Đối mặt với thiên nhiên bình chướng này, hai mắt Trương Hằng lóe ra ngân quang, hiểu rõ hết thảy dấu vết không gian bốn phía, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra vài hơi:
- Trận pháp thật đáng sợ.
- Sư phụ, trận pháp này hẳn là do tiền bối Tinh Nguyệt Môn mười vạn năm trước lưu lại, Chỉ cần xuyên qua nơi này liền có thể chân chính đi vào Di tích Tinh Nguyệt.
Tinh quang lóe lên trong mắt Tú Ninh, hiện lên vẻ sáng bóng trong không gian tối đen.
Tuy nhiên, nàng cũng không dám đối diện với ánh mắt Trương Hằng. Tú Ninh hiểu được hai con mắt này giống như đôi mắt thần linh, dễ dàng lưu lại bóng ma không thể phai nhạt trong lòng người khác, cũng chính là hạt giống tâm ma.
- Trận pháp này quả nhiên xảo diệu, sử dụng trận hình thiên nhiên bốn phía, linh lực vận chuyển tự thành hệ thống, khó trách trải qua mười vạn năm mà vẫn còn uy lực như vậy!
Trương Hằng tán thưởng nói, quang hoa trong mắt lúc sáng lúc tối, quan sát một mảnh quái phong như đang bay múa trước mặt và lốc xoáy ở trung tâm.
Trong đó, những tinh quang nhiều điểm trong lốc xoáy khiến tâm thần Trương Hằng khẽ động.
- Sư phụ có nắm chắc mang Tú Ninh vào không?
Bàn tay như tuyết của Tú Ninh được Trương Hằng nắm chặt, sự khiếp sợ trong lòng đã tiêu tan, nhìn về phía phong nhận dày đặc kia, lộ ra dũng khí trước nay chưa từng có.
Trương Hằng khẽ gật đầu, nói với nàng:
- Ngươi đợi lát nữa, không cần phải lo lắng gì, cũng không có gì phải sợ hãi...
- Trận pháp nho nhỏ này khẳng định không thể làm khó được sư phụ!
Tú Ninh hé miệng cười, dường như vô cùng tin tưởng vào Trương Hằng.
- Chuẩn bị cho tốt!
Trương Hằng thở nhẹ một hơi. Nếu chỉ có một mình hắn tiến vào thì sẽ nắm chắc mười phần. Nếu mang theo một nữ tu Kết Đan Kỳ thì hắn lại phải cận thận một chút.
Tú Ninh vô cùng điềm tĩnh:
- Sư phụ ra tay đi!
Trương Hằng không nói hai lời, nắm chặt tay Tú Ninh, thân mình đột nhiên lao về phía trước, lực lượng vô cùng lớn, hướng về phía trung tâm đám quái phong.
Tú Ninh Chỉ cảm thấy kình phong thổi quét xung quanh. Nhưng một tầng ngân huy thủ hộ xunh quanh nàng, ngay cả lực đạo rất mạnh của Trương Hằng cũng không thương tổn gì tới nàng.
Vù
Vừa mới tiến nhập vào khu vực trung tâm quái phong, Trương Hằng đột nhiên cảm giác phong lực đã mạnh gấp mười lần, thân hình không chịu khống chế, bị đầy ra phía ngoài.
Dưới cỗ lực lượng cường đại này, Trương Hằng cũng không cảm giác gì nhưng Tú Ninh bị hắn nắm chặt cánh tay thân thể lại có xu thế bị đẩy ra ngoài, quần áo tung bay, lộ ra cánh tay trắng nõn như tuyết, khó có thể chịu đựng được lực gió này.
Nếu không phải có Luyện Hư Linh Khí của Trương Hằng thủ hộ, ngay cả một kiện pháp bảo bình thường cũng có thể bị lực lượng mạnh mẽ này chấn nát. Huống Chi nàng là một nữ tu mềm yếu.
Chân mày Tú Ninh nhíu lại, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ thống khổ. Nhưng nàng cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng lực kéo thật mạnh từ tay Trương Hằng cố giữ nàng lại.
Trương Hằng mới đầu còn không phát hiện ra điểm này. Nhưng theo một tiếng rên khe khẽ của Tú Ninh, hắn mới giật mình.
