Lỗ Thần y gần như không Thể áp chế lửa giận trong lòng. Trung niên mặc hoa phục kia chính là đại đệ tử của Lỗ thần y. Hắn đứng bên cạnh, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi giờ khắc này mới hiểu ra được ý nghĩa của một đồng tiền.
"Không ngờ dùng một đồng tiền để truy nã sư phụ mình?"
Điều này quả thật là sự sĩ nhục và châm chọc quá trắng trợn. Khó trách Lỗ thần y sau khi nhìn Truyền tin phù lại phẫn nộ như thế!
- Nhưng một đồng tiền thì sẽ có người ám sát sao?
Người trung niên này không khỏi nghi hoặc nói. Lỗ thần y hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Mục đích của người này không phải là để giết ta mà đa phần là muốn làm nhục lão phu! Thử hỏi xem chỉ một đồng tiền thì ai lại đảm nhận nhiệm vụ này?
- Nhưng vạn nhất vẫn có người tớiSư phụ cũng nên cẩn thận một chút thì tốt hơn
Người trung niên này hơi lo lắng nói:
- MỘT đồng tiền có Thể không khiến sát thủ nào ra tay nhưng người này có thể âm thầm phái người tới ám sát
Lỗ thần y rùng mình thầm nghĩ:
"Giải thường một đồng tiền! Nếu để hắn thành công Thì"
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Nếu chỉ với giải thưởng là một đồng tiền mà có thể thành công thì dù hắn không chết cũng sẽ trở thành chuyện đáng chê cười và châm chọc nhất Kinh đô này.
- Ngươi dựa theo phân phó của ta đi làm
Sắc mặt Lỗ thần y ngưng trọng, hướng về phía đại đệ tử mình dặn dò để hắn làm tốt một số phòng bị.
- Vâng. sư phụ, con sẽ dựa theo phân phó của người đi làm, biến y quán này thành tường đồng vách sắt! Dù là sát thủ cường đại nhất cũng chỉ uổng công mà về!
Tên đại đệ tử thề nói.
- Ngươi đi đi!
Lỗ thần y gật đầu, hướng hắn xua tay. Người trung niên này khom người rời đi, sắc mặt của Lỗ thần y vẫn hiện ra vẻ trầm ngâm, thấp giọng lẩm bẩm:
- Hơn phân nửa là hắn
Tới lúc này, hắn đại khái có thể xác định kẻ đứng sau màn này là ai. Trong thời gian gần đây, người mà hắn gây thù chuốc oán cũng chỉ có Dương thần y, kẻ tấn chức thần y quá trẻ ở Kinh đô này. Mặc kệ là lợi ích hay là ân oán, hai người đều ở thế bất lưỡng lập.
A!
Đột nhiên, Lỗ thần y nghe được một tiếng hét thảm, thanh âm này hình như là xuất phát từ đại đệ tử của hắn.
- Không ổn!
Tâm thần Lỗ Thần y khẽ run lên, thân hình chợt lóe đi tới cửa. Hắn không khỏi hít sâu một hơi lương khí.
- Ngươi là ai?
Lỗ thần y nhìn về tên tu sĩ ma đạo có khuôn mặt băng hàn, ẩn ẩn phát ra ma khí khiến hắn cảm thấy hồn phi phách tán kia. Tu vi và thực lực của đối phương đều vượt xa hắn.
- Là người giết ngươi
Thanh niên lãnh khốc mặc hắc bào này đặt thi thể kia xuống, chính là thi thể của tên đại đệ tử kia chết vô cùng thê thảm.
"Sát thủ? Không ngờ tới nhanh như thế!"
Lỗ thần y cảm thấy khó tin:
- Ngươi tới giết ta? Chẳng lẽ là vì phần thưởng một đồng tiền kia sao?
- Đúng vậy! Một đồng Tiền đủ để phá vỡ lịch sử của Ám Huyết Vương Triều ta. để Thạch Thiên Hàn ta ra tay một trận thành danh!
Khoe miệng Thạch Thiên Hàn lộ ra một tia cười lạnh. Thần sắc của Lỗ thần y âm lãnh:
- Đều là Ngưng Thần Kỳ, ngươi tự cho rằng là có thể giết được ta sao?
- Ha ha
Thạch Thiên Hàn cười lạnh lùng:
- Ba hiệp! Đủ để lấy cái mạng chó của ngươi! Nếu không được, ta lập tức rời đi!
- Ba hiệp?
Lỗ thần y nao nao, lập tức có cảm giác bị khinh thường. Hắn cũng có tu vi Ngưng Thần trung kỳ, lại từng là một đời độc sư thực lực không thể coi thường.
"Tiểu tử này thật cuồng vọng!"
Đúng lúc này, nhưng tu sĩ khác trong y quán cũng nghe được động tĩnh, có người đi tới đây.
- Không ổn, có thích khách!
