- Ngươi cũng muốn thử xem?
Linh Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt ẩn chứa một tia khinh thường.
- Vừa rồi đánh trọng thương u Ảnh Ma Chủ, Dương mỗ cũng góp sức, chẳng lẽ hiện tại ngay cả tư cách thử cũng không có?
Dương Phàm lộ vẻ trào phúng nói, hắn đương nhiên cảm ứng được Linh Nguyệt có chút khinh thị mình.
Linh Nguyệt nghe vậy, không giận mà cười:
- Muốn Lôi Linh Châu nhận chủ, ít nhất cần công pháp lôi hệ, thậm chí là người trời sinh có thiên phú lôi điện. Thử hỏi hai điều kiện này, ngươi đáp ứng được cái nào? Ngay cả ta có huyết mạch thần thú Đằng Linh Xà cũng không làm được, huống chi ngươi một người căn bản không biết công pháp lôi hệ.
Dương Phàm nghe vậy, cười cười, đương nhiên không tranh luận với thần thú hóa hình này, ngược lại điềm đạm tự nhiên hỏi:
- Cho dù không hề có một tia hy vọng, nhưng vừa rồi Dương mỗ mạo hiểm nguy hiểm sinh mạng ra tay, các hạ thân là tiền bối Hóa Hình Kỳ, nếu thực cho rằng ta không có tư cách tham dự, Dương mỗ cũng tuyệt đối không miễn cưỡng.
Lời nói của hắn rất rõ ràng, đối phương là thần thú Hóa Hình Kỳ, lại nhỏ mọn như vậy, không chỉ không lấy oán báo đáp, mà còn cậy mạnh hiếp yếu.
- Ha ha
Linh Nguyệt phát ra một tràng cười như chuông ngân:
- Hay cho tiểu tử nhân loại ngươi, Linh Nguyệt ta lúc nào nói ngươi không có tư cách thử. Ngươi không có công pháp lôi hệ, căn bản không hề hy vọng, ta chỉ là nói sự thật. Đương nhiên, ngươi tuy cùng Âu Dương Phong là một phe, nhưng vừa rồi ngươi đích xác có góp sức, ngươi muốn thử, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng là nếu ngươi cưỡng chế nhận chủ, bị Lôi Linh Châu bài xích, phản phệ mà chết, vậy đừng trách Linh Nguyệt ta không nhắc nhở ngươi.
- Linh Nguyệt tỷ tỷ, đại ca ca. Các ngươi không cần cãi nhau nữa, chúng ta đều thử xem.
Đôi mắt sáng trong suốt của Khổng Tước tiểu yêu nhìn về phía Lôi Linh Châu gần trong gang tấc.
- Đại ca ca? Tiểu Tước muội muội, chẳng lẽ Khổng Tước Vương chưa từng nói cho ngươi, nhân loại tu sĩ giáo hoạt đa đoan, ngươi cùng hắn thân cận như vậy, cẩn thận bị hắn lợi dụng.
Trong mắt Linh Nguyệt chợt lóe lãnh mang, một cỗ sát ý lạnh băng đến tận xương làm tâm thần Dương Phàm run lên.
- Linh Nguyệt tỷ tỷ. Đại ca ca là người tốt. Ta bị Chu Hồng đuổi giết, lúc bị thương nặng chính là hắn ra tay cứu giúp, thậm chí còn chữa thương cho ta.
Khổng Tước tiểu yêu vội vàng giải thích nói.
Linh Nguyệt thoáng thu hồi địch ý, ánh mắt đảo qua Khổng Tước tiểu yêu cùng Dương Phàm, nhàn nhạt nói:
- Vừa rồi lúc chiến đấu với u Ảnh Ma Chủ, các ngươi đều góp sức. Như vậy đi, Tiểu Tước muội muội là tộc Khổng tước, cũng có thần thông lôi điện nhất định, ngươi trước tiên thử xem đi.
- Được.
Khổng Tước tiểu yêu vui vé cười, đi tới trước mặt Lôi Linh Châu, trong bàn tay cũng thả ra chùm tia lôi quang màu tím.
Dưới cỗ lôi quang này, Lôi Linh Châu trước mặt khẽ run lên, có chút phản ứng.
