Trương Hằng len lén theo sau mấy người Độc Thiên Bảo chạy tới trước, những người này tụ tập một chỗ. cũng không sợ kẻ nào đánh lén. mỗi người đều phi hành ở tầng thấp.
Bởi vì Trương Hằng ở trong trạng thái ẩn thân, không thể thi triển bất cứ pháp thuật gì. Chỉ có thể dùng lực lượng cơ thể nhẹ nhàng phóng đi. nhưng không chậm hơn những người này chút nào.
Một lát sau. trong tầm mắt của mọi người xuất hiện một trấn nhỏ. Trên nhỏ này lớn hơn trấn ở dưới Phương Vân sơn không ít. xem qua khoáng mấy trăm hộ.
Đến nơi này, Trương Hằng không theo những người này nữa, mà đơn độc tiềm hành đi vào trấn nhỏ.
Lúc đi tới cửa trấn, phát hiện bên cạnh dựng một khối bia đá, trên bia đá này có khắc mấy chữ bắt mắt: Phạm Gia Trấn.
Trương Hằng cảm giác chữ trên đó cùng Huyết Sát Thiên Bi lúc trước dường như đều là từ tay một người, nói cách khác, có thể đều xuất phát từ tay Huyết Sát Thần Đế lưu lại.
Thế nhưng những chứ này bớt đi vài phần phóng đãng ngông cuồng, thậm chí thể chữ còn mang theo vài tia cô đơn quyến luyến.
Không suy nghĩ nhiều. Trương Hằng bước vào trấn nhỏ này.
Vừa mới bước vào trấn. Trương Hằng liền sinh ra một cảm giác không nói nên lời. Tuy rằng là đi vào một trấn nhỏ. nhưng Trương Hằng cảm giác như mình đi vào một thế Giới khác hẳn.
Tất cả những gì trong trấn nhỏ này dường như có khác biệt rất lớn với bên ngoài.
ở trên trấn nhỏ. ngươi có thể thấy được đàn ông mặt rỗ bán mứt quá ghim thành xâu. cũng có thể thấy nghệ nhân trình diễn tạp kỹ. thậm chí có thể thấy lưu manh thu phí bảo hộ...
Đột nhiên, Trương Hằng cảm giác thân thể của mình dường như có chút không đúng lắm.
Một số người phàm trên đường cũng không coi mình như không khí. có người còn tùy tiện liếc nhìn mình.
Ẩn thân lại bị phá trừ? Trương Hằng chợt kinh hãi. thế nhưng sau đó hắn lại phát hiện một chuyện càng không xong hơn.
Linh khí ở trên người mình lại không thể động tới chút nào!
Cái này có nghĩa là ở đây không có thể thi triển bất kỳ pháp thuật gì. khó trách thuật ẩn thân của mình lại bị bài trừ.
Trương Hằng hít vào một hơi lạnh, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ. trong lòng cũng sinh ra một đáp án.
Không ngờ ở đây là lĩnh vực cấm pháp!
Cái gọi là lĩnh vực cấm pháp, là chi ở trong khu vực này. bất cứ pháp thuật thuộc tính nào cũng không thể sử dụng.
Loại thần thông chỉ tồn tại trong truyền thuyết này. lại xuất hiện ở nơi đây!
Chẳng qua nghĩ tới động phủ này là Huyết Sát Thần Đế lưu lại. Trương Hằng cũng sẽ không cảm giác quá kỳ quái nữa!
Đúng lúc này. từ thần thức hải truyền ra một cỗ dao động đặc thù.
Trương Hằng sững sờ. vô thức vươn tay ra. Hư Không Hỏa Diễm xuất hiện ở trong tay mình.
Cái thứ này lại không nhìn tới lĩnh vực cấm pháp!
Hư Không Hỏa Diễm giống như một con sủng vật nhỏ vui vẻ. nhảy lên trong bàn tay Trương Hằng. còn truyền đến một cỗ dao động tinh thần đắc ý với Trương Hằng.
Thứ này càng ngày càng có Linh tính rồi. Trương Hằng liếc nhìn đấu ấn tia chớp đen ở trung tâm Hư Không Hỏa Diễm, thầm nghĩ đây là Bất Diệt Ấn Kỳ theo như lời mảnh vỡ thần bí?
Tuy rằng những người khác không nhìn thấy hình thái Hư Không Hỏa Diễm, Trương Hằng vẫn thu nó vào cơ thể.
Hư Không Hỏa Diễm truyền đến một cỗ dao động tinh thần ủy khuất cùng kháng nghị với hắn mang theo vài phần không cam lòng trở về thần thức hải của Trương Hằng.
Khóe miệng mang theo Ý cười nhàn nhạt. Trương Hằng thầm nghĩ nếu nơi này là lĩnh vực cấm pháp, mọi người đều không thể sử dụng pháp thuật, như vậy chẳng phải là mình vô địch ở chỗ này hay sao?