Dưới sức gió rất mạnh này, cánh tay Tú Ninh như muốn bị bẻ gãy.
Ngân quang chợt nở rộ, trên tay Trương Hằng truyền ra một cỗ lực lượng dịu dàng tiến nhập vào cổ tay Tú Ninh.
Tú Ninh lập tức cảm giác được cơn đau kia biến mất, sau đó thân hình mềm mại của mình bị kéo lại, được Trương Hằng ôm vào trong ngực.
- Người...
Tú Ninh khẽ thở dài một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng lên, nổi lên ý nghĩ phải giãy dụa ra. Thân thể luôn băng thanh ngọc khiết của mình chưa từng có động tác thân mật thế này với bất cứ một nam nhân nào! Chẳng lẽ sư phụ lại là người như vậy, thừa dịp này chiếm tiện nghi của mình?! Trong lòng nàng không thể yên bình lại.
- Không nên cử động.
Đúng lúc này, thanh âm ngưng trọng của Trương Hằng như sấm vang lên bên tai Tú Ninh. Đôi ngân quang chợt lóe lên, đảo qua mặt nàng, không có tia tình cảm nào cả.
Trương Hằng đang dưới trạng thái thi triển Thần Linh Nhãn, là lý trí tuyệt đối, hiểu rõ hết thảy bốn phía, từ đó có được hành động hợp lý nhất.
Tú Ninh nhìn thấy đôi mắt tuyệt đối bình tĩnh của đối phương, không có chút tham luyến nào thì tâm thần cũng không dám từ chối, tùy ý để Trương Hằng ôm vào lòng, càng mạnh mẽ tiến vào trong trung tâm phong lực.
Xuy—
Lại bay về phía trước. Phong nhận trước mắt càng rậm rạp hơn, khiến lòng người run sợ.
Phong nhận cường đại nơi này hoàn toàn có thể phá nát Ngụy linh bảo, không cần phải nói thân thể của tu sĩ nhân loại.
Đối mặt với nguy cơ như vậy, trong lòng Tú Ninh khủng hoảng. Nhưng được Trương Hằng ôm vào ngực, nàng Chỉ cảm nhận một sự ấm áp khó hiểu, sự sợ hãi vô tình cũng tiêu tan quá nửa. Nàng nhìn chăm chú vào gương mặt góc cạnh, bình tĩnh, điềm đạm, quyết không lùi bước của Trương Hằng, coi như trên đời này không có sự tình nào có thể làm khó được hắn!
Phốc phốc—
Từng đạo phong nhận mạnh mẽ công kích lên tầng phòng ngự bên ngoài hai người.
Ngân quang nở rộ trên người Trương Hằng, ngưng kết ra một tầng giáp bạc, thủ hộ lấy hai người.
Từ xa nhìn lại, hai người như một bức Điêu khắc màu bạc đang ôm nhau, trang trọng mà khiêm túc, không có một tia tạp niệm, thần thánh không thể xâm phạm.
Đỉnh-
Phong nhận rậm rạp công kích tới, đầu tiên xuyên qua ngân quang rồi chém lên ngân giáp, phát ra những âm thanh liên miên.
Ngân giáp bảo hộ hai người cũng xuất hiện một mảnh vết rạn nhưng nhanh chóng bị Trương Hằng tu bổ.
Trong quá trình này, từ trong không gian Linh Hạch của cơ thể tràn ra một phiến quang lưu màu bạc, trở thành hậu phương cuồn cuộn không ngừng.
Nhưng theo không ngừng đi tới, phong nhận ở khu vực trung tâm càng lúc càng mạnh.
Thấy vây, Trương Hằng liền dừng lại, nháy mắt làm ra quyết định, trước người liền có một chiếc quạt lông.
Khi chiếc quạt lông này xuất hiện, một cỗ uy áp trống rỗng buông xuống, hai loại lực lượng phong lôi liền tàn sát bốn phía.
Đây chính là Phong Lôi Phiến Trương Hằng đã ngưng luyện thành Thông linh pháp bảo.
Nắm chặt Phong Lôi Phiến trong tay, ánh mắt Trương Hằng ngưng trọng, đột nhiên vung về phía trước.
Hô~~~
Cuồng phong gào thét, một mảnh sóng triều màu xanh liền bao phủ phạm vi mấy dặm, bốn trí đầy đá vụn tung bay, mây đen đầy trời.
