Cuối cùng là đấu với An Như Mộng một trận.
Đó là trận đấu mà hắn thua thảm bại nhất từ trước tới nay.
Nữ tử này thân pháp cực nhanh, Tử Điện Túng Thân Pháp của Đường Kiếp chưa tới nơi, từ đâu tới cuối, Đường Kiếp ngay cả mép váy của An Như Mộng cũng chưa chạm được vào, đã bị đánh bại. Thế cho nên, trận đấu đó, đã để lại bóng ma trong lòng Đường Kiếp một thời gian dài.
Trước mắt, người nữ tử này cũng là người duy nhất giữ được đánh giá cấp vô địch.
Về phần Thích Thiếu Danh thì hắn không gặp phải, bởi vì trong khoảng thời gian này gã không tới đấu trường.
Gã đi Thất Thiên Điện khổ tu, Thiên Cơ Điện rách nát kia đánh một lần là có thể ép khô toàn bộ tinh lực, cho cũng không rảnh đến đây. Đường Kiếp ở bên đó cũng gặp gã vài lần, bởi vì không thân thiết, nên bình thường gặp mặt cũng chỉ gật đầu mỉm cười một chút. Tất nhiên một phần cũng là vì, hắn không thường xuyên tới Thiên Cơ Điện, chủ yếu là ở Thiên Ngự Điện rèn luyện bản thân.
Trong khoảng thời gian này, Đường Kiếp cũng chính thức tạo được tên tuổi. "Kẻ nhu nhược" trước kia dần dần trở về danh sách hai mươi người mạnh nhất, tháng đó tên được đề lên bảng ba lần, lần lượt là đứng đầu, thứ tư và thứ năm.
Tuy nhiên lý do chân chính khiến Đường Kiếp lừng danh tại học viện, do hắn có thói quen đụng cái là phá vỡ binh khí của đối phương.
Bởi vì lúc ban đầu có vài kẻ không có mắt muốn gây phiền phức cho Đường Kiếp, đối với những kẻ này, Đường Kiếp không hề khách khí, tới một người đánh một người, chỉ cần là người có vũ khí, đều bị hắn làm vỡ nát, thế cho lên hắn còn có thêm biệt danh nữa là "nát binh cuồng nhân", đại danh Vô Tương Kim Thân lại càng nổi danh ở học viện.
Đường Kiếp cảm thấy đây là điều thú vị nhất, hắn một người chưa từng sử dụng pháp thuật, vậy mà trong mắt người khác lại trở thành người có pháp thuật hùng mạnh nhất.
Dựa vào lý do này, hạt vàng trong tay Đường Kiếp càng ngày càng lớn dần lên, hiện giờ đã có thể biến thành một cây kim nhỏ.
Đường Kiếp thử dùng Châm Nguyên Khí bao lấy chiếc châm do hạt vàng biến thành, một kích phóng ra liền khiến tảng đã lớn thủng một lỗ. Cùng với Vô Tướng Kim Thân, nó trở thành quân bài bí mật thứ hai của Đường Kiếp
Tiếc nuối duy nhất là cây châm vàng sau khi phóng ra, phải mất cả nửa ngày mới tìm lại được. Phải đợi tới khi vật này đạt được cự ly thích hợp mới cảm nhận được, cũng không biết phải chờ đợi bao lâu. Đường Kiếp nghĩ về sau tìm cơ hội học Ngự Linh Thuật, xem có thể giải quyết được vấn đề này không.
Ngự Linh Thuật cùng với Ngự Khống Thuật của Vệ Thiên Xung không khác nhau lắm, chỉ có điều Ngự Khống Thuật mạnh về khống chế, còn Ngự Linh Thuật mạnh về cảm ứng, dùng để tìm kiếm vật có linh tính, đồng thời đạt tới trình độ nhất định cũng có thể khống chế được con rối.
Tuy nhiên nếu như vậy, thì bộ pháp thuật Thiếu Hải Động Kim Quyết sẽ lại phải dời về sau. Vệ Thiên Xung chắc chắn sẽ lại mắng hắn là kẻ đầu óc có vấn đề.
