Dương Phàm ôm mỹ nữ Vũ Văn Nhu trong lòng nhưng lại không biết nên làm gì tiếp theo. Nói tới cũng thấy buồn cười. Tu tiên nhiều năm như thế nhưng cho tới hôm nay, hắn vẫn chưa từng trải qua việc hoan ái nam nữ.
Trước đây khi còn ở Dương Gia Bảo, hắn một lòng cầu tiên đạo. Bởi vì sợ ảnh hưởng tới con đường tu đạo cho nên ý chí hắn như sắt đá không hề để ý tới nữ sắc. Hiện tại, hắn đã gần hai mươi tuổi, dục vọng mà hắn luôn áp chế đã bắt đầu khai thông. Giờ phút này, hắn ôm Vũ Văn Nhu vào lòng, khẽ cúi đầu xuống khuôn mặt trắng xinh của nàng hôn sâu lên môi cô gái. Tuy nhiên, một thân dục hỏa của hắn bị ý chí cường đại khống chế, trong lòng vẫn có chút mờ mịt không biết nên làm thế nào.
Hắn cũng đã từng đọc qua về việc nam nữ song tu nhưng cũng chỉ sơ lược, cụ thể như thế nào thi vẫn không biết rõ. Trong đầu hắn cố gắng nhớ lại những từ ngữ kia. Hắn nhớ tới một câu đại khái có ý là bản năng dục vọng của nam nữ thúc giục sinh ra một loại giao hợp. Người nông cạn thì phải gọi là kết dục mà người cao thâm thì đặc biệt đẩy cao lên tới trình độ trao đổi cả về tinh thần, giao lưu với nhau đạt tới mục đích song tu.
Dương Phàm không dám mơ đạt tới song tu cao tầng, hắn chỉ nghĩ tới cái loại nông cạn kia mà thôi. Dương Phàm đột nhiên minh bạch điều gì. Hóa ra sự việc lại đơn giản như thế. Bản thân hắn cũng từng gặp qua cảnh tượng cùng loại.
Dục vọng lúc này của mình là gì?
Dương Phàm nhìn xuống thân thể mềm mại trong lòng ngực mình. Hắn đương nhiên hiểu được dục vọng hiện tại của hắn, ở phương diện này, hắn cũng không giống với một người bình thường. Bởi vì lý trí và ý chí của bản thân hắn quá mức cường đại đã khống chế kết cảm và dục vọng đạt tới một trình độ khó tin. Dương Phàm hít sâu một hơi, tính toán từ bỏ sự khống chế của lý trí đối với dục vọng bản thân.
Thả dục vọng ra. muốn thế nào thì thế ấy!
Trong lòng hắn lập tức tràn đầy dục vọng, tham lam nhìn thân thể xinh đẹp của Vũ Văn Nhu, vươn đôi tay ra sờ soạng trên thân thể mềm mại của cô. Cách một tầng váy mỏng manh, bàn tay Dương Phàm có thể cảm nhận được sự co dãn tới từ da thịt của Vũ Văn Nhu. Hết thảy điều này đều theo bản năng mà hành động, bị dục vọng thúc dục. Trong quá trình đụng chạm này, tự nhiên không thể tránh khỏi những nơi mẫn cảm nhất. Đây là bản năng cùng với sự tò mò gây ra.
Thân hình Vũ Văn Nhu nhu mềm nhũn ra, hô hấp dồn dập, xuân ý dào dạt. Một lúc sau. Dương Phàm lại đưa bàn tay lên mân mê bộ ngực đầy đặn của Vũ Văn Nhu khiến nàng liên tục run lên. Trên làn da trắng như tuyết dần lộ ra một cặp nhũ hoa trắng hồng. Tới lúc này, Dương Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa bành trướng, không thể thõa mãn với loại vuốt ve bề ngoài thế này. Hắn vươn một bàn tay, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người Vũ Văn Nhu, bàn tay kia cũng luồn một bên hông tiến vào vuốt ve da thịt mơn mởn của nàng.
Thân thể Vũ Văn Nhu dần lõa lồ dưới con mắt trai tơ của hắn. Dương Phàm chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc không kìm được cúi xuống hôn lên nhũ hoa trắng hồng kia. Đột nhiên, ma thủ của hắn kéo chiếc váy đơn giản màu lam của Vũ Vãn Nhu xuống khỏi đùi.
Vũ Văn Nhu khẽ hô lên một tiếng, dưới thân thấy như bị gió lùa, theo bản năng hạ tay che hạ thân lại. Dương Phàm liền đưa tay đẩy hai tay của Vũ Văn Nhu ra, cúi người vuốt ve cặp đùi non trắng nõn. Dương Phàm cảm giác nơi đó có một cỗ lực hút vô hình
"Nhất lặn triền cầm, cộng phó vu sơn!" Dương Phàm rốt cuộc thõa mãn nam tính của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng. Dương Phàm mở hai mắt ra. thân thể trắng không tỳ vết của Vũ Văn Nhu đang nằm bên cạnh hắn. Trên khuôn mặt tươi cười của Vũ Văn Nhu lộ ra vài phần kiều diễm, hồng nhuận làm cho người ta hận không thể cắn một cái. Giờ phút này, nàng cũng dần tỉnh lại, cả người thấy mềm yếu mệt mỏi, không gượng được chút khí lực nào, trên mặt lộ ra vài tia thống khổ, hạ thể cũng truyền tới một chút đau nhức.
Hóa ra cả đêm qua. Dương Phàm đã mấy lần động thân, mỗi lần đều đưa nàng lên đến đỉnh điểm, ở phương diện duy trì thời gian thì Dương Phàm cũng như công pháp mà hắn tu luyện. Ngoài ra khả năng khôi phục sức khỏe của hắn cũng nhanh biến thái. Điều này khiến một cô gái mới lần đầu như Vũ Văn Nhu làm sao có thể chịu đựng nổi?
Trong đêm này, Vũ Văn Nhu thậm chí có hai lần hư thoát quá. Cũng nhờ nàng tu luyện công phép thủy hệ. Nếu là một nữ nhân bình thường thì không biết rơi vào kết cục thế nào nữa!
- Nàng sao thế?
Dương Phàm cảm giác được sự khác lạ của Vũ Văn Nhu. vội vàng hỏi. Vũ Văn Nhu nguýt hắn một cái, thân thể mềm mại khẽ chuyển thì hạ thể lại truyền tới một cơn đau đớn thiếu chút nữa khiến nàng ngất ra đó.
- Như thế mà không nói với thân là Dược sư ta sao?
Dương Phàm ngoài miệng nói thế. hai mắt lại say đắm nhìn nàng.
- Nàng có muốn ta trị liệu không
Dương Phàm vươn tav ra, nhẹ nhàng an ủi. Đầu tiên, bàn tay hắn khéo léo vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Vũ Văn Nhu. Một cỗ nóng ấm khiến Vũ Văn Nhu không khỏi kêu lên một tiếng. Sau đó. hai tay hắn lại vuốt ve cặp đùi dài trắng nõn của nàng. Cặp đùi Vũ Văn Nhu rất bóng bẩy và mịn màng. Sau đó. bàn tay hắn lại luồn lên. Khuôn mặt Vũ Văn Nhu lại đỏ bừng liền nhắm hai mắt lại. Bàn tay Dương Phàm khéo léo vuốt ve bộ bị mẫn cảm kia khiến thân thể Vũ Văn Nhu run lên, khẽ rên một tiếng động lòng người. Sau đó một trân đau nhức truyền lên khiến nàng kêu lên một tiếng đau đớn.
- Đau nơi này sao?
Dương Phàm nhìn thấy vết máu mờ mờ giữa hai chân Vũ Văn Nhu. trong lòng cũng có vài phần thương tiếc. Hắn đưa một dòng sinh mệnh thông qua bàn tay tiến vào nơi kín đáo kia, bắt đầu đã chữa trị cho nàng. Vũ Vãn Nhu cảm giác cơn đau đớn ở hạ thân nhanh chóng biến mất. cảm thấy mừng rỡ vô cùng. Nhưng lúc này nàng như cảm thấy một dòng điện đang từ nơi đó truyền lên
Vũ Vãn Nhu đứng dậy, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình thản, lấy ra một bộ váy mới nhanh chóng mặc vào. Khi hai người đứng lên. Vũ Văn Nhu mới cẩn thẩn lau lau chiếc giường, trên đó có một vết máu đỏ tươi như một đóa hồng.
