Nhiệm vụ này của Trường Phong chân nhân, từ đầu đã để cho họ manh mối rõ nét.
Học sinh cơ bản không cần ở trong biển người mênh mông tìm kiếm lung tung như ruồi mất đầu, bọn họ chỉ cần ổn định tâm thần, tỉ mỉ tra xem ban đầu Tẩy Nguyệt phái tìm được Lâm Lãng thế nào thì có thể phát hiện vấn đề.
Trong điển tàng các, Đường Kiếp tìm được ít tư liệu về Lâm Lãng, những tư liệu đó để ở nơi bắt mắt nhất, thậm chí còn có đánh dấu rõ ràng, đúng là muốn để học sinh phát hiện.
Trong tư liệu nhiều lần nhắc tới một người quan trọng, đó chính là Từ Mộ Quân.
Mà trong tư liệu cũng chỉ rõ Từ Mộ Quân đã đi Phượng Âm.
Kết hợp với địa điểm Duyện Châu, Đường Kiếp gần như xác định, Lâm Lãng ở cùng với Từ Mộ Quân.
Về phần tư liệu hắn lấy đi lúc đó, cũng là một học sinh nhưng không có liên quan tới Từ Mộ Quân, là dùng để mê hoặc Diệp Thiên Thương. Nếu Diệp Thiên Thương đuổi theo mình, những tư liệu kia có thể dùng để lừa gạt Diệp Thiên Thương.
Không không ngờ Diệp Thiên Thương không đuổi theo mình, trái lại đi tìm Tôn Bảo Nhiên hỏi.
Không biết Tẩy Nguyệt phái có bắt vị Tôn viện chủ này giữ miệng giữ mồm, hay là hợp tác chặt chẽ, hợp tác phần nào.
Tuy nhiên Đường Kiếp không còn quan tâm những chuyện này.
Vào lúc biết chuyện Đường Kiếp đùa bỡn Diệp Thiên Thương, mọi người cùng cười ha ha.
- Được rồi, việc đầu tiên là đi mua một con ngựa, đuổi tới Phượng Âm, lấy đầu Lâm Lãng coi như đại công cáo thành!
Đường Kiếp lớn tiếng nói.
- Đi! đi! đi!
Thành công ngay trước mắt, dù là Thị Mộng hay Vệ Thiên Xung đều rất hăng hái.
Duyện Châu.
Trong Bình phủ.
Trong một quán trà, Liễu Hồng Yên đang cầm một chén trà thơm, ngồi gần cửa sổ lầu hai, nhìn ra ngoài cửa không biết đang suy nghĩ gì.
Nơi cầu thang truyền tới tiếng vang, mấy tên học sinh trẻ tuổi xuất hiện trước lầu.
Đúng là ba người Thái Quân Dương, Thư Danh Dương và Bình Tĩnh Nguyệt.
Liễu Hồng Yên nhìn bọn họ, khẽ mở đôi môi đỏ mọng:
- Vẫn không đúng?
Thái Quân Dương thở dài, đi tới ngồi trước Liễu Hồng Yên, tự rót cho mình một chén rượu lớn, uống một hơi cạn sạch mới nói:
- Đừng nói nữa, xin người trong quan phủ ra ngựa, nơi nơi sưu tầm bức họa sưu tầm không có tác dụng gì. Tìm thấy hai người tương tự nhưng không gã.
- Cũng có thể gã cơ bản không ở trong thành, trên tư liệu cũng chỉ nói gã đi về phía này thôi, nếu là hắn ta đã cao chạy xa bay, sao có thể ở đây chờ chúng ta tra xét.
Bình Tĩnh Nguyệt cũng ngồi xuống nói.
Thư Danh Dương cười cười:
- Nếu dễ tìm được người này mới là kỳ quái, có lẽ hình dáng hiện tại của gã không còn giống trên bức họa, đừng quên y từng luyện qua ảo hình thuật.
- Dù Ảo hình thuật có thể thay đổi tướng mạo, nhưng chỉ là nhất thời, gã không thể duy trì lâu.
Liễu Hồng Yên nói:
- Vẫn là phương pháp của chúng ta không đúng, liên tiếp mấy lần gần đây không làm gì được gã, có bức họa thì cũng không có ích gì.
- Chúng ta cũng không phải tay sai như Cố Trường Thanh, thật không hiểu chân nhân nghĩ thế nào lại ra nhiệm vụ như vậy.
Thái Quân Dương thở dài.
Men theo manh mối đi tới Bình phủ, tìm thật lâu cũng không thấy một sợi lông, khó trách y có phần tức giận.
- Kỳ thật, có khi thay đổi suy nghĩ sẽ giải quyết được vấn đề. Nếu mình không tìm thấy, sao không đi tìm người có thể tìm thấy?
Liễu Hồng Yên chậm rãi nói:
- Một tiền bối của ta từng nói, nếu không biết mình nên làm như thế nào, thì không nên ngại ở cùng người biết làm thế nào.
- Hả?
Lời của nàng khiến mọi người hưng trí.
