- Giết
Dương Phàm nói đánh là đánh không một chút do dự cũng kiên quyết không để cho đối thủ có cơ hội biện giải. Khí tức khủng bố bất ngờ bùng nổ như nước lũ, tràn ngập toàn bộ Thiên Niên Mộ Huyệt QUỷ Thi Sơn. Giờ khắc này, thực lực của Diễn Căn KỲ đã chân chính lộ ra. Nữ nhân thần bí che mặt kinh hô một tiếng, phất bàn tay ngọc ở trước người một cái một luồng sáng đen lao vù tới hướng Dương Phàm. Đồng thời ở dưới uy thế cường đại của Dương Phàm thân hình nàng cấp tốc lui lại tế ra một tấm ngọc bội lung linh đen nhánh, bỗng nhiên biến thành lớn, giống như một tấm bia đá, nở rộ ra tầng tầng hào quang chói sáng.
"Ầm! Ầm!"
Một tràng tiếng nổ vang trong đại điện, chấn động làm cho các tu sĩ khí huyết bốc lên, dòng khí cường đại quét tới khiến cho cả đám rơi vào cảnh hỗn loạn.
"Ầm! Ầm!"
Dương Phàm không lưu tình chút nào lại tung ra liên tiếp hai quyền đánh trên tấm ngọc bội lung linh đen nhánh đó, lực lượng mênh mông trầm trọng ầm ầm bùng nổ. Nữ nhân thần bí kêu lên một tiếng đau đớn, tấm khăn che mặt trên mặt bị đánh rách xơ xác, lộ ra một gương mặt xinh đẹp như ngọc nhưng giờ phút này lại có vẻ tái nhợt kinh dị khó hiểu.
- Xem đây!
Trong mắt Dương Phàm lóe lên tia sáng lạnh lùng, trong bàn tay nở rộ hào quang màu vàng đất bỗng nhiên hóa thành một con giao long rất sống động, rống to một tiếng, với khí thế phá núi lấp sông phủ chụp xuống nữ nhân thần bí. Nữ nhân thần bí lại kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, thân thể mềm mại từ từ lóe lên hóa thành tầng tầng lớp lớp hư ảnh nối tiếp nhau. với phương thức quỷ thần khó lường, nhảy vọt ra khỏi đại điện. Trên người Dương Phàm chợt lóe hào quang màu xanh biếc, giống như một luồng sáng xanh bạc gần như nhoáng một cái truy đuổi theo.
"Ầm! Ầm!"
Hai cường giả cấp Nguyên Anh tiến vào ngoại tầng mộ huyệt tương đối rộng lớn bắt đầu giao chiến kinh tâm động phách. Trong đại điện các tu sĩ Ám Huyết Vương Triều hai mặt nhìn nhau trong mắt đều lóe ra vẻ kinh hãi. Chiến đấu giữa hai người quả thực là kinh thế hãi tục. Vừa rồi vẻn vẹn chỉ là dư ba sinh ra trong giao kích liền làm bị thương nặng mấy trưởng lão và Ngân Bài Sát Thủ bình thường. Trong mắt Phệ Thiên Quân Vương lộ ra vẻ lo lắng và khó tin. Hắn vốn tưởng rằng, mình đã nắm giữ hơn phân nửa quyền lực trong tổ chức sau lưng lại có Nguyên Anh bậc cao cùng thế lực cường đại hỗ trợ, cho dù không thể tiêu diệt đám người Dương Phàm cũng có thể ung dung đoạt lấy đại quyền, từ đó về sau trở thành nhân vật đệ nhất của Ám Huyết Vương Triều.
Nhưng, biểu hiện của Dương Phàm hoàn toàn vượt qua lẽ thường. Hội nghị vừa mới bắt đầu liền lập tức đấu võ, hoàn toàn không kiêng kị Nguyên Anh bậc cao bên này. Trực tiếp đấu võ, không cho ngươi cơ hội phân rõ phải trái!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Phệ Thiên Quân Vương lộ ra một vẻ chua xót.
- Hà hà! Hai chúng ta cũng đến luận bàn một chút
Hồ Phi không có hảo ý nhìn về phía hắn xoa xoa hai tay, một bộ dáng không thể nhẫn nại.
- Hừ! Hậu bối nho nhỏ cũng dám khiêu chiến với ta!
Phệ Thiên Quân Vương quát lạnh một tiếng, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh chiến đao màu vàng, vung lên một cái. hóa thành cự đao màu vàng ầm ầm chém tới hướng Bổ Thiên Quân Vương và Hồ Phi. Sau khi chém ra một đao hắn lập tức lui lại.
