Thức thứ hai Huyễn Thẩn Hư Thiên Kiểm không ngờ cường đại như vậy. lấy lực của vạn kiếm dung nhập hư không dung hợp cùng ý chí kiếm đạo vô thượng, bóng kiếm thật lớn từ trong lốc xoáy trên cao nghìn trượng chém ra.
Tấm chắn kim văn màu đồng trên cánh tay Tần Hoàng, chính là linh bảo kế thừa của hoàng tộc Tiên Tân, không ngờ bị xé mớ một vết nứt.
Lực lượng cự kiếm như khai thiên tích địa kia cuồn cuộn tuôn vào, oanh kích đển màn hào quang Cửu Long thủ hộ của Chi Bảo Long Khí Cửu Long Tỷ phát động.
Màn hào quang này chi kiên trì được trong một cái chóp mắt. liền vỡ tan.
Uy lực của kiếm này không ngờ cường đại như vậy. liên tục phá vỡ hai vòng bảo hộ cực kỳ rắn chắc của Tẩn Hoàng.
Mắt thấy Huyễn Thần Hư Thiên Kiếm ảm đạm hơn phần nửa kia, đã sắp chém vào người Tẩn Hoàng.
"Keng!"
Một chiếc long trảo phủ kín kim văn nổi lên sóng khí màu trắng mãnh liệt, chụp bắt lấy Huyễn Thẩn Hư Thiên Kiếm.
Chi nghe "bùng" một tiếng, Tẩn Hoàng dùng huyết mạch Tiên Tẳn và bí thuật thúc động long trảo chụp cự kiếm bắn tung tóe một đám đốm lửa chói mắt. Cự kiếm bị đây văng ra, ờ giữa không trung hóa thành mảnh nhỏ.
Mà trên long trảo của Tẳn Hoàng kia. xuất hiện một lỗ hổng, nhung không thấy máu.
Sau khi miễn cưỡng tiếp được một kích kinh khiếp thiên địa quy thần này, thản hình Tẩn Hoàng loạng choạng một cái, kêu lẻn một tiếng đau đớn. cố nén nuốt vào một búng máu.
Trong đôi mắt Vô Song lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Hoàng thực lực cứng rắn như vậy, tiẻp được một kích không ai có thê chổng lại này.
Bới vậy có thể thấy được, Tẩn Hoàngpháp lực phi phàm, cao hơn Vô Song một bậc.
Nhưng, công kích kiếm đạo của Vô Song, vượt cấp cực hạn. Sự cường đại của lực công kích của hắn, đủ để khiến mọi người toàn trường đều cám thấy lực bất tòng tâm. Ngay cả nhị hoàng đêu chi có thê nhin bóng lung của hắn.
- Không tệ! Không ngờ có thể tiếp được kiếm thứ hai. Một chiêu này là ta dựa theo Thái Hư Huyễn Thẩn của Dương Phàm, nhưng thẩn thông cũng Không bẳng hắn!
Vô Song lộ vẻ mặt tán thướng thực lực của Tẩn Hoàng. Thật ra khiến hắn ngạc nhiên và vui mừng.
Thái Hư Huyễn Thần?
Mấy người Nhị hoàng đểu chấn động tâm thẩn, Dương Phàm còn có tuyệt kỷ cường đại như vậy?
Chi có Lục Vân Hầu, trong mắt lộ vẻ hoàng sợ, nhớ lại năm đó ờ Võ Hầu cổ bào. Ngày ấy khi Dương Phàm vượt cấp thi triển bí thuật, tế ra pho Thiên Thẩn kia, quả thực là chổng đỡ thiên địa, chi trong nháy mắt bắt giữ hai người minh.
Nhớ lại hỗi đó, Dương Phàm chi có thực lực Hoán Nha sơ kỳ, phái mượn lực của Vô Song đoạn kiêm và Hoàng Long Quan mới miễn cưỡng sử dụng thuật này.
Mà nay hắn đã tấn chức Hoán Nha hậu kỳ. hoàn toàn có đủ năng lực thi triển thuật này, nhưng từ đẩu đến giờ không thấy hắn sử dụng.
Thức thứ hai vừa rồi của Vô Song, đích xác dựa vào Thái Hư Huyễn Thẩn, hình thành công kích kiếm đạo càng cường đại hơn. Nhưng nếu luận về uy lực của thẩn thông, đích xác Không bẳng Thái Hu Huyễn Thẩn của Dương Phàm.
Giờ phút này, trên hai pho thẩn tượng nhản vật thẩn thoại thượng cổ to lớn. Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đểu mớ mắt. trong mắt đểu lộ ra ý tươi cười lĩnh hội.
