Nhìn theo ba người Nam Cung ức Tuyết rời đi, Dương Phàm nhìn kỹ sáo ngọc trong tay lộ ra vẻ phức tạp. Chiếc sáo ngọc này chính là Thánh vật vô giá chí bảo nhạc khí, bất kỳ một nữ tử yêu thích nhạc lý nào cũng không thể chống lại mị lực của nó. Dương Phàm không ngờ tới Vân Vũ Tịch lại mang Thất Hương Ngọc Hồn Địch nàng yêu thích nhất tặng cho mình. Hơn nữa lúc tặng vật này, thậm chí Vân Vũ Tịch còn không hề đề cập tới lai lịch chiếc sáo ngọc này.
"Vũ Tịch à không ngờ tới ta ở trong lòng nàng lại có địa vị trọng yếu như vậy." Dương Phàm nhìn trời cao vô tận trong lòng thầm nói:
"Nàng nhất định phải chờ ta, cuối cùng có ngày Dương Phàm ta sẽ trở về Ngư Dương, phá trừ tất cả trở ngại."
Trước đó hắn còn có chút lo lắng xa cách sáu bảy năm. Vân Vũ Tịch sẽ quên đi mình, hiện giờ đã triệt để yên lòng. Hiện giờ hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất: tăng lên thực lục. Trên thực tế từ khi tới Thiên Cầm Nội Hải. Dương Phàm cũng cố gắng trước nay chưa từng có. Tất cả những gì hắn làm hiện giờ đều lấy tăng lên thực lực làm trung tâm kể cả lần đi phường thị tu tiên Thiên Nho Đảo lần này.
- Ha ha, hóa ra Dương trưởng lão đã có hồng nhan tri kỷ. Chủ nhân Thất Hương Ngọc Hồn Địch nhất định là kỳ nữ thế gian. Dương dược sư thật làm người ta ghen ghét mà.
Từ Lập ở cạnh hắn cười ha ha nói cũng lộ ra vẻ giật mình.
- Từ đạo hữu chê cười.
Dương Phàm thu liễm tâm tình thu lại Thất Hương Ngọc Hồn Địch. chợt hỏi:
- Xin hỏi Từ trưởng lão. Thánh Nho Môn này có địa vị gì?
- Thánh Nho Môn?
Từ Lập nao nao:
- Dương dược sư một lòng tu luyện thật đúng là không biết thế cục Thiên cầm Nội Hải. Thánh Nho Môn này chính là đệ nhất thánh tông Nho môn nội hải, thế lực ở toàn Thiên cầm Nội Hải ít nhất có thể tiến vào năm hạng đầu. Có người nói chủ nhân Thiên Nho Đảo này cùng Thánh Nho Môn có sâu xa nhất định.
Đệ nhất thánh tông Nho môn!
Dương Phàm cũng âm thầm giật mình thảo nào Nam Cung ức Tuyết báo ra thân phận. chúng trưởng lão Kim Đan Thiên Nhạc Viên lập tức cung kính có thừa. Thiên Cầm Nội Hải cũng không như Ngư Dương, thế lực như Thiên Nhạc Viên đặt ở Ngư Dương Quốc có thể so với thế lực ba đại tông môn đứng đầu. Thế nhưng nếu đặt ở nội hải lại chỉ là một thế lực hạng hai. Đệ nhất thánh tông Nho môn lại là siêu cấp thế lực đứng năm hạng đầu có thể tưởng tượng được thực lực hùng hậu của nó.
- May là Nam Cung ức Tuvết hiểu rõ tình lý, nếu không thì vừa rồi sẽ khó giải quyết.
Từ Lập hít một hơi nói.
Dương Phàm cũng gật đầu. nói:
- Nho môn tuân thủ đức cùng lễ, hẳn sẽ không trắng trợn lộ liễu làm ra loại chuyện ép buộc này.
Lúc hắn gặp gỡ Thi Dao ở Triệu quốc cũng có hiểu biết nhất định với Nho môn trong truyền thuyết. Tu sĩ Nho môn nơi Bắc Tần gần như tuyệt tích không ngờ tới ở Thiên cầm Nội Hải lại chiếm một vị trí lớn.