Thư Danh Dương nghi hoặc hỏi:
- Hồng Yên, ý của ngươi là...
- Quy định của học viện Tẩy Nguyệt, nói một không hai! Ai lấy được đầu người thì sẽ được công huân. Không tìm được Lâm Lãng thì đừng tìm nữa, cứ chờ xem ai tìm được thì tới đoạt.
Liễu Hồng Yên thản nhiên nói.
- Ngươi thấy có thể tìm tới ai?
Thái Quân Dương hỏi.
Liễu Hồng Yên cười cười, nhìn Thái Quân Dương im lặng không nói.
Thái Quân Dương nhảy dựng:
- Không phải ngươi muốn nói tới Đường Kiếp chứ?
Liễu Hồng Yên nói:
- Nếu Học viện Tẩy Nguyệt chỉ có một người tìm ra Lâm Lãng, ta không dám nói chỉ có mình Đường Kiếp. Nhưng nếu nói trong học viện Tẩy Nguyệt, ai có khả năng tìm được Lâm Lãng nhất, Đường Kiếp tuyệt đối là một trong số đó.
- Sao ngươi có thể khẳng định như vậy?
Bình Tĩnh Nguyệt hỏi.
Liễu Hồng Yên không trả lời, ngược lại cười rộ lên.
Mọi người bị nàng làm cho bất đắc dĩ, một hồi lâu, Liễu Hồng Yên mới nói:
- Trước đó vài ngày, Thích Thiếu Danh đã đi tìm hắn.
- Hả?
Mọi người bị nàng làm khó hiểu.
- Thích Thiếu Danh hướng hắn khiêu chiến, thua.
Liễu Hồng Yên thản nhiên nói.
Mọi người nghe được đồng thời cả kinh, cùng nhau bật thốt:
- Còn có việc này sao?
Trận giao chiến giữa Thích Thiếu Danh với Đường Kiếp tiến hành trong đêm, cực kỳ bí ẩn, mà hai người đều không nói ra nên rất ít người biết, nhưng thật không ngờ Liễu Hồng Yên lại biết việc này.
Sắc mặt Thái Quân Dương đại biến.
Y từng giao thủ với Thích Thiếu Danh, người kia chỉ dùng một chiêu Hàn Quang Phân Ảnh Trảm đã đánh bại y, chiêu kia mạnh mẽ thế nào, có thể nói y đã khắc sâu trong đầu.
Nhưng không ngờ Thích Thiếu Danh cũng bại bởi Đường Kiếp.
Thế chẳng phải nói, trong số các học sinh cùng khóa, Đường Kiếp đã dựng lên hình tượng vô địch, ngay cả An Như Mộng bây giờ cũng không phải là đối thủ của hắn?
Liễu Hồng Yên chậm rãi nói:
- Tiền bối của ta còn nói, nếu ngươi không thể phán đoán một người, vậy dùng phương pháp đơn giản nhất để nhìn nhận... xem xét thành tựu của hắn. Phương pháp kia chưa chắc tinh chuẩn, nhưng lại giải thích được nhiều vấn đề đấy. Ngọc Môn Ngũ Chuyển, không có bất kỳ thân gia bối cảnh nào lại có thể đi được đến bước này cũng đủ giải thích cho rất nhiều chuyện. Ngay cả học sinh Tẩy Nguyệt cũng bị hắn đã lừa, Cố Trường Thanh cũng bị hắn giết chết, trải qua đuổi giết và công kích lại người truy sát, tin rằng gã muốn tìm Lâm Lãng cũng có nhiều kinh nghiệm hơn chúng ta.
Mọi người đồng thời gật đầu.
- Vấn đề là hắn đã nói hắn buông tha nhiệm vụ này rồi.
Thái Quân Dương nói.
Liễu Hồng Yên lại lắc đầu:
- Hắn buông tha chân truyền, không phải nhiệm vụ.
Thái Quân Dương kinh ngạc:
- Ngươi nói hắn sẽ giúp người khác đi tranh thủ chân truyền? Là ai?
Bình Tĩnh Nguyệt nói:
- Còn có thể là ai? Đường Kiếp phát lời thề Tâm Ma, phải đợi Vệ Thiên Xung nhập Thiên Tâm mới rời khỏi Vệ gia.
Thái Quân Dương gãi đầu:
- Như vậy... Nghe như các ngươi rất chú ý tới người này. Nói như vậy, Đường Kiếp nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp Vệ Thiên Xung đạt được thu hoạch rồi?
- Đúng vậy.
Thư Danh Dương nói:
- Thế nên chỉ cần đi theo Đường Kiếp, chúng ta có thể tìm thấy Lâm Lãng.
- Vấn đề là theo dõi kiểu gì?
Thái Quân Dương buông tay:
- Giờ chúng ta cũng không biết hắn đang ở đâu.
Liễu Hồng Yên cười nói:
- Biết bí pháp dấu ấn không?
- Bí pháp dấu ấn?
Thái Quân Dương đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó kêu lên:
- Ngươi dùng bí pháp dấu ấn với Đường Kiếp?
