Một thanh âm tràn ngập lửa giận truyền đến đồng thời một cỗ linh áp cường đại bức người bao phủ nơi đây. Dương Phàm thầm nghĩ không tốt hiển nhiên là Hồ Phi xông vào. Hắn đang chữa thương cho Vô Song, nên tinh lực đều tập trung ở phương diện này không có chú ý hướng đi của kẻ kia. Tiếng nói vừa dứt, một đạo nhân ảnh vọt vào. Hồ Phi đứng ở nơi cửa hai tay chống nạnh, hung thần ác sát nhìn chăm chú Vô Song, trong đôi mắt hừng hực lửa giận.
- Là ngươi!
Vô Song cảm thấy kinh ngạc, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, một tay đặt lên bảo kiếm để ở sau lưng. Sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Dương Phàm đang chữa thương cho mình. Dương Phàm cười khổ nói:
- Hắn là bằng hữu của ta. Ngày hôm nay vừa mới gặp lại ở kinh đô, không nghĩ tới các ngươi đã đánh nhau rồi.
- Hừ hừ! Hôm nay tachúng ta phải tínhtính sổ!
Hồ Phi hai tay lần lượt thay đổi từng tia Hồng Huyễn Lôi Hỏa rung động ngưng kết ở phía trước hắn. Uy áp vô hình tỏa ra toàn bộ trạch viện, trong không khí một cỗ hơi thở kinh khủng ngưng kết khiến người khác run rẫy.
- Thương thế của ta còn chưa tốt, ngươi đã vội vàng lo nghĩ tìm ta quyết đấu sao? Chẳng lẽ ngươi quên chúng ta ước hẹn một tháng sau mới chiến tiếp?
Giọng điệu Vô Song rất bình thản. Tuy rằng rất kiêng kị đối với Hồ Phi nhưng vẫn thong dong như trước, trong đôi mắt không có bất cứ một tia sợ hãi hay kích động nào.
- Ngươingươi vừa vũ nhục ta. cho nên tata muốn giáo huấn ngươi một chút.
Hồ Phi khẽ nói lại quay sang nói với Dương Phàm:
- Dương, Dương dược sư! Ngươi tránh ra một chút!
Dương Phàm cũng như cười như không nói:
- Vô Song cũng là bằng hữu của ta, ngươi thực sự muốn đả thương hắn sao? Chẳng lẽ ngươi quên thân phận hiện tại của ngươi rồi?
- Cáicái gì?
Hồ Phi giật mình.
- Nhưngnhưng hắn vũ nhục ta, ngươi cũngcũng không thểhạn chế ta báo thù!
Hồ Phi cũng không ngốc, bắt đầu chất vấn đấu tranh. Hắn đáp ứng làm cận vệ phụ trách bảo hộ cho Dương Phàm nhưng chưa nói hạn chế hắn đi làm những chuyện khác.
- Hừ! Ngươi vốn chính là một tên nói lắp! Một người nếu ngay cả khuyết điểm của mình cũng không dám thừa nhận thì làm sao có thể tiến bộ được?
Vô Song cười lạnh nói thái độ vô cùng cường ngạnh.
- Ngươingươi
Hồ Phi vừa mới hạ xuống lửa giận được một chút lại lập tức bùng lên đến mức trước nay chưa từng có. Dương Phàm không khỏi thầm than. Trong lòng cười khổ, Võ Song này cũng quá không nể mặt mũi người ta rồi. Hồ Phi là một người bị khuyết tật, chính hắn đương nhiên hiểu được. Nhưng Vô Song lại trào phúng giống như không cho người ta chút thể diện nào như vậy, đổi lại là bất cứ người nào cùng phải giận tím mặt.
- Tata muốn giếtgiết chết ngươi!
Hai tay Hồ Phi gần như run rẩy, trong đôi mắt bắn ra một tia sát khí.
- Vô Song! Tội gì phải như vậy chứ? Hiện tại bản thân ngươi trọng thương, không bằng hướng Hồ đạo hữu xin lỗi đi.
Dương Phàm hạ giọng khuyên nhủ.
- Dương dược sư ngươi tránh ra. Vô Song ta không úy kỵ bất cứ người nào khiêu chiến!
