Tô Hỷ Muội, Ngưng vũ, còn cả tiểu tỳ Hương Khấu cũng đã ra khỏi cửa, Trần Tiểu Thiên muốn tìm người nói chuyện cũng tìm không được.
Hắn một đường đi xuyên qua Tiền viện, nhà giữa, họa lâu... cách tường hậu viện rất cao, có dãy nhà ngang vang lên tiếng ngáy to. Trần Tiểu Thiên bội phục sát đất, bọn đầy tớ này thật đúng là mãnh nhân, ngay cả ngáy cũng ngáy cho hào tình vạn trượng như vậy.
Chính vào lúc hắn đang cảm khái, tiểu tỳ Hương Khấu lấy hai tay bịt lỗ tai, từ sau viện chạy ra như bay. Trần Tiểu Thiên thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, một phát bắt được nàng, túm kéo tiêu tỳ xinh đẹp đến sau phòng.
Hương Khấu bị hắn làm cho sợ oa oa kêu loạn, chờ nhận ra là Trần Tiểu Thiên mới thở phào nhẹ nhỏm. Tay ả vỗ bộ ngực nhỏ bé, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Làm ta sợ muốn chết. Bọn ngủ bên trong chẳng biết là người nào mà giống như con cọp chỉ muốn ăn thịt người vậy...
Trần Tiểu Thiên hỏi:
- Phu nhân trở về chưa?
Hương Khấu liếc hắn một cái:
- Còn không có ở đây.
Trần Tiểu Thiên nói:
- Ta chuẩn bị đi chọn nô lệ để đi Nam hoang, lát nữa ta sẽ theo Kỳ Viên. Đúng rồi, ngươi ở trong túi đeo lưng của ta có nhìn thấy một cái cẩm nang hay không?
Hương Khấu mân mê miệng, có vẻ không vui nói:
- Không có.
Trần Tiểu Thiên khoa tay múa chân miêu tả nói:
- Là một túi gấm, cột dây màu vàng, phía ngoài dùng sáp phong lại, có thể không thấm nước, ngươi cố nhớ ra thử...
Hương Khấu tức giận nói:
- Là túi gấm thêu vân, có gắn hàn xi.
Trần Tiểu Thiên vui mừng:
- Ngươi thấy? Ở nơi đâu?
Kể từ khi phát hiện đã mất túi gấm, hắn lúc nào cũng lo lắng đề phòng.
Vương Triết nhờ hắn ba chuyện, đây là chuyện đơn giản nhất, thể mà hắn lại đem túi gâm để lạc mất, không khỏi rất có lôi với ông ta.
Hương Khấu không đáp, như thị uy, dường như hơi hếch ngực lên.
CMN, tiểu tỳ này ngực còn chưa trổ mã, mà cứ ưỡn lên khoe hàng loạn thể này, trông non nớt khả ái nhưng tức cười thật. Trần Tiểu Thiên sửng sốt một chút, sau đó thử dò xét:
- Ở trong ngực của ngươi?
- Hình như vậy.
Hương Khấu cười tươi như hoa nói.
- Thật tốt quá! Mau lấy cho ta.
Hương Khấu nhún nhún ngực:
- Tự mình lấy đi a.
Trần Tiểu Thiên lộ ra nụ cười lang sói:
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
Hương Khấu khẽ cau chóp mũi, hai tay vắt chéo sau lưng, cố đem ngực ưỡn cao.
Trần Tiểu Thiên nhìn một chút chung quanh, thấy không ai, không chút khiêm nhượng vươn tay ra, thò vào cổ tiểu tỳ mò mẫm.
Hương Khấu cắn môi, gương mặt tinh xảo dần dần đỏ lên. Trên người nàng, da thịt trơn mềm như tơ, hai hạt chim bồ câu nhũ khéo léo khẽ đội lên, mềm nhũn trơn cực kỳ. Cách viền áo lót trước ngực nàng, ngón tay Trần Tiểu Thiên chạm được viền túi gấm. Trần Tiểu Thiên nhất thời trong bụng đại định. Hắn không khách khí giơ hai tay, sờ loạn trước ngực tiểu tỳ, vừa nắm cái đầu nho nhỏ, vừa vân về giữa hai ngón tay. Hương Khấu rúm người, thân thể mềm nhũn sụp vào trên tay Trần Tiểu Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.
Trần Tiểu Thiên thở dài, gần đỏ thi đỏ, gần mực thi đen, tiểu tỳ này cả ngày đi theo Tô Hỷ Muội, tai mắt toàn thấy chuyện không nên thấy ở tuổi này, cho nên còn nhỏ tuổi mà đã sớm động xuân tâm. Tưởng quy tưởng, nhưng nếu bảo Trần Tiểu Thiên trâu già gặp cỏ non, hắn thật không mở nổi miệng.
- Tìm được rồi!
Trần Tiểu Thiên rút ra tay, cười ha ha móc cái túi gấm.
Hương Khấu đỏ mặt dẫu môi như nạt hắn, nhỏ giọng bảo:
- Tiểu quỷ nhát gan.
Trần Tiểu Thiên sờ sờ gò má ả, nửa là cười giỡn, nửa nghiêm túc nói:
- Chờ ngươi lớn hơn vài tuổi, sẽ biết ta có phải là tiểu quỷ nhát gan hay không.
Ánh mắt chuyển qua túi gấm, Trần Tiểu Thiên nhất thời ngẩn ra. Dấu xi trên túi gấm đã tróc ra, hàn đã bị người ta mở, lộ một tờ giấy bên trong.
Tô Hỷ Muội cùng Vương Triết có oán cừu, nếu để ả biết hắn cùng Vương Triết có quan hệ, tuyệt không phải chuyện tốt. Trần Tiểu Thiên trong lòng quýnh lên, nhất thời toát mồ hôi hột. Hắn cố lấy lại bình tĩnh:
- Là ai hủy đi?
- Đương nhiên là phu nhân.
Hương Khấu bĩu môi:
- Chỉ là một tờ giấy trắng, có cái gì tốt đâu mà giấu.
Giấy trắng? Trần Tiểu Thiên vội vàng lấy tờ giấy trong túi gấm ra, quả nhiên là một tờ giấy trắng như tuyết làm thành, sạch sẽ ngay cả nửa nét mực cũng không có.
- Còn tưởng rằng là thứ bảo bối gì. Phu nhân tiện tay ném đi, may mà ta nhặt trở lại.
Trần Tiểu Thiên không biết Vương Triết làm sao lại đưa một tờ giấy trắng cho hắn, chẳng lẽ ông ta viết bằng một thứ mực vô hình nào đó? Nếu là mật mã, có thể nhúng vào nước, hoặc hơ vào lửa, hoặc cho vào giấm, hay hóa chất gì đó để chữ hiện ra. Nhưng lúc trao cẩm nang, ông ta không nói rõ? Có ý gì đây? Khi nào có dịp phải thử với các chất đó mới được, lúc này không rảnh để suy nghĩ nữa. Trần Tiểu Thiên cười nói:
- Đa tạ ngươi. Đúng rồi, ngươi dường như đi tim ta, có chuyện gì?
Hương Khấu đột nhiên đỏ mặt, hất tay Trần Tiểu Thiên ra, xoay người bỏ chạy.
Tô Hỷ Muội không có ở đây, Hương Khấu sáng sớm đến phòng chứa củi tim mình có chuyện gì vậy cà? Chăng lẽ là... CMN!
Nghĩ đến vẻ mặt tiểu tỳ, Trần Tiểu Thiên nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Ngày đó thấy Ngưng vũ bị hắn làm cho một màn như vậy, tiểu tỳ này thật sự động xuân tâm. Nếu như lúc này phòng chứa củi người ngủ chính là hắn, Hương Khấu đã không còn là cô gái hoàn bích nguyên xi nữa rồi.
Ngồi trên xe do chiến thú kéo của thương quán, trên xe có hai chữ Bạch hồ, khiến Trần Tiểu Thiên nhớ tới dấu hiệu nô lệ khắc trên cổ mình. Kẻ chạy trốn của hắn xem ra hoàn toàn ngâm nước nóng rơi, không cần có người trông chừng, chỉ cần trong bụng băng cô một ngày chưa trừ diệt, hắn không thể bỏ chạy khỏi lòng bàn tay của yêu phụ Tô Hỷ Muội kia.
Nhớ tới tư thái yêu mị của Tô Hỷ Muội, Trần Tiểu Thiên hận đến buốt hàm răng. Lúc ả bị gậy xoa bóp sỉ nhục thi vừa ngoan ngoãn vừa dâm đãng. Nhưng chớp mắt một cái, ả đã trở mặt hạ cổ độc vào người hắn, bày ra dương mưu, khiến hắn phải chấp nhận trở thành nô tài để ả sai sử. Nếu sớm biết vậy, hắn đừng thèm lấy cây gậy xoa bóp ra, tránh cho ả khỏi thanh thản mà tính kế với hắn.
Trần Tiểu Thiên nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng của Ngưng vũ. Ả Băng mỹ nhân tựa hồ có biện pháp giấu diếm tung tích. Tối hôm qua kia, kinh nghiệm đã cho Trần Tiểu Thiên hiểu chút ít về con người của Ngưng vũ. Theo hắn phỏng đoán, cho dù dưới tác dụng của diệu đầu hoàn, tiến hành ân ái điên cuồng theo sự kích thích của thuốc, nhưng Ngưng vũ cũng không nên động dục đến tình trạng như vậy.
Thân thể của nàng phản ứng nhiệt liệt, đạt tới trình độ vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Nhìn động tác của nàng, nhất định là có không ít kinh nghiệm tính giao. Thế mà nàng còn giả bộ làm thần thái lạnh lùng. cho thấy đây là con người có nhiều bí mật, và tâm tính có phần cực đoan, cổ gắng che giấu một điều gì đó. Nếu là như vậy, muốn tấn công ả này, xem ra hắn dễ dàng đạt kết quả, ít nhất là dễ hơn so với La sát nữ Nguyệt Sương nhiều.
Trần Tiểu Thiên thầm tự suy đoán, không biết nàng đối với kinh nghiệm trong sơn động tối hôm qua có an tượng gì không? Có bị thuốc lắc làm mất trí nhớ tạm thời hay không? Có biết là hắn đã chiếm qua tiện nghi của nàng hay không? Nếu như có thể đem nàng theo bên cạnh, lần đi Nam hoang cũng sẽ không quá tịch mịch....
Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Thiên cảm giác mình có chút buồn cười, không biết từ lúc nào, hắn đã có tư tưởng muốn gom mỹ nữ trong thiên hạ vào dưới trướng của mình như thế? Hắn dù sao cũng là người hiện đại, theo pháp luật phải tư tưởng chính chuyên, một vợ một chồng, nhiều lắm là phòng nhĩ hay là thư ký tiểu tình nhân bí mật gì đó thôi. Có lẽ đó là do ảnh hưởng của tâm trí là hắn đang phiêu lưu trong thế giới này. Cũng có thể là con người hắn đã biến chuyển, đổi hẳn tính. Hay là tác dụng của sinh tử căn trong người? Với tình cảnh trước mắt, những thứ tạp niệm này đối với hắn vô cùng nguy hiểm.
Chiến thú chạy điên cuồng, gần cả ngày mới tới nơi. Trước mặt là hẻm núi rất nguy hiểm, chính là công trường khai thác linh thạch theo lời của Kỳ Viễn đã nói.