- Ngươi thật sự đã quyết định rồi?
Dương Phàm mắt nhìn nam tử tiều tụy đang uống rượu trước mặt. trong lòng rất là thất vọng. Lâm Chung mà mình rất kỳ vọng lại làm ra lựa chọn như vậy.
Dương Tuệ Tâm đứng ở một bên. vẻ mặt thanh tú lộ rõ nghi hoặc. nàng vốn định tránh đi một lát. nhưng nhìn thấy loại vẻ mặt này của đại ca liền lưu lại. trong lòng thập phần tò mò.
- Khụ khụ
Lâm Chung vẻ mặt day dứt. trong mắt lại hiện lên một tia dứt khoát:
- Công tử! Ta rốt cuộc đã quyết định rồi, quvết định nghe theo ngài. Chỉ là ta làm như vậy rất có lỗi với Mạn Hương. Khụkhụ
Chợt trong mắt hắn lộ ra sự bi thương và hổ thẹn.
- Cái gì?
Dương Phàm đột nhiên tỉnh ngộ lại. trong mắt tinh quang chợt lóe. vẻ mặt lộ ra một tia vui mừng nói:
- Ngươi rốt cuộc đồng ý vung kiếm chặt đứt tơ tình
- Đúng vậy! Sau trận tỷ thí y thuật ngày mai chấm dứt. ta sẽ nói việc này với Mạn Hương, đáng tiếc ngày trước đã thề non hẹn biển. bây giờ lạikhụ khụ.
Lâm Chung lại uống mấy hớp rượu. cả người cũng có vẻ rất dị thường, không ngừng ho khan. khuôn mặt vô cùng tiều tụy khốn khổ. Dương Phàm cảm thấy thông cảm sâu sắc. hắn hiểu rằng mấy ngày nay vì sự lựa chọn này mà đối phưong phải trả một giá lớn như vậy, cho nên mới có bộ dáng tinh thần sa sút hiện tại. Thử nghĩ xem. muốn vĩnh viễn chia cách với người mình yêu say đắm trong lòng. việc này cần nghị lực lớn mức nào?
Trong lúc nhất thời. Dương Phàm càng coi trọng Lâm Chung hơn. Người tu tiên vì đạt được trường sinh. cuối cùng trở thành Tiên giả. có người nào không phải là người có nghị lực phi thường, cơ duyên vô hạn chứ? Nghị lực lớn. cơ duyên lớn. nếu có thể có được hai nhân tố này, cho dù thiên phú không phải siêu phàm nhất đẳng, cũng có thể trở thành nhân vật khiến người khác ngưỡng mộ.
- Lâm Chung đại ca! Huynh làm sao vậy? Vì sao huynh lại chia tay với Mạn Hương tỷ chứ?
Dương Tuệ Tâm rốt cuộc không kìm nổi. mặt cũng hiện rõ vẻ không giải thích được. Lâm Chung không nói gì. chỉ cố chìm đắm trong hơi men. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi nói:
- Nào. ta uống cùng ngươi. Muội muội! Muội đi mua thêm một vò rượu nữa lại đây.
Dương Tuệ Tâm không có biện pháp. đành phải đưa một vò rượu tới. lo lắng nói:
- Hai huynh uống nhiều như vậy có thể xảy ra vấn đề gì hay không? Còn nữa. ngày mai đại ca còn tham gia trận tỷ thí y thuật đó.
- Không có việc gì. hắn là người tu tiên, trong mắt thế nhân chính là thần tiên, chút rượu đó tính là gì chứ?
Dương Phàm bắt đầu bồi Lâm Chung uống rượu, về phần trận tỷ thí y thuật ngày mai. hắn dường như căn bản không để trong lòng. Hai người không ngừng uống, uống hết một hai vò. Lâm Chung say mềm như bún. gục xuống trên mặt bàn. tiếng thở dốc không ngừng vang lên. Dương Phàm cũng có chút ngà say, đám sương sinh mệnh trong cơ thể vận chuyển vài vòng liền lập tức biến mất.
Sau khi thu dọn xong. Dương Tuệ Tâm liếc mắt nhìn Lâm Chung đang sav mềm hỏi:
- Đại ca! Hắn làm sao bây giờ?
