Tiên Hồng Lộ

Chương 304: Thiên Hành chi duyên



Xuất hiện trước mặt đại sư Thiết Ma Sơn là đường nét và ngoại hình của ma kiếm trong tư tưởng Dương Phàm. Ma kiếm dài đến năm tấc, mũi kiếm cong như răng nhọn cuộn sóng giống như răng nanh sói đói nhưng càng mỏng, càng sắc bén lộ vẻ dữ tợn cùng tanh máu. Hai lưỡi của ma kiếm sắc bén đáng sợ, mơ hồ có thể cảm nhận được hàn quang lăng lệ. Nếu chế tạo thành công hoàn toàn có thể phát huy ra tính chất sắc bén của Duệ Hoàng Thạch. Phía chuôi lộ vẻ nặng nề có lực lại thêm miệng rồng hơi cong che tay, phát ra vô tận khí phách. Nhìn tổng thể đó là một thanh ma kiếm tràn ngập dữ tợn tanh máu cùng khí chất ma đạo bạo ngược

Bất kỳ một người tu tiên nào. lần đầu tiên nhìn thanh kiếm này đều sẽ xếp nó thuộc vào hàng tà kiếm ma đạo. Lấy ma đạo tinh túy và ý nghĩa thâm ảo của Cửu u Ma Công làm cơ sở, dưới ý cảnh tự nhiên bao dung của Tiên Hồng Quyết. Dương Phàm hoàn thành thiết kế kinh diễm linh quang chợt lóe này. Loại linh quang chợt lóe này, nét vẽ tự nhiên mà thành, cũng giống như trạng thái huyền ảo lúc trước Dương Phàm viết tên cho y quán. Mà lúc này có điều khác là cũng bao dung ma đạo tinh túy cùng ý nghĩa thâm ảo của ma công. Khi vẽ xong kiệt tác kinh diễm này trong mắt Dương Phàm đột nhiên lóe lên một tia hiểu ra, có hiểu biết mới về bác đại bao dung của Tiên Hồng Quyết.

- Khó trách với thiên phú cùng ngộ tính của ta có thể dễ dàng luyện thành Cửu u Ma Công danh chấn cổ kim này. Đám người Vô Song cũng có thể ngộ đạo từ bảng hiệu. Nguyên lai Tiên Hồng Quyết lấy bác đại bao dung bao quát thế gian vạn nghìn, lấy ý cảnh tự nhiên khiến hết thảy phức tạp cùng huyền ảo hóa thành tự nhiên nguyên bản nước chảy thành sông.

Trong mắt Dương Phàm lóe lên một tia hiểu ra càng hiểu biết sâu hơn về tư tưởng của Tiên Hồng Quyết. Đồng thời. hắn cũng hiểu được Tiên Hồng Quyết mới là căn bản nhất của mình. Đây tuy rằng chỉ là một bộ công pháp nghịch thiên phụ trợ nhưng tu luyện Cửu u Ma Công dễ dàng cũng được thành lập trên cơ sở cường đại của nó. Từ phương diện này không thể không thừa nhận sự cường đại của hai chữ "phụ trợ" kia.

- Dương Dược sư. Thiết kế thanh ma kiếm này của người, là từ nơi nào có được? Chỉ nhìn thoáng qua lão phu liền thấy nhiệt huyết sôi trào tiến vào trạng thái tinh thần đỉnh nhất trong hai mươi năm qua.

Thân thể Thiết Ma Sơn hơi run lên, cái loại run rẩy hưng phấn phát ra từ linh hồn, kích phát hắn đến trạng thái luyện khí hoàn mỹ nhất.

- Thiết kế ma kiếm này, chính là Dương Phàm lâm thời sáng tác.

Dương Phàm không chút giấu điếm.

- Không nghĩ tới Dương Dược sư lại còn có thiên phú luyện khí trác tuyệt như vậy.

Thiết Ma Sơn không khỏi ca ngợi phát ra từ nội tâm sau đó hít sâu một hơi nói:

- Dựa theo thiết kế của Dược sư ngài, muốn luyện chế một thanh ma kiếm như vậy, khẳng định có khó khăn.

- Khó khăn?

