— Dương Phàm dù muốn ngãn cản cùng đă không còn kịp. Hồ Phi phi thân lên, í. bước vào trong Truyền Tong Trận, đứng đổi diện pho tượng hai màu đen trắng, " nhìn thẳng về phía Huyết Sát Thần Đế.
- Ta chọn... lẻ!
. Hồ Phi lấy hết khí lực, chậm răi phun ra mấy chữ.
Đặt đúng - quá quan!
Đặt sai - tử vong!
Lựa chọn sổng chết, ranh giới giữa thành công và thất bại.
Trong chốc lát, huyết quang bao phủ quảng trường Truyền Tống Trận, toàn trường chìm vào hắc ám tuyệt đối.
Hai viên xúc xắc đang không ngừng xoay tròn.
Ba chữ vô cùng đơn giản lại quyết định vận mệnh của Hồ Phi.
Một bước này bước ra có thể là thâm uyên vô tận, cũng có thể là mộng ảo thiên đường.
Khóe miệng Huyết Sát Thần Đế hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Dương Phàm cũng phát hiện xúc xắc là chẵn hay lẻ không phải do hắn quyết định mà chính là pho tượng hai màu kỳ quái chủ đạo.
Cho nên, ngay cả Huyết Sát Thần Đế cũng không thể biết được kết quả cuối cùng.
- Hồ Phi, ngươi nhất định phải xông quan thành công!
Dương Phàm cắn chặt hai hàm, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, sự khẩn trương trước ngy chưa từng có.
Trong thể giới tối đen này, hai viên xúc xắc màu máu giống như tử thần đoạt mệnh, hầu hết Thí luyện giả đều phải chờ đợi quyết định của nó.
Rốt cục, thời gian dài như một thể kỷ cũng đă trôi qua.
Hai viên xúc xắc màu máu từ giữa không trung hạ xuống, chậm răi lăn lộn vài vòng.
Lúc này, đồng tử trong mắt Dương Phàm co rụt lại, điểm số không ngừng biển hóa.
Rất nhanh, hai viên xúc xắc cố định lại, hiện ra một con số khiến Dương Phàm như bị sét đánh trúng: Mười hai điểm.
Mười hai, chẵn!
Hồ Phi đặt cửa chính là lẻ, sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp như đọng lại, muốn quay lại nhìn Dương Phàm lần nữa nhưng lại như mất hết cả khí lực.
Ông—
Từ trên pho tượng hai màu bắn ra một đạo hắc quang tử vong.
- Khônggggg!
Dương Phàm hét lớn một tiếng, thân hình nhoáng lên, lao về phía quảng trường Truyền Tống Trận.
- Ha ha ha... Không ai có thể vi phạm quy tắc!
Huyết Sát Thần Để vung tay ra, một mảnh tinh quang màu máu nhò như hạt đậu nhưng rậm rạp như mưa bao phủ lấy Dương Phàm.
Dương Phàm căn bản không tính tới việc trốn tránh và phòng ngự. Hắn chi nghĩ cách cứu Hồ Phi, dùng hết sức để cứu hắn, dù trả giá như thế nào cũng được.
Ầm---
Màn mưa tinh quang màu máu đánh nát thân thể Dương Phàm.
Đồng thời, thân thể Hồ Phi đă bị hắc quang tử vong bao phủ, trở nên tan ră.
- Không đượcccccc!
Đây là tiểng hét lớn của Dương Phàm trước khi chết!
Một lúc liền chết đi hai người.
Linh hồn mọi người nơi này run rẩy, tim đập thình thịch, vô cùng rung động.
- Chết đi một người cũng không sao, lại thêm một mạng nữa bò đi!
- Thật không ngờ tổ hợp ba người mạnh nhất "Thiên Địa Tam Tuyệt" lại hoàn toàn diệt vong trong cửa thí luyện thứ năm này!
Có người cảm khái nói.
ỊL Thiên Địa Tam Tuyệt là thần thoạt không thể vượt qua trong Thí luyện giả, 3 vĩnh viên đi ở trước nhất so với nhừng Thí luyện giả khác.
Nhưng đổi mật với cửa thứ năm khó khăn chưa từng có này, dù tô hợp có mạnh " đi mấy chăng nừa cũng không biết làm thế nào cả.
- HỒ Phi... Hồ Phi... Sao ngươi có thể chết được!
Một Dương Phàm hoàn toàn mới hiện ra trong Truyền Tổng Trận, vẻ mặt vô r- cùng bi ai, giông như mât hôn vậy.
- Cái gì? Hắn vẫn không chết?!
Mọi người nơi này đều hoảng hốt!
Đồng tử Huyết Sát Thần Để co rụt lại, cười lạnh một tiếng, trong tay ngưng tụ một thanh trường mâu như làm bàng thủy tinh, như tia chớp đâm vào ngm nhân đang vô cùng bi thống này.
Ầm!
Thân thể Dương Phàm bị phá thành mảnh nhò.
Mọi người nơi này thở phào một hơi, nhưng chưa đợi bọn họ kịp hiện ra vẻ cảm khái thì Luân Hồi Môn mờ ra, lục mang nhoáng lên, lại có một ngm nhân bước ra.
- Hồ Phi, ta nói rồi, sẽ dẫn ngươi cùng nhau xông quan mà!
Cả người Dương Phàm vô lực, đứng yên bất động tại chỗ, trong lòng đau xót. Thông qua ánh xạ Luân Hồi vô hình, cả Đại Hư Mê Cung như lâm vào bi ai không hiểu.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều rất đau thương!
Không khí nơi này vô cùng trầm lắng và ngưng trọng, không khí như ngưng kết
lại.
Huyết Sát Thần Để không tự chủ được cũng cảm giác vô cùng bi ai, thần sắc rốt cục động dung:
- Công pháp thật đáng sợ!
Xuy—
Hắn vẫy tay ra, một đợt huyết lăng dập dềnh đánh về phía Dương Phàm, thân thể hắn lại tiêu tan.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, Dương Phàm lại hiện thân lần nữa, bộ dáng vẫn hồn phi phách lạc như cù.
Hắn như đang hồi tường lại sự gặp gờ của mình với Hồ Phi ở Phàm giới.
Một thiếu niên nói lắp xấu xí, trở về với cát bụi!
Đă từng có một bàng hữu có thể liều mạng vì hắn, thậm chí vì bảo vệ hắn mà nguyện ý phản bội toàn bộ Yêu giới!
Cuối cùng, Dương Phàm lại lớn tiếng gào khóc!
Trong lòng hắn vô cùng bi ai, thông qua Luân Hồi lực phóng đại vô hạn.
Không ít Thí luyện giả nơi này không tự chủ được phải rơi lệ lă chă.
- Ngươi rất mạnh, Bất Tử Thân, so với Bất Tử Tà Để còn mạnh hơn, làm ta cảm phục...
Huyết Sát Thần Đế lạnh lùng như vậy nhưng cũng ẩn ẩn bi ai. Ngay cả hắn cũng không thể ngãn cản được cảm xúc bi thống dâng lên do sư ảnh hưởng của Luân Hồi lực.
- Nhưng người chết cũng không thể sống lại được, mong ngươi nén bi thương rời đi!
Huyết Sát Thần Để dùng hết sức bình sinh kiềm chế tâm tình của mình, thanh âm hơi khàn khàn:
- Từng có một bằng hữu vì ta thậm chí không tiếc đồng quy vu tận với địch nhân...
- Thật có lỗi, đây chính là quy tắc cuộc chơi. Sinh tử của hắn cũng không nằm trong tay ta!
Huyết Sát Thần Đế nói với hàm ý xin lỗi.
Chúng tu sĩ nơi này đều phải động dung. Thực lực của Dương Phàm quả thật quá biến thái. Nếu để hắn tu luyện thêm mấy ngàn năm, cửa thứ năm này chẳng phải là dê dàng xông qua sao?!
Dương Phàm đứng thật lâu trong quảng trường màu máu rồi mới quay người.
Vẻ mặt hắn cô đơn rời đi.
Mọi người chăm chú nhìn theo bóng dáng hắn, sắc mặt rất phức tạp.
Huyết Sát Thần Để thở phào một hơi, thanh âm lạnh nhạt vang lên:
- Tiếp theo ai sẽ lên?
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà tiếp theo cũng không có ai lập tức đi
vào quảng trường Truyền Tống Trận.
— Dương Phàm rời khòi nơi này, đi tới quảng trường Truyền Tổng Trận chỗ í~ Thiên Chấn.
Thiên Chấn đang chìm đắm trong việc phá giải trận pháp.
- Ha ha ha... ngươi này đúng là kỳ tài trận pháp, nhanh như vậy đã tìm ra được 'J chỗ mấu chốt nhất trong trận pháp của lão phu! Xem ra chi cần vài năm nữa là
hắn có thê phá giải trận pháp này rồi!
Lăo già nghịch thiên trấn thủ Truyền Tổng Trận nơi này mim cười nói.
%. Thiên Chấn có một sở trường đỉnh cấp, quả thật may mắn hơn Hồ Phi rất nhiều.
Dương Phàm lại mang theo vẻ cô đơn yên lặng rời đi.
Hắn ngồi lặng người ở một góc, cũng không nói ra lời nào.
Giờ phút này, tâm tình của Dương Phàm vô cùng không ổn. Nếu có Thí luyện giả nào tiếp cận phạm vi mười trượng quanh hắn thì chỉ có một đường chết mà thôi!
Khi bên cạnh hắn lưu lại mấy cỗ thi thể, những Thí luyện giả khác nhìn thấy đã sớm phát lạnh, căn bản không ai dám tới gần.
Lại qua mấy ngày, Dương Phàm hít sâu một hơi rồi đứng lên.
Mặc dù sự bi thổng trong lòng còn chưa tiêu tan nhưng đời người vẫn phải tiếp tục.
- Hồ Phi, tuy rằng ngươi đã chết nhưng tới một ngày nào đó, ta sẽ nghĩ cách cứu sống ngươi!
Dương Phàm đã hạ quyết tâm!
Với thần thông của hắn, nếu là tử vong ở tình huống bình thường thì thoải mái có cơ hội cứu sống.
Nhưng Hồ Phi lại chết ở trong thần tháp, khí tức hoàn toàn bị diệt trừ, thậm chí ngay cả linh hồn tâm ấn cũng không tìm thấy, căn bản không thể xuống tay được!
Đây không phải là cái chết bình thường mà hoàn toàn bị diệt sát!
Đổi với điều này, Dương Phàm câm thấy trái tim mình cũng nguội lạnh.
Hắn đứng dậy, đi về phía quảng trường Truyền Tổng Trận nơi Hồ Phi vừa chết
đi.
- Ngươi lại tới?
Huyết Sát Thần Đế khẽ cau mày.
- Ta đặt lẻ.
Dương Phàm đi tới trước pho tượng hai màu.
- Cuộc chơi này không có ý nghĩa đối với ngươi!
Huyết Sát Thần Để bất đắc dĩ thờ dài.
Hắn hiểu được bất kể là chẵn hay lẻ đều không thể diệt sát được Dương Phàm, hắn có thể thoải mái vượt qua.
Sổ Thí luyện giả còn lại đều nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ.
Ông—
Trong thể giới tối đen, Dương Phàm lại lựa chọn vận mệnh với chẵn và lẻ. Không lâu sau, hai viên xúc xắc màu máu rơi xuống, biểu hiện ra chín điểm. Chín. Lẻ!
Đặt đúng!
Trên mặt Dương Phàm không có chút vui mừng nào, vẻ mặt tự giễu nói:
- Hồ Phi, vận khí của ngươi thật kém một chút!
Một đạo cột sáng màu trắng phóng tới, Dương Phàm bị truyền tổng đi.
- Ta sớm nói qua, vận khí đôi khi còn quan trọng hơn cả thực lực!
Trước khi biển mất, hắn còn nghe được âm thanh cảm khái của Huyết Sát Thần Để.
Những Thí luyện giả khác ở nơi này cũng hiện ra vẻ mặt cổ quái.
Dương Phàm có thực lực tuyệt đổi để xông quan nhưng hắn lại không dùng tới, chỉ bàng vào vận khí cũng đủ để vượt qua.
Thật sự đúng là núi cao còn có núi cao hơn!
Không ít Thí luyện giả nghiển răng nghiển lợi, nhưng bọn chúng cũng không thể kháng cự lại được vận mệnh của mình!
Thông qua Truyền Tống Trận, Dương Phàm lại xuất hiện trên một quảng
— - Chúc mừng đă xông qua cửa thứ năm, đạt được một ức điểm công tích, một í ngàn khối tiên thạch, ba kiện tiên khí cực phẩm!
Thanh âm mang theo tiếng cười hì hì của một cô gái vang lên.
Quả nhiên Dương Phàm thu được phần thưởng cơ bản nhất. Trước hắn, ít nhất " đă có mấy chục người thành công xông quan.
— Dương Phàm đột nhiên phát hiện ra thanh âm này có chút quen tai.
Ngước mắt nhìn lên, đổi diện hắn là một cô gái thật đặc biệt, đôi mắt sáng ngời, xinh đẹp thuần khiết.
- Trương Du Vũ!
Vẻ mặt Dương Phàm kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái này.
- Ta là Dan đạo giả Trương Du Vũ, sao ngươi lại biết tên ta?
Trương Du Vũ chớp chớp đôi mắt, ánh mắt có chút giảo hoạt.
Dương Phàm lập tức hiểu được Trương Du Vũ và Tinh Nguyệt Thánh nữ dùng hình thức nào đó tham gia vào trò chơi trong Đại Thiên thần tháp, cũng phải tuân thủ quy tắc.
Hắn hít sâu một hơi hòi:
- Có thể nói cho ta biết, lúc trước có bao nhiêu người đã xông quan?
- Bổn mươi sáu người!
Trương Du Vũ thành thật đáp, ánh mắt nhìn Dương Phàm có chút đặc biệt.
- Lại hòi một vấn đề, bằng hữu của ta đà chết còn có thể sống lại được không? Dương Phàm nhìn thẳng Trương Du Vũ nói.
- Cái này...
Trương Du Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết! Có lẽ xông qua tất cả các cửa thí luyện thì sẽ có hy vọng
đi!
Vấn đề này rố ràng vượt qua phạm vi quy tắc của nàng, Trương Du Vũ thích trả lời thế nào cũng được!
Dương Phàm lại cảm thấy được một tia hy vọng.
Nếu không thể thì Trương Du Vũ đă hoàn toàn có thể nói rằng: "Người đã bị chết, không thể sống lại! Đây là quy tắc!"
Nhưng nàng lại không nói như vậy, từ đó cho thấy đúng là vẫn còn hy vọng.
- Hồ Phi, ta nhất định sẽ cổ hết sức để cứu sống ngươi!
Dương Phàm nói xong liền tiến vào một nhà trọ động phủ, bể quan tu luyện!
Còn lại mấy chục năm, hắn cũng muốn nhanh chóng củng cố cảnh giới hiện có.
Lần này, hắn không đi tìm pháp bảo đẳng cấp cao hơn. Mặc dù Dương Phàm biết nhừng người xông quan phía trước cõ lẻ cũng đủ điểm công tích để đổi Thần khí.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhoáng cái đă qua mấy chục năm.
Dần đạo giả Trương Du Vũ triệu tập tất cả Thí luyện giả vào cùng một chỗ.
Khóe mắt Dương Phàm lóe lên, quả nhiên thấy được một số Thí luyện giả đă có được Thần khí.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình thản, coi như chưa từng nhìn thấy.
Mặc dù mất đi tư cách người đầu tiên xông quan, thậm chí top mười người đầu tiên nhưng tu vi Dương Phàm lại hơn xa nhừng Thí luyện giả khác nơi này.
Trương Du Vũ nhìn lướt qua hơn trăm người nơi này, lên tiểng nói:
- Tiếp theo sẽ tiến vào Tàng Bảo Điện dưới đất.
Tàng Bảo Điện dưới đất!?
Mọi người nghe được năm chữ này đều có chút tim đập nhanh hơn, nhiều Thí luyện giả có tư tưởng rút lui cũng thay đổi ý nghĩ.
- Trước đó, có thể lựa chọn tiếp tục xông quan hoặc từ bò!
Trương Du Vũ thực hiện quy tắc!
Nhưng Tàng Bảo Điện dưới đất như có hấp dẫn trí mạng, không ai chịu từ bò.
- Cửa thứ sáu, yêu cầu mở ra một bảo tàng ở Tàng Bảo Điện dưới đất, cũng phải thu được một kiện vật phẩm cấp Thần khí...