- Một cửa ải cuối cùng, chung kết!
Phân thân Huyết Sát nhẹ nhàng khua hai tay. bảy tám tu sĩ ở đây lập tức cảm giác có một cổ lực lượng thần bí mang mình di chuyển với tốc độ cao. trong ánh mắt có thể nhìn thấy chung quanh nổi tiếp vô số hình ảnh lướt qua trên đường đi.
Cuối cùng, chỉ cảm thấy chân đạp mạnh xuống mặt đất. đám người Trương Hằng đã xuất hiện trên một mảnh đất màu đỏ đẩy vẻ thế lương hoang vắng.
Đây là một mảng thế giới u ám, vầng thái dương trên bầu Trời bị mây đen bao phủ không thể chiếu sáng xuống địa phương này.
ở trong thế giới quỷ dị này, không cảm nhận được một chút sinh cơ nào. Chỉ duy nhất có là sự tĩnh lặng như ýùng đất chết.
Thế giới này tuyệt đối không phải là một nơi thích hợp cho nhân loại sinh sống! Trương Hằng phát hiện chung quanh có một vầng sáng màu máu mờ nhạt bảo hộ bảy tám tu sĩ tham gia thí luyện.
ở xa xa, có thể nhìn thấy một ngọn núi màu vàng kim lẳng lặng lơ lửng giữa không trung. Toàn bộ ngọn núi chỉ cao vài trăm mét. lại tản ra một cỗ khí tức đáng sợ khiến cho người ta như bị áp lực đè ép.
Ngọn núi màu vàng kim này sáng bóng dị thường, cách thật xa. cũng có thể nhìn thấy từ trên nó phản xạ đến lớp lớp hào quang rực rỡ.
- Có thể bỏ qua một cửa cuối cùng này hay không?
Người lên tiếng là Vương Viên, chuyến này hắn tiến vào động phủ đã đạt được mục đích, nên cũng không muốn tham gia thí luyện cửa ải cuối cùng này.
Phân thân Huyết Sát thoáng có hơi bất ngờ. ánh mắt dừng lại trên người Vương Viên, cất giọng trầm thấp nói:
- Cửa ải cuối cùng lưu trữ bảo vật mới là quý giá nhất, chăng lẽ ngươi không động tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Viên lộ sắc mặt nghiêm nghị, giọng điệu kiên định nói:
- Ta đương nhiên rất động tâm. nhưng mà ta cùng có tự hiểu lấy mình, có thể thu được ba viên Tạo Hóa Đan cực phẩm. ta đã thỏa mãn rồi.
Phân thân Huyết Sát hơi có vẻ tán thưởng nhìn Vương Viên một cái, Ngay sau đó khẽ thở dài một hơi:
- Vốn cửa ải này là không cho phép bỏ qua. nhưng ngươi có thể bằng vào tu vi Luyện Khí trung kỳ xông xáo được tới đây. cũng rất đáng quý. Bổn tọa đồng ý cho ngươi rời khỏi.
Các tu sĩ ở đây đều im lặng, không có người nào đưa ra Ý kiến phản đối.
Vương Viên là người có tu vi thấp nhất tiến vào bên trong động phủ. lại có thể kiên trì đến cửa ải cuối cùng. Chuyện những tu sĩ thiên tài kia không thể làm đến lại bị hắn làm được.
Giờ phút này hắn Quyết đoán lựa chọn rời khỏi. đây cũng là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.
- Bảo vật của cửa ải cuối cùng vô cùng Quý báu. Cho dù cộng tất cả thiên tài địa bảo của toàn bộ Đông Vân đại lục, cũng không sánh được một phần mười của nó.
Phân thân Huyết Sát dùng giọng điệu hấp dẫn nói.
Các tu sĩ tại đây, trừ Triệu Thụy vẫn đang ngủ say sưa. Ngoài ra, toàn bộ đều động tâm không thôi.
Một cửa ải cuối cùng cũng đúng là lần tranh đoạt sở hữu bảo vật cuối cùng.
- Hiện tại có thể đưa ra lựa chọn rời khỏi nơi này!
Phân thân Huyết Sát lạnh, nhạt nói.
- Ta rút lui.
Vương Viên cắn răng một cái. cuối cùng vẫn là quyết định rời khỏi.
- Ta cũng bỏ qua.
Gương mặt ngọc của Hà Y Tú tái nhợt, hơi do dự một chút, cuối cùng cũng lựa chọn rời khỏi.
Xem ra Thời điểm ở cửa ải thứ ba, nàng đã tổn thương nguyên khí nặng nề. đã không còn sức để tranh đoạt bảo vật cuối cùng.
Trương Hằng thấy nàng rời khỏi, trong lòng cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Trước khi chết ô Lăng đã dặn dò mình, hy vọng mình không nên làm tổn thương nàng này.
Trừ Vương Viên và Hà Y Tú. những người khác đều không có ý rời đi.
- Ngươi thì sao?
Trên ngón tay của phân thân Huyết Sát bắn ra một tia sáng đỏ như máu. vừa lúc đánh trúng Triệu Thụy đang trong giấc ngủ say.
Triệu Thụy lập tức Thanh tỉnh lại, có vẻ nghi hoặc quan sát thế giới chung quanh. trong mắt còn mang theo vẻ mệt mỏi.
- Đây là cửa ải thí luyện cuối cùng, ngươi có bằng lòng tham gia tiếp Hay không?
Phân thân Huyết Sát hỏi.
- Cửa ải cuối cùng... Ta có chút mệt mỏi.
Ánh mắt của Triệu Thụy dừng lại ở trên người Trương Hằng.
- Đại ca! Huynh tham gia tiếp chứ? Ta có thể trợ giúp huynh!
Trương Hằng nhìn Triệu Thụy giờ phút này trên mặt chưa hết vẻ tiều tụy và mệt mỏi. nhưng đã thành thục hơn rất nhiều, hắn khẽ thở dài một hơi:
- Nhị đệ! Ngươi không cần tham gia. trở về nghi ngơi một chút cho khỏe đi! Cửa ải cuối cùng này một mình ta đủ rồi.
Thời điểm nói câu cuối cùng, trong giọng nói của Trương Hằng mang theo một sự tự tin mãnh liệt.
Một người đủ rồi!
Đây là loại khí phách và trí tuệ bực nào?
Các tu sĩ khác vừa nghe câu nói đó. thần sắc đều hơi biến đổi.
Tại cửa ải cuối cùng này. chỉ sợ không có bất cứ người nào có được lòng tin như thế.
"Có lẽ. hắn nói câu này chỉ là để an ủi Triệu Thụy." Các tu sĩ kia đều thầm nghĩ như thể.
- Tốt lắm... Đại ca hãy cận thận! Hiện tại ta rất muốn ngủ một giấc. Chờ sau khi huynh chiếm được bảo vật, hãy nói cho ta biết...
- Ta rời khỏi!
Triệu Thụy có vẻ cố hết sức nói ra ba chữ này.
Phân thân Huyết Sát đời mắt nhìn lướt qua những người còn lại:
- Còn có ai lựa chọn rời đi không?