Sau khi mất đi con rối, tinh thần Vệ Thiên Xung suy sụp mất vài ngày. Hiện tại cũng đã xốc lại tinh thần, dự định chế tác một con rối chiến khác cường đại hơn con cũ.
Vì thế gã mang toàn bộ số tiền Vệ gia cho gã mua dược liệu, đổi thành tiền mua vật liệu. Đường Kiếp thấy tiểu tử này cố gắng, liền lấy đan dược mình thượng bảng được thưởng, tặng cho Vệ Thiên Xung.
Đường Kiếp làm vậy khiến Vệ Thiên Xung cảm thấy kinh ngạc: - Vậy còn ngươi? Ngươi phải làm sao bây giờ?
Đường Kiếp cười cười:
- Ngươi không cần phải lo lắng cho ta, về sau năm người đứng đầu bảng, nhất định không thể thiếu tên ta được, lúc đó sẽ có đan dược. Bình Dưỡng Khí Đan với ta cũng không có tác dụng lớn, ta sẽ cố gắng cho ngươi một ít, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, thì muốn gì cũng có thể..
Lúc đó ánh mắt Vệ Thiên Xung nhìn thẳng vào Đường Kiếp, một lúc lâu sau mới thốt lên một câu: - Nương ta chọn ngươi thực không chọn sai người.
Thời gian cứ như vậy trôi nhanh, dưới sự nhiệt huyết và kích thích, trong nháy mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Hôm nay Đường Kiếp ở Trường Đối Luyện đánh mười trận, sau đó tiếp tục tới Thất Thiên Điện tu hành.
So với bầu không khí ồn ào ở Trường Đối Luyện, kỳ thật Đường Kiếp càng ưa thích nơi này hơn.
Thanh tịnh, đơn giản, một mình vùi đầu khổ luyện, dường như tất cả mọi thứ bên ngoài đều không liên quan tới mình. Không cần suy nghĩ tới Thiên Thần cung, không cần suyu xét quan hệ giữa người với người, thậm chí không cần để ý tới vị tiểu thiếu gia kia. Chảy mồ hôi, đổ máu, nhưng đồng thời cũng khiến đầu óc được nghỉ ngơi
" Ầm".
Chiếc búa lớn nện xuống, Đường Kiếp nghe âm thanh người liền bay lên, nhìn cũng không thèm nhìn, người lăn một vòng, một tiếng động lớn nện xuống ngay cạnh thân thể hắn.
Đường Kiếp tiếp tục lăn lộn, chỉ nghe ầm ầm vô số tiếng vanng thay nhau nện xuống, khiến cho Đường Kiếp lăn hơn mười vòng, xoay người nhảy lên.
Vừa nhảy lên, chỉ thấy một bóng đen chợt lóe, một con rối đã vọt tới bên cạnh hắn, đánh một quyền về phía hắn, đánh thẳng vào ngực Đường Kiếp. Đường Kiếp chấn động toàn thân, cũng hét lớn một tiếng, lật tay bắt lấy con rối ném mạnh ra ngoài, con rối lập tức bay ra ngoài.
- Thành công rồi. Đường Kiếp vui sướng kêu lên.
Vừa rồi Đường Kiếp một chiêu ném đi, là chiêu thức mà hắn trong quá trình gột rửa, tự mình lĩnh ngộ ra. Tuy nhìn đơn giản, nhưng là lợi dụng sau khi đối phương đánh trúng, lực cũ chưa tan lực mới chưa phát, mới là thời điểm mấu chốt để thực hiện, thích hợp dùng để đối phó với những đối thủ có tốc độ công kích cao.
Chiêu này tung ra, vây công của tám con rối lập tức xuất hiện khe hở, Đường Kiếp thét lên một tiếng, bổ nhào người qua. Ngay lúc muốn thoát khỏi vòng vây, con rối thứ chín chợt lóe lên một cái, trực tiếp chắn trước người Đường Kiếp, đánh một quyền về phía hắn.
Đường Kiếp lật ngược tay túm lấy con rối nhưng lại nắm vào khoảng không, một quyền này hung hăng đánh mặt vào mật hắn, đánh bay Đường Kiếp ra ngoài.
- Con mẹ nó chứ.