Vô Song đẩy Dương Phàm ra, trong đôi mắt lộ ra một cỗ chiến ý nồng đậm. Mặc dù dưới tình huống như vậy hắn vẫn như cũ không chút nào lùi bước. Tinh Khí Thần trong phút chốc đạt tới đỉnh, trên người mơ hồ có một cỗ ngạo khí vô cùng tối thượng xông thẳng lên mây xanh.
"Keng"
Hàn quang kinh người, Vô Song đã rút kiếm ra.
Một đạo bạch sắc lóe mắt kinh thế thổi qua trong phòng hình thành một mảnh quang ảnh kinh tâm động phách. Đồng thời với đó, một trận tiếng kiếm ngân nhẹ nhàng dễ nghe nhộn nhạo trong hư không, kiếm khí rền vang xông thẳng lên tận trời cao ngạo khí vô cùng. Trong một sát na đó, kiếm quang chói mắt dường như trở thành tiêu điểm của toàn bộ thế giới. Hết thảy sự vật khác phía dưới so với nó đều như ngừng chuyển động lại.
"Vèo"
Hàn quang sắc bén, Vô Song nhanh như tia chớp đánh ra một kích đâm đến trước người Hồ Phi. Hồ Phi khẽ nhảy tránh một chút, một kch của Vô Song hoàn toàn ra ngoài dự đoán của hắn. Tốc độ, thời cơ, góc độ đều đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng.
Ở lần giao thủ trước, vào thời điểm cuối cùng Vô Song trong nháy mắt bạt một kích mới khiến hắn bị thương nặng. Mà lần này, Vô Song chủ mưu một kích, một kiếm này trong nháy mắt nở rộ ra quang hoa khiến cho Dương Phàm đứng bên cạnh xem cuộc chiến cũng cảm thấy một cỗ kinh diễm đã lâu không gặp.
"Xuy"
Kiếm khí bạch sắc linh hoạt đáng sợ va chạm với lôi hỏa ngưng tụ trên cánh tay Hồ Phi. Hai người ở trong hư không giằng co nhau trong thời gian nửa lần hô hấp, bảo kiếm đột phá tần phòng hộ của Hồ Phi đâm trúng bờ vai của hắn.
"Phốc"
Thân thể Hồ Phi cứng đờ, bả vai bị xuyên thủng. Trong mắt có một tia mờ mịt cùng hoài nghi.
- Dừng tay!
Thân hình Dương Phàm chợt lóe, nhanh chóng đánh về phía bên này.
"Keng"
Bảo kiếm trở vào bao, Vô Song lộ ra nụ cười người chiến thắng. Chỉ là sắc mặt của hắn càng trở nên tái nhợt hơn trước. Thân mình lung lay sắp ngã, đã suy yếu tới cực điểm. Mà từ thủy chí chung Dương Phàm chỉ thấy được một đạo kiếm quang kinh diễm cùng với hình dáng bảo kiếm lung linh mờ ảo chưa từng thấy rõ chân diện mục của kiếm chiêu vừa rồi
- Điều nàysao có thể?
Hồ Phi ngơ ngác đứng tại chỗ cảm thụ cỗ kiếm khí kia đang tàn sát phá hoại trong cơ thể. Dưới một kiếm mạnh mẽ như thế nếu đổi là một tu sĩ Ngưng Thần KỲ bình thường sợ rằng thân thể đã bị hủy rồi.
Nhưng thân thể hắn cường đại vô cùng có thể so với yêu thú đồng cấp bậc. Trải qua xung đột một kiếm này đã cảm thấy hòa hoãn hơn chỉ là lại khiến cho hắn chịu nội ngoại thương không nhẹ. tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể tốt lại.
"Bịch"
Thân hình Vô Song mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười châm chọc nói:
- Đây là kết cục của sự khinh địch, ngươi nghĩ rằng Vô Song ta bị thương là ngươi có thể ăn được ta sao?
Hồ Phi nghe xong tức giận cả người phát run lên. Giơ tay chỉ vào Vô Song nhưng không hề động thủ. Hắn vốn là người không chịu thua kém, hiện tại thấy Vô Song ngay cả đứng cũng không đứng nổi, lại nói ra những lời như thế ngược lại khinh thường không xuất thủ nữa.
- Các ngươi muốn đánh nhau thì đánh đi.
Dương Phàm thản nhiên nói lại tiếp tục bắt đầu chữa thương cho Vô Song. Hồ Phi lầu bầu một tiếng rồi đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt không cam lòng cùng bất phục. Ước chừng một lúc lâu sau, Dương Phàm thu hồi cánh tay nói với Vô Song:
- Thương thế của ngươi đã trị xong.
- Cảm ơn!
Vô Song mĩm cười:
- Có Dược sư ngươi ở đây. Kế tiếp ta có thể khiêu chiến càng nhiều đối thủ cường đại, bao gồm cả những người tu tiên đã ngoài Ngưng Thần Kỳ.
- Không cần khách khi, chỉ cần còn có một hơi thở là Dương mỗ có thể bảo đảm tính mệnh cho ngươi.
Dương Phàm vẻ mặt tự tin nói trong lòng cũng thầm vui mừng.
Vô Song và Hồ Phi đều là hai kẻ không chịu thua thiệt, người trước là kẻ võ si, người sau là kẻ cuồng chiến.
Sau khi hai người này gặp được nhau tự nhiên sẽ xuất thủ giao đấu.
Dương Phàm tự nhiên nguyện ý nhìn thấy loại tình huống này, vừa mới chữa thương xong cho Vô Song rõ ràng tu vi có chút tăng lên. Tối thiểu có thể so với tu luyện trong mấy tháng.
- Được rồi! Chúng ta cáo từ trước. Dương mỗ lập tức sẽ mở y quán tại kinh đô, đến lúc đó hy vọng các hạ chiếu cố sinh ý y quán một chút.
Dương Phàm trước khi đi cười nói.
- Không thành vấn đề! Ta sẽ đề cử cho đối thủ của ta đến y quán của ngươi.
Khóe miệng Vô Song bĩu môi một cái, nụ cười tràn ngập tà ý nói:
- Cảm ơn trước!
Dương Phàm đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, đối tượng Vô Song khiêu chiến tám chín phần đều sẽ bị đánh cho không chết cũng tàn phế. Cáo biệt Vô Song, Dương Phàm trở lại Yến Vương Phủ.
Vương phủ, trong Hàm Trữ Cư.
Dương Phàm vừa về đến chỗ ở đã thấy Vũ Văn Hàm vẻ mặt lo lắng đứng ở trước cửa phòng, thấy mình quay về liền thoải mái thở ra một hơi, vẻ mặt vui mừng nói:
- Dương đại ca cuối cùng đã trở lại. Nghe thị vệ quý phủ nói huynh đi theo một yêu vật, Hàm nhi thật sự có chút lo lắng.
- Ta làm sao có việc gì chứ? Hàm nhi tiểu thư quá lo rồi
Dương Phàm mĩm cười chỉ vào Hồ Phi giới thiệu:
- Đây là bằng hữu của ta, Hồ Phi! Đồng thời cũng là cận vệ của Dương mỗ.
- Ra mắt Hồ tiên sư!
Vũ Văn Hàm hai mắt để ý Hồ Phi, rất khách khí lên tiếng chào hỏi.
Hồ Phi vẫn giữ bộ dáng xa cách như trước. Người này hiển nhiên đối với mỹ nữ không có bất cứ khái niệm gì, từ việc lần trước hắn xuất thủ đánh bại nữ Dược sư Tích Đổng của Lam Nguyệt Y Quán liền có thể thấy được một phần.
- Tính hắn như vậy, Hàm nhi tiểu thư chớ trách.
Dương Phàm và Vũ Văn Hàm hàn huyên mấy câu sau đó nói tới việc mình muốn mở y quán.
- Dược sư muốn mở y quán ngay sao?
Vũ Văn Hàm có chút ngạc nhiên vui mừng nói.
- Đúng vậy!
Dương Phàm cảm khái nói:
- Đây sẽ là y quán thứ hai mà ta xây dựng. Nghe nói Hàm nhi học thức uyên bác có thể giúp huynh chuẩn bị một tay không?
- Dương đại ca nói đùa rồi
Vũ Văn Hàm hé miệng cười khẽ.
- Tuy nhiên, muội có thể giúp huynh tham khảo một chút.