Vũ Văn Nhu đưa ánh mắt phức tạp nhìn Dương Phàm một cái. Thấy cảnh này, trong lòng Dương Phàm đột nhiên sinh ra một tia không đành lòng. Cảnh thân mật giữa Vũ Văn Nhu và hắn là do hoàn cảnh sinh tử đặc thù trong Cửu u Bí Cảnh mà nảy sinh.
Dương Phàm cũng từng biết rõ rằng Vũ Văn Nhu cũng không cầu được cùng hắn kết thành song tu mà chỉ cầu được một lần làm chồng vợ với hắn. Sau đó. Vũ Văn Nhu đứng lên, cười nhẹ rồi ngồi ngay ngắn xuống bàn trang điểm. Nếu nhìn kỹ, trên khuôn mặt như ngọc của nàng còn mang theo vài tia hồng nhuận mê người.
- Vũ Văn tiểu thư, ta đi ra trước xem tình huống thế nào đã.
Dương Phàm hơi suy tư rồi nói với Vũ Văn Nhu.
- Dương Dược sư cứ tự nhiên!
Vẻ mặt của nàng hơi tối sầm lại nhưng ngữ khí cũng rất bình thản. Dương Phàm thầm thở dài một hơi rồi vén màn đi ra. Vừa đi ra. hắn đã thấy Vũ Văn Lân đang đi tới nơi này, dường như là muốn đi tìm Vũ Văn Nhu.
- Ngươi sao lại từ trong lều trại của biểu muội ta đi ra
Vũ Văn Lân nao nao có chút không rõ vì sao mới sáng sớm mà Dương Phàm đã từ nơi của Vũ Văn Nhu đi ra. Hơn nữa. đầu tóc, quần áo của Dương Phàm có chút rối loạn. hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ.
"Chẳng lẽ hắn và biểu muội"
Trong lòng Vũ Văn Lân đột nhiên nảy lên suy nghĩ này, bước chân cũng tạm dừng lại. Dương Phàm liếc nhìn hắn một cái. không nói gì mà vẫn tiếp tục rời đi.
Một người luôn đoan trang như Vũ Văn Nhu sao lại dễ dàng cùng một nam nhân khác làm ra loại chuyện này được?
Đúng lúc này, Dương Phàm và hắn đi giao qua nhau. một mùi thơm nhàn nhạt. gần như khó có thể phát hiện được!
- ứđây là mùi thơm trên cơ thể
Thân mình Vũ Văn Lân không khỏi khẽ run lên.
Hắn và Vũ Văn Nhu cùng sống trong một gia tộc, có thể nói là sớm chiều ở chung cho nên mùi thơm thoang thoảng trên người nàng hắn đã sớm vô cùng quen thuộc. Đúng lúc này. Dương Phàm bay lên không trung, lao thẳng về phía bên ngoài Cửu u Bí Cảnh.
Huyết Nhật thật lớn trên bầu trời tản mát ra uy áp thật lớn. Huyết hà cuồn cuộn không ngừng đổ xuống. Hơn phân nửa Cửu u Bí Cảnh đã bị "biển máu" bao phủ. Bên ngoài Thất Thải Thành Bảo mười dặm, biển máu đang dần ép vào nơi này.
Hơn mười dặm nữa, Dương Phàm có thể cảm nhận được một cỗ huyết tinh nồng đậm. Từ trên huyết hà kia, hắn cũng như nghe thấy tiếng quỷ khóc thần gào khiến người ta dựng cả tóc gáy.
"Với tốc độ này, chỉ nửa ngày nữa, huyết hà này sẽ bao phủ toàn bộ Cửu u Bí Cảnh." Dương Phàm không khỏi phải hít sâu một hơi khí lạnh.
Đúng lúc này. Huyết Nhật thật lớn ở giữa không trung đột nhiên lại rung lên, huyết hà lại cuồn cuộn đổ xuống, khí thế kinh người. Trong chốc lát, mười mấy dòng huyết hà cuồn cuộn tràn về phía này. Bên trong huyết hà lại xuất hiện một con lệ quỷ toàn thân đỏ như máu, bộ mặt dữ tợn không ngừng rít gào đạp lên những con sóng lao tới.
Đám tu sĩ ở Thất Thải Thành Bảo lập tức sắc mặt như tro tàn, kinh hãi nhìn một màn này.
Như nhìn một hồi tận thế!