- Có phản ứng
Khổng Tước tiểu yêu lộ sắc mặt vui mừng, dứt khoát ngồi xếp bằng trước Lôi Linh Châu, bắt đầu nếm thử.
Trong lúc này, Dương Phàm cùng Linh Nguyệt ở bên hộ pháp cho nàng.
- Xem ra công pháp lôi điện do tu luyện muốn cho Lôi Linh Châu nhận chủ, xác suất cũng không lớn. Ngược lại Tiểu Tước muội muội, thân là Thất Thải Khổng Tước, có được thiên phú thần thông lôi điện nhất định, tỷ lệ thành công cao hơn ta vài lần.
Linh Nguyệt thì thào lẩm bẩm.
- Nói như vậy, xác suất nhận chủ thành công cùng với độ tinh thuần của lực lượng lôi điện cùng với thể chất thiên phú có quan hệ càng lớn hơn.
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Hẳn là như vậy.
Linh Nguyệt gật đầu nói:
- Truyền thừa Linh bảo là một loại cực kỳ đặc thù, tại nhân giới ít nhất có một số loại phẩm cấp, uy năng nhỏ có thể so với cổ bảo, thần thông lớn có thể so với Thông linh Pháp bảo trong truyền thuyết. Thậm chí là phát huy ra lực lượng tiếp cận Tiên khí.
Dương Phàm nghe nói lời ấy, không khỏi tặc lưỡi. Truyền thừa Linh bảo này quả nhiên là tốt, phẩm chất tốt nhất cũng có thể so với cổ bảo.
Theo Dương Phàm biết, cổ bảo đối với cường giả Nguyên Anh mà nói đều là bảo bối khó được.
- Như vậy, Truyền thừa Linh bảo rốt cục có gi khác với Linh khí, Pháp bảo? Dương Phàm tò mò hỏi.
- Đặc điểm của Truyền thừa Linh bảo thể hiện ở hai chữ 'Truyền thừa". Chỉ có người phù hợp điều kiện tương ứng mới có thể có được. Có một số Truyền thừa Linh bảo ước thúc thật lớn, hoặc là có quan hệ với thiên phú thể chất, hoặc là có quan hệ với thần thông công pháp, cũng có một số Truyền thừa Linh bảo còn cần huyết mạch đặc biệt. Tỷ như Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí thời kỳ Tiên Tấn, cũng thuộc về Truyền thừa chí bảo, nghe nói cần huyết mạch Tiên Tần hoàng tộc hoặc là Chân Long Chi Khí mới có thể phát huy uy năng chân chính.
Linh Nguyệt cũng không giấu diếm mấy bí tân này.
- Ta thấy Truyền thừa linh châu này ít nhất là bảo vật đỉnh cấp nhân giới, cường giả Nguyên Anh tìm được, cho dù nhận chủ thành công, thật sự có thể sử dụng?
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
Cũng giống như một bậc thấp Luyện Khí Kỳ, cho dù hắn có được một món Pháp bảo, với pháp lực thấp kém căn bản không thể sử dụng được.
- Có thể!
Linh Nguyệt rất khẳng định nói:
- Đây là điểm đặc thù của Truyền thừa Linh bảo. Nó đối với tu vi cảnh giới yêu cầu không cao, thậm chí tại một trình độ nhất định còn bỏ qua cấp bậc. Chỉ cần phù hợp điều kiện, có thể sử dụng. Đương nhiên, có thể phát huy uy năng bao nhiêu có liên quan đến tu vi chủ nhân Truyền thừa Linh bảo. Cho dù một cường giả Kim Đan tìm được Truyền thừa Linh bảo, uy lực phát huy lớn nhất cũng rất khó vượt cấp chém giết cường giả Nguyên Anh.
Nghe xong Linh Nguyệt giảng giải, Dương Phàm tức thì hiểu ra.
Cấp bậc Pháp bảo Tu Tiên Giới phân chia theo Pháp khí, Linh khí, Pháp bảo (Cổ bảo) tới "Thông linh Pháp bảo" chưa từng gặp. Đây là bốn cấp bậc đơn giản.
Mà Truyền thừa Linh bảo thì nằm ngoài phân cấp này, uy năng nhỏ ít nhất có thể so với Cổ bảo. Uy lực lớn, có thể so với Thông linh Pháp bảo, thậm chí càng đáng sợ.