- Thích khách, người đâu!
Khuôn mặt Thạch Thiên Hàn lộ vẻ trào phúng. Cửu U Ma Khí trong cơ thể không ngừng lưu chuvển. Chỉ chốc lát, ma khí lẫm liệt và ý chí cường đại hóa thành một khí thế vô kiên bất tồi, áp bách về phía Lỗ thần y.
Thần sắc của Lỗ thần y kịch biến. Thực lực đối phương hiển nhiên còn mạnh hơn bản thản hắn tưởng tượng. Chỉ sợ là dù cùng giai nhưng đủ để giết chết mình. Thạch Thiên Hàn vươn một tay ra cách không chụp một cái. Hắc mang trên cánh tay hắn chợt lóe lên, không khí như bị đẩy đi ép thẳng về phía Lỗ thần y. Lỗ thần y lập tức cấp tốc bấm quyết tế ra một tấm chắn hình tròn, che kín trước người. Một cỗ tử điện lưu chuyển bên trên tấm chắn.
Hắc mang chợt lóe lên, chưởng kình bá đạo tuyệt luân đánh mạnh lên tấm chắn kia, từng đợt điện lưu không ngờ bị hắc khí này nuốt hết. Lỗ thần y chỉ cảm thấy một cỗ lực phá hoại mạnh tới khó tin đang tiến vào cơ thể mình.
Phốc!
Lỗ thần y phun ra một búng máu, nét mặc già nua trở nên trắng bệch như tờ giấy, thân mình hắn lảo đảo miễn cưỡng lắm mới trấn định thân hình. Chỉ mới một hiệp mà hắn đã bị trọng thương.
- Ngươi
Ánh mắt Lỗ thần y nhìn Thạch Thiên Hàn có một loại cảm giác như nhìn vực sâu không đáy. Vừa rồi hắn tế ra một kiện Pháp khí phòng ngự có thuộc tính lôi điện vốn là muốn khắc chế công pháp ma đạo của đối phương, nhưng lại không nghĩ rằng không chỉ không có tác dụng mà lại bị đối phương khắc chế lại.
- Mau cứu thần y!
Đúng lúc này từ xa xa có mấy tên tu sĩ lao tới tế ra Pháp khí, chuẩn bị ra tay.
Ba ba ba
Thạch Thiên Hàn đứng ngạo nghễ tại chỗ, nhẹ nhàng đánh ra mấy chưởng. Không khí xuất hiện một trận rung động, khí tức ẩn chứa áp lực đáng sợ khiến người ta hít thở không thông.
aaaaa
Hắc mang lóe lên, hắc khí lưu chuyển, lập tức liên tiếp đánh nát trái tim của ba gã tu sĩ khí tuyệt thân vong. Mà lúc này, trong tay Lỗ thần y nắm một thứ. Một cỗ lực lượng vô hình vô chất đột nhiên xuất hiện trong phạm vi không gian mấy trượng nơi này. Thân mình Thạch Thiên Hàn đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó phun ra một mãnh sương mù màu tím nhàn nhạt lạnh lùng nói:
- Đây là độc bảo của ngươi?
- Sao lại thế? Sao có thể?
Lỗ thần y kinh hãi khó tin nhìn Thạch Thiên Hàn. Vừa rồi nhân cơ hội kia, hắn âm thầm phát động độc bảo trong tay. Độc bảo này chính là sát chiêu cuối cùng của hắn, một khi phát động đủ để mang tới uy hiếp trí mạng cho một nữa số tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Hắn mở lòng bàn tay, nơi đó có một khối tinh ngọc xà hình màu tím, tản mát ra độc lực vô hình vô chất.
Chính là thứ này, không sai!
Đây đúng là sát chiêu cuối cùng của Lỗ thần y nhưng đối với tu sĩ ma đạo trước mặt này lại căn bản không có hiệu quả!
Trốn!
Lỗ thần y cũng mất đi ý chí và dũng khí chiến đấu.
- Trốn sao? Điều này chỉ làm ngươi chết nhanh hơn thôi!
Thạch Thiên Hàn lộ ra một tia thương hại trào phúng nói. Thân mình hắn bay lên. Giờ khắc này, hắn có cảm giác như cá gặp nước, ma khí bá đạo vô cùng vô tận qua từng lần hô hấp như hòa hợp màu máu huyết. Mỗi cái nhấc tay giơ chân đều có thể phát ra công kích đáng sợ. Đủ loại cảm giác mà hắn từng trải qua lúc lĩnh ngộ lực lượng tinh túy kia lại xuất hiện, cảm thấy rằng ma khí trong cơ thể mình so với bình thường phải mạnh gấp đôi. Khi Dương Phàm bay lên tới một độ cao nhất định thì đột nhiên đánh ra một quyền, Cửu u Ma Khí trong cơ thể như chợt bùng nổ, cánh tay hắn ẩn ẩn có thể thấy được một khí toàn (xoáy khí) màu đen.
