Một tháng sau. Tra Châu. Thiên Tường vương triều.
Một tin tức chẩn động vương triều truvển ra: Thiên Cơ Thánh nữ bị địch nhân bắt sống!
Trong lúc nhất thời toàn Thiên Tường vương triều rung động.
ở trong lòng vô số bìrih dân, Thiên Cơ Thárih nữ chính là tượng trưng cùa vương triều.
Mà hiện giờ thân phận của Thiên Cơ Thánh nữ này càng thêm, đặc thù, còn là Công chúa cao quý của vương triều.
Biết được việc này. không ít người ngưỡng mộ cùng theo đuổi Công chúa hận không thể phanh thây sứ giả do Chu Vũ Thành phái tới.
Nhưng hai nước chiến tranh, không chém sứ giả.
Công chúa còn làm con tin trong tay địch quân, Thiên Tường vương triều càng không đám hành động mù quáng.
Trong đại điện hoàng cung, vài vị đại thần được quốc quân triệu tập tới.
Thiên Tường quốc quân mặt mày ù dột đăm chiêu.
Mấy vị đại thần này đều lộ vẻ ngưng trọng, ngay cả thở mạnh cũng không đám.
- Lý thừa tướng, ngươi có ý kiến gì không?
Thiên Tường quốc quân chỉ đích danh nói.
- Hồi bệ hạ. Dõi khắp Tra Châu, người có thể bắt giữ Công chúa điện hạ ít ói không có mấy người. Nhân vật như vậy, làm sao lại xuất hiện ờ Lâm Viễn Thành nho nhò? Thần nghĩ rằng, hân là nên phái sứ giả. trước tiên tới đàm phán cùng liên mirih hai thảrih này. kéo dài thời gian, chuộc Công chúa về. Mặt khác cùng lúc phái cao thủ bí mật điều tra, nếu có khả năng có thể nghĩ cách cứu Công chúa.
Vẻ mặt Lý thừa tướng cung kính, nói năng cẩn thận.
- Nhưng là... Phái người nào đi thi thích hợp nhất?
Thiên Tường quốc quân trầm tư nói.
- Nếu liên minh hai thành kia có thể bắt giữ công chúa. ít nhất có cường giả Kim Tiên lục trọng trờ lên. Thân cho rằng, có thể đảm nhiệm việc này. khắp vương triều ta cũng là cực ít. Mà nếu muốn tăng phần nắm chắc, sứ giả phái ra phái có tu vi vượt qua Công chúa điện hạ. Cho nên thần thấy, chi có một người thích hợp...
Lý thừa tướng nói tiếp.
- Ý ngươi là... Quốc sư!?
Sắc mặt Thiên Tường quốc quân khẽ biến, nói đến hai chữ cuối giọng nói có một tia run
run.
Vị Quốc sư thẩn bí kia cùa Thiên Tường vương triều đã tồn tại cực kỳ lâu đời.
Tục truyền tồn tại từ trước khi sáng lập vương triều.
Quốc quân nhớ rõ ràng, một điều tổ huấn cùa hoàng thất: Chỉ cần một ngàv còn Quốc sư. vương triều bất diệt.
Nhưng vẩn đề là. vị Quốc sư thẩn bí khó lường kia có thân phận cao thượng, còn hơn đứng đầu một quốc gia.
Từ khi lên ngôi hoàng đế tới nay. Thiên Tường quốc quân cũng chỉ ra mắt Quốc sư thần bí kia một hai lần.
Sau khi trải qua một phen thưcmg nghị.
- Xem ra chi có thể cầu Quốc sư ra tay.
Thiên Tường quốc quân thở đài thật đái.
Ba năm sau. Lâm Viễn Thảrih.
- Mộng Thanh. Chẳng lẽ vị hoàng huynh có quan hệ tốt nhất với ngươi đã không để ý đến sống chết của ngươi? Đã ba năm rồi...
Dương Phàm chắp tay sau lưng đứng ở phủ thành chủ. khẽ cười nói.
Từ hai năm trước. Dương Phàm mang theo Thiên Tường Công chúa về phù thàrih chủ.
Mộng Thanh chítih là nhũ danh của Thiên Tường Công chúa, tên đầu đủ là Dư Mộng Thanh.
Đối với thị nữ này cùa Vũ Tịch, Dương Phàm cũng rất khách khí, mặc dù trở lại địa bàn của Lâm Viễn Thành cũng không chút làm khó.
Thậm chí có điều kiện gì đều tận lực thỏa mãn.
Dư Mộng Thanh trở thành thân hữu cùa phù thành chù, quan hệ rất hòa hợp.
Hai ba năm nay. nàng hoàn toàn không giống một con tin. ngược lại giống như một người thân đến làm khách.
Mầu thân Nam Cung Nguyệt thường xuyên híp mắt tươi cười đánh giá Dư Mộng Thanh, vẻ mặt dường như tuyển chọn con đâu.
Có đôi khiNam Cung Nguvệt kéo con cả hoặc con thứ hai nói:
- Ngươi xem đứa nhò Kỳ nhi này. quan hệ với Mộng Thanh cô nương hòa họp như th4 gần như là như hình với bóng. Bọn họ có phải là...
- Lời này của tam công từ sai rồi. Không phải là hoàng huynh không chịu cứu ta, mà là không chọn được người thích hơp. Cái người duy nhất thích hơp kia cũng không phải dễ đáng có thể mời đến.
Dư Mộng Thanh thờ dài sâu kín.
- Người kia?
Dương Phàm ha ha cười.
Vương triều tồn tại vài ức năm, làm sao có khả năng không có cường giả cấp Tiên Quân tọa trển chứ.
Nghĩ đến đây trong mắt hắn không khỏi lộ ra vài phần chờ mong.
Từ rất sớm tại Thiên Thần Tinh, hắn từng chứng kiến lực lượng cùa Tiên Quân.
Lam Ngân Quân kia khống chế một cái Tinh Không Thàrih Lũy. cả Thiên Thần Tinh trong mắt hắn đều nhò bé không đáng kể.
Đương nhiên, Tiên Quân đạt tói Kim Tiên cừu trọng đinh như Lam Ngân Quân đó. cho đù dõi mắt khắp Tirih Thiên thể giới cũng không nhiều.
Nhoáng một cái lại mười năm trôi qua.
Rốt cục vào một ngày.
Sứ giả của Thiên Tường vương triều từ vương triều chạy tới Lâm Viễn Thành, có thể nói là khoan thai đến chậm.
Để cho Công chúa một vương triều ờ trong tay địch nhân thời gian dài như vậy. sự nhẫn nại của Thiên Tường vương triều thật là khó tin.
Nhưng trên thực tế. những năm gần đây trừ việc không cho phệp rời khỗi Lâm Viễn Thành, Dương Phàm căn bản không can thiệp tự do của Dư Mộng Thanh.
Thậm chí Dư Mộng Thanh có thể liên hệ với hoàng huvrih ỡ Thiên Tường vương triều xa xôi, cũng nói rõ tình trạng của minh, hiện tại.
Rất nhanh, phụ thân Dương Lâm triệu tập không ít thần tử tâm phúc đi gặp mặt sứ giả cùa vương triều, không đám chậm trễ.
Dương Phàm tự nhiên cũng nẳm trong số này.
Nhưng mà sứ giả cùa Thiên Tường vương triều chi có một người.
Một vị nho sĩ râu trắng mặc áo vải, cừ chỉ lời nói hờ hững, trong tầm mắt hết thảy như mâv khói.
Đám người Dương Lâm không khỏi hoảng hốt. căn bản nhìn không thấu lai lịch cùng sâu cạn của người nàv.
Đứng trong đại điện, đối mặt vói ánh mắt của rất nhiều cường giả. nho sĩ râu bạc hành lễ theo quán tính, không kiêu ngạo không siểm nịtih nói:
- Lão hủ Quốc sư vương triều ra mắt thành chủ.
Mặc đù là hành lễ nhưng Dương Lâm cao cao tại thượng lại có một loại ảo giác bị người từ trên cao nhìn xuống.
Khoảnh khắc đó, dường như hắn không phải ngồi trên đại điện, mà là một con kiến bị nhìn xuống tù trên đinh mây.
Loại cảm giác này khiến tâm thần Dương Lâm đại loạn, tâm lý hết sức không thật.
Đối phương chỉ hành lễ một cái lại khiến hắn tâm ý hoảng loạn, không thể chịu đựng.
- Mau mang ghế cho Quốc sư.
Dương Lâm vội vàng phân phó. sắc mặt Quốc sư bình thân. ngồi xuống rất tự nhiên. Dường như hết thảy đều vốn nên như thế.
Dương Phàm đứng ờ một bên thầm giật mình.
Tu vi ý cảnh của nho sĩ râu bạc quả nhiên huyền diệu rihập hóa, nhất cừ nhất động lại có một loại uy năng.
Loại uy năng này không phải tới từ pháp lực cũng không phải là tinh thần uy áp mà là một loại ý cảnh.
- Xin hòi đại danh Quốc sư?
Dương Lâm rất khách khí nói.
Lúc này chúng thẩn từ trong toàn đại điện đều không đám thờ mạnh, tâm thần của mọi người đều hội tụ tại vị Quốc sư vương triều này.
Vô hình trung đường như hắn trờ thành trung tâm cùa thế giới, sự phát triển cùa mọi sự vật đều xoay quanh hắn.
"Loại ý cảrih vô hìrih này có thể ảnh hường đến tâm tìrih cùa người khác. Nếu như tăng thêm một tầng, có thể ảrih hường đến vạn vật thiên địa, V chí đại biểu thiên uv.." Dương Phàm chỉ quan sát Quốc sư vương triều.
Dù sao rất khó có cơ hội nghiên cứu sâu xa cảrih giới cùa một cường giả cấp bậc Tiên Quân.
Loại cơ hội này đối với hoàn cảnh của Dương Phàm trước mắt quả thật khó được.
- Lão hủ tu luyện nhiều năm, sớm đã quên mìrih họ gì, gọi là gì. Nếu các vị nguyện ý. có thể gọi là Quốc sư.
Quốc sư thản nhiên nói.
Lúc nói chuyện với những con kiến này. trên mặt hắn gần như không có dao động cảm xúc.
Theo sau. Dương Lâm bắt đầu thương lượng vấn đề con tin với Quốc sư.
- Lần này lão hù đến Lâm Viễn Thàrih, mục đích là đưa Công chúa về.
Quốc sư không nhanh không chậm nói.
Đưa về.
Hắn nói rất nhẹ nhàng.
Lời nói này khiến mọi người sinh lòng tức giận.
Nhưng không biết vì sao, trong lời nói của lão già này hình như có một uy lực không thể làm trái.
Khi nhìn thẳng vào mắt Quốc sư. tâm thần Dương Lâm run lên, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Dường như đối phương không có động tác gì, nhưng chỉ là ánh mắt nhìn vào khiến cho hắn hít thờ không thông.
Vô hình trung, trong không gian đại điện sirih ra một cỗ lực lượng huyền bí. hóa thành bàn tay khổng lồ vô hình bóp lấy cổ họng hắn.