Thời gian từng chút trôi qua, lại là mấy ngày.
Đến một lúc, Khổng Tước tiểu yêu vẻ mặt suy yếu đứng dậy, lôi quang trong bàn tay biến mất không thấy, tức giận nói:
- Thiên phú thần thông lôi điện của ta thế nhưng không đủ.
- Đúng a. Tộc Thất Thải Khổng Tước, có đủ bảy thứ thần thông thuộc tính khác nhau, vốn là được ưu đãi của tự nhiên. Nhưng như vậy mỗi một loại thiên phú của ngươi đều khó có thể đạt tới mạnh nhất.
Linh Nguyệt khẽ thở dài, cũng không ra ngoài dự đoán.
- Vậy làm sao bây giờ? Truyền thừa Lôi Linh Châu này chúng ta đều không thể mang đi, lại càng không thể thu vào túi trữ vật.
Khổng Tước tiểu yêu vẻ mặt tiếc nuối nói.
- Được rồi, các ngươi đều thử, để ta cũng thử một chút. Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Đại ca ca ngươi không có công pháp lôi điện, phải cẩn thận một chút nha. Nếu không thành công, không nên miễn cưỡng.
Khổng Tước tiểu yêu ý tốt nhắc nhở.
Dương Phàm gật gật đầu, hít sâu một hơi, đi tới trước Lôi Linh Châu màu tím thẫm to bằng nắm tay trẻ nhỏ.
So với vết hõm đường kính mười mấy trượng trên Thiên Khí Thượng Giới, độ lớn của Lôi Linh Châu giờ phút này căn bản là không thấm chút nào.
Nhưng là Truyền thừa Linh bảo, có thần thông biến ảo lớn nhỏ cũng không kỳ quái.
Dương Phàm cũng không có động vào Lôi Linh Châu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, triển khai Toàn Tri Cảm Quan.
Sự thật, từ lúc gần sát Lôi Linh Châu, Dương Phàm liền cảm nhận được một dao động sinh mệnh.
Tại Toàn Tri Cảm Quan, Dương Phàm rõ ràng cảm nhận được dao động sinh linh đến từ Lôi Linh Châu.
Quả nhiên, Lôi Linh Châu này có khí linh, thậm chí có linh trí nhất định, tuy rằng yếu ớt mỏng manh đến cực điểm nhưng không thể trốn được cảm quan của Dương Phàm.
Dương Phàm chậm rãi phóng thích khí tức của mình, một cỗ khí tức khiến hết thảy sinh linh tự nhiên sinh lòng thân thiết, từng chút từng chút tới gần Lôi Linh Châu.
Cỗ khí tức này giống như gió nhẹ trên núi, lại như dòng suối nhỏ chảy, làm cho người ta cảm thấy sự tốt đẹp của sinh mệnh tự nhiên.
Ông!
Đột nhiên, Lôi Linh Châu kia run lên, phóng ra một cỗ lôi quang khiến cường giả Nguyên Anh phải biến sắc sợ hãi.
Vèo!
Lôi Linh Châu lập tức bay vụt tới trước mặt Dương Phàm. Phốc! Roẹt roẹt!
Từng tia lôi điện quang lưu quanh quẩn xung quanh Lôi Linh Châu, tùy tiện đánh xuống một chút dư ba có thể "miễu sát" Kim Đan Đại Tu Sĩ.
Nếu như thả non nửa lực lượng, ngay cả cường giả Nguyên Anh đều có thể "miễu sát".
Thân thể Dương Phàm cứng đờ, sống lưng ướt đẫm, căn bản không dám nhúc nhích.
Hắn sợ một khi mình có dị động gì, sẽ bị lực lượng của Lôi Linh Châu miễu sát.
Linh Nguyệt cùng Khổng Tước tiểu yêu gặp tình cảnh như thế, đều trợn mắt há hốc mồm.
- Ngươi là aiVì sao từ trên người ngươi ta cảm nhận được khi tức giống như "Mộc Linh Châu", cùng thân thiết như vậy, nhưng lại có chút khác biệt.
Từ Lôi Linh Châu truyền đến một dao động thần thức.
