- Mọi người nhanh tránh ra, bệnh nhân nguy hiểm sớm chiều, cầu thần y ra tay cứu trị!
Mọi người nghe vậy, đều nhường đường, Dương Phàm nheo mắt lại nhìn lão nhân nằm trên cáng sắc mặt đã xanh tím biến đen, mấy nam nhân nâng cáng đều là người phàm nhưng thân thể thật cường tráng.
Còn con cái người bệnh, thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ tú lệ vẻ mắt hết sức lo lắng.
- Cầu thần y cứu cha ta một mạng.
Thiếu nữ tú lệ khóc thành lệ nhân đi tới trước Tiên Hồng Y Quán "bành" một tiếng, quỳ xuống cầu xin. Dương Phàm bình thản đứng trước cửa sổ lầu bốn, việc này tự có người y quán xử lý.
- Đưa người vào trong, hôm nay Tiên Hồng Y Quán khai trương, xem bệnh miễn phí
Một học đồ hét lớn.
- Vâng vâng, cảm tạ đại phu.
Thiếu nữ thoáng mừng rỡ, đoàn người nâng cáng đưa lão nhân đi vào lầu một y quán. Đây là nơi chuyên chữa bệnh cho người phàm.
Rất nhanh có đại phu bắt mạch cho lão nhân này, nhướng mày, ngữ khí ngưng trọng nói:
- Người này bệnh phát nghiêm trọng. Nhịp tim suy yếu, khí huyết không ổn, các khí quan trọng cơ thể đều không thể vận hành bình thường.
- Đại phu, cầu ngài cứu cha ta một mạng.
Thiếu nữ nghe vậy, ôm lấy chân đại phu không buông.
- Sợ rằng chúng ta bất lực, đưa hắn tới lầu hai thử đi.
Đại phu thở dài một hơi, lắc đầu thầm nghĩ:
"Hôm nay y quán vừa khai trương, đã đưa tới một bệnh nhân chết làm sao một tốt đây?"
Nghĩ đến đây thần sắc hắn kịch biến vội phân phó với học đồ đứng bên cạnh:
- Ngươi nhanh báo tin lên Lục dược sư lầu ba cùng Dương thần y. Mấy người này tới quấy rối, lão nhân kia đã là người sắp chết, một khi chết ở y quán hậu quả thật không tưởng nổi
- Vâng, ta lập tức đi ngay.
Học đồ bên cạnh hắn chính là Thương Vân do Dương Phàm tuyển nhận ngày ấy.
Thương Vân biết rõ sự tình nghiêm trọng, bằng một tốc độ khó tin chạy lên trên lầu. Vừa đi đến lầu ba. liền thấy Lục dược sư đi xuống, vội nói:
- Dược sư, đại sự không ổn, bệnh nhân vừa đưa vào vốn đã là một người sắp chết.
Lục dược sư biến sắc, vội chạy xuống lầu hai cũng nói với Thương Vân:
- Ngươi nhanh đi lầu bốn báo tin cho Dương dược sư.
- Ta đi ngay.
Tốc độ Thương Vân thật nhanh, chỉ mấy hô hấp liền chạy đến lầu bốn. Lúc này, Dương Phàm đang cùng Vũ Văn Hàm ngồi ở sãnh đường uống trà, có nói có cười.
- Ha ha! Thương vân, ngươi có chuyện gì mà gấp như vậy?
Dương Phàm mĩm cười nói.
- Dương thần y, có thể là có người tới y quán quấy rối, đưa một bệnh nhân sắp chết tới xem bệnh.
Thương Vân tỏ vẻ gấp gáp nói.
- Ồ?
Dương Phàm trấn định thản nhiên:
- Thật có chuyện này sao?
- Chắc chắn mười phần, đại phu lầu một nói người kia sẽ lập tức chết ngay.
Thương Vân gấp gáp nói.
Vũ Văn Hàm nghe vậy, vô cùng lo lắng nói:
- Dương đại ca, y quán vừa khai trương, nếu có người chết bên trong sẽ đưa tới hậu quả rất xấu.
Dương Phàm gật đầu:
- Hiển nhiên chuyện này có người đang âm thầm quấy nhiễu y quán ta khai trương.
- Ngươi xuống trước đi.
Dương Phàm phất tay với Thương Vân, không chút nóng nảy.
- Vâng, thần y.
Thương Vân còn muốn nói gì, thấy bộ dạng Dương Phàm bình tĩnh như vậy, nuốt lời muốn nói trở vào trong. Trong lòng hắn rất buồn bực, gặp phải chuyện nguy cơ như vậy, Dương Phàm là chủ nhân y quán, bề ngoài lại không có một chút lo lắng.
- Hàm Nhi, ta đưa cho cô Tẩy Tủy Đan, dự tính lúc nào mới sử dụng?
Dương Phàm chuyển đề tài, cười nói.
- Phụ vương nói hiện giờ quá bận rộn, qua hai ba ngàv nữa sẽ giúp ta hộ pháp.
Vũ Vãn Hàm đáp.
- Hy vọng viên Tẩy Tủy Đan này có thể xúc tiến Cửu Túc Huyền Mạch trong cơ thể cô thức tỉnh thêm một bước.
Vào lúc này, y quán phía dưới đã thành một mãnh hỗn loạn. Đại phu thế tục lầu hai bất lực với bệnh nhân này.
- Cha ơi, ngài kiên trì cố lên, van cầu các người, để thần y xuất thủ trị bệnh cho cha ta đi. Tiếng khóc của thiếu nữ truyền từ lầu hai y quán tới tận lầu ba.
- Các người đưa hắn đến lầu ba đi, có thể dược sư bên trên có biện pháp.
Đại phu thế tục lầu hai lắc đầu.
Tuy rằng y thuật bọn họ không kém nhưng đối với bệnh nhân sắp chết này, không có sức xoay chuyển càn khôn.
- Dương đại ca, huynh mau xuống dưới xem đừng để những người âm thầm quấy rối kia thực hiện được.
Vũ Văn Hàm không nhịn được thúc giục, nàng phát hiện Dương Phàm giống như đang cố ý kéo dài thời gian luôn nói với mình những chuyện không liên quan gì.
- Ha ha, Hàm Nhi an tâm đừng gấp.
Dương Phàm thong thả như trước, nhẹ nhàng phẩm trà.
Bịch bịch bịch!
Thương Vân hổn hển chạy lên vô cùng khẩn cấp nói:
- Thần y, không tốt, người kia sắp chết rồi!
- Ta biết, ngươi xuống dưới đi.
Dương Phàm buông ly trà. nhàn nhạt nói:
- Nếu như người kia không nổi giận, cứ đưa hắn ra khỏi y quán.
- Này
Thương Vân cảm thấy khó tin, càng không cách nào hiểu được suy nghĩ của Dương Phàm, tuy nhiên hắn chỉ cần dựa theo thần y phân phó mà làm là được. Hắn vừa đi tới lầu hai chợt nghe thiếu nữ khóc lớn:
- Cha. cha! Ngài đừng đi mà
- Đã không còn hơi thở, bệnh phụ thân ngươi đã không phải ngày một ngày hai lại thêm đại hạn đã tới, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được hắn.
Lục thần y thở dài một hơi.
Đúng lúc này, Thương Vân đi xuống nói nhỏ bên tai Lục dược sư vài câu.
- Đưa hắn xuống đi!
Lục dược sư ra lệnh.
Lập tức có hộ vệ phụ trách an toàn y quán đi tới, không nói hai lời đẩy mấy người kia ra, mạnh mẽ nâng cáng đưa người ra ngoài.
- Hu hu hu! Cha, ngài chết thật là thảm quá đều là do đám dược sư vô năng này, là bọn họ hại chết ngài mà!
Thiếu nữ khóc không ngừng, tiếng nói sắc nhọn thê thảm đứng ở xa cũng có thể nghe thấy.
- Hừ! Những đại phu các ngươi, không bằng cầm thú hại chết cha ta. Còn có thần y chó má kia ta nhất định phải cáo ngươi lên công đường!
Thanh niên thư sinh kia mắng to vẻ mặt bi thống thù hận.
- Tránh ra, đưa người này ra ngoài!
Hộ vệ trong y quán đều là hạng người võ nghệ bất phàm, hai ba cái liền đánh bay những người này ra ngoài y quán.
- Là y quán của các người, hại chết cha ta!
- Các ngươi là đám đại phu vô năng, thần y chó má, ông trời nhất định sẽ trừng phạt các ngươi!
Hai người con người bệnh cùng mấy người đàn ông đi theo chặn ngay ở cửa khóc lớn mắng to. Lập tức người phàm xem náo nhiệt xung quanh tràn tới, thấy tình cảnh này liền sinh lòng đồng tình chỉ trỏ Tiên Hồng Y Quán
- Cái y quán chó má gì, mới khai trương liền hại chết người.
Có người mắng.
Y quán lầu bốn.
- Dương đại ca, giờ phải làm sao? Mới ngày đầu khai trương, liền có người chết trong y quán.
Vũ Văn Hàm thoáng oán giận nói.
Dương Phàm chậm rì rì đứng lên, bình thản nói:
- Được rồi chúng ta đi ra giải quyết hậu quả.
Trong tiếng chửi mắng khinh bỉ, Dương Phàm đi ra khỏi y quán phát hiện ngoài cửa người ta tấp nập.
- Các người tránh ra.
Dương Phàm nói vói hộ vệ.
- Thần y, rốt cuộc ngài đi ra rồi!
Thương Vân mừng rỡ nói lập tức giọng cứng lại:
- Thế nhưng, bệnh nhân đã chết rồi!
- Thần y đến rồi!
Không biết là ai kêu lên.
- Thần y đến rồi!
Các hộ vệ mở đường cho Dương Phàm nhất thời ánh mắt ngàn vạn người đều rơi trên người vị thần y khoan thai đi tới.