- Dương dược sư nói không sai tu sĩ Nho môn bình thường đều chú ý đạo lý đại nghĩa, rất ít xuất hiện hạng người đại gian đại ác. Nhưng mà theo ta được biết trong Nho môn cũng không thiếu ngụy quân tử, trong ngoài không đồng nhất còn muốn âm hiểm hơn hạng người ma đạo khó lòng phòng bị. Ngày sau Dương dược sư cần phải cẩn thận một chút.
- Không ngờ còn có chuyện như thế.
Dương Phàm vội cảm tạ Từ Lập. Đây là kinh nghiệm thường thức sinh tồn ở Thiên cầm Nội Hải đồng thời cũng là bài học máu của vô số tu sĩ ngàn vạn năm qua.
Mấy ngày sau Dương Phàm vẫn ở Thiên Nhạc Viên, thời gian từng chút trôi qua. May là trong thời gian này cũng không xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc nửa tháng trôi qua các trường lão Kim Đan trung niên họ Tiết cùng các tu sĩ cấp thấp đều trở về Thiên Nhạc Viên. Dương Phàm phát hiện trung niên họ Tiết cao hứng bừng bừng mặt đầy tươi cười hiển nhiên một chuyến này hết sức thõa mãn.
"Thế nào?"
Nghiêm Xuyên thần thức truyền âm âm thầm hỏi.
"CÓ Nghiêm trưởng lão tương trợ, tài liệu đã tụ tập đủ hiện giờ ta có thể luyện chế một thanh lợi khí công kích rồi Bằng đẳng cấp những tài liệu này, ít nhất có thể luyện chế ra ngũ phẩm Pháp Bảo."
Trung niên họ Tiết đầy vẻ chờ mong thõa mãn.
Dương Phàm thấy trung niên họ Tiết mặt mày rạng rỡ, không khỏi nhìn hắn vài lần.
- Dương dược sư. tiếp theo đến lượt các người.
Từ Lập cười nói vói Dương Phàm.
- Được. ta đi kiểm tra nhân số.
Dương Phàm bay lên bầu trời Thiên Nhạc Viên. Hắn là người dẫn đầu đội thứ hai đi theo có ba bốn trưởng lão Kim Đan cùng với hơn ba trăm tu sĩ cấp thấp. Điểm danh nhân số xong. Dương Phàm để bốn trưởng lão Kim Đan tự dẫn tu sĩ của mình lại chia làm mấy đội bay đi Thiên Nho Đảo. Dương Phàm không thích ước thúc cũng không muốn cho người khác biết chi tiết của mình. vì vậy hành động đơn độc. Bay qua hải vực một ngàn dặm dọc theo đường đi lúc nào cũng có độn quang xẹt qua trên ca. đủ bóng dáng tu sĩ bậc cao. Thậm chí Dương Phàm còn thấy được không ít hình bóng cưỡi linh thú phi cầm xẹt qua bầu trời.
Đạo. Nho, Ma, Phật, tu sĩ, yêu tộc đủ loại người tu chân liên tiếp xuất hiện chỉ có nghĩ không tới không có ai không nhìn thấy. Dương Phàm không khỏi than thở, dòng người đi Thiên Nho Đảo thật là đông. Một đạo kiếm quang ba màu xuyên qua từ trên cao, đám mây phía chân trời quay cuồng, nơi kiếm khí sắc bén nơi đi qua thành một mảnh áp lực khó chịu. Khí thế uy áp vô hình khiến cho tất cả người tu chân trong phạm vi trăm dặm kinh hãi vỡ mật.
Kiếm tu!
Kiếm quang ba màu xẹt qua xa xa mang tới cho hắn một cảm giác không thể chống cự. Dương Phàm càng cảm nhận được cỗ kiếm khí hàm ý vô cùng, thậm chí còn đáng sợ hơn gấp mười lần kiếm khí của Vô Song.