- Để huynh dìu hắn vào phòng.
Dương Phàm thản nhiên nói. đi tới cạnh Lâm Chung.
- Công tử. không cần!
Lâm Chung đột nhiên đứng dậy, hai mắt sáng ngời. sắc rượu trên mặt nhanh chóng biến mất.
"Hô!"
Hắn đột nhiên há miệng thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu. Kể từ đó. cả người hắn liền khôi phục bình thường, tăng thêm mấy phần sinh lực và hăng hái.
Dương Phàm lộ vẻ thưởng thức. nói với Tuệ Tâm:
- Muội muội! Muội đi ngủ trước đi, buổi tối hôm nay chúng ta còn có chút chuyện khác.
- Được rồi đại ca! Hai huynh cẩn thận một chút.
Dương Tuệ Tâm cũng có chút buồn ngủ. cũng sắp chịu không nổi mùi rượu nồng nặc trong phòng này, vội vàng trở lại khuê phòng của mình.
- Công tử, ta đi trước. Buổi sáng ngày mai ta sẽ đi tới nhà trưởng trấn. Tuy nhiên trận đánh cuộc y thuật này đã không thể trì hoãn.
Lâm Chung chua xót cười. cả người lại có vẻ kiên nghị hơn. vội vàng cất bước đi ra ngoài. Gió đêm lạnh buốt không ngừng thổi vào người hắn.
- Ta tiễn ngươi một đoạn.
Dương Phàm mĩm cười.
- Tạ công tử!
Lâm Chung đáp. hai người sóng vai mà đi. Bước trong bóng đêm mông lung của Vụ Liễu Trấn. ánh trăng chiếu xuống giúp cho cả thế giới này tăng thêm vài phần sắc thái thần bí.
Dương Phàm đi một lát. trong mắt hiện lên một tia khác thường, đám sương sinh mệnh trong cơ thể trong nháy mắt dung nhập vào môi trường quanh minh. tiến vào Toàn tri mô thức, liền nắm rõ không gian xung quanh trong phạm vi hai trăm trượng. Quả nhiên, hắn liền cảm nhận được trong bóng đêm có ánh mắt đang lén nhìn hai người, mà không chỉ phát ra từ một nơi.
- Sau khi ngươi về nhà phải cẩn thận một chút. hiện tại ta tuy mất đi một thân pháp lực. nhưng vẫn trong sự theo dõi của những người hữu tâm.
Dương Phàm khẽ nói với Lâm Chung. Lâm Chung gật đầu thấp giọng hỏi:
- Công tử đã tán công được hai tháng, tuy lại tiến vào Luyện Khí Kỳ cũng không phải kinh thế hãi tục. người Dương gia bảo vì cái gì còn muốn đến giám sát chứ?
Khóe miệng Dương Phàm lộ ra một nụ cười trào phúng:
- Lực lượng của Nam Lĩnh Dương gia thực ra không còn giám sát nữa. Thế hệ cùng thời với gia chủ đã sớm cho rằng ta là một phế nhân. Chỉ là trong Dương gia bảo có một hai kẻ ngang ngược ngu ngốc. không đáng nhắc tới.
- Ồ! Công tử ngài cũng phải cẩn thận một chút.
Lâm Chung trong lòng cũng sinh ra vài phần cảnh giác.
- Ha ha! Ta chỉ là một dược sư nho nhỏ. chi biết tạo phúc tu tiên giới. sao có thể tạo thành uy hiếp cho ai được chứ. Được rồi, ngươi tự đi về đi, ta tiễn ngươi đến đây thôi.
Bộ dạng Dương Phàm thong dong nhàn nhã cười nói.
- Ngày mai gặp lại!
Bóng dáng Lâm Chung dung nhập vào trong bóng đêm. trong lòng hắn luôn có cảm giác kỳ quái. sợ rằng Dương Phàm không phải là một dược sư đơn giản như vậy. Đồng thời, hắn cũng không thể hiểu được chính là vì cái gì Dương Phàm phải mở y quán. ở trong mắt người tu tiên bình thường đó chính là việc làm không đàng hoàn, hoang phí quá nhiều thời gian tu luyện.