Tia dao động thần thức này không phải thần thức truyền âm, nhưng là một loại phương thức trao đổi càng thêm cao thâm.
Linh Nguyệt cùng Khổng Tước tiểu yêu đều có thể nghe thấy thanh âm đó?
- Mộc Linh Châu? Ta chưa nghe nói. Dương Phàm thật bình tĩnh nói.
- Chẳng biết bao nhiêu vạn nămSáu huynh đệ tỷ muội vốn cùng một chỗ, đều rời ta mà
đi.
Trong Lôi Linh Châu truyền đến một tiếng thở dài.
Dương Phàm trầm mặc, trong lòng hơi buông lỏng. Theo tình hình trước mắt, Lôi Linh Châu đối với mình có hảo cảm, ít nhất cùng không có uy hiếp sinh mệnh.
- Ngươi có thể mang ta đi sao? Ta không muốn ở lại nơi này. Lôi Linh Châu đột nhiên để xuất yêu cầu với Dương Phàm.
- Ngươi muốn ta mang ngươi đi
Dương Phàm đột nhiên động tâm, mừng rỡ không thôi.
Còn không chờ hắn để xuất, Lôi Linh Châu này lại chủ động đưa ra yêu cầu.
Linh Nguyệt cùng Khổng Tước tiểu yêu đều là bộ dạng không thể tin nổi: Hai người bọn họ hao hết trăm đắng nghìn cay đều không thể được Lôi Linh Châu thừa nhận. Nhưng người trước mắt, vừa không có thiên phú lôi điện lại không tu luyện công pháp lôi hệ lại có thể đạt được Lôi Linh Châu chấp nhận.
Đây thật sự là người so với người tức chết người!
- Đúng. Mang ta đi, nơi này ta đã chán ghét! Lôi Linh Châu thật khẳng định nói.
- Nói như vậyta có thể trở thành chủ nhân của ngươi? Dương Phàm cố nén nỗi lòng mừng như điên, không khỏi hỏi.
- Này
Lôi Linh Châu trầm mặc hồi lâu, nói:
- Thứ cho ta không thể làm được.
- Ngươi không thể làm được? Hay là chê ta pháp lực thấp kém? Dương Phàm cảm thấy khó hiểu.
- Là Truyền thừa Linh bảo, chỉ có người phù hợp điều kiện mới có thể trở thành chủ nhân của ta.
Lôi Linh Châu lại nói:
- Ta hy vọng ngươi mang ta ra ngoài, tìm cho ta một người chân chính phù hợp điều kiện.
Vừa nghe lời ấy, Dương Phàm nhất thời có chút thất vọng.
- Hắn không có thiên phú cùng thần thông lôi điện, nhưng chúng ta có a! Khổng Tước tiểu yêu cười hi hi nói.
- Hừ. Lực lượng lôi điện của các ngươi không thuần, cách bổn nguyên mười vạn tám ngàn dặm, làm sao xứng với Pháp bảo như ta. Đây quá thực là vũ nhục đối với ta.
Lôi Linh Châu vẻ khinh thường, mang theo phẫn nộ nói.
Linh Nguyệt cùng Khổng Tước tiểu yêu hai mặt nhìn nhau, cảm giác lòng tự tôn bị đả kích nghiêm trọng, nhưng các nàng cũng không dám phản bác.
Khí linh này hiển nhiên linh trí không đủ, hết thảv dựa theo bản năng làm việc, cảm giác thân cận với Dương Phàm chỉ cho phép hắn mang đi.
- Thế nào, ngươi có nguyện ý mang ta ra ngoài hay không? Lôi Linh Châu lộ vẻ chờ mong nhìn phía Dương Phàm.
Dương Phàm trầm mặc, lộ vẻ suy tư, không làm ra trả lời thuyết phục, trong lòng lại thầm than: "Đây chính là một củ khoai nóng bỏng tay a"
- Mau đáp ứng a! Lôi Linh Châu cho ngươi mang đi, sẽ không thương tổn ngươi. Khổng Tiểu Tước vẻ hâm mộ thúc giục.
Dương Phàm trầm ngâm thật lâu, rốt cục mở miệng:
- Thật có lỗi, ta không thể đáp ứng.