Còn lại mấy người là: Trương Hằng. Nam Minh, Lý Hoành. LÝ Phong. Còn có thêm tu sĩ Trúc cơ kỳ Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Tổng cộng chỉ có năm người!
Trong năm người này trừ Trương Hằng. toàn bộ mấy người còn lại tu vi đều đạt tới Trúc cơ kỳ.
Từ một trăm người đến hiện tại còn năm người. Bất kể là thực lực, vận khí. dũng khí. tiềm lực, năm người này đều là tinh anh trong tinh anh. Nếu không chết, về sau thành tựu không thể lường được.
Trong mắt năm người đều lộ vẻ kiên định, cũng không có lựa chọn rời đi.
- Tốt! Cửa ải cuối cùng có năm người tham gia. về phần ba người các ngươi không tham gia tiếp này...
Phân thân Huyết Sát đưa mắt lạnh nhạt nhìn ba người một cái nói tiếp:
- Có thể đi đến bước này. đã có thể chứng minh các ngươi bất phàm. Bổn tọa hiện tại cũng không đành lòng làm thương tổn các ngươi, vậy truyền tổng các ngươi ra ngoài động phủ đi!
Ánh mắt của phân thân Huyết Sát cuối cùng chiếu trên người Triệu Thụy. rồi vung tay lên một cái. ba người Triệu Thụy liền biến mất trong thế giới u ám này.
Trong lòng Trương Hằng lại có một loại cảm giác, có lẽ phân thân Huyết Sát là nể tình Triệu Thụy, mới cho mấy người này bình yên ra ngoài động phủ.
Với cá tính của phân thân Huyết Sát, dường như rất chán ghét tu sĩ nào có ý định lùi bước, ở Thời điểm mở ra thần điện là thế. mà ở Thời điểm cửa ải thứ ba cũng như thế.
- Bảo vật cuối cùng ở Ngay phía trên ngọn núi màu vàng xa xa kia...
Phân thân Huyết Sát lưu lại một câu nói cuối cùng, thân ảnh cũng biến mất ở trước mắt mấy tu sĩ.
Theo phân thân Huyết Sát rời đi, vầng sáng đỏ màu máu nhàn nhạt Bảo hộ ở chung quanh cũng theo đó biến mất.
Lập tức, trong không khí truyền đến một cỗ khí tức ăn mòn mãnh liệt. Dưới khí tức ăn mòn xâm nhiễm này, trừ Trương Hằng. làn da trên người mấy tu sĩ kia bắt đầu hư thối, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ rữa nát.
"Môi trường thật ác liệt!" Trương Hằng cảm nhận được thân thể biến thái của mình, dưới công kích của khí tức ăn mòn này. cũng có cảm giác cực kỳ không thoải mái. tựa như bị độc xà cắn trúng.
Còn lại bốn vị tu sĩ đều biến sắc, lập tức sử dụng Linh khí hộ thuẫn bảo hộ thân thể của mình.
Dưới bảo hộ của Linh khí Hộ Thân, cổ khí tức ăn mòn đáng sợ kia mới bị ngăn cách ở ngoài, nhưng vẫn đang không ngừng ăn mòn Linh khí hộ thuẫn của các tu sĩ. liên tục tiêu hao pháp lực của họ.
Trương Hằng cũng không đám chậm trễ. trên người bao phủ một tầng Luyện Hư Linh Khí màu bạc. ngăn cản khí tức ăn mòn ở bên ngoài không thể tiếp xúc thân thể hắn mảy may nào.
Mục tiêu là ngọn núi màu vàng!
Gã tu sĩ Trúc cơ kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông là người đầu tiên chuẩn bị ngự phong phi hành, nhưng thân thể còn không có bay lên được nửa thước, đã bị một lực lượng thật lớn đè ép rơi xuống mặt đất.
- Nơi này là lĩnh vực cấm phi hành!
Gã tu sĩ Trúc cơ kỳ cả kinh kêu lên.
Lại là lĩnh vực cấm bay? Các tu sĩ còn lại cũng không có làm thử nghiệm vô ích. toàn bộ đều phân tán ra. Giữa mỗi người đều giữ một khoảng cách cần thiết.
Tại cửa ải cuối cùng này, mặc dù là người cùng một phe cũng không thể tin tưởng nhau. Nam Minh cùng gã tu sĩ Trúc cơ kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông cũng vẫn duy trì một khoảng cách cần thiết.
Ngọn núi màu vàng giống như một ốc đảo trên sa mạc. tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng khiến cho những tu sĩ này không ngừng đi về hướng nó.
Cũng may, đường đi nơi này không có chất dính màu máu lúc trước, ngoại trừ cấm bay cũng không có hạn chế gì khác.
Tốc độ của Trương Hằng là nhanh nhất. Tuy rằng hắn chỉ bước đi. nhưng tốc độ di chuyển còn nhanh hơn so với tu sĩ đang chạy.
Nam Minh và Lỵ Hoành cũng không chịu tụt lại phía sau. bám chặt ở phía sau Trương Hằng. nhưng tuyệt đối không vượt qua khoảng cách hai mươi thước.
ở Thời điểm cuối cùng này, ai cũng không dám vọng động ra tay. nếu không rất có thể sẽ dẫn tới mấy người khác đồng loạt công kích.
Ngọn núi màu vàng lơ lửng giữa không trung, từng chút một tới gần. Trương Hằng cũng dần dần thấy rõ toàn cảnh ngọn núi màu vàng này. Giống như một ngọn Kim Tự Tháp, cao ước chừng bảy tám trăm thước, lại lơ lửng giữa không trung, chân núi cách mặt đất chừng hơn mười thước.
Ở phía dưới ngọn núi màu vàng là một cái hố to chu vi mấy dặm. trong đó dung nham màu đỏ sậm sôi sục cuồn cuộn.
Dung nham trong hố này tỏa ra hơi nóng khủng bố. Bên trong dung nham đang không ngừng sôi sục cuồn cuộn, một khi rơi vào trong đó. hậu quả thiết tướng khó mà chịu nổi.
ở bên trong hố dung nham nổi lên rất nhiều nham thạch màu đỏ sậm. độ nóng phía Trên nó cũng không thấp chút nào.
Phía trên ngọn núi như hình Kim Tự Tháp có mười sợi dây sắt đen nhánh thòng xuống. Những sợi dây sắt đu đưa qua lại trên hố dung nham.
"Nơi này là lĩnh vực cấm bay. ngọn núi màu vàng kia lại vô cùng trơn láng. Có lẽ chỉ có theo dây sắt mới có thể leo lên tới đỉnh chớp ngọn núi."
Trong lòng Trương Hằng nghĩ đến tác dụng của các sợi dây sắt.
"Nơi này là lĩnh vực cấm bay. vách ngọn núi màu vàng kia lại vô cùng trơn láng. Chỉ sợ chỉ có cách theo sợi đây sắt leo lên đỉnh chớp ngọn núi." Trương Hằng nghĩ trong lòng.
Chỉ trong chốc lát, năm tu sĩ toàn bộ đi tới bên cạnh hố dung nham, giữa nhau vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Gã tu sĩ Trúc cơ kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông lấy ra linh khí thượng phẩm của minh, vẫn giữ khoảng cách một trăm thước cùng bốn người kia. Tiếp theo khống chế linh khí thượng phẩm của mình chém tới sợi dây sắt đang đong đưa trên không trung.