Chi—
Trong tiếng gió và lôi xà tán loạn, lực lượng hủy diệt cường đại liền quét ngang bốn phía!
- Đây là uy lực của Thông linh pháp bảo sao?!
Khuôn mặt Tú Ninh hơi trắng bệch, khiếp sợ nhìn Phong Lôi Phiến, uy lực của Thông linh pháp bảo quả thật đủ để di sơn đảo hải!
- Dưới một phiến này quả thực có thể nháy mắt tiêu diệt một môn phái nhỏ của Phàm Vân Đảo!
Thân là tu sĩ Kim đan kỳ, Tú Ninh cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với cao thủ như Trương Hằng.
Cao thu Tu chân giới, tu vi càng cao càng có thể phát huy ra uy lực chân chính của pháp bảo thần thông, chỉ một cái phất tay cũng đủ hủy diệt một môn phái nhỏ, như là chơi đùa mà thôi.
Phong Lôi Phiến trên tay Trương Hằng tuy uy lực đã tiếp cận Thông linh pháp bảo trung phẩm nhưng vẫn là pháp bảo hạ phẩm.
Có thể nghĩ cũng biết những tu sĩ cao cấp nắm trong tay Thông linh pháp bảo cấp bậc rất cao thì sẽ đáng sợ như thế nào?!
Àm!
Pháp thuật khủng bố của Phong Lôi Phiến công kích khiến cho toàn bộ trận pháp đều bị chôn vui. Tất cả phong nhận, quái phong phía trước giờ khắc này đều tiêu tan sạch sẽ, hình thành một mảnh chân không.
- Chính là lúc này!
Thân hình Trương Hằng hưu một chút, xuyên qua mảnh chân không, đi tới bên cạnh lốc xoáy lóe ra tinh quang kia.
Hô!
Thân hình vừa ổn đỉnh, phía sau lưng hắn lại bắt đầu ngưng tụ lực lượng để hình thành quái phong và phong nhận.
Làm cho người ta kỳ quái chính là ở bên cạnh lốc xoáy thần bí lại không bị quái phong ảnh hưởng, một mảnh an bình, như thế ngoại đào nguyên.
- Tú Ninh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì? Là tiến vào trong lốc xoáy này sao?
Ngân quang lóe lên trong mắt Trương Hằng, định nhìn xuyên qua thật hư của lốc xoáy này nhưng lại bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngăn cản. Trừ khi hắn tiêu hao rất nhiều nguyên khí đi thăm dò, nếu không sẽ khó có kết quả gì.
- Đúng vậy!
Tú Ninh nổi lên sợ hãi. Bốn phía là một mảnh im lặng, nàng lại bị Trương Hằng ôm vào trong ngực, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Ngân quang biến mất khỏi mắt Trương Hằng, rời khỏi trạng thái tuyệt đối bình tĩnh, đột nhiên nhận ra mình đang ôm giai nhân ôn hương nhuyễn ngọc. Mùi hương cơ thể đặc biệt chỉ con gái mới có thấm vào tận ruột gan.
Thấy tình cảnh này, Trương Hằng nao nao.
Trong lòng ngực hắn, khuôn mặt Tú Ninh hồng hồng, hơi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Sư phụ, còn không tiến vào...
Trương Hằng thầm nghĩ hổ thẹn, buông nàng khỏi lồng ngực, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh rồi nói:
- Vi sư vừa rồi tình thế cấp bách, có chút mạo muội, mong Tú Ninh thông cảm!
- Uhm!
Tú Ninh yếu ớt nói:
- Cùng không trách sự phụ được, đều là do Tú Ninh liên lụy người!
Trương Hằng thấy Tú Ninh có bộ dáng ngượng ngùng, bối rối, trong lòng thở dài, lại giáo huấn:
- Tú Ninh, khi ngươi chân chính tiến nhập Tu chân giới, không cần phải câu nệ những lễ tiết thế tục như vậy nữa. Làm một tiểu thư khuê các dè dặt tất nhiên là tốt nhưng trong Tu chân giới vô cùng hung hiểm này, tâm tính như vậy cũng không thích hợp cho ngươi phát triển sau này. Ngươi cần một tâm tính khoáng đạt hơn! về sau khi có thời gian, ngươi tìm nữ phó của ta mà nói chuyện, nhưng đừng học thói hư hỏng của nàng ta!