- Không nghĩ tới trong hai pho tượng đá này, còn ẩn chứa huyền cơ như thế, khién tinh thân hai chúng ta trong lúc đang giao phong, lại chạm đến cảnh giới càng huyên diệu hơn.
Trong ánh mắt luônbình thán của Thiên Thu Vô Ngân, lộ ra vài phần vui mừng.
- Nếu chúng ta chiến đấu chi vì theo đuổi thắng bại, chi sợ khó có thể kích phát thức thứ tư Số Mệnh Quyết Đấu này!
Dương Phàm tươi cười ấm áp như gió. thán ảnh của hắn dung nhập vào thiên nhiên, dường như cùng với Bách Tộc Man Vương ờ dưới chán trớ thành một chinh thể.
Trong khoárứi khắc đó, hai người giống nhưbẳng hữu, mà không phái quan hệ đối thủ đối địch.
- Luận bàn và chiến đấu không vì thắng bại. lại kích phát thức thứ tư tiềm ẩn. thậm chí xúc động ý chí tinh thẩn của nhân vật thẩn thoại thượng cồ, giúp cho họ bước vào độ cao hoàn toàn mói?
Hàn Kỳ mặt đầy vẻ khiếp sợ, thì ra, lực chú ý của hắn là dồn hết vào trận luận bàn giữa hai đại tông sư lão sư và Dương Phàm.
Giờ phút này xem ra, Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân nói là chiến đấu. còn không bằng nói là cùng chung sức tháo luận nghiên cứu đại đạo.
- Không bẳng chúng ta trước ngưng một lát!
Dương Phàm mim cười đề nghị, ánh mắt nhìn lên Tần Hoàng cùng Vô Song phía trên tầng mây. Một là áp trận cho Vô Song; hai là không muốn bỏ qua trận quyết đấu tuyệt vòi này.
Thiên Thu Vô Ngân gật đẩu nói:
- Đang có ý này. ta cũng lo cho an nguy của đệ tử!
- Thức thứba: Phá Hư Đoạn Kiếm!
Vô Song chậm rãi cất tiếng, trong đôi mắt tối đen thảm thúy, hiện lên một thanh đoạn kiếm, lưu quang đầy màu sắc. như hư nhưthật, dường như cách muôn đời thời không và luân hỗi.
- Không xong!
Thiên Thu Vô Ngân dường như nhìn ra điểu gì, sắc mặt đại biến, hai tay bấm tay niệm thản chú. một chia làm ba.
Nhưng, chung quỵ hắn vẫn chậm một bước.
"Phổc" một tiếng, thanh đoạn kiếm bất chấp khoảng cách không gian, đám vào Tẩn Hoàng.
Thân hình Tẩn Hoàng loạng choạng một cái, bị đoạn kiếm đâm xuyên qua ngực, thẩn tình hoảng sợ. khó có thê tin.
Đối thủ rõ ràng đứng ờ vị trí rất xa, một tay nắm chặt một thanh đoạn kiếm liền đâm xuyẽn qua người hắn.
Thanh đoạn kiếm kia cũng như hư như thật xuyên thắu qua cổn Long Bào. xỏ xuyên qua ngực Tẩn Hoàng.
Giờ khắc này, thòi không dường như ngừng lại.
Tất cả người đang xem cuộc chiến đểu như dại ra.
Ai cũng không ngờ tới, thức thứ ba lại lợi hại như thấ trực tiếp đảm thúng người Tẩn Hoàng.
Chẳng lẽ. Tản Hoàng đương kim vũ lực đệ nhất, cứ như thế ngă xuống?
"Vù vù!"
Đột nhiên, trên đinh pho tượng Tiên Tần Thủy Hoàng, ba đại hóa thán Thiên Thu Vô Ngân nổi lên hào quang chói mắt. đốm lửa văng khắp nơi.
Ba đại hóa thán đồng loạt kêu rên, thản hình loạng choạng mấy cái, mới miễn cưỡng ổn định lại.
Đồng thời, Tẩn Hoàng cũng kêu lên một tiếng đau đón, mình rồng lắc lư. phun ra một búng máu, nhìn qua cũng khôngbị thương tôn nặng lắm.
Mà đoạn kiếm trong hư không kia cũng hóa thành hư vô.
- Thất bại... ta nhung lại thất bại!
Vô Song lẩm bẩm. vẻ mặt thất thần, sắc mặt tái nhợt.
Thức thứ ba vừa rồi khiến hắn nguyên khí tổn thương nặng, vậy mà không có giết chết Tẩn Hoàng.
- Đa tạ lão sư!