- Chạy đi đâu!
Hồ Phi mắt lộ hung quang, tung một quyền kích tới trên người phóng xuất ra một cổ khí tức cuồng bạo không thuộc về nhân loại. Một vầng hào quang màu tím chớp động, công kích của Phệ Thiên Quân Vương lập tức bị nuốt hết không còn. Thân hình Hồ Phi giống như vòng lửa màu tím. "Xoẹt" một cái trong khoảnh khắc đuổi tới phía sau Phệ Thiên Quân Vương.
"Tiểu tử này thật đáng sợ"
Phệ Thiên Quản Vương toát ra một thân mồ hôi lạnh, với thực lực Kim Đan đỉnh của mình không ngờ lại bị đánh cho không có sức phản kháng. Hắn vội vàng huy động chiến đao đón đánh.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Hồ Phi không ngờ chỉ dùng một đôi thiết quyền, cứng rắn chống lại chiến đao của hắn. Hồng Huyễn Lôi Hỏa trong tay Hồ Phi nổ "ầm ầm" như sét đánh nhưng lại lập tức chấn lui Phệ Thiên Quân Vương bay ra xa mấy trượng. Phê Thiên Quân Vương cả người cháy đen bị phỏng nặng kêu thảm một tiếng, thân thể lại có phần bị tê cứng.
- Đi chết đi!
Hồ Phi quát to một tiếng, chiến ý trên người sôi trào, thân hình như con linh hầu nhảy vọt lên không trung, trong chớp mắt đánh ra bốn năm quyền, đánh cho hắn quằn quại quay cuồng dưới đất thương tích đầy mình. Chỉ khoảng nửa khắc Phệ Thiên Quân Vương té nằm dài trên mặt đất không thể động đậy.
- Dừng tay!
Bổ Thiên Quân Vương ngăn cản Hồ Phi trong tav xuất hiện một cái ấm trà cổ kính. Ấm trà này bỗng nhiên nở rộ một vầng hào quang màu xám tro quét trúng thân thể Phệ Thiên Quân Vương.
- Ha ha! Người bị thương nặng kề cận cái chết như thế nào ngươi ngăn cản được Ký Hồn Hồ của ta này.
Trên mặt Bổ Thiên Quân Vương lộ ý cười nói.
- Không!
Phệ Thiên Quân Vương lộ vẻ mặt tuyệt vọng rống lên một tiếng. Nhưng bỗng nhiên thân thể hắn cứng đờ, hồn phách lập tức bị rút vào Ký Hồn Hồ!
- Bắt lấy hồn phách của hắn có thể dùng để tra ra đồng bọn dư nghiệt còn lại của chúng.
Bổ Thiên Quân Vương cười tủm tỉm nói.
- Không nghĩ tới ngươi còn có chiêu này.
Hồ Phi có phần kinh ngạc. Bổ Thiên Quân Vương không hổ có danh xưng làổ Thiên, lo lắng chu toàn, bổ khuyết tất cả lỗ hổng.
- Hai người hãy canh giữ ở cửa ra vào đại điện, nếu có người thiện tiện xông qua, giết không tha!
Thần thức truyền âm của Dương Phàm vang lên bên tai hai người.
- Hà hà! Giao cho chúng ta được rồi!
Hồ Phi lộ vẻ mặt cười quái dị trong tay cầm ngang một cây Lang Nha bổng phong cách cổ xưa đứng ở lối vào đại điện.
- Xem ra Nghịch Thiên Quân Vương nắm chắc thắng lợi trong tay rồi
Bổ Thiên Quân Vương vuốt râu cười nói:
- ở dưới áp lực của Nguyên Anh cùng cấp còn có thể phân thần chú ý tới tình hình chúng ta bên này.
"Ầm ầm rầm rầm!"
Lúc này Dương Phàm giao phong kịch liệt cùng nữ nhân thần bí kia chân hỏa đánh ra, cao độ pháp lực phát tiết ra ngoài, toàn bộ mộ huvệt cũng chấn động không ngừng. Mọi người trong đại điện đều kinh hãi run sợ trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ bất lực. Còn có bộ phận lòng mang ý phản bội trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng. Giờ phút này, Hồ Phi cùng Bổ Thiên Quân Vương canh giữ ở lối ra vào đại điện bọn họ không dám có hành động gì khác lạ.
- Các hạ còn không ngừng tay! Ngài và ta đều là Nguyên Anh bậc cao, tiểu nữ cam chịu lép vế, còn nhiều thời gian lần sau lại đến luận bàn
Thân hình nữ nhân thần bí kia lại huyễn hóa ra tầng tầng hư ảnh lồng lộn đan xen.
- Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Trong Ngư Dương quốc, trừ đám người Tam u lão ma chưa từng gặp nữ tu ma đạo Nguyên Anh như ngươi.
Dương Phàm quát một tiếng, trong mắt phóng ra tia sáng lạnh tạm thời dừng lại thế công. Nữ nhân thần bí rốt cục có thể thở dốc gương mặt xinh đẹp tái nhợt, bộ ngực phập phồng không chừng, đôi mắt sáng lấp lóe đánh giá Dương Phàm. rồi nói:
- Ta chính là trưởng lão Tử Lăng của Tam Ma Môn! Công nhận thực lực của các hạ cao hơn một hai phần, ta cam bái hạ phong, đạo hữu cần gì phải tận sức áp bức nhau? Chẳng lẽ muốn tiểu nữ cùng ngài đánh nhau tới cá chết lưới rách mới thôi sao?
Tại Bắc Tần này là cường giả đỉnh cao trong Tu Tiên giới nếu không có thâm cừu đại hận hay thứ gì hấp dẫn trí mạng, giữa Nguyên Anh bậc cao với nhau đương nhiên sẽ không đánh nhau chết sống. Điều này gần như là một quy định không thành văn.
- Tam Ma Môn?
Dương Phàm cau mày. Có liên quan tới lai lịch môn phái này hắn từ nơi Ân Tam có biết một ít. Tam Ma Môn là tông phái mới kết hợp từ mấy Ma tông suy sụp ở phụ cận Ngư Dương quốc mà hình thành. Nghe nói chủ yếu là từ La Sơn quốc di chuyển tới. Tam Ma Môn suy từ tên gọi là biết từ ba cường giả ma đạo tạo thành. Môn phái này có ba ma đạo Nguyên Anh bậc cao thực lực rất hùng hậu gần như có thể áp đảo bất cứ một đại phái siêu cấp nào ở bản địa Ngư Dương quốc. Các thế lực siêu cấp Thanh Nguyên Môn, Ma Dương Tông, Vô Ưu cốc, cũng vô cùng kiêng kị với Tam Ma Môn.
- Ha ha! Tam Ma Môn? Thì ra là thế lực bên ngoài tới.
Dương Phàm lạnh lùng cười:
- Bàn tay của các ngươi vươn đủ dài, nhưng lại ngầm xâm nhập Ám Huyết Vương Triều ta, khó trách tên phản đồ kia kiêu ngạo như thế. Nếu không đưa ra một cái công đạo. Dương mỗ hôm nay sẽ cho ngươi ngã xuống nơi đây.
Vầng hào quang màu vàng nhạt trên người hắn bỗng nhiên lồng lên phóng xuất ra một cổ uy áp khiến Tử Lăng cảm thấy tim đập loạn nhịp. Nam nhân trước mắt này, nhìn qua tuy là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng đối phương gây ra áp lực cho mình nhưng lại còn mạnh hơn so với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường. Phóng mắt nhìn khắp Ngư Dương quốc này, trừ Tam u lão ma cùng với Đại trưởng lão của mình chỉ sợ không có người nào có thể sánh bằng.
- Quân vương chậm đã, tiểu nữ có lời muốn nói.
Tử Lăng tái mặt cả kinh vội vàng giải thích:
- Tam Ma Môn ta cũng chỉ là vài năm gần đây bắt đầu xâm nhập Ám Huyết Vương Triều. Từ lúc trước, thế lực của Huyết Luyện Tông Tấn quốc đã bắt đầu mưu đồ Ám Huyết Vương Triều, tuy nhiên sau lại bị chúng ta loại ra
- Hừ! Huyết Luyện Tông?
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia dị sắc chợt cười chế giễu nói:
- Sau khi hất cẳng thế lực Huyết Luyện Tông. Tam Ma Môn ngươi liền bắt đầu xâm nhập Ám Huyết Vương Triều? Nói không chừng Huyết Luyện Tông cùng Tam Ma Môn đều là cá mè một lứa cấu kết với nhau làm việc xấu.
- Đạo hữu như thế nào có thể vu oan và phỏng đoán xấu xa như thế. Tam Ma Môn nguyên vốn là trong các thế lực bị Huyết Luyện Tông diệt môn kết hợp lại mà thành. Giữa chúng ta và Huyết Luyện Tông trong đó sớm đã có thâm cừu đại hận, không đội trời chung.
Tử Lăng lộ vẻ mặt giận dữ kích động, trong mắt lộ ra thần sắc khuất nhục nói như quát. Dương Phàm thoáng ngạc nhiên, trực giác nói cho hắn biết, Tử Lăng này không có nói dối. Lai lịch của Tam Ma Môn cũng đích xác như thế cùng Huyết Luyện Tông có huyết cừu sâu như biển nếu không cũng sẽ không di chuyển đến Ngư Dương quốc mà có thể ở La Sơn quốc sống qua ngày đoạn tháng.
- Muốn chết!
Đúng lúc này, tại lối vào đại điện truyền đến "ầm" một tiếng, đồng thời kèm theo một tiếng thét thảm thiết. Hồ Phi quát lớn một tiếng, vung Lang Nha bổng đập chết một gã Ám Huyết hộ pháp muốn chạy trốn. Cùng một lúc còn có ba bốn người, Trúc Cơ Kỳ, Kim Đan Kỳ bất đồng đều đồng loạt chạy ra bên ngoài. Bọn chúng biết rằng giờ phút này nếu không trốn chờ sau khi Dương Phàm đánh lui Tử Lăng sẽ không còn cơ hội. Cho nên những tên phản đồ thiếu kiên nhẫn này, liều mạng bỏ chạy ra bên ngoài. Chỉ tiếc là bọn chúng xem nhẹ thực lực của Bổ Thiên Quân Vương và Hồ Phi. Hai đại Quân vương này đều là đại tu sĩ Kim Đan mà Hồ Phi lại còn đáng sợ hơn, thực lực đạt tới chuẩn Nguyên Anh Kỳ, ngay cả đại tu sĩ cùng cấp đều có thể chém chết.
- A a a
Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, những tên dư nghiệt phản đồ có ý đồ chạy trốn, đều bị giết chết tại chỗ không lưu tình chút nào, về phần người còn lại nguyên vốn thuộc loại thành viên Ám Huyết Vương Triều, thì đều án binh bất động, hoặc là nói không dám thiện tiện hành động.
- Lưu lại một người sống thẩm vấn.
Thân hình Bổ Thiên Quân Vương chợt lóe một cái kiềm chế một người trong đó trên mặt lộ ý cười.
"Vù! Vù!"
Dương Phàm lại động trong tay nhiều thêm một cây chủy thủ màu vàng nhanh như tia chớp đâm tới Tử Lăng.
- Ngươi cũng phải chết!
Dương Phàm xuất kích như sấm sét lần này trong tay lại cầm một Pháp bảo đỉnh cấp mà còn là lợi khí công kích. Tử Lăng vừa kinh vừa sợ, ngọc bội đen nhánh trong tay tăng vọt hào quang, "keng keng keng keng", cố sức đón đỡ công kích của lợi khí công kích. Nhưng lợi khí sắc bén không thể ngăn cản kia vẫn là xuyên phá tầng phòng hộ, khiến cho thân thể mềm mại của nàng lung lay sắp ngã.
"Keng!"
Đột nhiên, nàng cắn răng một cái mặc kệ vứt Pháp bảo phòng ngự trong tay, thân hình cấp tốc thối lui ra sau.
"Vèo!"
Nàng thi triển bí thuật, toàn thân hóa thành một luồng sáng màu đen mắt thấy sẽ chạy ra khỏi Thiên Niên Mộ Huyệt. Dương Phàm cười lạnh một tiếng, thân hình không nhanh không chậm theo phía sau không ngờ một chút cũng không nôn nóng. Tử Lăng mừng rỡ, nghĩ rằng đối phương buông bỏ không đuổi giết. Thế nhưng, nàng vừa mới bay đến lối vào, một dao động linh khí mờ nhạt từ trên đỉnh đầu giáng xuống.
- Không xong!
Nàng cảm nhận được một mối nguy cơ trí mạng, truyền đến khí tức tử vong.
"Ầm! Ầm!"
Một khối phương chuyên dài đến bảy tám trượng, lóe ra vầng sáng xanh và hoa văn màu vàng, giống như một ngọn núi nhỏ. ầm ầm đè xuống.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang chấn động tâm hồn bụi đất bay mù mịt lối ra vào gần như vỡ tan.