"Keng!"
Trên sợi dây sắt lập tức xuất hiện một vết cắt.
Các tu sĩ đều hơi biến sắc, dây sắt này vậy là có thể phá hủy. nếu toàn lực dùng linh khí chém vào nó, thực rất có thể sẽ chặt đứt đây sắt này.
Cứ như vậy, khi mình đang leo lên đây sắt, tu sĩ khác có thể nhân cơ hội chặt đứt đây, cho ngươi rơi xuống hố dung nham phía dưới.
Lý Phong của Tiên Vân Tông cũng tách ra một khoảng cách với các tu sĩ còn lại. Lấy ra một kiện linh khí trung phẩm. khống chế nó công kích vách núi màu vàng bóng loáng như gương.
"Keng keng keng..
Liên tục chém ra mười mấy cái. cũng không có lưu lại nửa điểm dấu vết phía trên vách núi màu vàng kia.
Xem ra ngọn núi màu vàng này là không thể phá hư, muốn tạo thành cái lỗ ở trên vách để đặt chân cũng không thể thực hiện được.
Mấy tu sĩ tại đây do dự một lúc, rồi mỗi người đều rất tự giác giữ khoảng cách mấy chục thước, lựa chọn một sợi đây sắt leo lên trên.
Trương Hằng cũng lựa chọn một sợi đây sắt. người bên trái hắn là Nam Minh, bên phải là Lý Phong. Bên phái Lý Phong là Lý Hoành, còn bên phải Lý Hoành là gã tu sĩ Bích Tuyết Tương Vân Tông, gã tu sĩ Bích Tuyết Tương Vân Tông kia thì lại kế liền với Nam Minh.
Có thể nói, năm người vừa vặn bao thành một cái vòng tròn chung quanh ngọn núi màu vàng. Đầu đuôi tiếp giáp đều có người.
Nắm Lấy sợi đây sắt leo lên Trên chừng hơn mười thước. Trương Hằng đạp chân vào vách núi màu vàng bóng loáng, theo sau mượn lực dưới chân, tăng nhanh tốc độ bắt đầu leo lên phía trên.
Nam Minh ở bên trái phát hiện Trương Hằng tăng nhanh tốc độ vượt cao hơn mình, cũng bắt đầu điên cuồng tăng tốc. Lý Phong ở bên phải, tốc độ hơi chậm một chút.
Trương Hằng không dám dùng tốc độ leo lên quá nhanh, nếu như vậy. sẽ dẫn tới mấy tu sĩ kế bên đồng Thời công kích.
Nhưng dù vậy, Trương Hằng cũng cùng Nam Minh rớt ra một khoảng cách ngắn.
Đúng lúc này, phía bên kia vách núi đã xảy ra va chạm, tiếng linh khí chạm nhau "keng keng!".
Lý Hoành cùng gã tu sĩ Trúc cơ kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông kia đã đánh nhau.
- Muốn chết! Lại dám phá hư chuyện của ta.
Vang lên tiếng mắng chửi phẫn nộ của Lý Hoành. Trong Huyết Ảnh u Ma Kiếm của hắn bắn ra mười mấy kiếm ánh Huyết Sát. đánh cho gã tu sĩ Trúc cơ kỳ kia không có sức chống đỡ.
- Nam Minh sư đệ! Giúp ta với!
Gã tu sĩ Trác Cơ Kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông kêu to cầu cứu.
Nam Minh liếc mắt nhìn vị sư huynh đồng môn. Y dường như không hề quan tâm tới, không giảm tốc độ leo lên phía trên ngọn núi màu vàng, cố gắng bám sát theo Trương Hằng.
Đúng lúc này, Lý Phong ở bên phải Trương Hằng đột nhiên khống chế linh khí chém về phía Lý Hoành đang chiếm thượng phong ở bên phải hắn. nhưng không phải chém vào Lý Hoành. mà là chém vào sợi đây sắt phía trên Lý Hoành.
Lý Hoành lập tức rơi vào tình thế hai bên trái phải giáp công. Thấy ba người này rơi vào hỗn chiến. Trương Hằng cùng Nam Minh bắt đầu tăng nhanh tốc độ leo lên trên.
"Cốp cốp cốp..." Tay nắm đây sắt, dưới chân đạp vào vách núi bóng loáng. Hai người rất nhanh bay lên mấy trăm thước, lên tới giữa sườn núi của ngọn núi màu vàng.
"Phù!"
Nam Minh vừa leo lên vừa Lấy ra linh khí cực phẩm Bích Tuyết Lưu Diễm Châu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Hằng.
Trương Hằng cười lạnh, hé miệng phun ra linh khí Nguyệt Thương.
Trên Nguyệt Thương lóe ra hào quang màu bạc lành lạnh, phối hợp cùng hào quang màu vàng phản xạ từ vách núi rực rỡ chói mắt.
"Linh khí bản mạng..."Nam Minh liếc mắt nhìn Nguyệt Thương một cái hơi giật mình kinh sợ.
Tuy rằng Nam Minh cũng có thể phát huy toàn bộ uy lực trong Bích Tuyết Lưu Diễm Châu, nhưng còn không có luyện hóa nó thành linh khí bản mạng, nên trên phương diện linh tính còn kém hơn không ít.
Mà đúng lúc này, ở phía dưới LÝ Hoành phát ra một tiếng gầm phẫn nộ. sợi đây sắt Trên đỉnh đầu hắn bị gã tu sĩ Bích Tuyết Tương Vân Tông kia chặt đứt. cả người từ trên ngọn núi màu vàng rơi xuống.
Cho dù thực lực của Lý Hoành cao hơn tu sĩ Trúc cơ kỳ bình thường, nhưng ở dưới tình huống bị hai vị tu sĩ Trúc cơ kỳ cùng giáp công, cuối cùng chỉ có kết cục bị đánh bại.
"Bụp!" Toàn thân Lý Hoành cứ như vậy rơi xuống chìm trong dung nham, trong nháy mắt cả người hắn đã bị chím ngập trong dung nham màu đỏ sậm kia.
Nhưng lập tức, cả hố dung nham sôi sục lên cuồn cuộn, rồi "ầm" một tiếng, cả người Lý Hoành bao bọc trong vầng Huyết quang chói mắt bay lên ra khỏi dung nham. Thân thể hắn rơi lên trên một tảng nham thạch màu đỏ sậm.
Mà lúc này, bốn người đều đã leo lên tới giữa sườn núi phía trên vách ngọn núi màu vàng. Lý Hoành muốn tiếp tục leo lên đây sắt đuổi theo bọn họ. gần như là không có khả năng, trong mắt hắn lóe ra tia sáng âm u lạnh lẽo.
- Hôm nay ai cũng đừng mơ tướng leo lên tới đỉnh!
Lý Hoành đứng trên tăng nham thạch, trên người bao phủ một tầng Huyết vụ.
"Vèo Vèo Vèo Vèo..."
