- Khạc khạc khạc
Bên ngoài tiếng lệ quỷ liên miên không ngừng, làm cho người ta cảm thấy tâm thần sợ hãi không yên. Đồng thời từng luồng âm phong rít gào bốn phía y quán phân phát không ngừng. Khí tức âm lãnh cùng từng tiếng rống to đủ cho người bình thường rùng mình sởn gai ốc. Chỉ là mấy người trong y quán hết sức bình tĩnh không chút kinh sợ và khẩn trương ngày trước.
- Xem ra là tu sĩ Quỷ Thi Đạo. Bọn họ thường xuyên lại đây công kích y quán sao?
Dương Phàm nhấc chén trà khẽ nhấp một ngụm, dò hỏi.
- Cũng không phải là công kích, chỉ là ngẫu nhiên vào lúc đêm khuya sẽ tới đây quấy nhiều thanh tĩnh ảnh hưởng công việc của y quán.
Lâm Chung đáp.
- Nói như vậy, cái gọi là tà tu sĩ này cũng không thương đến người vô tội, cũng không tạo thành thương tծ thực chất đối với y quán?
Trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia kinh ngạc.
Lâm Chung nghĩ ngợi Trịnh Tiểu Mạn cùng hắn đưa mắt nhìn nhau. Sau một lát Lâm Chung gật đầu:
- Công tử nói rất đúng. Tà tu sĩ này đích xác không thương tổn đến bất kỳ sinh mệnh nào nhưng tạo cho chúng ta một ít khủng hoảng về tinh thần.
- Tà tu sĩ kia âm hồn không tiêu tan.
La Tường nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đúng rồi. sư tôn.
Trịnh Tiểu Mạn đột nhiên nghĩ đến cái gì. nói:
- Có một đêm khuya. Tường nhi chửi ầm lên bị âm hồn lực mê hoặc nằm trên giường mấy ngày mới khôi phục nguyên khí.
Thần thức Dương Phàm đảo qua ở bốn phía Phổ Ái Y Quán. phát hiện bảy tám lệ quỷ, còn có hai tu sĩ mang mặt nạ đen bao phủ trong hắc bào. Bọn họ tránh ở một góc bí mật xa xa. chỉ phái lệ quỷ quấy rầy xung quanh y quán cũng không chân chính phát động công kích.
- Bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ làm khó dễ Phổ Ái Y quán trong này chỉ sợ có nguyên do gì.
Dứt lời. ánh mắt Dương Phàm mang theo một tia áp bách thản nhiên, đảo qua mấy người trong phòng. Trịnh Tiểu Mạn vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn ngồi rất ngay thẳng, Lâm Chung khẽ cau mày vẻ mặt trấn định tự nhiên. Cha con La Nham thần sắc lại có chút không yên. Dương Phàm xem thần sắc mấy người này vào trong mắt lạnh nhạt cười:
- Đáp án rất nhanh sẽ được công bố.
- Hai tà tu sĩ kia tu vi cũng không cao mới coi như đạt tới Trúc Cơ Kỳ.
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua mấy người trong phòng:
- Ta nói vị trí cho các ngươi, trước tiên bắt bọn họ rồi nói.
Đám người Trịnh Tiểu Mạn biết, lấy địa vị thân phận của Dương Phàm khinh thường ra tay đối với tu sĩ bậc thấp.
- Nhưng tà tu sĩ kia giảo hoạt dị thường, chúng ta còn không tới gần đã chạy trốn trước một bước.
La Nham có chút không đủ tin tưởng.
- Ta có biện phép rồi
Trịnh Tiểu Mạn mĩm cười. Theo sau. mấy người này bắt đầu ở trong phòng thương nghị. Dương Phàm thưởng thức trà, nghe kế hoạch của bọn họ cười mà không nói. Cũng không phải hắn ra vẻ cao thâm hoặc tự cho mình rất cao. Mà là sau khi trải qua ma luyện trưởng thành tại Thiên cầm Nội Hải, tà tu sĩ cấp bậc này căn bản không hề có hứng thú động thủ. Chân chính có thể khiến hắn buông tay chiến một trân chỉ có nhân vật cấp bậc lão quái Nguyên Anh Kỳ. Cho nên không bằng hắn ở bên cạnh nhàn nhã xem kịch vui, coi đây như một cơ hội để rèn luyện hậu bối. Rất nhanh, mấy người khe khẽ bàn luận rốt cục thảo luận ra kế hoạch. Bốn người ra vẻ không biết trở lại phòng mình.
Dương Phàm vẫn ở phòng khách dùng trà.
La Tường sau khi trở lại phòng, liền bắt đầu chửi ầm lên:
- Một đám tiểu nhân vô sỉ không dám ra ngoài ánh sáng có bản lĩnh tới đây chiến với ta một trận xem ta không chém các ngươi ra làm tám mảnh.
Lúc đầu. hắn kêu gào tức giận mắt, không có chút tác dụng. Nhưng là sau đó La Tường mắng càng ngày càng thái quá ngay cả thân nhân người nhà và tổ tông tám đời đều nhất nhất ân cần thăm hỏi. Thậm chí con trai mắng ra một số lời khiến mẫu thân Trịnh Tiểu Mạn đều cảm thấy đỏ mặt.
Vèo vèo!
Rốt cục sau nửa canh giờ mắng chửi, có hai lệ quỷ đánh tới La Tường. Lệ quỷ này thực lực cấp bậc Ngưng Thần Kỳ, La Tường căn bản không có sức phản kháng.
Vù vù! Xuy xuy!
Hai lệ quỷ sắc mặt dữ tợn đáng sợ, mắt đỏ lừ phát động công kích La Tường. Công kích của lệ quỷ chủ yếu ẩn chứa công kích tinh thần. Nhưng khi bọn chúng công kích đánh trúng La Tường lại giống như đá chìm đáy biển một chút hiệu quả cũng không có. La Tường ngẩn ra mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức hiểu được có sư tổ âm thầm giúp đỡ, lập tức chiến ý tăng vọt, trong tay có thêm một cây hỏa diễm chiết phiến.
Phốc! Bá bá!
Vài luồng khí tức hỏa diễm phun ra lập tức bức lui hai lệ quỷ, rít gào không ngừng.
- Ha ha ha. Chỉ có vậy cũng muốn so tài với ta?
La Tường vẻ mặt đắc ý, thế công càng thêm hung mãnh, ở vào tình huống bất bại hắn hoàn toàn có thể buông tay công kích, ở một góc bí mật gần Phổ Ái Y Quán. Hai người bao phủ trong hắc bào pháp quyết trong tay biến hóa không ngừng.
- Làm sao có thểTiểu tử này chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ. làm sao có thể ngăn cản công kích của lệ quỷ?
Thanh âm một nữ tử truyền đến hơi có chút kinh hoảng.
- Sư muội yên tâm. Có lẽ tiểu tử kia có Pháp bảo hộ thân gì có thể khắc chế tà vật quỷ đạo nhưng tuyệt đối không thể kiên trì được bao lâu.
Một giọng nói lạnh băng truyền đến.
- Nhưng
Nữ tử lên tiếng trước có chút do dự.
- Lần này ta theo ngươi tới đây, chính là lấy lại công bằng cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi mềm lòng rồi?
- Không có.
Hai nữ tu tà đạo càng thêm chuyên chú, pháp quyết trong tay càng thêm biến đổi khó lường. Mấy lệ quỷ khác cũng đánh về phía La Tường.
- Ha ha haRốt cục bắt được các ngươi!
Đúng lúc này ba bóng người từ phía sau hai nữ tu tà đạo bay tới. Chính là ba cường giả Trúc Cơ Kỳ Lâm Chung, Trịnh Tiểu Mạn, La Nham.
- Không tốt bị lừa rồi!
Nữ tà tu băng lãnh kia kinh hô một tiếng:
- Sư muội. chúng ta chạy mau!
- Muốn chạy?
Lâm Chung lạnh lùng cười:
- Không dễ dàng như vậy!
Keng keng! ầm ầm!
Rất nhanh, năm người hỗn chiến cùng một chỗ, phạm vi mười trượng âm khí cuồn cuộn, ánh sáng tỏa ra bốn phía tiếng rống hung lệ còn có cương thi bay nhảy. Bên phía Lâm Chung người nhiều, thực lực mỗi người cũng mạnh hơn một bậc cho nên chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ chốc lát bức hai nữ tà tu tới Phổ Ái Y Quán.
Phốc!
Đột nhiên, một nữ tà tu trong đó bị Lâm Chung đánh bị thương, kêu một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu. thân hình lảo đảo lăn xuống trước Phổ Ái Y Quán.
- Cho dù chết ta cùng muốn dở y quán của ngươi xuống!
Nữ tà tu kia dùng ánh mắt oán hận phức tạp nhìn chằm chằm Lâm Chung. Lâm Chung cùng ánh mắt nữ tà tu kia nhìn nhau thế công đột nhiên chậm lại mặt lộ vẻ mê man.
- Làlà ngươi!
Trong mắt Lâm Chung đột nhiên lóe qua một tia hoảng sợ toàn thân có vẻ không bình thường, mặt lộ vẻ áy náy.
- Ha ha ha
Nữ tà tu cười thảm một tiếng:
- Ngươi rốt cục nhận ra ta rồi!
Dứt lời. nàng phi thân nhảy vào y quán trong tay phát ra một ngọn âm hỏa tức giận nói:
- Trước khi chết ta cũng phải hủy diệt y quán của ngươi!
- Dừng tay!
Lâm Chung kinh hô muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa. Nữ tà tu kia đà tiến vào nội đường y quán.
Phốc! Hô
Đột nhiên, âm hỏa trong tay nữ tà tu bỗng dưng biến mất.
- Cái gì!
Nữ tà tu hoảng hốt muốn ngưng tụ phép lực một lần nữa lại phát hiện pháp lực toàn thân mình đều bị giam cầm.
Pháp lực giam cầm
Loại tình huống này, đối với tu sĩ bậc thấp nơi Bắc Tần mà nói. quả thật chưa từng nghe thấy.
- Mạn HươngNgươi muốn dở y quán của Dương đại ca sao?
Tiếng than nhẹ của một nam tử từ bên cạnh nàng truyền đến.
- Là ai? Làm sao biết tên của ta?
Nữ tà tu kinh hãi không thôi đôi mắt kinh dị nhìn phía Dương Phàm.
- Là ngườiDương công tử.
Nữ tà tu nhìn chằm chằm Dương Phàm không ngờ vừa nhìn liền nhận ra hắn. Đột nhiên nàng cười sầu thảm hai mắt đỏ bừng toàn thân giống như hết hơi quỳ rạp xuống đất. Đồng thời. trong mắt nàng nhìn về phía Dương Phàm có vài phần tôn trọng cùng kính sợ.
- Sư tỷ, đừng đánh nữa.
Nữ tà tu thở dài một tiếng, nói với sư tỷ.
- Dừng tay.
Dương Phàm khẽ nhấc tay kêu Trịnh Tiểu Mạn cùng La Nham dừng tay.
- Các ngươi rốt cục là ai?
Trịnh Tiểu Mạn nhìn chằm chằm nữ tà tu vẻ mặt đề phòng. Nữ tà tu bên cạnh Dương Phàm lấy mặt nạ màu đen trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Đây là một nữ tu diện mạo coi như thanh tú, chỉ là khí sắc không tốt hết sức gầy gò.
- Lưu Mạn HươngLà ngươi!