Bằng thân thể mạnh mẽ như Trương Hằng, ở trấn nhỏ dưới trạng thái cấm pháp lĩnh vực. tuyệt đối là tồn tại vô địch.
- Tiểu tử thối, ngươi lại đám trộm đồ của lão gia ta?
Giữa lúc Trương Hằng đi tới một nhà khách sạn đối diện, trên đường xuất hiện không ít người phàm đang vây xem.
Chỉ thấy một người trung niên quần áo hoa lệ đang kéo áo một đứa bé trai, trên mặt mang theo vẻ hèn mọn. nước bọt văng tung tóe.
Bé trai này khoáng mười một mười hai tuổi khuôn mặt hơi đen, đang vô cùng dáng thương nhìn người trung niên, trong mắt còn đang rơi nước mắt.
- Phạm Gia Trấn chúng ta đều bị ngươi làm mất hết mặt mũi. nhớ tới phụ mẫu ngươi mất sớm. khi đó lão gia ta còn tặng ngươi không ít ngân lượng, không ngờ tới ngươi lại còn lưu lạc tới mức này...
Người trung niên một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liên tục quờ trách bé trai mặt đen kia.
- Thế nhưng... tiền ngài cho ta...
Bé trai mặt đen nước mũi chạy tới khóe miệng, nước mắt lưng tròng giải thích, nhưng rất nhanh bị trung niên kia cắt lời.
- Tiểu tử thối! Không cần nói nữa. lão gia ta cho ngươi thêm một chút ngân lượng, sau này ngươi nhất định phái làm người tốt. bằng không Phạm Bách Vạn ta nhất định đuổi ngươi ra khỏi Phạm Gia Trấn!
Người trung niên lại mắng thêm mấy câu. lấy trong người ra mấy chục lượng bạc. đưa cho bé trai mặt đen này.
- Cảm ơn đại gia! Đại ân đại đức của ngài. Tiểu Hắc cả đời khó quên!
Bé trai mặt đen vô cùng cảm kích tiếp nhận ngân lượng, liên tục dập đầu với Phạm Bách Vạn sau đó mới rời đi.
- Phạm lão gia, Phạm Tiểu Hắc này cả ngày không làm việc đàng hoàng, vì sao ngài còn cho nó ngân lượng chứ!
Một người dân trấn tức giận bất bình nói.
- Ôi, ta cũng là thấy nó dáng thương...
Phạm Bách Vạn thở dài một tiếng, bộ dạng như trách trời thương dân.
- Phạm đại gia ngài thật là người có lòng tốt nhất trấn này...
Dân trấn xung quanh tán thưởng nói.
Trương Hằng cười lạnh xem xong trò hề này. tiếp tục đi tới. Để chứng thực suy đoán của mình, hắn theo sau Phạm Tiêu Hắc kia một khoảng cách.
Kết quả còn chưa đi tới trăm thước, từ một góc hẻm nhỏ đi ra mười mấy tên lưu manh vô lại.
- Phạm Tiểu Hắc! Ngươi đứng đó cho ta!
Dần đầu là một tên cao to phanh trần ngực quát lớn.
- Phạm Lão Tam... lại là các người...
Phạm Tiểu Hắc có vẻ hoảng sợ.
Bốp!
Phạm Lão Tam không nói hai lời, cho hắn một cái bạt tai.
- Giao ra ngân lượng vừa nãy!
Phạm Lão Tam một cước đá Phạm Tiểu Hắc ngã xuống đất.
- Hu hu hu... những bạc này là của ta... không thể cho các ngươi... Lần trước đã cho các ngươi rồi.
Phạm Tiểu Hắc cuộn người lại, không chịu giao ra ngân lượng trong tay mình.
- Đánh cho ta!
Phạm Lão Tam vung tay lên. lập tức mười mấy người nhào lên không ngừng quyền đấm cước đá Phạm Tiểu Hắc.
Trương Hằng đứng một bên có chút không nhẫn tâm. chuẩn bị lên ngăn cản những người này.
Đúng lúc này. một tiếng nói quen thuộc truyền tới:
- Các ngươi dừng tay!
Trương Hằng nhìn lại, người này Không phải Triệu Thụy thì là ai?
Có người tốt bụng như Triệu Thụy ở đây. Trương Hằng đương nhiên sẽ không đi nhúng tay vào chuyện này nữa.
- Hừ hừ, lại còn tới một tên giữa đường bất bình?
Phạm Lão Tam có vẻ hứng thú nhìn Triệu Thụy.
Triệu Thụy tức giận nói:
- Các ngươi làm sao có thể đánh nó như thế? Nó vẫn còn là một đứa nhỏ. dù là phạm lỗi lớn thế nào. cũng không thể đánh như vậy...