Hắn điên cuồng vung Huyết Ảnh u Ma Kiếm trong tay, mấy chục đạo kiếm ảnh màu máu trong suốt chém tới các sợi dây sắt trên ngọn núi màu vàng.
"Vù vù vù!"
Trong đó có ba luồng kiếm ảnh màu máu bắn về phía trên đỉnh đầu Trương Hằng.
- Con bà nó!
Trương Hằng tay nắm dây sắt đang không ngừng leo lên. mặc dù tâm niệm khống chế Nguyệt Thương đánh rơi xuống một luồng kiếm ảnh. mặt khác còn giơ ra một bàn tay bắn ra mấy luồng kình phong màu bạc ngăn được một. nhưng vẫn còn bị một luồng kiếm ảnh màu máu đánh trúng đây sắt Trên đỉnh đầu.
"Rắc!"
Thân mình Trương Hằng lập tức rơi xuống.
Cùng một lúc vang lên mấy tiếng "rắc rắc rắc..." ba người Nam Minh cũng từ không trung rơi xuống.
Nam Minh thấy tình cảnh này. vội vàng mở ra linh khí phòng ngự cực phẩm.
"Bụp bụp bụp bụp..." Bốn người toàn bộ rơi xuống bên trong dung nham.
"A..." Trong hố dung nham truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.
Lý Phong không có linh khí phòng ngự. là người thứ nhất bị tan chảy trong dung nham. Gã tu sĩ Trúc cơ kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông, mặc dù có một kiện linh khí phòng ngự trung phẩm. cũng chỉ kiên trì chừng hai lần hô hấp ở trong dung nham, rồi cũng bị tan chảy.
- Ha ha ha...
Lý Hoành đứng ở trên tảng nham thạch cười ha hả một trang. Bốn phía đã không còn một bóng người, chỉ còn lại có một mình hắn còn đứng ở chỗ này.
- Còn lại một sợi dây sắt cuối cùng. Cuối cùng bảo vật này nhất định sẽ về ta tất cả.
Trong ánh mắt Lý Hoành lóe ra vẻ tham lam. nhưng hắn vẫn còn lo lắng nhìn chăm chú
vào hố dung nham đang không ngừng sôi sùng sục kia. Nhưng dung nham này vô cùng quái dị, thần thức của Trúc cơ kỳ chỉ có thể xâm nhập vào trong đó nửa thước, không làm sao thấy rõ tình huống phía dưới.
"Xoạt!" Đúng lúc này, trong dung nham đột nhiên bắn ra một bóng người.
Nam Minh được linh khí cực phẩm bảo hộ. bay lên rơi xuống phía trên một tảng nham thạch màu đỏ sậm.
- Ngươi quả nhiên không có chết!
Lý Hoành cười ha hả.
Nam Minh có được linh khí phòng ngự cực phẩm, có thể nói là người có lực phòng ngự cường đại nhất trong các tu sĩ tại đây. Cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ đích thân tới. cũng không thể trong khoảng Thời gian ngắn phá vỡ được phòng ngự của hắn.
Hai người đứng trên tảng đá chờ một lát. liên tục dùng thần thức điều tra tình hình trong dung nham. Nhưng cũng không có phát hiện tình huống khác thường gì.
Đã bước đầu xác định trong dung nham đã không còn người nào còn sống. Cho dù là Nam Minh mặc linh khí phòng ngự cực phẩm. cũng không thể ở trong dung nham Thời gian lâu như vậy.
Ánh mắt của Nam Minh nhìn lên sợi đây sắt cuối cùng:
- Chỉ còn lại có hai người chúng ta, giải Quyết dứt điểm đi!
Cuối cùng còn lại một dây sắt duy nhất, chỉ có thể để một người thông qua.
Cái gọi là một núi không dung hai hổ. hai người Nam Minh và Lý Hoành nhất định phải có một trận Quyết chiến.
- Đến đây đi!
Tầng Huyết vụ quanh thân Lý Hoành bất đầu quay cuồng kịch liệt. Huyết Ảnh u Ma Kiếm phát ra từng trang tiếng long ngâm vang động, khiến cho tâm thần của Nam Minh hơi đao động trong chớp mắt.
"Vù!"
Huyết ảnh u Ma Kiếm xẹt qua trong không khí một luồng tàn ảnh đỏ màu máu, hung hăng chém tới trước người Nam Minh.
"Ầm!"
Hư ánh áo giáp lưu chuyển quanh thân Nam Minh tạo thành một vầng hào quang màu đen. vô cùng thoải mái ngăn chặn công kích này.
"Vù!"
Dưới khống chế của Nam Minh, trong Bích Tuyết Lưu Diễm Châu bộc phát ra từng đám ngọn lửa màu xanh ngọc, phủ chụp xuống Lý Hoành.
Lý Hoành thật không ngờ một kích toàn lực của mình, vậy mà không phá được phòng ngự của đối phương.
Đối mặt với phản kích của Nam Minh, trên người hắn cũng nổi lên một cái hư ảnh áo giáp. Huyết vụ quanh thân bám vào ở mặt ngoài hư ảnh áo giáp, giúp cho kiện linh khí phòng ngự hạ phẩm này phẩm chất tăng lên một bậc.
Ngay sau đó, thân ảnh Lý Hoành một phân thành hai, tiếp theo sau lại hai chia làm bốn. Bốn Lý Hoành được bao bọc trong huyết quang phân biệt đứng ở Trên bốn tảng nham thạch. Huyết Ảnh u Ma Kiếm liền treo lơ lửng trên không trung giữa bốn Lý Hoành.
Lý Hoành biết, Nam Minh có linh khí phòng ngự cực phẩm Thời thượng cổ. Lực phòng ngự cực kỳ đáng sợ. công kích bình thường căn bản là không phá được phòng ngự của đối phương, còn không bằng trực tiếp sử ra chiêu tuyệt kỷ áp đáy hòm của mình.
Nam Minh hơi sửng sốt, biết đối phương thi triển chính là một loại pháp thuật ảo ảnh phân thân.
- Hừ! Cho dù ngươi thật sự có ba cái phân thân thì như thế nào?
Nam Minh vẫn không nhúc nhích, ngọn lửa màu xanh ngọc trong Bích Tuyết Lưu Diễm Châu càng tăng lên. từng đám từng đám ngọn lửa màu xanh ngọc như âm hồn bay về hướng bốn Lý Hoành.
Mà lúc này. trong tay bốn Lý Hoành đều bắt đầu đánh ra cùng một pháp Quyết quỷ dị. đồng Thời trong miệng lẩm bẩm chú ngữ tối nghĩa vang vọng trong hư không.
- Không xong...
Nam Minh cảm giác có điều không ổn.
"Vù vù!"
Trên Huyết Ảnh u Ma Kiếm bộc phát ra hào quang màu máu chói mắt. Mặt Trên mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng hình rồng. Từng trang tiếng long ngâm phủ xuống khu vực này.
Nam Minh lập tức cảm giác hoa mắt đầu cháng váng, ở trong lòng hắn nảy sinh ra một mối nguy hiểm trí mạng.
