúc này, một bóng đen giống như quỷ mị đột nhiên xuất hiện từ khu rừng bên cạnh, sau đó im lặng không một tiếng động tiến tới gần Cao Á Nam.

Nếu như ở trong bóng tối thường xuyên, thị lực sẽ dần dần thích ứng, giúp con người thấy được cảnh vật chung quanh. Nhưng nếu như đang ở một nơi sáng sủa, ánh sáng đột nhiên mất đi, toàn bộ lại bị bóng đêm bao phủ, thị lực con người chắc chắn nhất thời không thể thích ứng được, cảnh sắc lúc ấy sẽ là một màu tối đen. Nhưng người thứ ba đột nhiên xuất hiện dường như có thể thấy rõ ràng mọi vật trong bóng đêm, hắn lặng lẽ nhanh chóng tiếng tới gần Cao Á Nam.

"Phốc!"

Lại có tiếng vang nhỏ khác, một tia chớp màu đen đánh tới sau ót Cao Á Nam.

Ánh lửa đột ngột xuất hiện.

Cao Á Nam xoay người, trường kiếm trong tay chém trúng tia chớp màu đen này, đó là một thanh chùy lưu tinh nặng nề. Nhưng ngay lúc nàng dùng trường kiếm chống trả, tay trái người thứ ba đột nhiên xuất hiện hơi nhấc lên, sau đó có mấy tia chớp màu đen không dễ phát hiện trong bóng đêm bắn về phía Cao Á Nam.

Cao Á Nam lắc mình, thân hình hơi lảo đảo, dường như trong khí trời lạnh lẽo thế này, đã có vài giọt chất lỏng ám áp rơi xuống nước.

Người thứ ba thấy vậy liền phấn chấn tinh thần, mạnh mẽ ném chùy lưu tinh ra lại.

"Keng!"

Nhưng thân hình Cao Á Nam vốn đang lảo đảo lại đột nhiên trở nên rất ổn định, trường kiếm trong tay chém ngang qua, quấn lấy xiềng xích của chùy lưu tinh lại. Sau đó cả người nàng dường như nhẹ như một sợi bông, theo thế của người thứ ba mà nhảy lên không trung.

Người thứ ba dứt khoát bỏ chùy, mạnh mẽ ném sợi xích đang nắm trong tay về phía nàng, đồng thời gầm nhẹ lên một tiếng, lấy hai cánh tay chắn ngay trước ngực.

Mũi chân Cao Á Nam hạ xuống, thoạt nhìn đôi chân mảnh khảnh ấy chỉ đạp nhẹ vào bộ ngực người này, nhưng sau khi va chạm với hai cánh tay đang chắn đằng trước, bỗng nhiên có một tiếng vang trầm thấp vang lên. Hai cánh tay người này giống như bị thân cây khổng lồ đụng phải, xung lực truyền qua đánh vào trong lồng ngực, tiếng xương nứt lập tức vang lên.

Sức mạnh kinh khủng khiến cho người này trượt dài ra sau trên nền tuyết đến mấy chục thước, sau đó hắn dứt khoát xoay đầu bỏ chạy.

Cao Á Nam muốn truy kích, nhưng đột nhiên nàng cau mày lại, bởi vì vào ngay lúc lại có ánh lửa thắp sáng cả khe núi, hơn nữa, một khí thế làm lòng người kinh sợ đột ngột xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước.

Kẻ tù tội trung niên gầy om đến mức xương hiện rõ ra bên ngoài, nhưng trông rất khôi ngô vẫn đứng yên đấy. Trong tay gã có mấy khúc củi đỏ rực, nhưng dường như gã không cảm thấy đau đớn, mà chính Cao Á Nam cũng nhận ra bàn tay gã không hề bị bỏng. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

GÃ ngắt lấy vài cọng cỏ khô bên cạnh bỏ vào, lập tức có một đống lửa nhỏ khác cháy lên.

- Cô nương là đệ tử học viện Thanh Loan? Cô nương còn rất trẻ nhưng không ngờ tu vi đã đến Hồn Sư trung giai. Tương lai, nếu như có tương lai...cô nương sẽ là một người rất tài giỏi.

Kẻ tù tội trung niên đứng nghiêm, toàn thân như một thanh đao sắc bén vừa ra vỏ, nhìn Cao Á Nam, trầm giọng nói.

Cao Á Nam nhíu chặt chân mày, nhìn kẻ tù tội trung niên, nói lại những lời khi nãy:

- Tôi không phải tới đây giết ông, tôi muốn cứu ông.

- Ta biết, nhưng ta là quân nhân vương triều Đại Mãng.

Kẻ tù tội trung niên từ từ đi tới gần Cao Á Nam, chân thành và trầm giọng:

- Cô nương là người Vân Tần, mà ta là người Đại Mãng, dù là hiện tại hay tương lai, chúng ta vẫn là kẻ thù của nhau.

Sau khi hơi dừng lại, giọng nói của kẻ tù tội trung niên này càng trầm thấp hơn:

- Ở núi Thiên Hà...nếu như tính cả ta, có tất cả hai mươi ba quân nhân Đại Mãng bị bắt, nhưng trừ ta ra, tất cả đã bị đệ tử học viện Vân Tần cô nương giết chết. Cho nên, dù như thế nào đi nữa, ta cũng không thể còn sống trở về, không thể một mình một người quay về biên giới Đại Mãng.

Cao Á Nam hít sâu một hơi, vừa lắc đầu vừa nói:

- Nhưng làm điều này không phải là học viện Thanh Loan tôi, mà là học viện Lôi Đình.

- Ta là quân nhân, sứ mạng của ta là giết chết những địch nhân tương lai uy hiếp đến nước mình, dù là đệ tử học viện Lôi Đình hay là đệ tử học viện Thanh Loan...Ngô hoàng vạn tuế.

Đôi mắt kẻ tù tội trung niên đột nhiên xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, giống như có ngàn vạn ngôi sao đang rực cháy rồi rơi xuống. Gã bắt đầu chạy đi, toàn thân toát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, xung quanh thân thể xuất hiện khí lưu cuồn cuộn, dường như ngay cả bóng đêm thâm trầm cũng bị sức mạnh nào đó trên người gã xé toang ra.

Cảm thụ được cơn gió thổi ngay vào mặt, mạnh đến mức mí mắt gần như không thể mở lên được, Cao Á Nam trịnh trọng gật đầu thi lễ, nhưng ngay sau đó nàng cũng dứt khoát bước ra, buông trường kiếm đang quấn quanh chùy tinh trong tay xuống. Bàn tay phải nàng hóa đao, bổ xuống kẻ tù tội trung niên.

Không gian giữa hai người chợt ngưng tụ.

"Phốc!"

Sau đó lại có một tiếng nổ vang lên.

Sau lần va chạm này, cả người Cao Á Nam vẫn đứng yên tại chỗ, mà kẻ tù tội trung niên vừa tung quyền xong lại lui về sau ba bước, từng dấu chân in sâu xuống dưới mặt đất đến một thước.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv