Lâm Vũ cười tươi như hoa, khóe miệng hơi kéo lên:
- Tiểu tử vô tri, Xích Độc đan trong cơ thể ngươi có phải phát tác hay không, có cảm giác
gì?
Dương Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể ấm áp dào dạt, từng đám sương sinh mạng trừn ngập các nơi trong cơ thể, tăng thêm vài tia ấm áp.
- Đâyđây thật sự là Xích Độc đan sao?
Dương Phàm rốt cục không kìm nồi kinh ngạc trong lòng, không khỏi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn phía Lâm Vũ.
Lâm Vũ nghe lời này, lại thấy ánh mắt hoài nghi của Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, khẳng định chắc chắn nói:
- Đây đương nhiên là Xích Độc đan, không thể giả được.
NhưngDương Phàm phát hiện cảm giác không đúng. Không có loại thống khổ muốn sống không được, cảm thụ lại là ấm áp như thế.
- Ngươi xác định không lấy sai đan dược?
Ánh mắt hoài nghi của Dương Phàm chuyển thành hoài nghi, nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ.
- Làm sao có thể?
Lâm Vũ rốt cục phát hiện sau khi Dương Phàm ăn một viên Xích Độc đan thật sự không có việc gì.
Đối phương chỉ là một người thường, nếu ăn vào Xích Độc đan chân chính, như thế nào có thể không có phản ứng.
Trừ khiViên Xích Độc đan kia thật sự có vấn đề.
- Tiểu thư. Ngươi khẳng định lấy sai đan dược rồi. Vừa rồi sau khi ta nuốt viên thuốc kia thì cảm giác cả người tinh lực dư thừa, một dòng nước ấm chảy trong cơ thể, thoải mái cực kỳ.
Dương Phàm bộ dạng rất hường thụ.
Hắn đột nhiên nhớ tới vấn đề có liên quan đến thể chất mà Thánh Liệu Thiên cùng Luyện Khí Thiên có nhắc tới. Sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, chính mình dường như có được "Thánh nông thân thể" gì đó. Cụ thể có tác dụng gì thì trong hai thiên này cũng chỉ lướt qua sơ sơ.
"Chẳng lẽ ta thật sự lấy nhầm đan dược?"
Lâm Vũ lấy cái bình sứ nhỏ kia ra, dùng mũi ngửi qua thì chỉ cảm thấy một làn hơi nóng rực ập tới.
"Đúng mà!"
Lâm Vũ nhướng mày. Nàng vừa mới xác định lại đan dược này đúng là Xích Độc đan, nhưng thật sự không biết là ở đâu xảy ra vấn đề.
- Vị tiểu thư này. Nếu không tin, tự ngươi ăn vào một viên thử xem, ta có thể thề với trời, thật sự không lừa ngươi.
Dương Phàm giơ tay lên thề, một bên giặt giây nói.
Lâm Vũ vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên phát hiện Dương Phàm giơ tay nhấc chân, biến sắc:
- Ngươi như thế nào có thể động đậy?
- Hả? Vừa rồi ta không phải bị trúng điểm huyệt thuật bản thăng cấp sao? Như thế nào có thể động?
Dương Phàm cũng kinh dị nói. Hắn hoạt động chân tay, thầm nghĩ: "Ta không trùng kích huyệt vị, như thế nào lại tự động giải huyệt?"
- Ngươi rốt cục là ai?
Lâm Vũ vẻ mặt đề phòng, hai tay lóe linh quang, chuẩn bị thi triển pháp thuật.
Giờ phút này, cho dù nàng có ngốc đến đâu cũng biết đổi phưong không phải tầm thường, vừa rồi hơn phân nửa là giả trư ăn thịt hổ.
Loảng xoảng!
Hộ vệ xung quanh cầm binh khí sáng quắc xúm lại gần Dương Phàm.
Tức thì, không khí trờ nên trầm trọng, chiến đấu như muốn xảy ra.
Ở một bèn khác, văn sĩ trung niên kia vẻ mặt lo lắng, lo lắng cho con gái mình.
- Lâm đại nhân, xin ngài yên tâm. Tiểu thư nhất định không có việc gì.
Thanh niên ác liệt kia đứng bên cạnh hắn an ủi nói.
Vẻ mặt Dương Phàm cũng ngưng trọng. Nếu luận tu vi, thiếu nữ đối diện có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ, hơn hẳn mình. Nếu nói về số lượng, đối phương lại càng có vài trăm người.
Đương nhiên, hắn cũng tự tin có thể mở một đường máu, toàn thân trờ ra.
Nhưng ánh mắt hắn liếc qua dược liệu trong những chiếc xe này, có chút không cam lòng.
Trong lúc nguy cấp này, trong xe ngựa phía sau Lâm Vũ truyền đến một giọng nữ thở dài sâu kín:
- Lâm sư tỷ, người thả hắn đi đi
Giọng nói kia như tiếng của trời dịu dàng êm tai, giống như nước suối róc rách, lại giống như là gió nhẹ khẽ vuốt, lại như cỏ nhỏ nảy mầm
Một làn khí tức sinh mạng yên lặng an tường khiến cho bầu không khí thế tục xung quanh trong phút chốc tiến vào trong ý cảnh dưới câu nước chảy của người khác.
Bên trong giọng nói như vậy, mơ hồ còn có một dòng ma lực thẩn kỳ tẩy rửa linh hồn.
Dương Phàm đứng ở tại chỗ, trong lòng đã yên bình lại nổi lên sóng lớn nhấp nhô.
Giờ này khắc này, hắn lại cảm nhặn được một cỗ khí tức làm cho người ta vô cùng thân thiết.
Hắn nâng một đôi con ngươi thâm thúy nhìn chiếc xe ngựa phía đối diện giống như thấy được một khuôn mặt khuynh thành chim sa cá lặn. Thậm chí, hắn còn mơ hồ ngửi thấy một làn hương thơm làm cho tâm thần người ta phấn chấn, mang theo vài phần khí tức hoa cỏ, lại xen lẫn mùi hương thơm của thiếu nữ.
- Sư muội, người này lai lịch không rõ, ngươi vì sao muốn thả hắn đi?
Lâm Vũ quay đầu lại nhìn xe ngựa kia, giọng chắt vắn.
Gió nhẹ khẽ thổi qua khiến cho màn xe bay lên, trong nháy mắt lộ ra tuyệt mỹ trong xe.
Dương Phàm lập tức thấy được một đôi con ngươi sáng sâu thẳm, điềm tĩnh như nước. Ở trong đó, dường như thấy được hoa cỏ tràn ngập vô hạn sinh cơ, thân thiết mà xa xôi.
Trong nháy mắt này, bốn phía là một mảnh tĩnh mịch. Tất cả hộ vệ đều ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Keng keng!
Mấy thanh binh khí bởi vì chủ nhân mất hồn mà rơi xuống đất phát ra một loại tiếng vang, phá tan cảnh đẹp trong nháy mắt.
Bức rèm che cửa "xoẹt" một tiếng đóng lại, phục hồi như cũ, ngăn cách tất cả ánh mắt hồn bay phách lạc của mọi người.
Tất cả nam tử có mặt tại đây, chỉ có trong lòng Dương Phàm có thể giữ vững một mảnh trong sáng.
Ánh mắt Dương Phàm sắc bén, bắt giữ được cảnh tượng trong nháy mắt kia, chẳng những thấy được đôi mắt khiến người ta hít thở không thông, càng thấy được toàn cảnh. Đáng tiếc chính là, sư muội thần bí của Lâm Vũ, trên mặt ngọc có một tầng lụa trắng che phủ dung mạo.
Nhưng là hình dạng tuyệt mỹ vẫn như cũ khiến Dương Phàm tim đập thình thịch.
Nghe câu hỏi của Lâm Vũ, sư muội thần bí trong xe ngựa rốt cục nói chuyện, giọng nói cũng êm tai như chuông gió, dịu dàng như nước, àm người ta tim đập nhanh hơn:
- Sư tỷ. Người này cùng ta là người đồng đạo. Hỗn loạn vừa rồi, có lẽ chỉ là cử chỉ vô tình của hắn. Cho nên, không cần làm hắn khó xử.
- Sư muội, nhưng là xe ngựa của chúng ta đã bị hỗn loạn như thế, bị thương không dưới trăm người. Tổn thất như thế, cho dù là cử chỉ vô tình của hắn cũng không thể dễ dàng thả đi.