Đường Kiếp chửi một tiếng, chỉ thấy con rối thứ chín chợt gia tăng tốc độ, hóa thành một trời ảo ảnh, bất ngờ tập kích Đường Kiếp.
Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể phát động ngọc bài trở ra ngoài điện, đúng lúc tránh được một kích khủng bố đó.
Ông lão ở bên ngoài điện nhìn nhìn Đường Kiếp, lần này rốt cuộc cũng gật gật đầu: - Không tồi, cuối cùng cũng được chín mươi điểm rồi, trong khoảng thời gian này ngươi tiến bộ rất nhanh, ngoài cả dự liệu của ta đấy.
Đường Kiếp hít sâu một hơi: - Đa tạ tiền bối chỉ điểm, tiểu tử nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.
Hắn tuy nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng tự biết sức lực cường thể mà Ly Kinh mang lại đã tới giới hạn, trong khoảng thời gian này hắn rõ ràng cảm nhận được tiến cảnh của mình chậm lại. Nếu muốn nâng cao lần nữa, chỉ sợ lại phải đập vào đó một khoản tiền mới được.
Đáng tiếc, từ sau khi truyền Thiền Tiêu Kiếm Điển cho hắn, cũng không biết Tẩy Nguyệt phái nghĩ gì, sau đó chẳng hề có động tĩnh, thế nên muốn dựa vào Tẩy Nguyệt phái để lấy ưu đãi quả thật rất khó.
Nếu thật sự không được, đành xuất hết thực lực để lấy được một trăm điểm rồi nói sau vậy. Đường Kiếp thầm nghĩ, chỉ là làm như vậy, chẳng khác nào tự làm lộ những quân bài bí mật của mình.
Đang lúc hắn do dự, thì đột nhiên nhìn thấy một người từ xa đi về phía này.
Đường Kiếp định thần nhìn lại, không ngờ là Ngô Hạnh.
Ngô Hạnh hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, lập tức cúi đầu, quay ngược trở lại.
Đường Kiếp há hốc miệng, muốn gọi gã lại nhưng cuối cùng cũng không thốt ra.
Ông lão kia nhìn thấy như vậy, hỏi: - Ngươi và học sinh vừa rồi, hình như có chút gút mắc?
- A. Cũng không hẳn như vậy gã là ca ca của ta. Đường Kiếp có chút mất tự nhiên trả lời, mắt nhìn theo thân ảnh Ngô Hạnh đang đi xa dần.
- Hả?
Lông mày bạc trắng của ông lão khẽ nhướn lên: - Nếu ta nhớ không lầm, vị học sinh kia họ Ngô.
- Cha mẹ của gã là cha mẹ nuôi của ta. Đường Kiếp trả lời, nhìn về phía ông lão: - Trong khoảng thời gian này, gã thường xuyên tới Thất Thiên Điện?
Ông lão gật gật đầu: - Đúng vậy, mỗi ngày đều luyện tới mức kiệt sức rồi mới đi ra. Đáng tiếc tư chất của gã có hạn, ngộ tính không tốt, mặc dù vất vả tu luyện, nhưng tiến cảnh lại không lớn. Ta thấy gã không phải đến lịch luyện, mà tới để tra tấn chính mình Gã có tâm sự.
- Vậy sao? Đường Kiếp máy móc nói một câu.
Ông lão kia chỉ cười nói: - Xem ra tình cảm giữa ngươi và vị ca ca này không tốt.
- Có chút chuyện xảy ra Đường Kiếp không có nói tiếp.
Ông lão lại dường như hiểu ra chuyện gì: - Có liên quan đến tu luyện?
Đường Kiếp gật gật đầu.
Ông lão liền thở dài: - Haizz, trên tiên lộ, khắp nơi đều có tranh đoạt, vì một chút tài nguyên tu luyện huynh đệ phản bội, phụ tử thành thù, làm gì có chút tình người nào, tiên như vậykhông tu cũng được.
- Không phải như vậy. Đường Kiếp vội nói, hắn muốn nói, nhưng ông lão lại phất tay ngăn cản: - Ta biết rằng, chuyện đó chắc là do gã phạm sai lầm. Tuy nhiên, mặc dù có thế nào đi nữa, gã vẫn luôn là ca ca ngươi. Cho dù không phải huynh đệ ruột, nhưng vẫn là ca ca. Gã có thể có chỗ không đúng, nhưng ngươi đã từng cho gã cơ hội chưa?