Không khí sinh ra hai đạo khí toàn quay cuồng với khí thế mạnh mẽ, lăng lệ một đi không trở lại.
Lỗ thần y cảm nhận được một cỗ uy hiếp trí mạng, linh hồn cũng run rẫy! Hắn cố gắng ngưng tụ ra một vòng bảo hộ quanh thân mình.
Ầm!
Không khí rung lên, một bàn tay màu đen mơ hồ chấn động không gian, dường như mang theo lực lượng vạn quân đánh ngay vào thân thể hắn.
Ầm ầm!
Một chưởng này của hắn ẩn chứa lực lượng tinh túy ma đạo trực Tiếp phá tan vòng bảo hộ. cuồng bạo nhập thể Lỗ thần y Phá tan mọi sinh cơ!
Vẻ mặt thi thể của Lỗ thần y trên mặt đất vẫn mang theo sự kinh hoàng, bất đắc dĩ, mê manrất phức tạp. Mà giờ phút này, Dương Phàm đã thu liễm lại, ma khí nghịch chuyển một vòng trong cơ thể chảy qua tứ chi bách hải rồi trở lại trong đan điền vô cùng thuận lợi khiến hắn cảm giác rất thư thái. Từ khi lĩnh ngộ ra lực lượng tinh túy ma đạo. Dương Phàm đã hiểu rõ hơn rất nhiều đối vói lực lượng ma đạo. Từ nay về sau, trên con đường ma đạo luyện ít được nhiều. Cùng một lực lượng, hắn có thể đánh ra uy lực lớn gấp hai lần, sức chiến đấu vượt xa tu sĩ ma đạo cùng giai.
Không kể Lỗ thần y này là Dược su Ngưng Thần Kỳ, cho dù là ma đạo tu sĩ đồng cấp cũng khó có thể kiên trì được lâu nếu Dương Phàm xuất toàn lực công kích. Chỉ trong ba hiệp sẽ thu tính mạng của Lỗ thần y quả không có chút hư ngôn. Thạch Thiên Hàn chỉ dùng tới hai chiêu đã làm được!
Sau khi giết Lỗ thần y, Dương Phàm lập tức cướp lấy túi trữ vật của hắn, dùng thần thức quét qua một lượt.
- Khá thật, của cải thật sự hùng hậu!
Vẻ mặt Dương Phàm lộ ra dị sắc, trong lòng cũng thất kinh. Từ túi trữ vật của Lỗ thần y hắn phát hiện tới mấy ngàn linh thạch, thậm chí có mấy chục khối trung phẩm linh thạch! Ngoài ra còn mấy món Linh khí, mấy chục kiện Pháp khí và vô số đan dược, dược liệu. Của cải của Lỗ thần y không ngờ cũng nhiều hơn vài phần so với tên quỷ đạo mập mạp Trúc Cơ KỲ kia!
Tuy nhiên, ngẫm lại điều này cũng là binh thường! Lỗ thần y đã cắm rễ ở Kinh đô nhiều năm như thế, còn có y quán của riêng mình kiếm được không ít linh thạch. Cái này còn chưa tính tới số hắn tiêu hao trong con đường tu tiên. Sau khi điều tra một hồi, Dương Phàm không ngờ không phát hiện ra mục tiêu mình cần tìm là Hoa Linh Thảo.
- Hoa Linh Thảo ở nơi nào? Chẳng lẽ là tên tu sĩ che mặt kia gạt mình?
Dương Phàm lộ ra dị sắc, đi vào phòng của Lỗ thần y, triển mở thần thức cẩn thận tìm tòi. Rốt cục, sau một lúc, Dương Phàm phát hiện ra một nơi cấm chế mờ mờ.
- Thần y chết rồi, hung thủ ở trong này!
- Thích khách là tu sĩ ma đạo đã giết chết Lỗ thần y rồi!
- Báo thù cho Lỗ thần y!
Lúc này, toàn bộ Nhân Hoa Y Quán đã rất hỗn loạn, có người báo tin, cũng có người trừng mắt nghiến răng đứng ngoài phòng Lỗ thần y, chuẩn bị động thủ. Dương Phàm lộ ra vẻ cười lạnh không để ý tới những người này. Hắn đi về phía một cái giá sách dựng sát vách tường, đưa tay đẩy nó ra. Phía sau đó, hắn có thể thấy được một Thúc linh trận nho nhỏ. Bởi vi tác dụng của trận pháp này, dù là thần thức đảo qua cũng rất khó có thể thấy được linh khí dao động mờ mịt kia.
Dương Phàm vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng bắn một lũ ma khí hình châm phá bỏ đi Thúc linh trận cũng phá mỡ cấm chế. Lập tức một cỗ dao động linh khí tinh khiết từ bên trong truyền ra, còn có một mùi kỳ hương thấm đẫm ruột gan. Nhãn tìnhDương Phàm sáng lên, vỗ tay lên vách tường, bên trong rỗng ruột. Hắn hất nhẹ cái, vách tường đã bị thổi bay.
Lập tức một mãnh vầng sáng nhàn nhạt truyền ra, kỳ hương kia cũng trở nên rõ ràng hơn. Bên trong vách tường này có khảm một viên minh châu có thể tản phát hào quang được đặt trên đỉnh.
Phía dưới nó có ba bình sứ bằng bạch ngọc, từng bình đều có nhan sắc không tầm thường. Trong đó có một bình sứ còn có bông tuyết kết ngưng. Ba bình ngọc này có chung một đặc điểm là đều có cấm chế đặc biệt phong ấn lại.
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua, trong lòng không khỏi chấn động mừng rỡ như điên. Mỗi thứ bên trong ba bình ngọc này đều vô cùng quý hiếm. Trong đó. đồ vật trong một bình chính là mục tiêu của hắn Hoa Linh Thảo. Mà hai cái bình ngọc còn lại cũng không tầm thường. Bình có bông tuyết ngưng kết chính là Băng Linh Quả cực kỳ hiếm có trên Tu Tiên Giới. Nó có thể luyện chế ra nhiều loại linh đan quý báu. Nếu là nó rơi vào tay của tu sĩ tu luyện công pháp băng thuộc tính thì còn có tác dụng lớn hơn nữa. Còn có một bình ngọc trong đó có một cái rễ cây màu xanh nhìn qua vô cùng khô cằn, sinh khí không đủ.
- Đây là cái gì?
Dương Phàm nhìn thoáng qua nhất thời không nhớ rõ nó là cái gì. Thổ nhưỡng trong bình ngọc này không ngờ lại có bảy màu, có thể thấy được độ khó khăn trong vun trồng nó. Tuy nhiên, Lỗ thần y hiển khiên là không có cách gì thành công bồi dưỡng nó.
- Nếu là đặt cùng một chỗ với Hoa Linh Thảo và Băng Linh Quả thì khẳng định cũng không phải là thứ bình thường.
Dương Phàm phất ống tay áo, ba bình ngọc này đều bị hắn thu vào trong Tiên Hồng không gian.
- Trồng bọn chúng lên phiến lục thổ địa đi!
Dương Phàm không khách khí ra lệnh cho con chó nhỏ.
- Vì sao mà ta lại thành phu khuân vác thế này
Co chó nhỏ vô cùng buồn bực nhưng cũng phải theo dặn dò của Dương Phàm đi làm. Dương Phàm thu ba bình ngọc rồi mới phát hiện trong vách tường này còn có một vật lặng lẽ nằm ở đó.
- Đây là
Ánh mắt Dương Phàm nhíu lại, vẻ mặt hiện lên sự khiếp sợ. Chỉ thấy dưới ánh sáng trên vách tường có một khối Bản Chuyên màu xanh mộc mạc mà tản mát ra một cỗ khí tức kỳ lạ.
- Cái này không phải là Pháp bảo của ta sao?
Dương Phàm vỗ lên túi trữ vật, một khối Bản Chuyên giống y đúc nó xuất hiện trên tay. Giờ phút này, động tĩnh bên ngoài đà càng lúc càng lớn. Nhiều tên tu sĩ tu vi ngoài Luyện Khí hậu kỳ đang cầm Pháp khí trong tay lao vào.
Dương Phàm vội vàng thu hai khối Bản Chuyên màu xanh này vào trong túi trữ vật. Sau đó ánh mắt hắn đảo qua những người này, trên người từng đợt từng đợt ma khí màu đen như xúc tua tử vong không ngừng tản ra.
A!
Những người này vừa tiếp xúc với hai tròng mắt giống như hai vực sâu tối đen của Dương Phàm thì tâm thần đều run lên. Áp lực đáng sợ quét tới khiến đám người kia bỏ chạy như gà bay chó sủa.
- Chạy mau, tên tu sĩ ma đạo này quá mức đáng sợ!
- Không ổn, ma đầu xâm lấn.
Thạch Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, thân hình cao lớn lãnh khốc phá cửa sổ lao ra. Hắn xoay người thủ lấy đầu của Lỗ thần y rồi đạp lên phi kiếm Ma Bảo Chiếu, hướng về một vị trí của Kinh đô bay đi. Với thân phận Thạch Thiên Hàn hắn một đường tàn sát hoành hành, ma khí lẫm liệt khiến không ít người bị dọa cho hồn phi phách tán.
- Ma khí thật đáng sợ!
- Tu sĩ ma đạo nào dám tới Kinh đô làm càn?
- Cường độ ma khí gần như có thể sánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, là cao nhân ma đạo từ nơi nào tới.
Những người đi trên đường thấy bóng dáng của Thạch Thiên Hàn thì đều nháo nhào lên, liên tục bàn luận. Thạch Thiên Hàn phi hành rất nhanh, chỉ một lúc đã bay đi được mười mấy dặm. Sau một lúc, Dương Phàm hạ xuống một con đường phồn hoa đi vào một sòng bạc. Bên cạnh sòng bạc là một thanh lâu, nơi đây là một nơi nổi tiếng hoang phí, người tới người đi tấp nập, ngư long hỗn tạp. Thạch Thiên Hàn đi vào sòng bạc, thuận lợi tìm được cửa vào. Nơi này có người tu tiên thủ hộ xuvên qua ảo trận đi vào thông đạo. Hắn đi dọc theo một cầu thang ngầm đen tối Đi về phía trước mấy chục bước thì phía trước trở nên rộng rãi sáng sủa, hiện ra một thế giới ngầm dưới lòng đất, bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Thế giới ngầm này cũng có đường xá, phòng ốc, địa vực rộng lớn tới mười mấy dặm. Dưới chân Kinh đô không ngờ còn có một thế giới như thế?
Trước đây, Dương Phàm cũng là từ Thương Vân mà biết phương pháp tiến nhập vào nơi này. Trong thế giới ngầm này có đủ loại người tu tiên nhưng mỗi người đều mang một cỗ lệ sát khí. Nơi sáng rực nhất của thế giới này chính là một tòa đại điện màu xám, trang nghiêm và uy phong, lộ ra một tia khí tức uy áp. Những người ra vào nơi này trên người đều có một cỗ sát lục huyết khí đáng sợ.
Thạch Thiên Hàn biết nơi này chính là Kinh đô của Ám Huyết Vương Triều, tổ chức hắc ám lớn nhất. Đến nơi này rồi hắn cũng không thể không hơi thu liễm lại ma khí ngang ngược của mình! sắc mặt hắn lạnh lùng đi vào.
Hắn đi một lúc không lâu thì thấy được một thân ảnh từ bên trong đi ra. Đây chính là Thương Vân. Thương Vân vừa lúc nhìn thấy hắn. tâm thần bỗng khẽ run lên, cảm giác tên tu sĩ ma đạo này vô cùng đáng sợ. không dám nhìn nhiều mà vội vàng rời đi. Khóe miệng Thạch Thiên Hàn khẽ nhếch lên đi vào trong nơi tiếp nhận nhiệm vụ của Ám Huvết Vương Triều.
- Tiền bối, ngài thật sự muốn tiếp nhận nhiệm vụ này? Chỉ với một đồng tiền mà ám sát Lỗ thần y của Kinh đô?
Tên phụ trách kia thấy rất kinh ngạc.
- Đúng thế, nhiệm vụ này ta đã hoàn thành!
Thạch Thiên Hàn lấy ra một cái bọc, từ bên trong có một cái đầu người lăn ra. Rất nhanh có người đi tới xác nhận
Sau một lúc, Thạch Thiên Hàn thản nhiên nói:
- Các ngươi đã xác nhận rồi thi mong đưa giải thưởng một đồng tiền trao cho ta.
- Một đồng tiền
Người phụ trách Ám Huvết Vương Triều hiện lên vẻ mặt cổ quái. Không dừng lại lâu, Thạch Thiên Hàn đạp phi kiếm nhanh chóng rời đi. Màn đêm buông xuống. Một tin tức chấn động Kinh đô bắt đầu truyền đi từ các thế lực lớn trong nhân gian: Kinh đô Lỗ thần y bị người ta lấy giải thưởng một đồng tiền để ám sát và đã có một vị ma đạo tu sĩ hoàn thành nhiệm vụ!
Giải thường một đồng tiền đã phá kỷ lục trong lịch sử của Ám Huyết Vương Triều!
Đồng thời tin tức này đi kèm với những câu chuyện cổ quái liên quan không ngờ chỉ vài ngày đã lan khắp kinh đô gây chấn động lớn khiến vô số người tò mò suy đoán. Những điều này tạm thời không đề cập tới.
Lại nói, Dương Phàm sau khi quay về Tiên Hồng Y Quán thì lập tức bắt đầu kiểm kê lại chiến lợi phẩm. Giết tên tu sĩ che mặt Ngưng Thần Kỳ kia chiếm được một kiện Linh khí công kích hỏa hệ trung phẩm là Xích Vũ Phiến, uy lực bất phàm. Ngoài ra còn hai ba kiện Linh khí hạ phẩm nhưng Dương Phàm cũng không coi vào mắt. Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất của hắn là tới từ Lỗ thần y. Trong túi trữ vật của Lỗ thần y không có Linh khí trung phẩm nhưng có không ít đan dược có giá trị cao, thậm chí còn có mấy Độc vật rất cường đại. Trong đó. Độc bảo Xà hình Tử ngọc kia có độc tính rất mạnh, có thể uy hiếp trí mạng tới tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Thậm chí nó còn mạnh hơn Độc bảo mà Dương Phàm có được lúc trước vài phần. Kiểm kê qua chiến lợi phẩm, của cải của Dương Phàm lại dày lên rất nhiều.
Tổng kết lại, hắn hiện đã có hơn vạn khối linh thạch, linh thạch trung cấp có mấy chục khối. Một kiện Linh khí thượng phẩm: Hắc tiên thần bí. Vật ấy không rõ cấp bậc nhưng từ khi bắt đầu hấp thu máu huyết của tu sĩ ở Quỷ Thi Sơn thì cấp độ và phẩm chất dường như cũng tăng lên.
Linh khí trung phẩm cũng có mấy kiện bao gồm khối Bản Chuyên màu xanh và Xích Vũ Phiến. Có hơn mười kiện Linh khí hạ phẩm ví dụ như Thanh Phong Kiếm. Hắn cũng có mấy chục kiện Pháp khí cấp độ và phẩm chất cũng không kém. Tuy nhiên, trong số đó chỉ có Thiên Hành Chu là được Dương Phàm chú ý.
Còn tài liệu, thiên tài địa bào, linh đan thì vô số.
Đương nhiên, còn có Tiên Hồng Giới không rõ cấp bậc và chiếc mặt nạ thần bí thu được từ Trịnh Dược sư. Thật lâu sau, Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. Không nghĩ tới chỉ qua mấy năm ngắn ngủi mà hắn lại có được tiền tài hùng hậu như thế. Trong số những tu sĩ bậc thấp thì hắn cũng coi như người nổi bật. Sau đó tâm thần Dương Phàm tiến vào trong Tiên Hồng không gian.
Trên mặt đất của phiến lục thổ địa này có không ít thiên tài địa bảo, kỳ hoa dị thảo.
Trong đó, Hoa Linh Thảo, Băng Linh Quả và nửa cành khô đẳng màu xanh kia là vừa thu được.
Trước đó, Dương Phàm cũng đã gieo trồng Cửu Dương Đồng Thảo và Huyền Tinh Tuyết Liên cũng đã khá nhiều tuổi.
Hai thứ này, cấp bậc còn cao hơn Băng Linh Quả và Hoa Linh Quả vài lần, giá trị rất cao. Nếu hắn thành công vun trồng thì ngay cả tu sĩ bậc cao nhìn thấy cũng đều động tâm. Cuối cùng Dương Phàm lại lấy ra hai khối Bản Chuyên màu xanh kia, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Vì sao lại có hai kiện Pháp bảo giống nhau như đúc thế này?"
Thanh sắc Bản Chuyên là một kiện Pháp Bảo cực mạnh của Dương Phàm, luận công kích thuộc hạng thứ nhất, lực phòng ngự cũng ổn định ở vị trí hàng đầu. Nếu so sánh với hắc tiên thần bí là một kiện Linh khí thượng phẩm, tuy nhiên chỉ là một loại phụ trợ, ưu thế ở chỗ quỷ dị linh hoạt cùng với thuộc tính làm tê liệt cường đại nhưng luận về uy lực so với Thanh sắc Bản Chuyên hơi kém một chút.
Tuy rằng là một kiện Linh khí trung phẩm nhưng Thanh sắc Bản Chuyên có thể công có thể thủ thậm chí có thề ẩn nấp trên hư không, dùng cho đánh lén. Công hiệu này thời điểm ở Thiên Niên Mộ Huyệt QUỷ Thi Sơn Dương Phàm đã sử dụng qua hiệu quả rất tốt
Hiện tại, hai khối Thanh sắc Bản Chuvẻn giống nhau như đúc xuất hiện trong tav Dương Phàm. Cái này có chút không thể tưởng tượng. Theo Dương Phàm từ lúc trước ở vùng hoang dã kia nghe được đối Thoại giữa Thầy trò đó mà biết được. Pháp bảo này vốn là một trong những linh kiện bảo vật Trấn sơn của Kim Hồng Môn. Dương Phàm trong lòng vừa động, nói như thế hai khối Thanh sắc Bản Chuyên này có lẽ chính là một trong số đó.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm bắt đầu quan sát hoa văn trên hai khối Thanh sắc Bản Chuyên ngoại hình giống nhau, nhưng là hoa văn trên nó có khác biệt rất nhỏ. Dương Phàm đưa vào một tia thần thức xem xét khối Thanh sắc Bản Chuyên, nó chưa có luyện hóa qua chỉ chốc lát hắn liền tiếp nhận được một ít tin tức không trọn vẹn. Một lúc sau, trong mắt Dương Phàm chợt lóe sáng, hai tay mỗi tay cầm một khối Thanh Sắc Bản Chuyên, rót vào bên trong từng đợt từng đợt tia sáng màu xanh biếc.
"Ông!"
Hai khối Thanh sắc Bản Chuyên ngân lên "ông ông", tản phát ra cổ khí tức phong cách cỗ xưa dày đặc, đồ án hoa văn trên mặt tương ứng lẫn nhau, trong vô hình dường như có một tia liên hệ thần bí nào đó. Cứ liên tục như thế một lát sau, Dương Phàm rót vào gần như hết một nửa pháp lực. Ngay lúc này, hai khối Thanh sắc Bản Chuyên nở rộ hào quang, phân biệt kéo dài ra từng tia sáng trong suốt dùng mắt thường nhìn không thấy, quấn quanh lẫn nhau cùng một chỗ. Lập tức trong đầu Dương Phàm lại nhiều thêm một mãng tin tức, trong mắt hắn chợt lóe sáng, hai tay dùng sức khép lại.
"Bốp!"
Hai khối Thanh sắc Bản Chuyên va chạm vào nhau, vang lên tiếng kêu trầm thấp rất nặng, làm cho trận pháp trên tầng năm y quán khẽ run lên có thể thấy được uy thế này mạnh biết bao, ở trong một màn sáng xanh mờ, từng vòng từng vòng tia sáng trong suốt trong hai khối Thanh sắc Bản Chuyên dường như hiểu thấđáo lẫn nhau, cuối cùng tuy hai mà một dung hợp cùng một chỗ.
"Phù!"
Dương Phàm nhẹ thở một hơi, mắt chăm chú nhìn một khối Thanh sắc Bản Chuyên kết hợp phong cách cổ xưa càng thêm thần bí trước mắt. Thể tích so với trước kia lớn hơn gấp đôi khí tức càng thêm dày đặc, màu sắc vẫn là màu xanh. Tuy nhiên trong màu xanh này còn lóe ra nhiều điểm sáng vàng. Cùng so với điểm sáng lúc trước, trên Pháp bảo mới này càng nhiều thêm vài phần uy áp sắc bén.
Dương Phàm nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên nó, cảm nhận được trên Thanh sắc Bản Chuyên mới này còn mơ hồ ẩn chứa cỗ khí tức áp lực đó. Dựa theo pháp quyết lúc trước. Dương Phàm rót vào pháp lực lập tức cả khối Thanh sắc Bản Chuyên nở rộ vầng sáng mờ rồi đột nhiên biến thành lớn, hóa thành một khối đá lớn dài đến ba trượng, nằm ngang ở trước mặt Dương Phàm. Mặt trên vầng sáng màu xanh cùng những điểm sáng vàng cùng nhau hô ứng truyền đến một uy áp sắc bén bức người.
"Uy lực chỉnh thể tăng lên gấp mấy lần!"
Dương Phàm cùng Pháp bảo này tâm thần tương liên, có thể cảm nhận được uy lực mênh mông ẩn chứa tràn đầy trong đó. Sau khi hai khối Thanh sắc Bản Chuyên dung hợp, đẳng cấp tăng lên hai cấp bậc. Lúc ban đầu một khối riêng rẽ chỉ là Linh khí trung phẩm, nhưng sau khi hai khối dung hợp chỉ sợ còn cao hơn Linh khí thượng phẩm đạt tới trình độ Linh khí cực phẩm!
Linh khí cực phẩm!
Đó chính là Pháp bảo mạnh nhất, là ước mơ tha thiết của tất cả tu sĩ bậc thấp, là một kiện Pháp bảo mà tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường đều khó có được. Dương Phàm thật không ngờ chính mình lại có thể có một kiện Linh khí cực phẩm. Có thứ này trong tay, với tu vi Ngưng Thần Kỳ của hắn lúc này ngay cả đối mặt tác chiến cùng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cũng không úy kỵ chút nào. Pháp bảo Thanh sắc Bản Chuyên trong tay lại biến hóa. thật lớn dài đến ba trượng hào quang bỗng nhiên thu liễm, sau đó biến mất ở hư không trước mắt dung nhập vào trong hư không. Dương Phàm triển khai thần thức quan sát một lát, trên mặt lộ ý cười: "Không sai! Hiệu quả ẩn nấp thật tốt!"
Có lẽ bời vì tính đặc thù của công pháp Tiên Hồng Quyết, hiệu quả ẩn nấp của Thanh Sắc Bản Chuyên phi thường tốt, cho dù là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ đích thân tới, cũng không thể dễ dàng cảm nhận được Thanh sắc Bản Chuyên dung nhập trong hư không.
- Thu!
Dương Phàm khẽ quát một tiếng, vẫy tay một cái, Thanh sắc Bản Chuyên dung nhập trong hư không biến hóa trở lại nguyên hình rơi vào trong tay hắn, sau đó một phân thành hai. Hai khối Thanh sắc Bản Chuyên phân biệt xuất hiện trên hay tay Dương Phàm.