Tú Ninh thấy hai mắt Trương Hằng trong vắt như hồ nước, thần sắc nghiêm túc, trong lòng cũng bị lây lan. dần khôi phục bình tĩnh.
- Đa tạ sư phụ chỉ giáo! Tú Ninh hiểu rồi!
Vẻ ngượng ngùng trên mặt Tú Ninh biến mất, khôi phục lại sự yên lặng, điềm đạm, hướng về phía Trương Hằng cười cười, cử chỉ cũng phóng khoáng hơn.
Trương Hằng vừa lòng gật đầu, liếc mắt nhìn về lốc xoáy đang lóe ra tinh quang phía trước, tiến nhập cảnh giới Linh Tâm Thông Minh để cảm ứng, vẫn không thấy có gì nguy hiểm!
- Chúng ta đi!
Trương Hằng nắm lấy tay Tú Ninh, tiến nhập vào lốc xoáy thần bí kia.
Hai người vừa đi vào, lốc xoáy thần bí đột nhiên run lên, lóe ra tinh quang hoa mỹ, bao phủ hai người vào trong.
- Không nghĩ tới hóa ra là một Truyền tống thông đạo!?
Sâu dưới nền đất một đại điện trên Phàm Vân Đảo, Trương Hằng và Tú Ninh đứng trước một chiếc lốc xoáy cùng dạng, bên trong cũng lóe ra nhiều điểm tinh quang, làm cho người ta có cảm giác rất thần bí.
Tuy nhiên lần này, bốn phía lốc xoáy không có những cổ quái phong và phong nhận khủng bố.
Bốn phía cũng không ảm đạm và tối đen như trước. Trong đại điện được khảm một ít Dạ Minh Châu, ánh sáng dìu dịu khiến mọi vật trong đại cũng được chiếu rõ.
Chính giữa đại điện có một tòa thần tượng, dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu có thể nhìn thấy đây là một nữ thần thánh khiết xinh đẹp. Bàn chân không nhiễm bụi trần của nàng đạp lên thất thải vân đóa, bàn tay ngọc hơi mở ra, dừng như đang nâng một thứ gì đó. Một khuôn mặt tươi cười khiến người ta hít thở không thông đang nở rộ một tầng quang huy thần thánh, trên trán có một tiêu ký loan nguyệt như một món đồ trang sức quý phái. Toàn thân bức tượng này siêu phàm thoát tục, lộ ra khí tức trang nghiêm thánh khiết, làm cho người ta không thể này sinh ý niệm gì trong đầu.
Vừa nhìn thấy bức Điêu khắc này, Trương Hằng cảm thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ thêm chút thì không khỏi "a" một tiếng.
Hắn phát hiện ra nữ thần thánh khiết ở trung tâm đại điện này có bộ dáng, thần vận tương tự Tú Ninh vài phần. Đương nhiên, sự khác nhau chính là ở khí chất! Tú Ninh đúng là kém nữ thần này quá xa.
- Này... Sao có thể?
Vẻ mặt Tú Ninh khiếp sợ, nhìn lên bức Điêu khắc, khẽ lẩm bẩm:
- Đây chính là Tinh Nguyệt nữ thần trong truyền thuyết!
Trương Hằng không khỏi nở nụ cười:
- Hay Tú Ninh ngươi chính là Tinh Nguyệt nữ thần chuyển thế!? Nữ nhân được Điêu khắc này quả có vài phần tương tự như ngươi!
Hắn cũng mặc kệ nữ thần hay không nữ thần! Là người tu chân, Trương Hằng cho rằng cái gọi là "nữ thần", "thần tiên" hẳn là người tu chân ở cấp rất cao mà thôi, không có gì phải kính sợ.
- Tú Ninh, trong đại điện này hẳn là có vật truyền thừa mà Tinh Nguyệt Môn lưu lại đi!?
Trương Hằng cười nói, bắt đầu đánh giá mọi thứ trong đại điện, nhưng cũng không phát hiện ra dấu vết nào cả.
Tú Ninh từ trong khiếp sợ khôi phục lại, rút tay khôi tay Trương Hằng, chậm rãi đi tới bức Điêu khắc Tinh Nguyệt nữ thần chính giữa đại điện, mang theo vài tia cổ quái nói:
- Ta cảm nhận được một loại kêu gọi thân thiết.