Bốn Lý Hoành kết hợp thành một thể. trên mặt mang theo vẻ tươi cười của người thăng lợi. nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy, Trên thân thể hắn cũng ngưng kết một mảng lớn bông Tuyết.
Tuy nhiên, giờ phút này hắn đã tổn hao nhiều nguyên khí. mặc dù trên người không ngừng dâng lên huyết vụ. trong Thời gian ngắn cũng không thể làm tan chảy những bông Tuyết này.
- Cho ngươi kiến thức một chút pháp thuật ẩn chứa trong Huyết Ảnh u Ma Kiếm: Huyết Ảnh u Ma Loạn Vũ!
"Xoát!"
Trong Huyết Ảnh u Ma Kiếm đột nhiên toát ra một cái Quỷ Ảnh. Quỷ Ảnh này hình dáng không khác gì loài người, nhưng thân thể lại là màu máu trong suốt.
Mắt Quỷ Ảnh màu đỏ, thân thể cực kỳ gầy ốm, bộ dáng trông thật yếu đuối, nhưng lại có cảm giác lộ ra một cỗ âm trầm đáng sợ.
Trong cặp mắt âm u của Quỷ Ảnh chợt lóe tia sáng ác liệt, trong nháy mắt liền tập trung vào mục tiêu Nam Minh.
Nam Minh lập tức sinh ra một loại cảm giác sờn tóc gáy. hắn nhìn chòng chọc Quỷ Ảnh này thật cận thận đề phòng.
Quỷ Ảnh duỗi tay ra. Huyết Ảnh u Ma Kiếm trên không trung bay vào tay hắn.
"Xọát!"
Giống như thuấn di. thân hình hắn bất thình lình hiện ra bên cạnh Nam Minh.
Lập tức, lấy Quỷ Ảnh làm trung tâm. vô số luồng kiếm khí màu máu linh hoạt sắc bén sinh ra ngàn vạn tàn ảnh trong hư không, cả khu vực đều bị kiếm khí màu máu này bao phủ kín mít đến mưa gió không lọt qua được.
"Ầm ẩm ầm..."
Công kích sắc bén liên tiếp chém tới quanh thân Nam Minh, giống như tiếng pháo nổ.
Khi những luồng kiếm khí màu máu này chém tới quanh thân Nam Minh, đều ngay lập tức nổ tung, phát ra từng trang tiếng nổ ầm vang.
Nam Minh thân bị nhốt vào trong đó, hoàn toàn chỉ có bị đánh, hư ảnh áo giáp quanh thân hắn cũng bắt đầu chấn động lên.
Thời gian ước chừng hai lần hô hấp. toàn bộ ngàn vạn kiếm khí màu máu tầng tầng lớp lớp nhập vào cùng một chỗ. hình thành một đạo kiếm ảnh màu máu thật lớn dài đến mấy trượng, uy thế mãnh liệt cuồn cuộn khiến cho Nam Minh sinh, lòng kinh sợ.
"Ầm!"
Khí thế như núi Thái Sơn ập xuống, kiếm ảnh màu máu thật lớn kia mãnh liệt chém tới trước người Nam Minh.
"Rắc!"
Linh khí phòng ngự cực phẩm quanh thân Nam Minh bị phá vỡ ra. khóe miệng hắn cũng tràn ra máu loãng.
Bích Tuyết Lưu Diễm Châu trên bầu Trời cũng vô lực rơi xuống, rơi vào trong dung nham. Lúc này chỉ sợ Nam Minh đã bị thương thế rất nặng.
Sau khi phát ra công kích cuối cùng có thể so với Kết Đan Kỳ đỉnh. "Vèo" một tiếng. Quỷ Ảnh dung nhập vào trong Huyết Ảnh u Ma Kiếm.
-Ha ha ha!
Lý Hoành cười điên cuồng không dứt.
Trước mắt rốt cục hắn đánh bại đối thủ cuối cùng, sắp trở thành người thăng lợi sau cùng trong Huyết Sát động phủ.
Tuy nhiên đúng lúc này, dung nham phía sau Lý Hoành "xoạt" một tiếng, phóng ra một người toàn thân bị bao bọc trong ngọn lửa màu bạc.
Cả người Trương Hằng giống như chiến thần từ trên Trời giáng xuống, toàn thân bao bọc trong ngọn lửa màu bạc, tản phát ra một uy áp khó có thể kháng cự.
"Vù!"
Trương Hằng cầm trong tay Nguyệt Thương bị ngọn lửa màu bạc Thiêu đốt. thân thể như mũi tên. hung hăng phóng tới hướng Lý Hoành.
- Là ngươi...
Sắc mặt Lý Hoành "Vèo" một cái. liền biến sắc. hắn phất tay thu hồi Huyết Ảnh U Ma Kiếm về trong tay.
"Keng keng..."
Trên Nguyệt Thương bao trùm một tầng ngọn lửa bạc. va chạm mạnh vào Huyết Ảnh U Ma Kiếm.
Cả người Lý Hoảnh bị đánh bay đi. trên Huyết Ảnh u Ma Kiếm cháy bùng lên một tầng lửa màu bạc đáng sợ.
"Bụp!"
Thân thể hắn rơi vào bên trong dung nham. Dung nham màu đỏ sậm bắt đầu xâm nhập vào tầng phòng ngự của hắn.
Nhưng trong cơ thể hắn đột nhiên bộc phát ra một cổ tinh khí bản mạng, toàn thân hắn được bao bọc trong một tầng Huyết quang như chất lỏng, tầng lửa bạc đang Thiêu đốt trên Huyết Ảnh u Ma Kiếm cũng bị bức lui.
Hắn vừa mới chuẩn bị từ trong dung nham nhảy ra. cả người Trương Hằng từ phía trên đè ép xuống, rồi linh khí Nguyệt Thương giống như Thanh liêm đao của Tử thần, lại một lần nữa chém xuống phía hắn.
Được thêm vào ngọn lửa bạc. lúc này Nguyệt Thương trong tay Trương Hằng dường như có thể áp chế Huyết Ảnh u Ma Kiếm một bậc.
"Keng keng... Bịch!"
Nguyệt Thương trong tay Trương Hằng biến thành lớn hơn mấy lần. ngọn lửa bạc nhấp nháy phía trên toát ra hào quang Quỷ dị. lại va chạm mạnh hai cái cùng Huyết Ảnh u Ma Kiếm. Hổ khẩu tay Lý Hoảnh bị chấn rách tả tơi. Huyết Ảnh u Ma Kiếm rời tay rơi xuống.
Trương Hằng nhẹ nhàng vung lên một tay, linh khí Nguyệt Thương xẹt qua trong hư không một luống sáng màu bạc mờ nhạt, sau cùng chém vào linh khí phòng ngự của Lý Hoành bao bọc trong màn huyết vụ.
"Ầm! Rắc!"
Màn huyết vụ trong nháy mắt bị ngọn lửa bạc đánh tan. Linh khí phòng ngự bị chém vỡ nát thành từng mảnh, bắt đầu bị ngân diễm rất nhanh thôn phệ.
Không có thêm vào linh khí, Linh khí phòng ngự chỉ có kết cục bị ngân diễm luyện hóa
-Ạ...