Liễu Hồng Yên khẽ cười nói:
- Không phải Đường Kiếp, Đường Kiếp làm người quá mức cẩn thận, áp dụng với hắn rất dễ bị phát hiện, may mà bên cạnh hắn còn có nhược điểm...
Ba người Thái Thư Bình nhìn, đồng thanh kêu lên:
- Vệ Thiên Xung!
Khó trách Liễu Hồng Yên điềm tĩnh như vậy, hoá ra nàng đã sớm chuẩn bị phía sau.
Phượng Âm.
Nơi này là một tòa huyện thành Duyện Châu, quản lý hai cửa sông.
Hai cửa sông tọa lạc là Tang Thủy và Tam Lý, giao nhau ở một tòa thành.
Đi thẳng về hướng tây, xuôi về Hà Nam, chỉ cần một ngày là tới được Thượng Phong Quan, qua Thượng Phong Quan là một vùng đất hoàng không thuộc địa giới Văn Tâm Quốc.
Lúc đám Đường Kiếp chạy tới đây đã là hoàng hôn.
Vệ Thiên Xung hỏi Đường Kiếp:
- Hay tìm nhà trọ qua đêm trước, sau đó đi tìm Từ Mộ Quân kia?
- Không cần, binh quý thần tốc, chúng ta đi ngay bây giờ, ai biết muộn một bước sẽ xảy ra chuyện gì.
Đường Kiếp trả lời.
- Nói cũng phải.
Thị Mộng gật đầu.
Vô tình, hành động lần này, một chủ hai hầu đều theo ý kiến của Đường Kiếp.
Từ gia ở Phượng Âm cũng coi như thế gia, không khó tìm lắm.
Dọc đường đi, Đường Kiếp nhanh chóng nhìn thấy nhà cao cửa rộng ở thị trấn phía Bắc.
Tường viện rất cao, trên tường phủ ngói lưu ly dễ vỡ, trên tường cách mười thước một còn chạm rỗng tường, dễ dàng quan sát ra bên ngoài.
Đi dọc theo chân tường tới cuối, có thể thấy hai con kỳ lân đá trấn thủ cửa chính sơn son, đồng thời có hai đồng thau chế hình đầu thú gõ cửa thả xuống.
Ba người xuống ngựa, Đường Kiếp đã đi tới bậc thang cửa chính.
Một lát sau cửa mở, phía sau cửa có một lão nhân nhợt nhạt nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi tìm ai?
- Từ Mộ Quân, có đúng nàng ở phủ này?
Đường Kiếp hào hoa phong nhã hỏi.
- Các ngươi là ai?
- Học sinh Tẩy Nguyệt.
Nghe tới học sinh Tẩy Nguyệt, lão nhân kia run rẩy, theo bản năng muốn đóng cửa.
Đường Kiếp đã đứng vững một chân vào cửa chính:
- Như thế nào? Không chào đón?
Thái độ của hắn tao nhã, giọng điệu hòa ái, nhưng vào tai lão nhân kia lại giống Diêm ma ác quỷ lẩm bẩm. Khẽ run rẩy vài cái, nhưng y vẫn mở cửa ra:
- Cung nghênh thượng sư giá lâm!
Đường Kiếp cất bước tiến vào:
- Tiểu thư nhà ngươi đâu.
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cũng theo vào, Đường Kiếp dùng tay ra hiệu, Thị Mộng hiểu ý, phóng thích thuật pháp trinh sát.
Lão nhân kia đi bên Đường Kiếp nói:
- Tiểu thư nhà ta ở trong phòng, mời các vị theo ta.
Đường Kiếp theo sau lão nhân kia, ánh mắt tuần tra khắp nơi, thu hết những cảnh cần xem vào trong mắt, đồng thời không nhanh không chậm hỏi:
- Xem dáng vẻ lão, giống như biết học sinh Tẩy Nguyệt sẽ đến đây?
Lão nhân kia thở dài:
- Đương nhiên Từ gia có biết chuyện của Lâm Lãng, mấy ngày trước cũng từng có thượng sư tới hỏi qua, chỉ là tiểu thư nhà ta giờ đã không còn quan hệ với tiểu tặc kia, chúng ta cũng không biết gã đi nơi nào.
- Thì ra là thế.
Đường Kiếp cười cười.
Dẫn đầu là một trưởng bối, cúi mình với đám Đường Kiếp:
- Từ Hi An mang theo Từ gia già trẻ sáu mươi bảy người tham kiến thượng tiên, không biết thượng tiên giá lâm, không nghênh đón từ xa, kính xin thượng tiên thứ tội.
- Từ lão khách khí rồi, chỉ là học sinh Tẩy Nguyệt mà thôi, còn chưa đảm đương nổi danh xưng thượng tiên, Từ tiểu thư của quý gia cũng từng đọc sách ở Lưu Vân thư viện, luận thân phận địa vị cũng không kém hơn ta.
Đường Kiếp thuận miệng đáp, cũng nhanh chóng thi lễ với đối phương.