Tần Hoàng hít sâu một hơi. hướng về phía Thiên Thu Vô Ngân trên đinh pho tượng Tiên Tần Thủv Hoàng, hành lễ thật sâu.
Đến giờ phút này cả trong lòng lẫn trên mặt hắn vẫn còn vẻ sợ hãi.
- Thiên Thu tông sư! Không nghĩ tới dưới tình huống như vậy. ngài còn có thể chuyển dời sinh tử!
Dương Phàm cười khẽ, nhìn Thiên Thu Vô Ngân ở đổi diện.
Vừa rồi hắn bị chiêu thức huyền diệu của Vô Song hấp dẫn. tuy 1"ẳng cảm thấy động tác của Thiên Thu Vô Ngân, nhưng cũng không kịp can thiệp.
- Cái gì?
- Là Thiên Thu Vô Ngân cứu Tẩn Hoàng?
- Nhưng vừa rồi, hai người cách nhau xa nhưvậỵ. hắn làm nhưthế nào cứu được.
Mọi người chi nhìn thấy lúc Vô Song ra chiêu, Thiên Thu Vô Ngân chia ra làm ba, khi đoạn kiếm gãy của Vô Song đảm thúng ngực Tân Hoàng, ba thán thê bất diệt, đông thời nhoáng lên hào quang, kêu lên một tiếng đau đớn, thản hình loạng choạng, dường như chịu đựng đà kích gì đó.
- Thiên Thu tông sư thật đúng là có năng lực kinh khiếp thiên địa, không ngờ sáu thành thương tổn của Tẩn Hoàngbị ta công kích, lại bị hắn chuyển dời đến chính trên thản mình
Trong đôi mắt Vô Song lóe ra thần quang, dừng ở trên mặt Thiên Thu Vô Ngân.
- Chuyển đời thương tồn?
Mọi người tại trường đều chấn động, không ngờ trên thế gian còn có kỳ thuật như thế, gánh vác thương tôn t hay cho người khác.
Vốn một kiếm vừa rồi của Vô Song, ít nhất có bảy tám phần nắm chắc giết chết Tẩn Hoàng.
Nhưng là trong đó sáu thành thương tổn. bị Thiên Thu Vô Ngân gánh vác. Ba thân thể bất diệt cùng nhau gánh vác. mỗi hóa thản chi gánh vác hai thành lực đạo.
Là thản thể bất diệt cùng với độ cao của tông sư, đương nhiên có thể thừa sức chịu đựng.
Mà Tẩn Hoàng là đương thòi vũ lực đệ nhất, còn thùa bổn thành thương tổn. vẫn là có thể chịu đựng, thế nhung hắn cũng bị thương không nhẹ.
- Các hạ mới chân chính là kỳ tài có một không hai! Kiếm đạo huyển ào đẳng cấp này, không phái Kiếm tu nhân giới có khả năng với tới!
Thiên Thu Vô Ngân nói với vẻ mặt bình thản.
Mặc dù đang tán thướng Vô Song, nhưng trên mặt hắn vẫn bình thản không có biểu cám
gì-
- Ta thấy ngươi so với Tẩn Hoàng còn cường đại hơn, ngươi đã giúp hắn gánh chịu thương tòn. vậy đê cho ta tới khiêu chiến ngươi!
Vô Song nhìn chẳm chẳm vào Thiên Thu Vô Ngân, trong mắt đẩy vẻ hưng phấn, tật xấu võ si của hắn lại tái phát.
Mọi người tại đây đều kinh ngạc.
Vô Song này trên trình độ nhất định, có thể nói là đã chiến thắng Tẳn Hoàng. Hiện giờ lại muốn khiêu chiến với Thiên Thu Vô Ngân, lão sư của Tán Hoàng, càng thêm sâu không
lường được.
- Vô Song! Chớ có càn rỡ!
Tẩn Hoàng phẫn nộ quát:
- Một kiếm huyền ào của ngươi kia. quả nhân đã hiểu ra vài phẩn, nếu ngươi sử dụng lại lẩn nữa, bổnhoàngnhất định có thể tiếp được!
Luận thực lực chân chính Tẩn Hoàng cao hơn một bậc. lại bại bới Vô Song, trong lòng hắn không cam chịu.
Tuy nhiên lúc đó Vô Song không có nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.
Đối thủ cường đại như vậy, sao có thể không kích thích chiến ý của hắn.
- Có lẽ ngươi có thể bức ta sử dụng thức thứ tu cũng khòng chừng!
Thân hình Vô Song nhẹ bước vê phía Thiên Thu Vô Ngân.