Mất đi linh khí bảo hộ Lý Hoành phát ra một tiếng thét thảm thiết, cả người bắt đầu tan chảy trong dung nham.
Đúng lúc này, Trương Hằng cảm giác được Ninh Tuyết Dung trong túi trữ vật phát ra một tiếng thở dài sâu kín.
Bên ngoài làm ra động tĩnh lớn như vậy, Ninh Tuyết Dung ở bên trong tự nhiên sẽ có điều phát hiện.
- Tuyết Dung! Chẳng lẽ nàng còn bất nhẫn không đành lòng sao?
Trương Hằng nhẹ giọng bình thản hỏi.
Bên trong túi trữ vật im ắng. không còn có động tĩnh gì.
Trương Hằng đưa tay điểm hai cái trên túi trữ vật màu xanh, ngăn cách hết thảy với bên ngoài.
"Ầm!"
Trương Hằng giơ chân đạp mạnh trên đầu Lý Hoành, để toàn bộ thân thể hắn chìm xuống, trong nháy mắt bị tan chảy trong dung nham.
Trong Thời gian ngắn ngủn mấy lần hô hấp, Trương Hằng đã dùng thế công linh hoạt sắc bén không gì sánh kịp. tiêu diệt Lý Hoành đang bị tổn thương nguyên khí.
"Bốp bốp bốp..."
Đúng lúc này, phía trên nham thạch ở đối diện Nam Minh vỗ tay tán thưởng:
- Ngươi thực không tệ. không ngờ có thể tiềm tăng ở trong dung nham Thời gian dài như vậy, cùng chỉ có ngươi mới có bản lĩnh này!
Trên mặt Nam Minh hiện ra ý cười nhàn nhạt, đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng.
- Linh khí phòng ngự của ngươi...
Trương Hằng biến sắc. hắn phát hiện, linh khí cực phẩm trên người Nam Minh hiện rõ trước mặt mình không hề tổn hại chút nào.
- Ha ha! Quên nói cho các ngươi biết, kiện linh khí phòng ngự này của ta còn có công năng tự động khôi phục, chỉ cần không có bị hủy diệt trầm trọng, nó đều có thể ở trong Thời gian ngắn khôi phục nguyên trạng. Vừa rồi ta thừa dịp các ngươi đánh nhau, lại lần nữa khảm vào bốn khối tinh thạch thượng phẩm. Đây đúng là ta thật vất vả mới từ nơi sư tôn có được.
Nam Minh thật giống như nói chuyện phiếm cùng Trương Hằng.
"Tinh thạch thượng phẩm?" Trong lòng Trương Hằng không khỏi sinh ra chút lòng ganh tị. Ngân diễm trên người dần dần biến mất. Hắn híp mắt nhìn Nam Minh ở đối điện.
- Kiện chiến giáp phòng ngự Thời thượng cổ này sau khi được khảm bốn khối tinh thạch thượng phẩm. cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ đích thân tới cũng rất khó giết chết ta.
Trên hư ảnh chiến giáp lưu chuyển một tầng hào quang màu đen. bao phủ toàn bộ thân thể Nam Minh trong đó.
- Ngươi muốn như thế nào. chẳng lẽ muốn đàm phán cùng ta?
Trương Hằng lạnh, lùng nhìn Nam Minh.
Nam Minh lộ sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ngươi và ta có đánh tiếp cũng không có Ý nghĩa gì. không bằng hợp tác với nhau, cùng chung phân chia bảo vật cuối cùng này.
- Phải không?
Trương Hằng lạnh lùng cười, cầm Nguyệt Thương trên cánh tay. Một tầng ngọn lửa màu bạc nhảy ra. trên toàn bộ cánh tay hắn bao gỗm cả Nguyệt Thương lóe ra hào quang màu bạc rực rỡ. vẻ đẹp lạnh lẽo như ánh trăng tàn cuối kỳ.
Một tay nhẹ nhàng vung lên. từ Trên Nguyệt Thương chém ra một luồng sáng hình lưỡi liềm bao bọc trong ngọn lửa màu bạc.
"Phốc … ầm!"
Luồng sáng hình lưỡi liềm công kích trên hư ảnh áo giáp trước người Nam Minh, một đoàn ngọn lửa bất đầu lưu chuyển Thiêu đốt phía trên hư ảnh chiến giáp màu đen.
Hào quang màu đen không ngừng lưu chuyển ngọn lửa bạc yếu dần từng một chút, cuối cùng tắt ngóm.
Tuy nhiên trong cơ thể Trương Hằng thật ra nhiều thêm một chút Luyện Hư Linh Khí. Ngọn lửa bạc cũng đúng là một loại hình thái năng lượng đặc thù. trong quá trình đối kháng cùng các ngọn lửa khác hoặc là linh khí. bản thân nó cũng sẽ tiêu hao. Nếu Thiêu đốt trên vật chất đơn thuần. Đừng nói là một kiện linh khí phòng ngự. cho dù là một trăm kiện, cũng có thể bị nó dễ dàng xử lý.
- Ha ha! Kiện chiến giáp này được khảm bốn khối tinh thạch thượng phẩm, bên trong có dự trữ linh khí sung túc. cho dù ngươi ở trong này công kích mấy ngày mấy đêm. cũng đừng mơ tưởng phá vỡ được phòng ngự của ta.
Nam Minh đột nhiên nhớ tới điều gì. Trên tay bấm pháp Quyết. Bích Tuyết Lưu Diễm Châu lập tức từ trong dung nham lơ lửng bay lên.
Chung quanh bản thể của nó có một lớp ngọn lửa màu xanh ngọc che chở. giúp cho kiện linh khí cực phẩm này ở trong dung nham Thời gian dài lâu như vậy, cũng không bị hư hao.
- Ta thật không tin điều này.
Trương Hằng hít một hơi thật sâu. toàn thân được bao bọc trong ngọn lửa màu bạc hừng hực, bắn vọt tới Nam Minh.
Nam Minh cũng không có né tránh, cứ như vậy đứng phía trên tảng nham thạch, trên mặt lộ Ý cười, chăm chú nhìn Trương Hằng.
"Ầm!"
Nguyệt Thương mãnh liệt chém vào trên hư ảnh chiến giáp. Toàn thân Nam Minh lập tức bay ra hơn mười thước xa. rơi vào bên trong dung nham.
Trương Hằng dùng sức giậm chân một cái. thân mình như mũi tên rời cung nhảy tới phía trên không Nam Minh, sau đó tung một cước dẫm mạnh trên khoảng không hư ảnh chiến giáp trên đầu Nam Minh.
"Ầm" một tiếng, toàn bộ thân thể Nam Minh chìm ngập bên trong dung nham.
"Xèo xèo" dung nham màu đỏ sậm bắt đầu quay cuồng phía trên hư ảnh chiến giáp. Nhưng tầng hào quang màu đen cuồn cuộn không ngừng lưu chuyển ở mặt ngoài hư ảnh chiến giáp, giúp cho Nam Minh không bị thương tổn chút nào.
- Ngươi giết không chết được ta...
Nam Minh nói. khóe miệng mang theo ý cười chế giễu.
Trương Hằng dứt khoát thu lại Nguyệt Thương, đồng Thời nắm chặt hai tay. trên nắm tay bốc lên ngọn lửa màu bạc nhấp nháy.
"Ầm ẩm ầm..."
Hai đấm luân phiên tới tấp vào Nam Minh hết Quyền này tới Quyền khác. Giờ khắc này, dường như Trương Hằng đã hóa thân là một võ sĩ Quyền anh. nắm tay bám vào ngọn lửa bạc giã như mưa Trên hư ảnh chiến giáp.
"Ầm Ầm Ầm..."
Hai người cùng nhau chìm vào bên trong dung nham, rất nhanh bị dung nham nuốt hết.
"Ầm ầm ầm..."
Tiếp tục chìm xuống.
Cuối cùng, chỉ thấy tại một vị trí trong dung nham quay cuồng kịch liệt, giống như ở chỗ đó có mấy con cá lớn bị mắc lưới, đang cố sức giãy dụa.
"Ầm!"
Sau Thời gian chừng cạn chén trà nhỏ. Trương Hằng toàn thân bọc trong ngọn lửa bạc từ trong dung nham vọt lên. rơi xuống phía trên một tảng nham thạch, thu lại ngân diễm, sắc mặt Trương Hằng hơi có chút tái nhợt.
Theo sau, Nam Minh cũng từ trong dung nham nhảy lên. sắc mặt có vẻ mệt mỏi. nhìn Trương Hằng nói:
- Thế nào? Ta nói rồi. ngươi không giết chết được ta. Không bằng chúng ta hợp tác đi!
- Không được!
Trong giọng nói của Trương Hằng mang theo vẻ kiên Quyết.
- Được được được!
Sắc mặt của Nam Minh lập tức trở nên hung ác dữ tợn.
Trương Hằng không khỏi sửng sốt. chẳng lẽ tên này muốn liều mạng sao?
Nam Minh lấy ra Bích Tuyết Lưu Diễm Châu.
"Vù" một tiếng. Bích Tuyết Lưu Diễm Châu cứ như vậy bay về phía Trương Hằng.
- Ngươi cũng không thể giết chết ta!
Trương Hằng cười lạnh, liếc nhìn linh khí cực phẩm này một cái. Trong mắt Nam Minh chợt lóe ra vẻ tàn nhẫn, trong miệng đột nhiên niệm ra một chữ:
-Nổ!
"Ầm!"
Linh khí cực phẩm Bích Tuyết Lưu Diễm Châu liền cứ thế bùng nổ ở trước mặt Trương Hằng. lập tức đẩy Trời ngọn lửa màu xanh lam bao phủ phạm vi mấy chục thước.
Trong chớp mắt, trong phạm vi mấy chục thước này đều ngưng kết thành bông tuyết đáng sợ. Ngay cả dung nham ở phụ cận đều không ngoại lệ.
Trương Hằng không kịp né tránh, toàn bộ thân thể trong nháy mắt hóa thành pho tượng băng. Thế nhưng Nam Minh lại hộc ra một ngụm máu to. cả người cứ như vậy mềm nhũn ngã xuống đất.
- Đây là ngươi bức ta...
Suy yếu nói một câu như vậy, nhưng chính hắn cũng không khỏe hơn chút nào.
Bản thân Bích Tuyết Lưu Diễm Châu này chính là nổi bật nhất trong linh khí cực phẩm. Bùng nồ ở gần như vậy. Cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ gặp phải công kích này. không chết cũng trọng thương.
Nhưng Nam Minh bởi vì thần thức tương liên chặt chẽ cùng linh khí. nên tâm thần hắn cũng đã bị tổn thương thật lớn. có thể sẽ tạo thành chướng ngại rất lớn cho tu luyện về sau. thậm chí có thể suốt đời khó có thể thăng cấp.
- Con bà nó! Lại là đóng băng!
Mặt ngoài toàn bộ pho tượng băng đang tan chảy rất nhanh, với mắt thường cũng có thể thấy được. Quanh thân Trương Hằng lại nổi lên ngọn lửa màu bạc, chợt hiện ra ở trước mặt Nam Minh, giống như chiến sĩ sống lại trong biển lửa.
-Ngươi ngươi...
Nam Minh không dám tin nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng lấy tay lau khô tơ máu nơi khóe miệng, thân thể nhẹ nhàng nhảy tới trước mặt Nam Minh.
- Năng lực phòng ngự của ngươi còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ta.
Nam Minh cười khổ nói! Hắn không biết rằng. ngọn lửa màu bạc của Trương Hằng vừa lúc khắc chế ngọn lửa màu xanh lam của hắn.
Một cách không ngờ chính là Trương Hằng không có lập tức phát động công kích với Nam Minh, mà chỉ nhìn ra bầu Trời âm u ở xa xa.
- Ngươi có di ngôn gì không?
Trương Hằng bình thản nói dường như đã nắm giữ sống chết của Nam Minh trong tay.
Nam Minh đầu tiên là sửng sốt, ngưng thần nhìn vào khuôn mặt đầy kiên nghị tự tin của Trương Hằng, cuối cùng thần sắc hắn mới hơi ảm đạm xuống.
- Cũng nên đến lúc chung kết rồi...
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi.
Toàn bộ trong thế giới hôn ám lúc này chỉ còn lại hai người Trương Hằng và Nam Minh. Lặng im một hồi, Nam Minh mới ngẩng đầu nói:
- Ta nghĩ rằng chính mình đã bại dưới tay ngươi! Bại dưới tay một tu sĩ tu vi thấp hơn mình một bậc.
- Ngươi có thể nói cho ta biết hay không? Vì sao ta lại thua... Ta rốt cuộc có điểm nào không bằng ngươi.
Trong ánh mắt của Nam Minh còn mang theo vẻ không cam lòng hỏi. Trương Hằng trầm mặc một lúc lâu sau. mới phun ra hai chữ:
- Vận may!
- Vận may... Ha ha ha...
Nam Minh cất tiếng cười to mấy tiếng, trên mặt mang theo vẻ không cam lòng cùng chưa xót.
- Ta rốt cục hiểu rõ lời nói của phân thân Huyết Sát... Vận may có thể giúp cho một người có phế linh căn trở thành nhân vật tuyệt thế tung hoành Đông Vân... Cùng có thể giúp cho ngươi một nhân vật bình thường trở thành... người thăng lợi cuối cùng trong một trăm vị tu sĩ tinh anh.
Trương Hằng cũng lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối thủ trước mắt này. người tranh đấu với mình đến phút cuối cùng. Giờ phút này hắn đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Nam Minh cả hai mặt thân thể và tâm thần đều bị hao tổn. rốt cuộc khó có thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì Đối với hắn.
- Tuy nhiên, có một điều ta rất bội phục ngươi...
Trong mắt Nam Minh lóe ra một tia sáng sáng ngời.