- Đi đi đi!
Phạm Lão Tam không nhịn được nói:
- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, chuyện Phạm Gia Trấn chúng ta. ngươi không nên xen vào.
- Không được, ta không thể để các ngươi đánh nó!
Triệu Thụy tiến tới, bảo hộ trước người Phạm Tiểu Hắc.
Phạm Lão Tam cười lạnh:
- Các huynh đệ! Cùng tiến lên!
Lập tức, một đám người xông lên giáng một trận quyền đấm cước đá đối với Triệu Thụy cùng Phạm Tiểu Hắc.
Triệu Thụy không có kinh nghiệm đánh thế này. lúc bắt đầu còn chịu thiệt không ít. bị đánh cho không có sức chống trá.
Nhưng người tu tiên đù không có pháp lực. cũng mạnh hơn người phàm nhiều lắm.
Bùm. Triệu Thụy vung mạnh tay lên. lập tức đánh bay mấy tên côn đồ.
Chuyện kế tiếp liền đơn giản rồi. Triệu Thụy thuần thục hai ba cái liền đánh ngã toàn bộ những người này.
- Ngươi không sao chứ?
Triệu Thụy nâng Phạm Tiểu Hắc đậy.
- Hắc hắc! Ta không sao. Thường hay bị bọn họ đánh một lát là tốt rồi.
Phạm Tiểu Hắc nhe răng trợn mắt đứng lên. trên mặt nhiều chỗ sưng đỏ. hai vành mắt cũng biến thành màu đen.
- Chỗ ta có một chút thuốc chữa thương...
Triệu Thụy vỗ túi trữ vật, nhưng kế tiếp cười hắc hắc:
- Ta lại quên, ở đây không được...
ở trong lĩnh vực cấm pháp, muốn mở ra túi trữ vật, là chuyện không thể nào.
- Vị đại hiệp này. cảm tạ ngài đã cứu ta. Tiểu Hắc nhất định sẽ không quên ân tình của ngài. Không bằng thế này. ngài tới nhà của ta làm khách vậy?
Phạm Tiêu Hắc lộ vẻ mặt sùng bái nhìn Triệu Thụy.
- Ha ha. kỳ thật ta cùng không phải đại hiệp gì...
Triệu Thụy cảm thấy ngại ngùng, đưa tay sờ sờ đầu.
- Ồ! Đường sư huynh. sư huynh cũng ở chỗ này sao?
Triệu Thụy đột nhiên phát hiện Trương Hằng đang chuẩn bị rời đi cách đó không xa.
Trương Hằng quay đầu lại cười nói:
- Triệu sư đệ. một năm không gặp. đệ vẫn nhiệt tình như thế.
Đối với người tính cách đơn thuần như Triệu Thụy. trong lòng Trương Hằng thậm chí còn có chút hảo cảm. trong nội tâm cũng sẽ không khi dễ người như hắn.
Triệu Thụy dường như không hề để ý tới chuyện một năm trước, nhiệt tình nói:
- Đường sư huynh. không bằng chúng ta cùng đến chỗ Lạc sư tỷ làm khách, sư tỷ nhất định sẽ hoan nghênh huynh.
- Lạc Ngưng Tuyết?
Nghe đến cái tên này. Trương Hằng khẽ cau mày. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đi tới chỗ nàng làm khách? Gặp cô nàng này. nếu như Trương Hằng không vung tay đánh tới. đã tính là không tệ rồi.
Chẳng qua Trương Hằng có chút kỳ quái, vì sao nói muốn đi chỗ Lạc Ngưng Tuyết làm khách chứ?
Lẽ nào Huyết Sát động phủ là vườn hoa sau nhà của Lạc Ngưng Tuyết?
- À. lẽ nào sư huynh còn canh cánh trong lòng chuyện một năm trước hay sao? Không nói thì thiếu chút quên mất rồi.
Thấy thần sắc Trương Hằng dường như có chút bất thiện
Triệu Thụy chợt hiểu, nói.
Vừa nghe lời này. Trương Hằng thiếu chút nữa còn không tức chết, người này chỉ đầu mắng hòe nói mình lòng dạ hẹp hòi hay sao?
Còn may, Trương Hằng tương đối hiểu tính cách của người này. biết đối phương không có ý châm chọc mình. Bằng không, Trương Hằng đã sớm xông lên cho hắn một trận rồi.
Đúng lúc này, cách đó không xa chạy tới một bé trai cỡ Tuổi như Phạm Tiểu Hắc, hắn thở không ra hơi nói:
- Tiêu Hắc! Không xong rồi! Nhà của ngươi đã xảy ra chuyện...
Phạm Tiểu Hắc kinh hoảng nói:
- Nhà của ta làm sao rồi?