Trịnh Tiểu Mạn kinh hô một tiếng, nhận ra thân phận nàng này. Lưu Mạn Hương nguyên là con gái trấn trưởng, lúc trước Dương Phàm vừa mới chuyển tu y đạo, bằng vào y thuật chiến thắng Hồ Bán Tiên từng có quen biết nàng. Dương Phàm còn nhớ rõ, lúc trước Lưu Mạn Hương này cùng Lâm Chung có một đoạn tình yêu tiên phàm sau bởi vì mình khuyên can mà chấm dứt. Trước khi hắn còn chưa rời Bắc Tần liền biết được Lưu Mạn Hương bởi vì chấp niệm bản thân để thư lại mà trốn đi, nói đi tìm tiên tiên hỏi đạo. sau đó liền bặt vô âm tín. Nhoáng cái ba mươi năm sau. Lưu trưởng trấn nguyên lai của Vụ Liễu trấn đã sớm qua đời. Lâm Chung được như ý nguyện dưới sự trợ giúp của Dương Phàm tu vi tiến triển thần tốc đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn hiện tại. Theo năm tháng trôi qua, Lâm Chung vốn tưởng rằng không bao giờ gặp lại Lưu Mạn Hương, vì thế dần dần quên nàng. Giờ phút này nhìn lại ba mươi năm khi Lâm Chung cùng Lưu Mạn Hương gặp lại lại vừa khéo lúc Dương Phàm về Bắc Tần thật có thể nói là "vô xảo bất thành thử", (chuyện xảv ra thật là khéo)
Lâm Chung cùng Lưu Mạn Hương bốn mắt nhìn nhau. Một người áy náy không yên, một người yêu hận đan xen.
- Lúc trước ta bị giới hạn bởi tu vi, lại không phát hiện Lưu Mạn Hương này không có linh căn tu tiên nhưng lại có được Cực Âm Chi Phách hiếm thấy.
Dương Phàm đánh giá Lưu Mạn Hương này, âm thầm kinh hãi, ở Tu Tiên Giới có một số thể chất đặc thù không bị linh căn hạn chế nhưng là chỉ thích hợp tu luyện công phép một đạo nào đó.
Tỷ như Cửu Túc Huyền Mạch của Vũ Văn Hàm, Cực Âm Chi Phách của Lưu Mạn Hương này. Lúc trước Dương Phàm xem bệnh cho Lưu Mạn Hương, vừa mới bước vào Luyện Khí Kỳ. về mặt linh hồn trình độ rất nông cho nên không phát hiện thể chất hiếm thấy của nàng. Đồng thời hắn cũng hoài nghi: "Muội muội Tuệ Tâm của ta có phải cũng có thể chất đặc thù gì bị thế ngoại cao nhân tìm được sau đó mang đi"
Thẳng đến rạng sáng Dương Phàm mới chậm rãi mở to mắt. Tình hận giữa Lâm Chung cùng Lưu Mạn Hương, hắn cũng không tham dự vào nhưng trong lòng vẫn như cũ hơi có chút áy náy.
Dương Phàm cũng không phải thánh nhân cũng không phải là thần không gì không làm được. Trong cuộc đời của hắn cũng sẽ phạm ít sai lầm. Năm đó. hắn mới mười tám tuổi, trung với đạo tu tiên dứt khoát khuyên bảo Lâm Chung bỏ Lưu Mạn Hương, chặt đứt tình duyên với người thường, để tránh lâm vào tình yêu tiên phàm cấm kỵ Tu Tiên Giới. Lâm Chung một mực tôn trọng hắn. nghe lời làm theo đáp ứng chặt đứt. Hiện tại nghĩ đến Dương Phàm có chút áy náy, cảm thấy được mình dường nhu sai lầm nhưng lại cảm thấy được nếu vào thời điểm đó cũng không làm sai gì cả. Tuy nhiên vào buổi sáng, hắn ngạc nhiên phát hiện Lưu Mạn Hương cùng Lâm Chung dắt tay nhau cùng đi bái tế lão trưởng trấn đã mất. Mặt trời vừa lên con sào Lâm Chung cùng Lưu Mạn Hương dắt tay nhau trở về, nói lời cảm tạ Dương Phàm vẻ mặt thành khẩn.
- Cái gì? Các ngươi còn muốn cảm tạ ta?
Dương Phàm vẻ mặt cổ quái kinh ngạc tới cực điểm.