- Không được! Hiện tại ta không thể đấu với ngươi!
Thiên Thu Vô Ngân lắc đầu.
Hàn Kỳ ỡ xa xa lên tiếng trách mắng:
- Vô Song! Đừng vội quấy rầv sư phụ của ta. Muốn khiêu chiến lão nhân gia. ngươi còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm!
- ớ thật lâu trước kia, ta đểu là nghĩ cách bức bách đối thủ xuất chiến, đồng thòi phát huy ra tiềm lực siêu mạnh.
Vô Song mim cười nói tiếp:
- Huống chi ta lập tức sẽ rời khòi Đại Tần, đi Ngoại Hải Vực. Hiện giờ không đấu, về sau không có cơ hội!
Lời vừa nói ra, mấy người Tẩn Hoàng, Hàn Kỳ đểu hai mắt bốc hòa. cho tới bây giờ chưa thấy qua người si mê võ như vậy.
Càng đáng sợ chính là với thân bị thụ thương, đám người Tần Hoàng chi sợ không có sức để ngăn cản Vô Song.
- Vô Song!
Truyên đến một tiếng gọi từ trên pho tượng Bách Tộc Man Vương.
Người lên tiếng chính là Dương Phàm.
- Một trận chiến cuối cùng, thuộc về ta và Thiên Thu tông sư!
Dương Phàm đứng đó tay áo bay phất phơ trong làn gió nhẹ. tồn tại của hắn đễ dàng làm cho người ta quên lãng.
Vô Song nghe vậy, khẽ thớ dài một tiếng, thân hình nhoáng lẻn một cái. từ trên tầng mâv biến mất. hạ xuống Bác Dịch Thai.
Sau đó đứng ớ bên cạnh Hỗ PhL không nói thêm một lời. ngược lại ngẩng đẩu nhìn về phía Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đang đối diện nhau.
Tình hình như thế khiến mọi người đều chấn động, không khỏi dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Dương Phàm.
Những người khác tại đây làm thế nào cũng không ngăn cản được Vô Song, mà Dương Phàm chi nói một câu. liền khiến hắn lập tức buông bỏ ý định, mà còn không nói thêm một lời nào.
"Ầm!"
Cùng lúc đó. trên Bác Dịch Thai thượng cồ, hai pho tượng đá cao nghìn trượng của Tiên Tân Thùy Hoàng cùng Bách Tộc Man Vương, chậm rãi tới gần nhau.
Khoảng cách hai nguời càng lúc càng gần.
Ba trăm dặm... hai trăm dặm... một trăm dặm... năm mươi dặm...
Đột nhiên, toàn bộ cảnh vật Bác Dịch Thai lại biến hóa.
Biển mây ớ bổn phía biến mất. thiên địa roi vào cảnh tối đen.
Bốn phía Bác Dịch Thai, vũ trụ tinh không tối đen.
Mà hai pho thần tượng thượng cổ nặng hàng ti cân. ờ trong tinh không thần bí, từng chút một nhích tới gẩn nhau, phát ra tiếng "ẩm ầm" chấn động hư không.
Giờ khắc này, tất cả mọi người trên Bác Dịch Thai đểu ngẩng đẩu tập trung ánh mắt nhìn.
"Ầm!"
Rốt cục. thòi điểm hai pho thần tượng thượng cổ, còn cách xa chừng mười dặm, chợt dừng lại.
Hai pho tượng đá chấn động mãnh liệt, hai người đứng sừng sững phía trên, vẫn không nhúc nhích chút nào. tay áo nhè nhẹ phất phơ. Dưới bóng đêm thán hình vĩ ngạn của hai diễn viên chủ đạo cuối cùng, trớ thành đen như mực.
Bàn cờ thức thứ tư: số Mệnh Quyết Đấu.
Hai đại tông sư tiếp tục trận chiến đấu sổ mệnh của hai nhản vật thẩn thoại thượng cổ trăm vạn năm trước chưa kết thúc.
Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đểu chắp hai tay sau lưng, mắt nhắm lại. tinh khí thần hòa hợp một thể cùng tượng đá thượng cổ dưới chân.
"Ầm!..."
Ý chí tinh thẩn mãnh liệt từ trên hai pho thẩn tượng phát ra. dẫn tới sấm chóp hủy diệt cuôn cuộn mành liệt trên không trung xẹt qua hai người và chung quanh.
Giờ khắc này, trên Bác Dịch Thai Đại Tẩn có mấy cường già đứng đẩu. bao gồm nhị hoàng, đám người Vô Song, đều cảm nhận sâu sắc một lực lượng hủy thiên diệt địa, không thể ngăn càn.