Dương Phàm nao nao không phát biểu ý kiến gì. Đạo luyện khí hắn cũng không am hiểu. Là một lĩnh vực, đạo luyện khí ẩn chứa ảo diệu phức tạp khẳng định không phải chỉ đơn giản là luyện chế một Pháp Bảo có đầy đủ hình dạng là được.

- Cũng may lão phu hiện tại đúng lúc tiến vào trạng thái tinh thần hoàn mỹ nhất từ lúc chào đời tới nay, tuyệt đối có thể phát huy vượt trội

Thiết Ma Sơn tràn ngập niềm tin nói với Dương Phàm:

- Mười năm trước, ta cũng từng tiến vào loại trạng thái tinh thần như này, kết quả luyện chế ra một Pháp Bảo uy năng không tồi, khiến cho Kim Đan Đại Tu Sĩ đều cảm thấy vừa lòng. mừng rỡ ngoài ý muốn.

- Như thế rất tốt.

Dương Phàm vui sướng, Pháp Bảo có thể khiến Kim Đan Đại Tu Sĩ ngạc nhiên vui mừng khẳng định không phải vật phàm. Có thể thấy được chỗ đáng sợ Thiết Ma Sơn phát huy vượt trội.

- Lão phu có một loại dự cảm một khi ma kiếm này luyện thành, sẽ có khả năng trở thành một kiệt tác đỉnh nhất trong cuộc đời này của ta.

Giọng nói của Thiết Ma Sơn hơi run rẩy.

- Được. Nếu như thế số tài liệu này đều giao cả cho Thiết đại sư.

Dương Phàm rất nhanh làm ra quyết định. lại hỏi:

- Không biết muốn luyện chế ma kiếm này, cần thời gian bao lâu?

- Bởi vì tu vi của ta ngừng ở Trúc Cơ, hơn nữa chỉ có một mình lão phu, muốn luyện chế lợi bảo công kích cấp bậc này, cần tiêu hao tinh lực và tâm huyết rất lớn, trải qua tôi luyện trăm ngàn lần. Cho nên ít nhát phải bốn, năm tháng.

Thiết Ma Sơn trầm ngâm nói.

- Cái gì? Bốn năm tháng!

Dương Phàm kinh ngạc, tuyệt đối không nghĩ tới lại cần thời gian dài như vậy. Bản thân Thiết Ma Sơn tu vi có hạn, mượn lửa địa mạch có thể luyện chế ra Pháp Bảo vượt qua cấp bậc của bản thân hắn đã là đáng quý khó được, cũng chính là nguyên nhân hắn được tôn là "Đại sư". Nếu hắn là tu sĩ bậc cao, có được chân hỏa Kim Đan cường đại, ít nhất có thể rút bớt thời gian còn một phần năm thậm chí là một phần mười.

- Không được, Thời gian quá dài. Đại sư có biện pháp gì hay không?

Dương Phàm lắc đầu. Thời gian hắn còn có thể ở lại Ngư Dương quốc cũng không còn nhiều.

- Nếu để cho hai đệ tử Mạnh Pha cùng Lăng Thiết của ta gia nhập, thời gian có thể giảm xuống còn ba tháng.

Thiết Ma Sơn đề nghị.

- Vậy tốt lắm có thể cho bọn họ gia nhập nhưng có một điều kiện tiên quvết. Các ngươi đều phải hạ linh hồn huyết thệ không được lộ ra tin tức ma kiếm này ta luyện chế ở chỗ các ngươi. Các ngươi có thể có được vinh dự tạo ra thanh ma kiếm này, nhưng tin tức liên quan đến chủ nhân của nó không được để lộ cho người ngoài.

Dương Phàm trầm ngâm nói.

- Có thể. Chúng ta đều có thể hạ linh hồn huyết thệ.

Thiết Ma Sơn không chút do dự nói.

Sau đó. ông gọi hai đệ tử của mình vào mật thất luyện khí ngầm cùng thương nghị việc này. Sau khi biết được tỉ mỉ, trên mặt Lăng Thiết cùng Mạnh Pha đều lộ vẻ kinh hãi. Ấn tượng Dương Phàm ở trong lòng bọn họ càng thêm sâu không lường được. Ba người hạ linh hồn huyết thệ đạt thành hiệp nghị, Dương Phàm phiêu nhiên mà đi chỉ để lại một câu:

- Ba tháng sau. ta sẽ tới lấy ma kiếm này.

Hắn rời khỏi Thiết Hỏa Sơn lại đi về phía một nơi nào đó ở lưu vực Thanh Giang Hà, về phần những tài liệu để lại ở Thiết Hỏa Sơn. Dương Phàm cũng không lo lắng. Một là: thái độ làm người của Luyện Khí đại sư Thiết Ma Sơn, hắn còn có thể tin được. Hai là: Dương Phàm đã lộ ra thực lực đáng sợ, ba người đối phương dù có tâm cũng không có gan. Hai ngày sau. hắn tới một phường thị tu tiên bên ngoài lưu vực Thanh Giang Hà. Từ nửa năm trước, trải qua trận kiếp nạn ma thi không đầu. Tú Ngọc Các đã hóa thành một đống đổ nát hoang tàn. Nhưng là trải qua nửa năm xây dựng lại, phường thị Tú Ngọc Các lại mở ra. Dòng người lui tới không ngờ không ít hơn ngày trước bao nhiêu.

Tú Ngọc Các, Dược Tiên cốc, Vô Danh u Lâm đều ở gần lưu vực Thanh Giang Hà.

Dương Phàm đối với địa hình nơi này lại càng quen thuộc. Trong khi phi hành hắn triển khai thần thức bậc cao Kim Đan trong khoảnh khắc bao phủ khu vực rộng lớn phạm vi mười lăm dặm.

Thần thức cường đại như thế khiến cho Dương Phàm ở đây như cá gặp nước, cảm nhận được khoái cảm chỉ tu sĩ bậc cao mới có thể có được. Hắn bay qua trên không Tú Ngọc Các, thần thức đảo qua gây nên sự chú ý của mấy tu sĩ bậc cao quanh phường thị tu tiên. Nhưng thần thức Dương Phàm chỉ vừa hiện liền biến mất lập tức thu liễm không gây nên gợn sóng gì. Mấy bậc cao Kim Đan còn lại ở phường thị có chút kỳ quái nhưng cũng không để trong lòng.

- Ồ?

Thân hình Dương Phàm đột nhiên ngừng lại bởi vì lúc thần thức hắn vừa xẹt qua nơi đây, nhận thấy vài khí tức quen thuộc. Với cảnh giới linh hồn Kim Đan Sơ Kỳ, thần thức trong khoảnh khắc bao phủ phạm vi rộng lớn, hàng ngàn hàng vạn sự vật bên trong khu vực đó không có khả năng nhận biết rõ từng thứ một, chỉ có khí tức quen thuộc hoặc là đặc biệt mới khiến cho Dương Phàm chú ý.

Nghĩ đến đây, hắn phi hành về phía hướng đó. mở rộng cảm quan. Rất nhanh, trong cảm quan của hắn xuất hiện vài gương mặt quen thuộc. Dương Phàm lộ ra nụ cười ôn hòa. Mấy gương mặt quen thuộc kia chính là ba người chủ cũ Thiên Hành Chu: Viên lão đại, Lý Nguyệt Sương, Hoàng Vũ.

Giờ phút này ba người này đang thu xếp một cái cửa hàng. Đây là một tòa lầu ba tầng hình dạng bình thường. Trên lầu có một bảng hiệu: Thiên Hành Các. Cửa hàng bày các loại tài nguyên tu chân: Phù triện, tài liệu. ngọc giản. Pháp khí

- Những tài liệu này có chút quý báu, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ mới có thể sử dụng được. Để lên lầu hai.

LÝ Nguyệt Sương phân phó một tiểu nhị.

- Dạ. Lý tiểu thư.

Toàn bộ Thiên Hành Các đang trong quy trình đâu vào đấy, giờ phút này thậm chí không hề ít người tu tiên đi vào giao dịch. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi không biết xuất phát từ tâm tính gì. chậm rãi đi tới Thiên Hành Các. Có lẽ bởi vì không lâu sau sẽ rời xa Ngư Dương quốc, hắn đối với người và vật nơi này có một loại cảm tình không rõ. Hắn vừa mới đi tới cửa. vừa lúc thấy được Lý Nguyệt Sương. Hai người liếc nhau trong mắt Lý Nguyệt Sương càng nhiều là vẻ kinh dị.

- Dương Dược sư.