- Ngươi thực có năng lực nhẫn nhịn... Thực lực của ngươi thậm chí là mạnh nhất trong tất cả tu sĩ... Nhưng ngươi lại có thể tiềm ẩn trong một môn phái nhỏ thấp kém lâu như vậy... Ngươi có thể chịu được hấp dẫn của bảo vật lơ lửng trong ngọn lửa bốn phía cây câu kia... Ngươi có thể tiềm ẩn ở trong dung nham Thời gian dài như vậy... Và quan trọng nhất là... ngươi có thể chịu đựng đến phút cuối cùng.
- Ngươi có thể trở thành người thăng lợi cuối cùng, cũng không chỉ là nhờ vận may của ngươi. Bại dưới tay ngươi, Nam Minh ta tuy rằng thực không cam lòng, nhưng cũng không hể oán hận. Tối Thiểu, ở phương diện nhẫn nại, ta còn kém xa so với ngươi...
- Xuất ra con bài chưa lật cuối cùng của ngươi đi... để xem ngươi có giết chết ta được không...
Trên mặt Nam Minh lộ ra vẻ tươi cười bình yên.
Giờ phút này thân thể Nam Minh hoàn toàn không thể nhúc nhích. Cho dù Trương Hằng giết không chết hắn. cũng có thể thoải mái Lấy được bảo vật trên ngọn núi vàng.
Trong đầu Trương Hằng thậm chí sinh ra một loại ý niệm không đành lòng sát hại đối phương, có thể giao chiến cùng đối thủ như vậy, có lẽ cùng là một loại duyên phận. Nhưng Trương Hằng rất nhanh liền xua tan Ý niệm này trong đầu.
Tuy lắng nghe địch thủ khen ngợi mình, trong lòng hắn có chút lâng lâng, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà buông tha tính mạng của đối phương.
- Hết thảy hẳn đã đến lúc kết thúc...
Trương Hằng có cảm giác hết thảy chuyện xảy ra trong Huyết Sát động phủ đều như là một giấc mộng.
Hắn nhẹ duỗi tay phải ra, trong hư không truyền đến một cỗ dao động đặc thù. Giờ khắc này, trong lòng Trương Hằng sinh ra một loại ảo giác có thể bao dung luyện hóa hết thảy vạn vật trong thiên địa.
Giờ phút này tâm thần Nam Minh bị tổn thương, ngay cả thần thức đều không thể vận dụng, hắn không thể nhìn thấy Hư Không Hỏa Diễm trong tay Trương Hằng. thế nhưng linh hồn của hắn lúc này lại không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Trương Hằng thở nhẹ một hơi. Hư Không Hỏa Diễm nhẹ nhàng bay tới hướng Nam Minh. Lần đầu tiên sử dụng Hư Không Hỏa Diễm tác chiến. Trương Hằng cũng lập tức hiểu rõ một cái khuyết điểm của nó.
Đó chính là tốc độ! Tốc độ công kích của Hư Không Hỏa Diễm còn chậm hơn so với linh khí phổ thông.
"Xèo xèo" Hư Không Hỏa Diễm trong suốt rốt cục rơi xuống trên người Nam Minh, tầng hào quang màu đen ở mặt ngoài cổ chiến giáp tức thì nhộn nhạo. Hư Không Hỏa Diễm gặp phải một chút lực cản.
"Phù phù!"
Thời gian chừng nửa lần hô hấp, kiện chiến giáp thượng cổ mà ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ đều khó có thể công phá này bị Hư Không Hỏa Diễm phá thủng.
Hư ảnh chiến giáp trong nháy mắt biến mất, trên bản thể kiện chiến giáp thượng cổ cũng xuất hiện một lỗ hổng.
Mà sau khi làm xong những thứ này. Trương Hằng cảm giác được một sự mệt mỏi. Sự mệt mỏi này không phải đến từ thân thể mà là linh hôn của hắn.
"Xem ra sử dụng Hư Không Hỏa Diễm hoặc ngân diễm cùng có hạn chế!" Trương Hằng thầm nghĩ.
Tiếp theo sau, Hư Không Hỏa Diễm lại bắt đầu tiếp xúc với thân thể của Nam Minh. Không một tiếng động, lồng ngực của Nam Minh bị xuyên thủng, chỉ trong nháy mắt thần quang trong mắt hắn biến mất. Mà đúng lúc này, thân thể của Trương Hằng đột nhiên ngừng lại.
Ở trong khoảnh khắc Nam Minh chết đi kia, trong đầu hắn đột nhiên nhiều thêm một điểm sáng màu trắng.
Trên ngọc giản thần bí trong thần thức hải bỗng dưng phát ra một vầng sáng bạc rực rỡ. điểm sáng màu trắng kia chỉ nháy mắt bị hút vào trong đó.
Trương Hằng tập trung quan sát. thấy điểm sáng màu trắng ngay sau đó liền tiến vào tầng một cổ tháp.
Toàn bộ tầng một cổ tháp lập tức phát ra một vầng hào quang chói mắt. trong giây lát điểm sáng màu trắng liền hình thành một nam nhân do linh quang tạo thành.
Nam nhân này chính là Nam Minh!
Hiện tượng quỷ dị như thế. khiến Trương Hằng kinh ngạc nhìn không chớp mắt.
"Chẳng lẽ đây là Nam Minh ở trạng thái linh hồn?"
Trương Hằng thử dùng thần thức tiếp xúc với nam nhân do linh quang tạo thành này. Nam nhân đó dường như cảm nhận được tồn tại của Trương Hằng lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Trương Hằng có cảm giác giữa mình và nam nhân này dường như có một mối quan hệ rất đặc thù nào đó.
Tâm niệm vừa động. Trương Hằng phát hiện chính mình có thể tiến hành trao đổi Ý thức cùng đối phương.
- Ngươi là ai?
Trương Hằng hỏi.
Trên mặt nam nhân hơi lộ vẻ kính ngạc, đáp lời:
- Ta là Nam Minh...
- Vậy trong trí nhớ của ngươi có nhớ lúc mình còn sống hay không?
Trương Hằng cảm thấy thực quái dị.
- Nhớ rõ.
Nam nhân kia rất như thuận đáp lời Trương Hằng.
- Giữa ngươi và ta là quan hệ gì?
Trương Hằng hỏi ra một cái vấn đề mấu chốt.
- Ngài là chủ nhân của ta...
Thân thể nam nhân run rẩy, quỳ sụp xuống trong tầng một cổ tháp.
"Thì ra là thế." Trong lòng Trương Hằng cũng cho ra một cái kết luận.
Sau khi Nam Minh bị Hư Không Hỏa Diễm giết chết, không ngờ linh hồn của hắn không có đi vào thiên đạo Luân Hồi. ngược lại bị hút vào tầng một cổ tháp, trở thành nô dịch của mình.
Khẽ thở ra một hơi, Trương Hằng đưa mắt nhìn quét ra bốn phía, phát hiện trong toàn bộ thế giới hôn ám, chỉ còn lại có mình, cũng là người thăng lợi cuối cùng.
Một sự mệt mỏi thật sâu đang bắt đầu xâm nhập đầu óc của Trương Hằng.
Mà ngọn núi màu vàng lơ lửng trên bầu Trời vẫn như trước sáng lóng lánh rực rỡ vô cùng hấp dẫn.
HẾT QUYỂN II
------oo0oo-----
Quyển 3: Tiên Phàm Lộ.