- Hẳn là không có gì nguy hiểm đi!?
Trương Hằng nói.
Tú Ninh chuyển thành tươi cười, nói với Trương Hằng:
- Xin sư phụ yên tâm.
Hai người đều có được thần thông dự đoán vượt qua lẽ thường, nhìn nhau cười cười.
Trương Hằng nhìn theo nàng đi về phía Tinh Nguyệt nữ thần, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, bức Điêu khắc nữ thần trước mặt như còn đang "sống" vậy!
Tuy nhiên, đây chỉ là loại ảo giác trong lòng hắn mà thôi, thần tượng không phải có thân thể huyết nhục, làm sao có thể sống được?!
Rốt cục Tú Ninh cũng đi tới trước người bức Điêu khắc, vẻ mặt trang trọng thánh khiết, cũng nâng tay mình lên.
Trong lòng Trương Hằng chấn động, phát hiện động tác, thần vận của Tú Ninh rất tương tự với Tinh Nguyệt nữ thần, giống như pho tượng kia được đắp nặn dựa theo hình tượng của Tú Ninh vậy!
Ông!
Tú Ninh vươn một cánh tay ra, nở rộ ra nhiều điểm tinh quang thần bí.
Theo sự sinh ra của điểm điểm tinh quang quang này, thần tượng đột nhiên run lên, rồi đột nhiên nở rộ tinh quang huyễn lệ chói mắt, chiếu sáng toàn bộ đại điện.
Hai mắt Trương Hằng chớp động ngân huy, kháng cự lại cỗ hào quang này, khiến chính mình có thể nhìn thấy cảnh tượng phát sinh bên trong.
- Vì sao so với dự đoán còn sớm hơn một ngàn năm...
Một thanh âm mờ mịt như vọng từ trời cao vang lên trong miệng pho tượng nữ thần.
Đồng thời trong thanh âm này còn lộ ra một sự mệt mỏi cực độ và vài tia bất ngờ.
Sớm một ngàn năm?
Trương Hằng hơi sửng sốt, có chút không rõ.
Hay là bố cục kinh thiên mười vạn năm trước đã sớm dự đoán được sự xuất hiện của Tú Ninh hôm nay. Chỉ có điều sự tình phát sinh còn sớm hơn dự đoán một ngàn năm.
Nói cách khác, bố cục kinh thiên và dự toán của Tinh Nguyệt Môn thời thượng cổ không biết vì nhân tố nào đó mà phát sinh sai lệch.
Nhân tố gây ra sự sai lệch này là ai?!
- Chẳng lẽ là mình?
Trong lòng Trương Hằng giật nảy lên.
Hắn sở dĩ có thể dễ dàng tiến vào Di tích Tinh Nguyệt như vậy khẳng định có liên quan tới việc sử dụng Chấn Áp Quyết làm dẫn phát ra biến cố nào đó.
Ngay khi Trương Hằng không ngừng suy đoán, bức Điêu khắc nữ thần dần dần trở nên nhạt hơn, toàn thân trơn bóng trong suốt như tuyết càng khiến người ta có cảm giác như sống lại.
Ngay sau đó, từ bức Điêu khắc này đột nhiên bay ra một hư ảnh nữ nhân thánh khiết, hướng về phía cơ thể Tú Ninh.
- Linh hồn?
Trương Hằng hơi sửng sốt, sau đó lại lắc đầu:
- Dường như là một linh hồn không hoàn chỉnh...
Ông một tiếng, Hư ảnh này vừa chạm vào thân thể Tú Ninh liền dung nhập vào, thân thể Tú Ninh cũng nở rộ tinh quang dìu dịu.
Giờ khắc này, Tú Ninh đột nhiên hự một tiếng, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Trương Hằng đột nhiên cảm giác có chút không ổn. Mặc dù hắn cảm giác Tú Ninh không gặp chút nguy hiểm nào nhưng tình huống này dường như có chút bất lợi đối với nàng!
Hưu!
Trương Hằng lóe lên, đi tới bên cạnh Tú Ninh, đặt một tay lên vai nàng.
Ảm!
Nháy mắt, Trương Hằng tiến vào một không gian đặc biệt. Trong hư không đang có hai hư ảnh nữ nhân giống nhau y đúc. Trong đó có một cái hơi mềm yếu, có một cái vô cùng cường đại nhưng lại mang tới cho người ta một cảm giác cực kỳ mệt mỏi.
Không cần phải nói, hư ảnh nữ nhân yếu đuối kia chính là Tú Ninh, cái còn lại chính là Tinh Nguyệt nữ thần.
Trương Hằng dùng phương thức Nguyên linh, xuất hiện ở mảnh không gian tối đen này.
- Ngươi là ai, mong không xen vào việc của người khác. Ta và nàng vốn là nhất thể, hiện tại tuy không phải là lúc dung hợp tốt nhất nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này... Nguồn truyện: Truyện FULL
Nữ nhân thánh khiết kia khẽ trách mắng Trương Hằng.
- Sư phụ, đây là chuyện giữa chúng ta, ngài không cần xen vào...
Hư ảnh đại biểu cho Tú Ninh nói với Trương Hằng, đôi mắt thoáng hiện lên vài tia lo lắng, sợ rằng vì thế này mà liên lụy tới hắn.
- Được được, các ngươi cứ bình tĩnh, ta sẽ không xen vào việc của các ngươi.
Hai tay Trương Hằng chắp sau lưng, bộ dáng như đang xem kịch vui.
- Ngươi nếu không chịu rời đi, đừng trách ta hạ thủ vô tình!
Khuôn mặt nữ thần thánh khiết kia lạnh lẽo, bá một chút, đánh về phía Trương Hằng một mảnh tinh quang hoa mỹ.
Trương Hằng lập tức cảm nhận được một cỗ tinh thần uy áp không thể kháng cự.
Rất rõ ràng, nữ nhân này trước kia khẳng định là đại tu sĩ có tu vi vượt xa Trương Hằng.
Tuy nhiên, đây là cuộc chiến linh hồn, Trương Hằng làm sao có thể chịu thua?!
Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra bộ dáng của người này đã cực kỳ suy yếu.
Tuy rằng nhìn rất cường đại nhưng cũng Chỉ là bề ngoài mà thôi, chưa chắc đã mạnh hơn Trương Hằng bao nhiêu.
Trương Hằng vương tay, đánh ra một mảnh ngân diễm, va chạm với tinh quang huyến lệ kia.
Ầm!
Toàn bộ không gian tối đen này khẽ run lên.
Đứng ở trong đại điện, thân thể mềm mại của Tú Ninh khẽ run lên, kêu một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Trương Hằng biến sắc. Hóa ra đây là đang giao thủ trong thần thức của Tú Ninh. Tu vi của nàng rất thấp, Chỉ cần công kích vừa rồi mạnh hơn một chút cũng có thể dẫn phát ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, Trương Hằng cũng phát hiện ra không ngờ thần thức của Tú Ninh vô cùng cường đại, thậm chí không chút thua kém của tu sĩ Hợp thể kỳ bình thường, nhưng do hạn chế về mặt cảnh giới nên nàng cũng không thể phát huy được thần thức cường đại của mình.
Hư ảnh của nữ thần kia giao kích một chiêu với Trương Hằng thì sắc mặt lập tức trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy hận ý.
- Nói cho ta biết, trong Di tích Tinh Nguyệt rốt cục ẩn chứa bí mật như thế nào?
Trương Hằng đạm mạc nhìn hư ảnh nữ thần.
- Mong không quấy nhiễu việc dung hợp giữa chúng ta...
Hư ảnh nữ thần Tinh Nguyệt lần đầu tiền nhượng bộ, khuôn mặt hơi tái nhợt.
- Rốt cục là dung hợp hay cắn nuốt, chiếm cứ?
Trương Hằng cười lạnh.
Nữ thần Tinh Nguyệt vừa chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên phát hiện không gian trước mặt đột nhiên chuyển biến.
Ba đạo hư ảnh linh thể tiến nhập vào một tiểu không gian với điểu ngữ hoa hương, như trong một động phủ.
Trung tâm động phủ này có một mảnh quang lưu mông lung, bên trong dường như có cái gì đó đang nảy lên.
- Đây là... Linh vực không gian?
Hư ảnh nữ thần Tinh Nguyệt kinh hãi hô lên, khuôn mặt tinh tú tuyệt luân cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.