LÝ Nguyệt Sương cùng Hoàng Vũ gần như có chút luống cuống chân tay. Cách biệt hai năm Dương Phàm nhìn qua vẫn như trước, ngược lại có thêm vài phần bình tĩnh cùng thần bí.

- Ha ha. Lý cô nương, Hoàng đạo hữu vẫn khỏe như trước a. Các vị mặc dù mất Thiên Hành Chu lại vừa khéo gặp cơ hội như thế, trong khi Tú Ngọc Các xây dựng lại, mở ra được cửa hàng của mình.

Trong tiếng cười của Dương Phàm có một loại bình thản tự nhiên, cũng ẩn chứa vài phần cảm thán.

- Dương Dược sư nói đùa.

LÝ Nguyệt Sương khôi phục lại vẻ bình thản. khó hiểu hỏi:

- Tuy nhiên, ngươi làm sao biết chúng ta đã mất Thiên Hành Chu?

- Điều nàyDương mỗ cũng là vô tình mà biết được.

Dương Phàm vội bịa một lý do. Lúc trước hắn dùng thân phận Thạch Thiên Hàn thu Thiên Hành Chu kia, vừa rồi lại quên mất việc này. Hiện tại nghĩ lại trong lòng còn có vài phần hổ thẹn vì thế quyết tâm quyết định dùng cái gì để đền bù một chút.

- Ha ha ha. Nguyên lai là Dương Dược sư cũng tới nơi này a!

Viên lão đại nghe tiếng, từ trong Thiên Hành Các đi ra. So với lần trước từ biệt nhìn qua Viên lão đại già nua rất nhiều. Dương Phàm vẻ mặt ôn hòa cùng ý cười cùng ba người bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, thuận tiện hiểu biết tình huống của bọn họ. Nguyên lai sau khi Thiên Hành Chu giải tán. bảy huynh đệ người chết người bỏ đi, chỉ còn lại ba người bọn họ. Ba người Viên lão đại cũng không muốn tiếp tục sống bình thường, cho nên khi Tú Ngọc Các được xây dựng lại, tiêu hao tích tụ cả đời, ở đây mở một cửa hàng giao dịch.

- Mời Dương Dược sư lên lầu ba ngồi chơi. Nhớ ngày đó người là ân nhân cứu mạng của chúng ta.

Viên lão đại mời Dương Phàm lên lầu ba, thái độ cực kỳ cung kính. Lý Nguyệt Sương mĩm cười châm trà, Hoàng Vũ thì vẻ mặt kính ngưỡng.

- Nghe nói Dương Dược sư ở kinh đô mở một y quán được tôn là Dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô, còn trở thành Dược sư khách liêu của Vũ Văn gia. Thành tựu như thế thật sự khiến chúng ta ngạc nhiên vui mừng.

Viên lão đại cảm thán nói.

- Việc ta ở kinh đô các người cũng biết?

Dương Phàm có chút kinh ngạc.

Viên lão đại cười nói:

- Đâu chỉ chúng ta biết! Hiện nay, cái tên thần y Dương Dược sư. Tu Tiên Giới người nào không biết, người nào không hiểu?

- Ta thật sự nổi tiếng như vậy?

Trong lòng Dương Phàm có chút bất ngờ nhưng theo thái độ cung kính của ba người đối với mình cũng có thể nhìn ra lời này đều không phải giả. Vào lúc mấy người ở lẩu ba Thiên Hành Các uống trà nói chuyện, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tràng ầm ĩ.

- Hừ. Cửa hiệu tồi tàn này, ngay cả một thứ giống Pháp Bảo cũng không có, đặt ở Tú Ngọc Các này quả thật là mất mặt chúng ta!

Một giọng nói bén nhọn gay gắt truyền đến.

Thần thức có thể so với bậc cao Kim Đan của Dương Phàm đảo qua, phát hiện dưới lầu tụ tập mười mấy người, do một tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ lãnh đạo, còn lại là hai ba tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.

Vài con kiến mà thôi. Dương Phàm không để trong lòng tiếp tục uống trà.

- Không tốt! Là người của Bách Các Lâu. Lúc này ngay cả cao nhân Trúc Cơ KỲ đều tới.

Viên lão đại kinh hô, sắc mặt ba người trắng bệch. Tiểu nhị trong cửa hàng bị dọa không biết làm sao mặt không còn chút máu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv