- Mắt Dương Phàm nhìn ngôi sao đầy trời lóe ra trong bầu trời đêm cảm giác sao trời này nhìn giống như mãi mãi không đổi, có quá nhiều ảo diệu mà mình không thể hiểu. Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Vũ Văn Hàm. Dương Phàm nhẹ thở ra một hơi. nói ra hai chữa: "Luân Hồi"
Luân Hồi?
Vũ Văn Hàm nghe nói hai chữ này, thân thể mềm mại nhoáng lên, đoạn ngắn hồi ức trong đầu trong nháy mắt quay lại nghìn lần. Trong lúc nhất thời, nàng rơi vào các loại mê hoặc và buồn rầu.
Khi Vũ Văn Hàm tỉnh ngộ lại đã sớm nhìn không thấy bóng dáng của Dương Phàm.
Đêm đó, Dương Phàm vội chạy về Tiên Hồng Y Quán. Vừa đến cửa y quán, cảm giác một luồng khí tức cuồng bạo dã man đập vào mặt.
- Ngươi đã tỉnh!
Dương Phàm vội đi vào không gian lầu bốn y quán, chỉ thấy Hồ Phi đang đứng, luồng lực lượng cuồng bạo dã tính trên người trực tiếp không chút nào che dấu. Bỗng chốc Hồ Phi đứng dậy, đôi mắt giống như hai luồng ánh lửa rồi đột nhiên nhìn lại đây, mang đến cho hắn một luồng áp lực nhàn nhạt. Dương Phàm phát hiện áp lực từ phía đó đến trên người mình cảm thấy không hiểu nổi:
- Chẳng lẽ ngươi không biết ta sao?
- Ta đã tỉnh! Là ngươi đã cứu ta?
Sự mơ màng trong mắt Hồ Phi biến mất, chỉ là ánh mắt càng có một loại cổ quái. gắt gao nhìn chằm chằm Dương Phàm.
- Ta tên là gì?
Dương Phàm hỏi
- Dương Phàm! Ngươi hỏi đều này làm gì?
Hồ Phi trở mặt xem thường.
- ối! Ngươi nói không còn lắp bắp rồi sao?
Mặt Dương Phàm lộ vẻ kinh dị, đầu tiên khi thấy người này, hắn còn tưởng rằng đối phương mất trí nhớ rồi. Dù sao về mặt thương tổn lớn lao linh hồn đừng nói là mất đi trí nhớ, cho dù biến thành kẻ ngu ngốc còn có thể. Nhưng Hồ Phi lúc này, thoạt nhìn không chút bình thường, ngay cả nói chuyện đều hết lắp bắp.
- Ta không còn nói lắp?
Hồ Phi ngẩn ra vẻ mặt kinh hỉ:
- Thực sự không nói lắp. Ngươi gọi là Dương Phàm, ta gọi là Hồ Phi. Ta bị Vũ Vụ Sơn Trang đuổi giết cho nên đến kinh đô này, ngươi muốn mở y quán cho nên cũng tới nơi này. Ngươi có ân với ta đã cứu tính mệnh của ta cho nên hiện tại ta là cận vệ ngươi. Ha ha! Thật tốt quá!
Hồ Phi một hơi huyên thuyên một tràng lớn rốt cục xác định chuyện này là thật.
- Ha ha ha! Lực lượng của ta lại biến mạnh hơn rồi!
Hồ Phi lại kiểm tra thân thể không khỏi nhìn lên trời cười lớn bộ dáng kia buồn cười vô cùng. Thực lực gia tăng rất nhiều, nói huvện cũng ưu loát, lần linh hồn ngủ say này, đối với Hồ Phi mà nói. hoàn toàn là một lần kỳ ngộ lớn. Dương Phàm nhìn người này, tu vi gần tới Trúc Cơ Kỳ, biến hóa lớn nhất vẫn là lực lượng cơ thể hắn. Thông quan sau khi cảm quan thăng cấp, Dương Phàm cảm giác lực lượng thân thể của Hồ Phi tăng mạnh gấp hai lần. Hiện tại ngay cả tiến vào Trúc Cơ Kỳ hắn còn chưa nhưng dựa vào một đôi tay trần là có thể sánh ngang với tu sĩ có địa vị Trúc Cơ Kỳ. Đây vẫn không phải là kết quả chưa cuồng hóa. Sau khi cuồng hóa Dương Phàm ngay cả muốn cũng không muốn nhìn.
- Hừ hừ! Thực lực của ta trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy, lần sau trông thấy tên Vô Song kia, ta muốn mạnh mẽ giáo huấn hắn!
Hồ Phi lầm bầm một trận nói với vẻ dứt khoát.
Dạy Vô Song?
Trong ánh mắt của Dương Phàm rõ ràng mang theo một chút vẻ hoài nghi. Cảnh giới của Vô Song cũng đạt tới tu sĩ bậc cao, lần trước chiến đấu với Hồ Phi cũng không dùng hết toàn lực. Mặc dù hiện tại thực lực Hồ Phi tăng lên nhưng muốn chiến đấu với Vô Song chỉ sợ vẫn còn không đủ.
- Ngươi không tin ta?
Hồ Phi có chút tức giận, không khỏi thoáng dậm chân.
Bịch!
Theo dậm chân của hắn, toàn bộ Tiên Hồng Y Quán đều khẽ run lên.
- ôi! Không tốt! Chuyện gì phát sinh rồi!
- Vừa rồi ta cảm giác nơi này chấn động xuống, chẳng lẽ là động đất?
Trong Tiên Hồng Y Quán rơi vào một trận xôn xao, hơn nửa ngày mới bình ổn lại.
- Bình tĩnh.
Dương Phàm giữ hắn lại:
- Ngươi muốn phá hủy y quán của ta sao?
- Ngươi nói ta vì sao đánh không lại hắn!
Hồ Phi cưỡng chế tức giận và không phục trong lòng
- Khi ngươi tiến bộ, Vô Song cũng không ngồi không, lấy cảnh giới có thể so với tu sĩ bậc cao, thực lực tăng lên có thể còn nhanh hơn ngươi.
Dương Phàm nói với vẻ nhàn nhạt.
Hồ Phi trầm mặt một lát.
- Còn lại nửa tháng, chính là lúc ta quyết chiến với Vô Song.
Dương Phàm nhẹ thở dài một hơi.
- Vậy ngươi làm sao đây?
Con ngươi Hồ Phi sáng lên, chợt xoa hai tay, nói:
- Không bằng ta thay ngươi đánh với hắn!
- Ngươi đánh thay ta?
Dương Phàm lắc đầu:
- Không được, trận chiến này, ta phải chủ động ứng phó, hơn nữa ta cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
- Ngươi ngay cả ta cùng đánh không được còn muốn đánh với hắn?
Con ngươi của Hồ Phi co rút, nói.
- Tốt lắm! Chúng ta đánh một trận xem thử.
Đến lúc này Dương Phàm có chút thích thú.
Sau một lúc lâu, một vùng hoang dã cách kinh đô mấy trăm dặm.
- Đến, lên đi!
Hồ Phi nói với vẻ hưng phấn.
- Ngươi ra tay trước đi.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Được! Ta đây không khách khí!
Thân thể Hồ Phi như linh hầu nhảy đến, sau đó một quyền mạnh mẽ đánh tới. Dương Phàm đứng tại chỗ, vươn nắm tay mình ra lấy cứng va chạm.
Ầm!
Thân thể Dương Phàm lập tức bị đánh bay đi, ở trong không trung phun ra một búng máu mới vững vàng rơi xuống.
- Ngươi chỉ có chút thực lực như vậy?
Hồ Phi lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Sau một lát, Dương Phàm từ trên mặt đất đứng lên, giống như cũng không có chuyện gì, nói:
- Một quyền vừa rồi chỉ là muốn thử một chút lực lượng thân thể chúng ta hơn kém bao nhiêu.
Nếu là trước khi Trúc Cơ Kỳ, Dương Phàm khẳng định không dám so với Hồ Phi như vậy. Nhưng sau khi Trúc Cơ lực lượng thân thể của hắn cũng một cái tăng trưởng về chất. Một lần đối kích vừa rồi hắn bị thương một chút nhưng trong thời gian ngắn liền khôi phục lại. Như thế xem ra thể chất của chính Dương Phàm cường hãn hơn người tu tiên bình thường rất nhiều, nhưng so với kẻ biến thái như Hồ Phi thì vẫn có chút chênh lệch không nhỏ.
- Chúng ta lại tiếp tục.
Dương Phàm chậm rãi lấy ra một tấm chắn, cũng không biết kiện Linh Khí phòng ngự cấp thấp có được như thế nào. Loại phòng ngự Linh Khí áo giáp, hắn vẫn chưa có.
- Lại tiếp ta một quyền!
Hồ Phi hét lớn một tiếng! Thân thể trong hư không vẻ lên mấy đạo tàn ảnh, rồi đến trước mặt Dương Phàm đánh ra mười mấy quyền như bão táp.
Ầm ầm! Ầm ầm ầm
Tiếng đánh trầm trọng, vang rộng khắp chốn hoang dã này.
Phù phù!
Đúng lúc đó một con chim bay qua bị đánh thẳng rơi xuống dưới lập tức bỏ mình, có thể thấy được lực lượng va chạm của hai người. Trong lúc nhất thời, bụi mù bay đầy. Sau một lát chiến đấu dừng lại, trong tav Dương Phàm nắm một tấm chắn, thân hình một chút cùng không động, Hồ Phi cũng có bộ dáng thở phì phò.
- NgươiNgươi
Hồ Phi rít gào không ngừng, còn thở hổn hển. Vừa rồi hắn phát động mười mấy quyền toàn lực như núi lửa bạo, lực đạo vô cùng lớn, sức bật lại đáng sợ. Nhưng Dương Phàm thì giống như một ngọn núi sừng sững ngàn năm, bất cứ công kích hắn như thế nào, đều không chút lay động. Mồ hôi của hắn chảy đầy mặt, thở hồng hộc. Trái lại, Dương Phàm khí định thần nhàn với dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh.
- Từ lúc nào ngươi tiến vào Trúc Cơ Kỳ?
Hồ Phi đột nhiên mở to hai mắt nhìn với dáng vẻ khó thể tin. Hắn sớm biết Dương Phàm không phải là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Trước khi mình ngủ say, thì hắn đã ở Ngưng Thần Kỳ. Nhưng hiện tại, hắn đã tiến nhập Trúc Cơ Kỳ.
- Ha ha! Kỳ ngộ tốt, chiếm được một viên Trúc Cơ đan cho nên liền thành công Trúc Cơ.
Dương Phàm cười tủm tỉm nói:
- Thế nào? Ngươi có phục hay không?
- Không phục! Chúng ta tiếp tục, cho dù ngươi Trúc Cơ ta cũng muốn đánh bẹp ngươi.
Hồ Phi hét lớn một tiếng, trong tay tràn ra một đoàn hỏa lôi khiến tim người ta đập nhanh, uy thế cường đại phát ra từ trong cơ thể đủ khiến cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lâm vào động dung.
Ầm ầm! Két két.
Hai người lại triển khai một trận giao kích.
Tuy nhiên, tình huống cuối cùng vẫn giống nhau. Dương Phàm tay cầm một tấm chắn, một quầng sáng màu xanh lượn lờ trước người, hình thành một vách ngăn phòng ngự không thể vượt qua. Không biết vì sao lực hỏa lôi của Hồ Phi sau khi va chạm với lực lượng của Tiên Hồng Quyết không ngờ bị khắc chế mạnh mẽ. Nếu là lực lôi điện đơn thuần, vậy còn đỡ một chút. Dù sao Tiên Hồng Quyết có xu hướng công pháp mộc hệ. Nhưng Hồ Phi nắm trong tay hỏa lôi lực, trong thiên địa này, gần như không có thứ nào khắc chế.
- Ôi!
Hồ Phi nhe răng trợn mắt không ngừng công kích Dương Phàm, lực đạo càng ngày càng mạnh, công kích như bão táp kia đủ để phá tan tầng phòng ngự của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Nhưng khí mạch của Dương Phàm kéo dài vô cùng bất kể hắn công kích như thế nào đều không chút sứt mẻ. Công kích mãnh liệt lực kéo nhất định không cao. Trừ phi có được một kích phá tan năng lực phòng ngự của Dương Phàm, nếu không đừng mơ tưởng tạo thành một chút thương tổn nhỏ với hắn.
Cứ như thế nửa canh giờ không ngừng công kích. Hồ Phi thật sự mệt mỏi đặt mòng ngồi dưới đất rên rĩ nói:
- Ngươi còn có thể ra tay hay không đấy?
Vù vù!
Hồ Phi ướt đẫm mồ hôi, đỉnh đầu đều bốc lên sương mù, kinh mạch toàn thân lồi lên, thân thể bành trướng. Trái lại, Dương Phàm như mây trôi gió nhẹ cười nói tự nhiên, trên mặt ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.
- Ngươi đã phục chưa?
Dương Phàm cười tủm tỉm nói.
- Không có khả năng!
Hồ Phi huy động song trảo bỗng rít gào một tiếng, một luồng lực lượng cấm kỵ dã man từ trong cơ thể phóng thích ra, thân thể không rõ cao lên vài thước, cuồng phong rít gào giận dữ chung quanh, linh khí thiên địa tàn sát một trận hỗn loạn. Vừa thấy tình cảnh như vậy, Dương Phàm biến sắc, biết Hồ Phi đã tiến nhập trạng thái cuồng hóa.
Vù!
Tàn ảnh chợt lóe, thân ảnh cao lớn của Hồ Phi gào thét đến, một quyền đánh đến.
Kịch!
Một quyền kia bộc phát ra một luồng lực lượng tràn đầy như núi, cũng nương theo một mãnh tàn sát hỗn loạn lôi hỏa màu đỏ sáng. Dương Phàm nhận một kích như thế, thân hình lập tức lui về sau tấm chắn phòng ngự màu xanh trước người vang lên một tiếng "răng rắc", bị phá vỡ ra. Lực lượng cuồng bạo theo đó mà đến trực tiếp đánh Dương Phàm bay đi.
- Khụ khụ! Lực lượng quá dã man.
Dương Phàm dường như không có chuyện gì, từ trong bụi mù đi ra, thu hồi tấm chắn phòng ngự kia lấy ra một khối bản chuyên màu xanh.
Vù!
Trong đôi mắt Hồ Phi lộ ra hàng quang nhàn nhạt kêu gào một tiếng, như linh hầu chạy loạn từ trên xuống dưới. Một quyền cách không đánh tới, một mãnh ánh sáng tím cuồng bạo mang theo lôi hỏa màu đỏ sáng, lấy vạn uy không đáng, gào thét đến.
- Độc!
Pháp quyết trong tay Dương Phàm biến đổi, bản chuyên màu xanh bỗng hóa thành một khối đá to cao ba trượng, ánh sáng xanh trên đó chớp động, từng mãnh ký hiệu thần bí không chuyển động không ngừng, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt lóe lên.
Ầm!
Một kích đủ để băng sơn nứt ra, đánh lên trên bản chuyên màu xanh, chỉ lay động gợn sóng.
- ĐiềuĐiều này sao có thể?
Hồ Phi hét lớn một tiếng, đánh lên trên bản chuyên màu xanh kia không ngừng.
Kịt! Kịt! Kịt
Đánh hơn nửa ngày, khí mạch Dương Phàm kéo dài, ký hiệu thần bí trên bản chuyên màu xanh kia vận chuyển không ngừng.
Vù vù! vù vù!
Hồ Phi công kích không có kết quả, nằm sấp trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, mồ hòi chảy ra không ngừng. Trái lại Dương Phàm không chút vui vẻ, mà có một dáng vẻ đương nhiên. Hắn thấy trên bản chuyên màu xanh lưu động ký hiệu thần bí, lóe lên vàng rực. Sau khi qua dung hợp, thần thông Pháp Bảo này lại tăng lên, hiện tại tuy rằng chỉ dùng một khối lại phát ra lực lượng khó tin.
- Nguyên lai chỉ có sau khi tiến vào Trúc Cơ mới có thể phát ra toàn bộ uy năng. Nếu nói về phòng ngự một khối bản chuyên màu xanh của mình liền vượt qua Linh Khí phòng ngự trung phẩm.
Dương Phàm âm thầm suy tư nói. Sau đó hắn lại ghé mắt nhìn Hồ Phi đang thở hổn hển:
- Ngươi đã phục chưa?
- Không phục.
Hồ Phi rít gào một tiếng, nói với vẻ không cam lòng:
- Có bản lĩnh ngươi chủ động đánh đi.
Kịt!
Bản chuyên màu xanh như núi nhỏ ầm ầm nện xuống.
Bùm!
Ngay sau đó Hồ Phi bất tỉnh xuống đất.
- Như người mong muốn.
Dương Phàm thu hồi Pháp Bảo. nhàn nhạt nói.