"Kiếm tu thật cường đại, rốt cuộc đó là cường giả cấp bậc gì?"
Chờ khi Dương Phàm phản ứng lại, kiếm quang ba màu đã bay ra xa mấy chục dặm thoát khỏi phạm vi thần thức của hắn, tốc độ nhanh hơn bất kỳ người nào Dương Phàm đã gặp, thậm chí còn muốn nhanh hơn vài phần Tam u Lão Ma truy sát hắn trước kia.
- Người vừa rồi thật đáng sợ quá nửa là nhân vật đỉnh cấp Thiên cầm Nội Hải.
Các tu tiên giả gần đó than thở không thôi.
- Gia gia, đạo kiếm quang ba màu vừa rồi là nhân vật phương nào? Vừa rỗi lúc nhìn thấy hắn ngài lại khẩn trương như thế?
Một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi nắm tay một lão nhân râu hoa râm hiếu kỳ hỏi, đôi mắt to tròn ngập nước.
- Nguyên lai là hắnTam Sát Nam Đế.
Lão nhân râu bạc trắng kia hít sâu một hơi lạnh trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Dương Phàm tùy ý liếc nhìn ông cháu này, lập tức liền hoảng sợ. Tiểu cô nương kia mới khoảng mười hai mười ba tuổi, nhưng lại có tu vi Ngưng Thần hậu kỳ, về phần lão nhân râu bạc trắng kia khí tức trên người gần như Diệp Đại trưởng lão, ít nhất cũng là cường giả Nguyên Anh sơ kỳ. Trong lòng Dương Phàm rùng mình. Thiên cầm Nội Hải này quả nhiên nhân tài bất tận. Thiên Nho Đảo tụ tập tu sĩ tinh anh phạm vi mấy trăm vạn dặm có thể nói là cao thủ tụ tập. Tùy tiện liền đụng phải một lão quái Nguyên Anh Kỳ, còn có một Tam Sát Nam Đế càng đáng sợ hơn.
- Tam Sát Nam Đế? Hắn rất lợi hại sao? Có lợi hại hơn gia gia không?
Tiểu cô nương mở to hai mắt hiếu kỳ hỏi.
- Đừng hỏi nhiều, người này là cấm kỵ Thiên cầm Nội Hải.
Lão nhân râu bạc trắng sắc mặt ngưng trọng, chợt lẩm bẩm:
- Còn may là Thiên Nho Đảo có Nho đạo Thánh Hiền Khổng Nhạc tọa trấn hắn sẽ không dám dễ dàng giết người.
Dương Phàm không khỏi lưu ý lão nhân râu bạc trắng này nói. Từ đó cũng rõ ràng chủ nhân kiếm quang ba màu. Tam Sát Nam Đế, có lẽ là nhân vật đáng sợ Thiên cầm Nội Hải, ngay cả cường giả Nguyên Anh Kỳ cũng sợ hãi bảy phần.
- Người thanh niên ngươi cũng tới Thiên Nho Đảo giao dịch hay sao?
Bỗng nhiên, lão nhân râu bạc trắng chuyển ánh mắt lên người Dương Phàm. Nhất thời. Dương Phàm cảm thấy một cỗ áp lực vô hình. Mặc dù đối phương vẫn chưa phóng ra uy áp nhưng uy danh lão quái Nguyên Anh KỲ từ lâu đã thấm sâu lòng người.
- Ha ha để cho tiền bối chê cười. Tại hạ Dương Phàm là một dược sư, vừa tới Thiên Nho Đảo.
Dương Phàm vội hành lễ cũng nói ra hiện trạng của mình. Hắn đã sớm nhìn ra lão nhân râu bạc trắng này cũng không có địch ý với mình chỉ là thiện ý nhắc nhở.
- Dược sư bậc cao?
Lão nhân râu bạc trắng ánh mắt sáng ngời thoáng tán thưởng:
- Nhìn ngươi tuổi cũng không lớn đã tu luyện tới mức như vậy, còn là dược sư bậc cao hiếm thấy.
- Tiền bối quá khen.