- Như thế cũng tốt, việc này ta đang có chút đau đầu, vừa đi tới ba y quán có uy tín nhất kinh đô quan sát đó.
Dương Phàm trong lòng vui sướng, được nhiều giúp đỡ luôn luôn tốt. Huống chi Vũ Văn Hàm tài trí lại phi phàm. Mấy ngày từ nay về sau, Dương Phàm bắt đầu chuẩn bị việc mở y quán. Căn cứ yêu cầu của hắn, Vũ Văn Hàm hỗ trợ chỉ ra một số điểm trọng yếu.
Đương nhiên, việc cụ thể đại khái có thể để lão quản gia của Vương phủ đi mua. Có một số dược liệu cần mua sắm. Dương Phàm sẽ viết ra danh sách để lão quản gia phái người đi thu thập.
về phần một số dược liệu, linh đan Tu Tiên giới, tài liệu của chúng cực kỳ hiếm có. Dương Phàm sẽ tự mình đi thu mua không để xảy ra chuvện sơ sót.
Vì thế hắn chạy tới mấy phường thị lớn gần đó ở kinh đô, cuối cùng cũng mua được đại bộ phận trở về.
Còn có một chút dược liệu quý hiếm trong Tiên Hồng Không Gian đã thành thục. Dương Phàm thu thập một chút đi ra. Những tài liệu này đều là vô giá bao hàm cả một số thiên tài địa bảo. Năm ngày sau, Dương Phàm bắt đầu dùng tài liệu tiến hành luyện đan. Bí quyết luyện đan trong Thánh Liệu Thiên có thể đẩy nhanh tốc độ hắn luyện đan cùng hiệu quả linh đan tăng cả xác suất thành công nữa.
Lúc này hắn luyện chế linh đan đại bộ phận đều dùng cho chữa thương, những linh đan này đều định dùng làm thực lực căn bản cùng dự trữ cho y quán. Đại khái mười ngàv sau, Dương Phàm ước chừng luyện chế ra mấy chục lô linh đan giá trị không thể coi thường, đủ để cho người tu tiên bình thường đỏ mắt.
Kể từ đó, trong thời gian tổng cộng nửa tháng, y quán trong lý tưởng của Dương Phàm dưới sự an bài của Vũ Văn Hàm và quản gia Vương phủ đã được thành lập tại kinh đô. Nơi y quán tọa lạc chính là chốn phồn hoa của kinh đô.
Hoàn toàn giống như trong sắp đặt của Dương Phàm: trên chỉnh thể y quán chính là một tòa cổ tháp màu lục cao năm tầng, mỗi một tầng đều cao tới hai trượng, bên trong bố trí giản dị thanh nhã, phong cách không tầm thường.
Vách tường và sàn nhà trang trí rất thoải mái. Trên vách tường dán một chút tranh chữ, phòng trong còn có một chút kỳ hoa dị thảo. Cùng với đàn hương đạm nhiên tươi mát. Phong cách tổng thể là tự nhiên tươi mát nhưng không mất đi khí thế làm cho người khác một loại cảm giác vui tai vui mắt.
- Không tệ. không tệ!
Dương Phàm đi vào trong y quán, cảm thấy thập phần hài lòng. Y quán này chính là dựa theo ý tưởng của mình mà lập nên. Không bàn mà hợp với ý cảnh trong Tiên Hồng bí quvết cùng phong cách công pháp mà hắn tu luyện.
Giờ phút này, y quán còn chưa có khai trương, thậm chí ngay cả danh hiệu cũng chưa đặt.
Thấy vậy, Dương Phàm nhướng mày. Đặt cho y quán này cái tên gì bây giờ?
Vừa suy nghĩ đến tầng năm, cổ tháp màu lục tràn ngập hơi thở tự nhiên thanh nhã, lực lượng Tiên Hồng bí quyết trong cơ thể Dương Phàm lập tức vận chuyển. Ánh mắt Dương Phàm sáng lên:
"Nếu ta tu luyện chính là Tiên Hồng bí quyết, vậy không ngại lấy tên là Tiên Hồng Y Quán."
Tiên Hồng Y Quán, lấy luôn danh hiệu công pháp nghịch thiên mà Dương Phàm đang tu luyện.