Lâm Vũ không cam lòng nói.
Đúng vậy. Nhất định không thể buông tha hắn, bắt hắn bồi thường!
- Bồi thường tổn thất! Bồi thường ngân lượng!
Người xung quanh đoàn xe cũng đều nhân cơ hội nhao nhao cả lên.
Không chỉ có người đoàn xe này không chịu buông tha Dương Phàm, ngay cả quẩn chúng bị hại gần đó cũng đều kêu gào.
Có thể nói, cử chỉ vô tình của Dương Phàm đã gây nên công phẫn.
- Sư muội, cho dù chúng ta chịu buông tha tiểu tử này nhưng người khác chưa chắc đã đáp ứng.
Lâm Vũ cười dài nói, đi tới trước màn xe thấp giọng hỏi:
- Sư muội, ngươi vì sao phải cầu tình thay cho tiểu tử lai lịch không rõ này?
Nàng hàng năm cùng sư muội ở một chỗ, đối với tính cách của nàng cũng có hiểu biết. Lúc này không ngờ lại cầu tình cho một tiểu tử vô danh, thực là trái với lẽ thường.
- Hắn cũng là Dược sư. Sư muội nhẹ giọng nói.
Đứng cách thật xa, Dương Phàm cũng có thể nghe được giọng nói mềm mại êm tai như hoa như nước kia.
"Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy"
Dương Phàm không kìm nổi muốn nhìn sư muội trong xe kia một cái.
Nhưng khiến hắn kinh hãi vẫn là hàm nghĩa trong câu nói kia: "Hắn cũng là Dược sư."
"Chẳng lẽ, sư muội trong xe này, nàng là một Dược sư cực kỳ hiếm thấy của Tu Tiên Giới"
Từ lúc giọng nói kia vang lên, Dương Phàm liền cảm nhận được một cảm giác thân thiết khó hiểu, đồng thời cũng có một lực hấp dẫn khó có thể nói rõ khiến hắn không kìm nổi muốn vào trong xe gặp mặt sư muội kia.
- Tiểu tử, ngươi dĩ nhiên là Dược sư!
Lâm Vũ cả kinh, không khỏi cẩn thận đánh giá nam tử trước mắt. Ừhm, diện mạo cũng tàm tạm
Tụy nhiên, nhìn qua như thế nào cũng giống một thư sinh yếu đuối.
Thử hỏi, một gã Dược sư ở Tu Tiên Giới như thế nào ngay cả bản thân mình cùng không chiếu cố được?
Dứt lời, Lâm Vũ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Dương Phàm.
- Ta là Dược su không sai, chẳng qua là mới nhập mòn. Còn nữa.,tại hạ họ Dương chứ không phải là "tiểu tử" gì cả.
Dương Phàm thản nhiên nói, đối với ánh mắt hoài nghi của Lâm Vũ, hắn không cho là đúng.
"Tiểu tử thối này" Lâm Vũ trong lòng thầm mắng, cười lạnh nói:
- Vậy thì tốt, nếu là Dược sư thìnhững người bị thương này sẽ do ngươi phụ trách.
Dứt lời, nàng liền quát khẽ:
- Tất cả người bị thương, toàn bộ đều lại đây để cho vị "Thẩn y" này trị liệu cho các ngươi.
- Dạ, tiểu thư.
- Vâng, Lâm tiên tử.
Ào ào một hồi, hơn trăm người vọt tới gần Dương Phàm, vây kín cả nửa con đường.
Tuy nhiên, sau khi những người này xông tới trước người Dương Phàm, vẻ mặt lại hồ nghi: "Tiểu tử này tuồi quá trẻ, thật sự là Thần y sao?"
Nhìn hơn trăm người này, Dương Phàm lặp tức trợn tròn mắt, đồng thời cũng thầm mắng Lâm Vũ kia chụp mũ "Thần y" cho mình.
Tuy nhiênnhiều người bị thương như vậy đưa lên tận cửa, đúng là Dương Phàm cầu mà không được.
Chợt vẻ mặt hắn chính nghĩa, nghĩa khí ngút trời nói:
- Lâm tiểu thư yên tâm. Thân là Dược sư, chăm sóc người bệnh, cứu nhân độ thế là bản chức của Dương mỗ