Dương Phàm thấy lão nhân râu bạc trắng khen như thế. không khỏi hỏi:
- Vãn bối vừa tới Thiên Nho Đảo không quen nhân sinh muốn giao dịch một nhóm dược liệu cùng tài liệu luyện đan chẳng hay tiền bối có thể chỉ đường sáng.
- Dược liệu? Tài liệu luyện đan?
Lão nhân râu bạc trắng cười nói:
- Ta cũng cần tài liệu luyện đan. Không bằng thế này, ngươi theo lão phu cùng đi Thiên Nho Đảo.
- Như vậy thật tốt.
Trong lòng Dương Phàm mừng thầm có thể kéo quan hệ với lão quái Nguyên Anh Kỳ, tự nhiên là không thể tốt hơn.
- Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối.
Dương Phàm hỏi.
- Lão hủ Quan Tùng. chỉ là giới tán tu đời này thích kết giao bằng hữu. Đây là cháu gái của ta Quan Tú Dao.
Lão nhân râu bạc trắng mặt ý cười lời nói bình dị gần gũi không cao cao tại thượng cổ quái như cường giả Nguyên Anh bình thường.
- Ngươi là con cháu môn đồ thuộc thế lực phương nào? Lấy tuổi và tu vi của ngươi, phía sau hắn có thế lực gia tộc.
Quan Tùng quan sát Dương Phàm vài lần.
- Tại hạ là trưởng lão Thiên Nhạc Viên.
Dương Phàm đáp.
- Thiên Nhạc Viên? Đại trưởng lão gia tộc ngươi là họ Diệp phải không.
Lão hủ có duyên gặp mặt một lần. Quan Tùng này lại nhận biết Đại trưởng lão họ Diệp.
- Thì ra tiền bối là bằng hữu Đại trưởng lão.
Dương Phàm thoáng có vẻ mừng rỡ, vô tình hai người nói chuyện lại gần thêm một bước.
- Đại ca ca, huynh lại là dược sư bậc cao thật là giỏi.
Quan Tú Dao cháu gái Quan Tùng chớp đôi mắt nhỏ sùng bái nhìn Dương Phàm. Dương Phàm buồn cười cùng hai ông cháu hạ xuống Thiên Nho Đảo.
- Ngươi đi theo ta.
Quan Tùng kéo tay cháu gái đột nhiên tăng tốc. Dương Phàm cũng không hỏi lão dẫn mình đi nơi nào. Đi qua tầng tầng dãy núi qua tòa thành, thôn trấn, sông ngòi. Khoảng nửa canh giờ sau. phía trước xuất hiện một miếu thờ cũ nát không vừa mắt.
- Đi vào.
Quan Tùng một tay nắm lấy Dương Phàm một tay kéo Quan Tú Dao. Thân ảnh ba người vừa chạm vào miếu thờ liền biến mất không bóng dáng. Còn miếu thờ cũ nát vẫn một mảnh hoang vắng như trước.
Xoạt!
Cảnh tượng trước mắt chợt lóe ba người Dương Phàm đã tới một đại điện tráng lệ. Đại điện này toàn thể không biết chế tạo bằng kim loại gì. màu tím đen cao tới hai mươi trượng, rộng rãi sáng sủa tràn ngập khí tức cao quý. Đỉnh đại điện khảm ba trăm sáu mươi viên dạ minh châu tản ra ánh sáng nhu hòa. Phía dưới có gần trăm tu sĩ phân tán ở các đài thủy tinh ở các nơi trong đại điện. Mỗi đài thủy tinh hình tròn có thể cùng ngồi mười tu sĩ, trên đài thủy tinh bày biện các loại Pháp Bảo, tài liệu, linh thạchhiển nhiên là dùng để giao dịch.
Vừa bước vào trong đại điện tím đen này, Dương Phàm bỗng cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ, gần như không thở nổi. Ánh mắt vội thoáng nhìn qua Dương Phàm thấy khắp nơi đều là tu sĩ bậc cao, trong đó liên tiếp thấy được bóng dáng Nguyên Anh bậc cao.