Đường Kiếp ngây người.
Ông lão nhắm mắt lại, từ từ nói: - Ta già rồi, chuyện kiểu như thế này cũng đã thấy nhiều lắm. Tu luyện một đời, trường mệnh muôn đời, nhìn người bên cạnh mình lần lượt chết đi, ngàn năm quang âm, nháy mắt là qua, nhưng khi quay đầu, lại phát hiện muốn tìm một người bạn khó khăn như thế nào. Tu luyện đến tu vi Thông thiên triệt địa (hiểu rõ trời đất) thì thế nào chứ? Có một số thứ mất đi chung quy đều không thể tìm lại. Giữa thân nhân với nhau, hà tất phải tranh chấp, các ngươi đều còn trẻ, phạm sai lầm cũng là chuyện thường xảy ra. Nếu có thể, chớ ngại thử một lần, đừng để đến lúc quang âm quay đầu mới lại thổn thức bùi ngùi.
Đường Kiếp nghe vậy mới giật mình, một lúc sau khom người với ông lão: - Đa tạ tiền bối chỉ bảo.
Hắn khom người lui về phía sau.
Buổi chiều ngày hôm đó, Đường Kiếp không tu luyện, chỉ ngồi ở trong phòng như đang suy nghĩ điều gì, ngay cả Y Y trêu đùa hắn không cũng để ý.
Mãi tới đêm khuya, Đường Kiếp cuối cùng cũng quyết định xong.
Hắn đi ra khỏi phòng, đến nơi Ngô Hạnh ở, đứng trước cửa do dự một lát, cuối cùng cũng giơ tay gõ cửa.
Cửa mở ra, Chu Hạnh đứng ở trước cửa.
So với lần trước hắn đến đây, bộ dạng Chu Hạnh rõ ràng tiều tụy đi nhiều.
Thấy Đường Kiếp đứng ngoài cửa, sắc mặt Ngô Hạnh biến đổi mạnh: - Ngươi tới đây làm gì?
Đường Kiếp lấy ra một bình Diên Niên Ích Thọ Đan: - Ta muốn nhờ huynh gửi lọ thuốc này ra ngoài Ta không tìm được cách gửi nó đi, cuối cùng chỉ có thể đến tìm huynh.
- Ngươi rốt cuộc có ý gì? Nhìn bình thuốc đó, Ngô Hạnh căm tức nhìn Đường Kiếp.
- Đừng hiểu lầm, chỉ là hôm nay có một vị lão nhân nói cho ta biết, mỗi người đều lúc phạm sai lầm, khi đó chúng ta phải học cách cho đối phương một cơ hội Ta muốn thử xem.
Nói xong, Đường Kiếp đặt lọ thuốc lên bàn, yên lặng nhìn Ngô Hạnh.
Nghe tới đây, thân thể Ngô Hạnh khẽ run. Đột nhiên phịch một tiếng, gã quỳ xuống đất, lớn tiếng gào khóc.
-----------
Thất Thiên Điện.
Thân ảnh của Đường Kiếp chợt xuất hiện trước điện, đột nhiên lui về phía sau vài bước, ngã mạnh xuống, sắc mặt trắng nhợt.
- Khụ Đường Kiếp phun ra một ngụm máu: - Mười điểm cuối cùng thật là khó lấy.
Lấy ngọc bài ra xem, phía trên ngọc bài hiện lên chín mươi mốt điểm.
Tuy nhiên Đường Kiếp biết rằng, một điểm này là do hắn dùng vết thương của mình để đổi lấy, chỉ là miễn cưỡng chống đỡ thêm một vòng liền đánh cho hắn hộc máu, nếu tiếp tục chống đỡ, sợ là đang sống sờ sờ cũng có thể bị đánh chết.
Lúc này ông lão kia không có ở đây, Đường Kiếp liền tự lui sang một bên nghỉ ngơi.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn đến một bên nhìn thành tích được ghi trên tường.