- Xem ra trước khi chưa tập trung đủ tất cả linh kiện Pháp bảo này, chỉ có thể tạm thời dung hợp hai khối. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, không đến thời cơ vạn bất đắc dĩ ta cũng sẽ không thúc động Linh khí cực phẩm. Truyện
"Đích xác, tu sĩ bậc thấp có trong tay Linh khí cực phẩm quả thật có chút kinh thế hãi tục, bình thường ra Tay không nên sử dụng."
Nghĩ đến đây, Dương Phàm đều thu hai khối Thanh sắc Bản Chuyên vào trong túi trữ vật. Sau đó hắn triển khai cảm quan bao phủ toàn bộ Tiên Hồng Y Quán phát hiện Thương Vân còn chưa có trở về. Bởi vì ở thời điểm hắn hóa thân thành Thạch Thiên Hàn động tác cực nhanh, lại là phi hành qua lại, cho nên còn trở về sớm hơn Thương Vân cả nửa ngày. Thấy vậy, hắn lại tiến vào Tiên Hồng không gian.
Trên lục thổ địa gieo trồng rất nhiều các loại linh dược, kỳ hoa dị thảo, thiên tài địa bảo. Trong đó đều là rất nhiều tài liệu quý hiếm ở Tu Tiên giới. Ánh mắt Dương Phàm dò tra từng thứ một cuối cùng dừng lại trên nữa thanh khô đằng màu xanh kia.
Giờ phút này khô đằng vẫn đang có hơi héo rũ. Tuy nhiên so với lúc trước đặt ở nhà Lỗ thần y nơi đó đã nhiều ra vài phần sinh cơ.
- Vật ấy rốt cuộc là thứ gì, trồng trên lục thổ địa đã lâu, không ngờ chỉ khôi phục có một chút sức sống.
Dương Phàm lộ vẻ mặt kỳ lạ lẩm bẩm.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của hắn, thiên tài địa bảo bình thường, ngay cả sắp chết chỉ cần trồng ở trên lục thổ địa đều có thể ở trong khoảng thời gian ngắn khôi phục không ít sức sống. Không đến mức giống như khô đằng này, vẫn là một bộ dáng ủ rủ không chút sinh cơ.
- Ngươi có biết lai lịch khô đằng này không?
Dương Phàm hướng tới con chó nhỏ dò hỏi.
- Không biết!
Con chó nhỏ lắc đầu:
- Tuy nhiên ta có thể khẳng định giá trị của khô đằng này còn hơn tất cả các thứ gieo trồng trên lục thổ địa.
Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ dị sắc có phần khó có thể tin nói:
- Chẳng lẽ nó còn quý báu hon so với Cửu Dương Đồng Thảo, Huyền Tinh Tuyết Liên.
Con chó nhỏ gật đầu nói:
- Điều kiện tiên quyết là chủ nhân có thể để nó khôi phục lại sinh cơ, sau đó chân chính thành thục.
- Vậy thật đúng là đáng giá chờ mong!
Dương Phàm nhìn chăm chú nửa thanh khô đằng kia, trong ánh mắt nhiều thêm vài tia sáng nóng cháy.
Hóa Linh Thảo, Băng Linh Quả là tài liệu quý hiếm là cùng cấp của Tu sĩ trong bậc thấp mà Cửu Dương Đồng Thảo, Huyền Tinh Băng Liên lại là đẳng cấp ngay cả Tu sĩ bậc cao đều thập phần khát vọng. Mà nữa thanh khô đằng này còn cao hơn so với hai loại đó.
Kiểm tra tài bồi xong các thứ trong lục thổ địa, sau đó Dương Phàm lại nhìn Hồ Phi còn nằm trên lục thổ địa, từng đợt từng đợt sinh mệnh mong manh lưu chảy, đang chậm rãi làm dịu linh hồn của hắn. Xem ra Hồ Phi còn cần một ít thời gian mới có thể thức tỉnh.
Khẽ thở dài một hơi, hình chiếu của Dương Phàm biến mất trong Tiên Hồng Không Gian. Dương Phàm lại triển khai cảm quan bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, phát hiện Thương Vân đang trên đường quay về. Dương Phàm mĩm cười đi xuống Tiên Hồng Y Quán. Thấy một vài tu sĩ đang đứng trước cửa y quán chăm chú nhìn lên bảng hiệu y quán.
- Nghe đồn bảng hiệu y quán này có thể giúp người ta ngộ đạo từ đó đột phá bình cảnh hiện có. Nhưng mà ta nhìn cả nửa ngày không có một chút xíu hiệu quả gì.
Trong đó một gã tu sĩ ủ rủ nói.
Dương Phàm vừa nghe lời ấy, không khỏi hơi trầm tư suy nghĩ.