"Đây là bước đầu tiên để hắn tiến quân tu tiên giới sao? Vì sao còn có người giám sát Dương công tử?"
Trong lòng Lâm Chung cũng không yên bình. nhưng cách đối nhân xử thế của hắn rất thông minh. Dương Phàm không nói ra hắn sẽ không hỏi đến. Dương Phàm nhìn bóng dáng Lâm Chung rời đi. sau đó xoay người chậm rãi quay về nhà.
Trên thực tế, hắn còn một việc chưa nói với Lâm Chung, giám sát mình còn có một quái vật lớn là Dương gia Kinh Đô. Trong một ngõ tắt nhỏ ở Vụ Liễu Trấn. giờ phút này đang có hai hắc y nhân lấm la lấm lét ngồi đó.
- Tình hình thế nào?
Một hắc y nhân lên tiếng hỏi.
- Tiểu tử Dương Phàm kia vừa mới tách khỏi Lâm Chung, quan hệ giữa hai người họ rất thân mật. thần thần bí bí.
Một hắc y nhân khác đáp.
- Tiếp tục giám sát nhất cử nhất động của hắn. Bắt đầu từ ngày mai. các ngươi cũng phải cho tên tán tu Lâm Chung kia vào trong danh sách giám sát trọng điểm. Kẻ này có chút quái dị. mấy ngày trước đây thương thế còn nghiêm trọng, sau khi Dương Phàm trở về thương thế của hắn liền khỏi hẳn. còn đột phá đến Luyện Khí trung kỳ.
Hai hắc y nhân ở trong bóng đêm khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ, thanh âm cực thấp. Ngay cả đôi mắt ưng cũng được ẩn giấu trong bóng đêm. Sau đó. đúng vào lúc này một thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng hai người:
- Là ai sai khiến các ngươi đến theo dõi hắn?
- A!
Hai hắc y nhân này đồng thời kinh hô một tiếng, bị người đến sát sau lưng mà không có phát hiện. có thể thấy được chỗ đáng sợ của đối phương. Hai người vội vàng quay đầu lại. nhưng vẫn chậm một bước.
Phốc!
Hai bàn tay trắng chuẩn xác chế trụ yết hầu bọn họ. trong nháy mắt phong bế pháp lực bọn họ.
- Ngươingươi là ai?
Một hắc y nhân gắng gượng lên tiếng hỏi. vẻ mặt rất hoảng sợ.
- Ta là ai? Ha ha
Giờ phút này bọn họ cũng mơ hồ thấy hình dáng một nam tử. diện mạo tuấn tú, mặc một thân huyền y, trên mặt lộ ra một cỗ ngạo nghễ lạnh lùng. trong con mắt của hắn tràn ngập trào phúng và khôi hài.
- Ta là ai? Các ngươi không có tư cách biết. Cho dù các ngươi không nói ta cũng biết là Dương Quang và Lý Mập phái các ngươi tới.
Vừa nghe lời này, hai người liền biến sắc. một người trong đó lập tức tỉnh ngộ:
- Ngươingươi là Dương
Răng rắc! Rắc!
Trong bóng đêm. người nọ phát lực hai tay bóp nát yết hầu hai tên hắc y nhân. Sau đó lấy ra một cái chai. đổ hai giọt chất lỏng màu trắng lên thi thể hai người.
Hai cỗ thi thể bắt đầu bốc khói. bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ hòa tan.
- Hừ! Là các ngươi tự tìm đường chết!
Thân ảnh lãnh ngạo này lại dung nhập vào trong bóng đêm. không quá lâu sau trực tiếp đi vào nhà Dương Phàm, không kiêng kỵ gì nhảy qua tường mà vào. Vừa mới vào trong viện đã nhìn thấy đèn trong phòng vẫn sáng. Dương Phàm đang ngồi trên ghế.
Ánh mắt hai người vừa lúc đối diện nhìn nhau.
- Nếu đến rồi sao không vào trong một lát?
Dương Phàm khẽ thở dài. thanh âm rất nhỏ. hắn sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẫu thân và muội muội.